Long Vọng Đồ cười to tràn đầy vui vẻ.
Long Vọng Đồ bóp bàn tay to, trong không trung vô số long tỏa giáng xuống.
Năm đó long kỷ nguyên long tổ nhất thông chư thiên vạn giới, sáng lập ra long tỏa. Long tỏa giáng xuống muốn khóa ai thì không người phản kháng. Long Vọng Đồ thật sự nhớ lại một chuyện cũ, long tỏa của gã hình dạng thì giống rồi nhưng không khả năng là long tỏa thật sự. Long tỏa thật sự là pháp bảo khó gặp, sớm bị nhân vật cường đại nắm giữ, đâu ra tới phiên gã.
Không chút nghi ngờ, long tỏa của gã là từ thiên địa pháp tắc long phương không gian pháp tắc biến thành, trong pháp tắc chính là vô địch.
Long Vọng Đồ nhốt Lục Nguyên xong cuồng cười, lấy Vạn Long Đế Quyền nặng nề đập vào hắn. Dám nhắm mắt đấu với mình hả, nếu vậy thì đánh chết hắn luôn. Kết quả gã chưa kịp phản ứng đã bị nắm đấm nặng nề của Lục Nguyên đánh vào bên mặt.
Lục Nguyên nhắm mắt lại, cảm giác sát khí cực mạnh mẽ.
Rồi nhân lúc Long Vọng Đồ không chút ý phát huy ra công kích mạnh nhất, chớp mắt đánh trọng thương gã.
Nhưng còn chưa kết thúc, Lục Nguyên tiếp tục dùng nắm đấm đánh Long Vọng Đồ, đánh gã tới bên kia rồi đánh bên này, một đấm tiếp một đấm. Lúc này Lục Nguyên đã đánh tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín nắm đấm. Long phương không gian pháp tắc của Long Vọng Đồ bị Lục Nguyên triệt để đánh hủy.
Lục Nguyên không giết Long Vọng Đồ, dưới tình huống nhiều người Kiếm Môn nhìn mà giết người là đi tìm chết.
Tuy nhiên, đánh tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín nắm đấm thì cũng đã ghiền rồi.
- Nắm đấm thứ một vạn!
Lục Nguyên đánh ra nắm đấm thứ một vạn, nặng nề đập vào gò má Long Vọng Đồ, chớp mắt đánh gã chỉ còn một hơi cuối cùng. Lục Nguyên dò được tài nguyên của Long Vọng Đồ, gã có tới hai cái linh mạch tứ cấp, so với Hà Thanh Kiền còn giàu, quả không uổng là truyền nhân của long tộc, đổi làm thượng phẩm linh thạch thì khoảng mười một vạn khối.
Đập nát long phương không gian pháp tắc, cướp hết thượng phẩm linh thạch, còn đánh Long Vọng Đồ chỉ còn một hơi, làm xong hết ba chuyện Lục Nguyên mới thong dong đi ra long phương không gian pháp tắc.
Ra khỏi long phương không gian pháp tắc rồi hắn phát hiện Hiên Viên Ngũ Bại và Âm Thế Kỳ đang thu không gian pháp tắc. Thì ra chúng định dùng không gian pháp tắc đối phó Lục Nguyên, nhưng lúc này Hà Thanh Kiền đi ra nói Lục Nguyên có thể phá không gian pháp tắc, chúng vô cùng kinh sợ, lại nhìn Hà Thanh Kiền bị cướp luôn một cái linh mạch tứ cấp, thế là không dám lấy ra không gian pháp tắc đối phó hắn nữa.
Lục Nguyên biết bây giờ cơ hội tời cho bày ngay trước mắt, sao chịu bỏ qua?
Chắc là Hiên Viên Ngũ Bại giàu hơn chút, Lục Nguyên dùng thứ kiếm ý chớp mắt đâm vào không gian pháp tắc của Hiên Viên Ngũ Bại. Ngươi không cho ta tiến mà ta cứ tiến! hắn bước vào trong không gian pháp tắc, Hiên Viên Ngũ Bại cũng lập tức đi vào. Gã thu lại không gian pháp tắc quá trễ nên đành ở bên trong quyết đấu cùng Lục Nguyên, nhưng sao là đối của hắn được, Lục Nguyên nhắm mắt không cần dùng bao nhiêu chiêu thức đã đánh bại gã rồi.
Gia sản của Hiên Viên Ngũ Bại không tệ, dù chỉ có một cái linh mạch tứ cấp nhưng nó đến mười vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Lục Nguyên ở trong không gian pháp tắc của Hiên Viên Ngũ Bại thong dong như đi bộ.
Đến lúc này Lục Nguyên không mở mắt ra, nếu trợn mắt sẽ phát hiện không gian pháp tắc của Hiên Viên Ngũ Bại khá thú vị.
Không gian pháp tắc của Hiên Viên Ngũ Bại có bốn thụ bia.
Cái thứ nhất viết là bại Kiếm Hùng, cái thứ hai viết bại Kiếm Ma, cái thứ ba viết bại Kiếm Tuệ, cái thứ tư viết bại Kiếm Ngục, còn Kiếm Chi Tử thì gã mơ cũng không dám.
Trọng thương Hiên Viên Ngũ Bại xong Lục Nguyên nhàn nhã đi ra.
Hắn nhắm mắt đi hướng Âm Thế Kỳ.
Lúc này Hiên Viên Ngũ Bại, Long Vọng Đồ, đã bị thương nặng.
Âm Thế Kỳ hoàn toàn đánh mất can đảm chiến đấu. Gã nhìn Lục Nguyên nhắm mắt như thấy quái vật nhắm mắt vậy.
Gã lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?
Xem bộ dạng của atm có không ít người muốn người. Bình thường Âm Thế Kỳ hung dữ thế mà ở trước mặt Lục Nguyên như là cô gái bị đao chỉ vào vậy.
- Làm gì hả?
Lục Nguyên nhún vai, nói:
- Giao ra một cái linh mạnh có không ít hơn sáu vạn linh thạch, không thì thả không gian pháp tắc cho ta đi vào.
Thật là cách nói kỳ lạ quá đi, mấy người khác đều sợ vào không gian pháp tắc của kẻ địch, vào trong đó rồi là sẽ bị địch thủ khống chế, sinh tử không do mình, chỉ có quái vật như Lục Nguyên mới muốn tiến vào không gian pháp tắc của người khác.
- Quái vật, đúng là quái vật!
Âm Thế Kỳ rốt cuộc chịu không nổi nữa, gã nhìn đám Hiên Viên Ngũ Bại bên cạnh, nghĩ tới nếu để Lục Nguyên vào trong không gian pháp tắc của mình thì sẽ tổn thất càng lớn. Thôi thôi, chịu thua, ngoan ngoãn giao ra sáu vạn khối thượng phẩm linh thạch cho rồi.
Như vậy là trận chiến này Lục Nguyên tổng cộng góp nhặt được ba mươi hai vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Lục Nguyên thầm nghĩ rằng, quả nhiên ngươi không ác là không giàu được. Nếu mình ngoan ngoãn đi tích lũy gia sản thì giờ không tới được một vạn khối thượng phẩm linh thạch nữa là. Chỉ cướp nho nhỏ bốn tên Âm Thế Kỳ là được đến ba mươi hai vạn khối thượng phẩm linh thạch, quá ngoài ý muốn.
Thật ra mình là người tốt đấy chỉ, mới bắt đầu chỉ muốn cướp chút kiếm đạo thụ quả nếm thử thôi, không nghĩ đến cướp linh thạch đâu, là đám Hiên Viên Ngũ Bại cứng rắn khiêu khích mình, cho nên mình không có cách nào.
Lục Nguyên nhún vai, không hề thấy xấu hổ.
Người môn hạ Hiên Viên chí tôn, cướp chiến lợi phẩm, tài nguyên của bên mình đâu có ngại gì, mới rồi Yến Thu Nguyệt mở đầu hình như là môn hạ Thái Sử chí tôn. Dù là bên nào đều bị cướp một lần, họ làm trơn tru thì sao mình phải e dè! Tại nơi như trung ương thiên triều không có đạo nghĩa gì cả, chỉ so nắm đấm ai càng lớn thôi.
Tất nhiên trung ương thiên triều là trung ương thiên triều, mình là mình, mình vẫn là phong cách hành động ban đầu, không bao giờ thay đổi.
Tới đây thì bốn người Long Vọng Đồ hoàn toàn bại.
Bên cạnh nhốn nháo ngất trời!
Lục Nguyên, người này to gan bằng trời!
Đó giờ chưa ai dám khiêu khích Hiên Viên chí tôn, Lục Nguyên là người thứ nhất.
Lục Nguyên, người này thực lực kinh người!
Đối mặt Âm Thế Kỳ, Long Vọng Đồ, Hiên Viên Ngũ Bại, Hà Thanh Kiền liên hợp, mỗi người thực lực không kém gì Kiếm Tham vậy mà nhắm mắt vẫn đánh thắng được bốn tên.
Lại còn thắng nhẹ nhàng đến thế.
*Ầm!* như đá to rơi vào nước sông dấy lên gợn sóng to, từng tin tức không ngừng tuyền đi các góc kiếm tu tinh thần, kiếm môn tinh thần, dấy lên phản ứng rất lớn.
Lúc này Lục Nguyên phát động tiểu nhân quả thiết tắc, đánh nát vài thứ, mấy thứ này vốn rất quan trọng, đó là thứ tên gọi nam châm.
Bên ngoài.
Kiếm Tuệ phe phẩy quạt long đã đi tới nước ngoài Tấn quốc Hoa Sơn.
Ngày hôm nay gió nhẹ mây trắng lững lờ trôi.
Kiếm Tuệ đến một mình, không khiến bất cứ ai chú ý.
Hoa Sơn ngay trước mắt.
Lục Nguyên, ngươi muốn cùng ta chơi hả, tốt thôi. Xem ta đùa chết ngươi.
Nếu không chơi chết ngươi thì ta kêu Kiếm Tuệ làm gì, người kiếm đạo trí tuệ.
Kiếm Tuệ nhìn Hoa Sơn, ngọn núi này không cao. Kiếm Tuệ nhẹ phẩy tay, dường như một kích là sẽ đánh sụp núi ngay. Hết cách, hỗn động cảnh lục tầng là vô địch như vậy đấy.
Trong Hoa Sơn Tư Quá phong, Chu Thanh Huyền kéo nhị hồ bất giác dừng tay.
Có kẻ địch đến!
Hơn nữa không phải đồ dỏm như Nhâm Độc mà là cao thủ chân chính.
Xem ra mình nên dùng bản lĩnh một phen rồi.
Nhưng mà ra tay rồi sẽ phiền phức đây, thực lực của mình rõ ràng là trên hỗn động cảnh ngũ tầng, có giấu diếm hơn cũng che không được, trận chiến này xong phải đi di thất địa rồi.
Rốt cuộc Kiếm Tuệ đến Hoa Sơn.
Lúc gã sắp đi lên Hoa Sơn thì bỗng thấy trước mặt có kẻ chắn đường.
Đó là một người đàn ông tóc trắng, có thong dong và ưu thương khó tả, ngồi đó kéo nhị hồ.
Giờ phút này, trời và đất cùng với người đàn ông kéo nhị hồ hoàn mỹ kết hợp.
Kiếm Tuệ lờ mờ cảm thấy người đàn ông kéo nhị hồ đã tới tình trạng cực kỳ hòa hợp với thiên địa, rất kỳ lạ.
Sao có thể!
Kiếm Tuệ giật mình.
Người đàn ông kéo nhị hồ này cảnh giới kiếm đạo cao đúng là trong đời gã hiếm thấy.
Kiếm Tuệ nhìn người đàn ông kéo nhị hồ, hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đàn ông kéo nhị hồ lạnh nhạt nói:
- Hoa Sơn, Chu Thanh Huyền.
Hoa Sơn! Hoa Sơn còn có quái vật như vậy. Kiếm Tuệ lập tức cảm giác người tới là cỡ đẳng cấp quái vật. Kiếm Tuệ là loại mưu sĩ, rất ít ngay mặt đối địch với người, lần này cho rằng đến hỗn động cảnh lục tầng rồi ở ngoại vực là vô địch tuyệt đối nên mới một mình đến đây.
Ai dè Hoa Sơn còn có quái vật như thế, dù chưa ra tay đã biết không bình thường.
Trong lòng Kiếm Tuệ ngàn kết xoay chuyển, nói:
- Ta thấy núi này phong cảnh rất đẹp nên muốn tham quan thôi.
Dù gì trước đó gã chưa lộ sát khí, Kiếm Tuệ không định ra tay ngay, hoặc tạm thời không làm gì cả, mượn cớ thăm núi.
Chu Thanh Huyền buồn cười nói:
- Ngươi ở trong kiếm xưng là Tuệ thì cần gì che giấu. Nếu đã tới mà không để lại gì đã đi thì hết nói nổi.
Lòng Kiếm Tuệ trầm xuống, thì ra người này đã biết thân phận của mình, lời nói cứng rắn, xem ra không đấu không được. Gã lập tức thu lại tâm tư, tuy rất ít ngay mặt đấu với người nhưng không đại biểu thực lực gã không sâu. Tay động ấn trên chuôi Trảm Tình Tuệ Kiếm, thân kiếm động, trước tiên công kích, một chiêu thử sâu cạn.
Kiếm chiêu của Kiếm Tuệ không giống bình thường, đó là bộ kiếm chiêu diễn sinh ra từ chữ tuệ, tên là Đại Trí An Tuệ Kiếm.
Bộ kiếm chiêu này có tuyệt đại trí tuệ, cần rất nhiều tính toán.
Nếu đã đi không được thì chân chính chiến đấu vậy!
Tấn quốc sôi trào!
Tấn quốc không thể không sục sôi!
Nhiều cao nhân Tấn quốc đều cảm giác ở bên Hoa Sơn truyền đến tiếng nổ to, dư âm năng lượng to lớn nhanh chóng lan tràn, đó là lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ. Bạo tạc ở Hoa Sơn, mấy vạn dặm đều cảm giác được, đó là đại chiến cỡ nào, rốt cuộc là ai đang chiến đấu.
Nhiều cao nhân Tấn quốc đều bay tới gần Hoa Sơn quan sát, sau đó thấy hình ảnh làm họ chấn kinh.
Trong cuộc chiến người ăn mặc văn nhân nho sinh thì không biết.
Nhưng người kia rõ rành rành là Hoa Sơn nhất kiếm Chu Thanh Huyền.
Chu Thanh Huyền quá mạnh rồi đi!
Đến bây giờ lão bày ra thực lực quá đáng sợ!
Loại thực lực này vượt xa lúc đấu với Nhâm Độc, không lẽ ngay từ đầu cuộc chiến giữa Chu Thanh Huyền và Nhâm Độc chỉ là đùa với gã thôi. Ma Đạo còn sót lại vài tên nhìn nhau, thầm nghĩ, Nhâm Độc à Nhâm Độc, ngươi rất thảm rồi, thì ra luôn bị Chu Thanh Huyền đùa.
Hơn nữa Hoa Sơn ra Chu Thanh Huyền quá biến thái.
Thì ra cho đến nay Hoa Sơn nổi tiếng nhất là Yến Thương Thiên, bây giờ xem tình hình rất có thể là Yến Thương Thiên, Chu Thanh Huyền, Lục Nguyên cùng nổi như nhau.
Trong cuộc đấu giữa hỗn động cảnh cao tầng vô cùng kịch liệt, Kiếm Tuệ rốt cuộc phát hiện mình chống không nổi nữa. Trong quá tình đánh nhau với người đàn ông kéo nhị hồ quái lạ, gã hoàn toàn rơi vào thế yếu. Bây giờ là kiếm kiếm tuyệt mệnh, Kiếm Tuệ là kiếm đạo trí tuệ, nghiên cứu nhiều tư liệu, phát hiện kiếm của người này rất giống với Kiếm Ẩn tông trong truyền thuyết, xem ra là người Kiếm Ẩn tông. Kiếm Ẩn tông luôn nổi tiếng ẩn giấu, hèn chi có thể vượt qua hỗn động cảnh ngũ tầng mà vẫn ở tại nước ngoài, dưới tình huống bình thường thì Kiếm Tuệ chết chắc rồi, nhưng gã là kiếm đạo trí tuệ nên có chừa đường lui. Chớp mắt gã thi triển ra trí tuệ hóa thân ngưng luyện nhiều năm, bản thể lập tức bỏ trốn.
Nhưng trí tuệ hóa thân của gã chỉ có thể dùng một lần, muốn dùng nữa thì, được thôi, ngưng luyện trăm năm rồi tính.
Mắt thấy Kiếm Tuệ muốn trốn, Chu Thanh Huyền quát dài:
- Không để lại cái gì đã muốn đi!?
Lại là thanh phong tiên kiếm giơ lên, như gió quét qua, lấy một loại kiếm thuật quái dị kỷ nguyên trước kéo chữ tuệ ra, chữ tuệ chớp lóe rực rỡ rơi vào tay Chu Thanh Huyền.
Kiếm Tuệ đã trốn thoát nhưng Chu Thanh Huyền lộ ra thực lực rồi không ở lại Hoa Sơn được nữa, phải đi di thất địa. Trước khi lão rời đi, chém hư không tam kiếm không vào Hoa Sơn. Hư không tam kiếm có thể thay Hoa Sơn đỡ ba lần tai kiếp, cùng lúc đó lão phong lại chữ tuệ, định nhờ Trác Lăng Vân đưa cho Lục Nguyên. Lão không cần chữ tuệ, cho Lục Nguyên thì hơn, còn bạn tốt nhiều năm Trác Lăng Vân thì lão tuyệt đối tin tưởng.
Vậy tạm biệt, Hoa Sơn!
Chu Thanh Huyền phất tay, tạm biệt Hoa Sơn bảo vệ nhiều năm.
Lục Nguyên, dù không thủ hộ hai trăm năm nhưng bây giờ ở lại Tấn quốc đã không có tác dụng gì.
Trên đỉnh đầu Chu Thanh Huyền xuất hiện một chữ hư không to lớn!
Phá toái hư không! Đi tới di thất địa.
Chu Thanh Huyền một bước đi vào phá toái hư không, Yến sư huynh, xem ra chúng ta có cơ hội gặp lại rồi. Lục Nguyên, tại trung ương thiên triều nhanh lên tăng cao. Trong ánh mắt rung động của người Tấn quốc, Chu Thanh Huyền đơn giản hoàn thành hành động phi thăng vĩ đại. Thật ra đối với Chu Thanh Huyền thì cái này không phải chuyện gì khó.
Trung ương thiên triều, Kiếm Môn, kiếm môn tinh thần.
Trên kiếm môn tinh thần, tám vị chí tôn đang mở hội.
Hiên Viên chí tôn, Thượng Quan chí tôn, Đoan Mộc chí tôn, Thái Sử chí tôn, Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, Đông Dã chí tôn, Công Dương chí tôn, tám chí tôn cùng ở.
Đệ tử trung tâm thì có Hiên Viên Ngũ Bại, Âm Thế Kỳ, Hà Thanh Kiền, Long Vọng Đồ, Lục Nguyên và một số đệ tử trung tâm khác đều có mặt.
Hiên Viên Vọng quát rằng:
- Lục Nguyên, trực tiếp cướp bóc kiếm đạo thụ quả kiếm đạo thụ tầng thứ nhất, phải chịu tội gì!?
Không sai, có một số việc làm được nhưng bày ra ngoài ánh sáng thì hơi to gan rồi, thêm nữa cho đến nay Hiên Viên chí tôn dám huênh hoang như vậy là vì nắm giữ quyền to, chí tôn khác và môn hạ của họ không thể làm như vậy.
Hệ Hiên Viên chí tôn luôn bá đạo như vậy đấy.
Hiên Viên Vọng bắt chặt điểm này công kích Lục Nguyên.
Chiêu này e rằng Lục Nguyên đối đáp không được, nhưng Thái Sử chí tôn đã định tổn thất một số lợi ích bảo vệ hắn, dù sao lần này hắn chịu thiệt một chút nhưng tuyệt đối sẽ không bị Hiên Viên chí tôn đè ép quá thảm, dù gì Thái Sử chí tôn không cục đất mặc cho nhào nặn.