Giáo sư McGonagall dẫn Lâm Thiên đi qua quán Cái Vạc Lủng vào Hẻm Xéo, thấy vẻ trấn định của hắn, bà thầm gật đầu tán thưởng. Bà đâu biết kì thật Lâm Thiên đã từng tới đây, thậm chí còn tiến hành một trận cướp bóc hoàn mĩ.
Vào trong Hẻm Xéo, giáo sư McGonagall mở một bức thư màu vàng: “đây là giấy nhập học cùng danh sách đồ dùng học tập của trò, trên đó ghi những thứ chúng ta phải mua”. Lâm Thiên nhìn qua, thấy trên đó ghi:
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS:
ĐỒNG PHỤC:
Học sinh năm thứ nhất cần:
1. Ba bộ áo choàng thực tập (màu đen).
2. Một nón đỉnh nhọn (màu đen) đội hàng ngày.
3. Một bộ găng tay bảo hộ.
4. Một áo choàng mùa đông (màu đen với thắt lưng bạc).
Chú ý là đồng phục của học sinh đều phải đeo bảng tên và phù hiệu.
SÁCH GIÁO KHOA:
Tất cả các học sinh đều phải có những sách sau đây:
1.Thần chú cơ bản tập 1- Miranda Goshawk.
2. Lịch sử pháp thuật – Bathinda Bagshot.
3.Lí thuyết pháp thuật – Adalbert Waffling.
4.Hướng dẫn biến hình cho người nhập môn – Emeric Switch.
5.Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật – Phyllida Spore.
6.Đồ cương pháp thuật và Độc dược – Arsenius Jigger.
7.Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng – Newt Scamander.
8.Lực lượng Hắc ám và hướng dẫn tự vệ - Quentin Trimble.
TRANG THIẾT BỊ KHÁC:
1. Một đũa phép.
2.Một cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2).
3.Một bộ ống nghiệm thủy tinh.
4. Một kính viễn vọng.
5.Một bộ cân đồng.
Học sinh cũng có thể mang theo một con cú, một con mèo hoặc một con cóc.
Phụ huynh cần chú ý, học sinh năm nhất không được phép có chổi riêng.
“Đi mua vạc trước đã”, giáo sư McGonagall nói xong liền kéo tay Lâm Thiên đi tới quán Potage’s Cauldron.
“Giáo sư, thế những học sinh xuất thân Muggle thì mua đồ đạc kiểu gì?”, Lâm Thiên đột nhiên nhớ tới vấn đề này, vội vàng hỏi giáo sư McGonagall: “tiền tệ của Muggle không sử dụng được ở đây mà”.
“Tiền của Muggle có thể đổi tại ngân hàng yêu tinh Gringotts”, giáo sư McGonagall nhìn Lâm Thiên một cái, không hiểu sao hắn lại biết được cách gọi Muggle riêng của phù thủy, song cũng không hỏi gì, thậm chí càng đánh giá học sinh này cao thêm.
<Trời đất!>, Lâm Thiên kêu thảm một tiếng trong bụng, <Sao số mình đen thế, biết thế việc gì phải khổ sở đi đánh cướp cho nhọc người cơ chứ!>.
Quá trình mua sách mua đồ sau đó khiến Lâm Thiên hết sức chán nản, giáo sư McGonagall chỉ mua toàn đồ cũ đã dùng, trong khi thủ trạc của Lâm Thiên đang chứa toàn hàng hiệu xịn nhất.
Mua xong đồ dùng học tập, giáo sư McGonagall đang định đưa Lâm Thiên đi mua áo choàng cho hắn thì đột nhiên một con cú từ trên trời hạ xuống, đáp trên vai giáo sư.
Bà lấy xuống một bức thư giắt dưới chân cú, mở ra xem, khuôn mặt lộ vẻ bồn chồn bất an.
“Lâm Thiên, cô có chút việc gấp, trò có thể tự mình đi mua những thứ còn lại không?”
“Dạ, tất nhiên là được thưa giáo sư”, Lâm Thiên đang cầu mà không được, lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Thiên nhận vài chục đồng Galleon từ tay giáo sư McGonagall, dõi mắt nhìn bà biến mất phía cuối đường rồi rảo bước đi mua món đồ hắn chờ mong nhất – đũa phép của riêng mình.
Mua đũa phép chỉ có thể đến tiệm đũa phép Ollivanders.
Lâm Thiên vừa đi vừa cảm thán, ôi kinh doanh độc quyền, chắc kiếm bẫm lắm!.
Tiệm Ollivander’s vừa nhỏ vừa có phần nhếch nhác, trên cửa khắc mấy chữ vàng: “Ollivander’s, nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382 trước công nguyên”. Bên trong cửa sổ bụi bặm chỉ trưng một cây đũa phép đặt trên một cái gối tím bạc màu.
Khi Lâm Thiên bước vào trong tiệm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng đâu đó. Trong này rất nhỏ, ngoài một cái ghế không còn gì khác. Lâm Thiên ngồi trên ghế chờ đợi, cảm giác rất kì quái, như thể đặt chân vào một thư viện nghiêm ngặt, hắn giương mắt nhìn hàng trăm hàng nghìn cái hộp nhỏ chồng chất lên nhau sắp đụng tới trần. Không biết vì sao, Lâm Thiên cảm giác phía sau gáy như bị kim chích, vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi này tựa như có liên quan tới một thứ bùa phép thần bí nào đó.
“Chào buổi chiều”, một giọng nói ôn hòa vang lên, nhưng cũng khiến Lâm Thiên giật mình đôi chút.
Một lão già đứng trước mặt hắn, đôi mắt lão to, ngời sáng, thấu qua màu tăm tối của cửa tiệm.
“Chào ông”, Lâm Thiên hơi lúng túng đáp.
“Cậu tên là gì?” , lão già hỏi.
“Lâm Thiên Taylor”, Lâm Thiên bình tĩnh lại, trả lời câu hỏi của Ollivanders.
“Tên rất kì lạ. Được rồi, cậu Taylor, để tôi xem”, lão lấy từ trong túi ra một cái thước dây khắc dấu bạc: “cậu muốn cầm đũa tay nào?”
“Tay phải”, Lâm Thiên đáp.
“Giơ tay lên, thế này này”, lão đo từ vai đến ngón tay Lâm Thiên, từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai xuống đất, từ tay tới đầu gối và vòng quanh đầu. Vừa đo, lão Ollivanders vừa nói: “mỗi cây đũa phép Ollivander’s đều có một lõi làm bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh. Lâm Thiên, ở đây chúng tôi dùng lông đầu độc giác thú, lông đuôi phượng hoàng và gân rồng. Không có cây đũa phép Ollivander’s nào giống cây nào, cũng như không có hai con độc giác thú, hai con phương hoàng hay rồng nào giống hệt nhau. Tất nhiên, nếu cậu dùng đũa phép của phù thủy khác, hiệu quả sẽ không thể nào như mong muốn được”.
Đo đạc xong, lão Ollivanders trèo lên giá, lấy xuống một cái hộp.
“Xong rồi đấy”, lão nói xong, cái thước dây lập tức rơi xuống đất tự động cuộn lại. “Cậu Lâm Thiên, thử cái này coi, gỗ sồi và gân rồng đất, hai tấc rưỡi, vẫy vẫy thử xem”.
Lâm Thiên cầm lấy đũa phép, tùy tiện giơ lên, nhưng lão Ollivanders lập tức giật lại cây đũa.
“Gỗ thích và lông phượng hoàng, hai tấc ba, rất đàn hồi, thử đi”.
Lâm Thiên định thử, nhưng hắn chưa kịp giơ cây đũa lên lại bị Ollivanders thu về.
“Không được, cây này - gỗ mun và lông kì lân, hai tấc tám, rất mạnh”.
Lâm Thiên thử, lại thử, hết lần này tới lần khác. Hắn vừa sốt ruột vừa bực mình, sao tình tiết giống như lúc Harry đi mua đũa phép quá vậy?. Số đũa hắn thử qua đã chất thành đống, nhưng càng thất bại, lão Ollivanders càng tỏ ra hưng phấn, lại còn nấn ná mãi không chịu mang ra cây đũa phép Hải dành riêng cho hắn kia.
“Quý khách đặc biệt đây, yên tâm, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được cây đũa phép phù hợp với cậu”. Lão Ollivanders ngó ngó lại Lâm Thiên một cách cẩn thận, khi thấy đôi mắt xanh của hắn thi thoảng chớp qua những tia sáng màu tím kì dị, vẻ mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Còn một cây đũa phép”, Ollivanders trầm tư: “ta mới thí nghiệm qua một lần, một loại gỗ phương Đông tình cờ có được, còn một thứ nữa cũng rất kì diệu, được, Lâm Thiên, cậu chờ nhé!’, nói xong, lão chạy vào trong lục lọi.
“A! tìm được rồi”, vài phút sau lão Ollivanders cất tiếng hoan hô, mang ra một cây đũa phép màu lam nhạt, còn ánh qua một tia màu tím.
“Cây ngô đồng ngàn năm nơi Côn Lôn Đông hải, hai tấc chín, lõi đũa…”, Ollivanders trở nên do dự: “một thứ phương đông gọi là sừng Kì Lân. Nhưng ta nhớ khi có được nó, gặp một người phương đông nói, Kì Lân vốn là đức thú, thần trong muôn thú, bất tử. Nhưng con Kì Lân này không biết vì sao lại biến thành một con hung thú, sau bị thiên lôi đánh chết. Cho nên, chủ nhân của nó…”, lão Ollivanders lại do dự, hồi lâu mới thì thào: “rất khó đoán trước”.
Giờ này Lâm Thiên không hơi đâu quan tâm đến lời Ollivanders, phần thưởng xuyên việt của hắn hẳn là cây đũa phép này, hắn vội vàng cầm lấy trên tay.
Đũa phép vừa cầm lên, Lâm Thiên lập tức cảm giác rất ấm áp, như thể cây đũa là một bộ phận cơ thể hắn. Hắn giơ đũa lên, vẽ một đường nhẹ nhàng trong không trung, một tia sáng tím từ đầu đũa phép bắn ra, như một vầng hoa sáng rực long lanh.
“Một cây đũa phép thật kì diệu, hình như cực mạnh”, lão Ollivanders nheo nheo mắt: “quả nhiên không tầm thường, lực lượng của nó ta chưa từng gặp qua, kì diệu, thật kì diệu!”.