Nụ cười pha lê
Tạm xa đời thực, tôi tìm đến giấc mơ
Và gặp em - cô gái có nụ cười dễ mến
Em xinh tươi như nắng vàng đầu hạ
Mắt xoe tròn như trăng sáng mùa thu...
Em là ai? Em đến từ đâu?
Mà hồn nhiên, mà thiên thần đến thế?
Tôi gặp em mà tựa như đang ngỡ
Lạc vào thiên đường - xứ sở những nàng tiên...
Qua phút ngỡ ngàng, rồi cũng đến thân quen
Tôi lại gần em, đưa đôi tay chạm nhẹ
Đôi môi xinh chợt bỗng dưng biến mất
Nụ cười duyên rạn vỡ tựa pha lê...
Em đâu rồi? Em lạc bước nơi đâu?
Nụ cười ấy có phải chăng là thực?
Hay giấc mơ vẫn chỉ là ảo tưởng
Tôi ước ao nên gặp gỡ nơi này?
Em đâu rồi? Để tôi mãi bơ vơ
Thực đã thế, lẽ nào mơ cũng thế?
Nụ cười pha lê vẫn dễ dàng rạn vỡ
Chỉ có niềm đau còn mãi với vĩnh hằng...
chilc
|