“Vợ anh,” Lily nhắc lại đều đều, trở nên nóng bừng rồi lạnh đến phát ốm vì bẽ bàng. Vậy đây là một trò đùa – một trò chơi ác nghiệt, lâu dài chủ tâm mà anh hẳn đã phải lên kế hoạch suốt cái đêm anh bị trói vào giường cô. Nhưng có khi anh vẫn muốn cô là tình nhân của anh, và đây là cách anh bảo đảm rằng cô biết mọi thứ đứng như thế nào. Anh sẽ nắm quyền kiểm soát – cô sẽ là của anh để chơi đùa và tra tấn. Cô cảm thấy anh đang nhìn cô, và cô tự hỏi anh có khinh miệt cô nhiều như cô khinh miệt chính mình không. Nỗi đau của cô trở nên gần như quá sâu đậm để nổi khùng lên. Gần như. Cô nói rời rạc, không thể nhìn anh. “Anh và cái khiếu hài hước quái ác, đáng kinh tởm của anh khiến em phát ốm -”
Anh làm cô im lặng ngay lập tức, ấn bàn tay anh vào miệng cô. “Không, không, chết tiệt....đây không phải là trò đùa đâu! Im nào. Anh muốn em cưới anh.”
Cô cắn vào tay anh, và trừng mắt nhìn anh khi tay anh bị bỏ ra nhanh chóng. “Anh không có lý do gì để cầu hôn em. Em đã đồng ý là tình nhân của anh rồi.”
Anh nhìn chằm chằm hoài nghi trước vết hằn dấu răng của cô trên bàn tay anh. “Anh tôn trọng em quá nhiều để làm điều đó, đồ phù thủy nóng tính nhà em!”
“Em không muốn sự tôn trọng của anh. Tất cả những gì em muốn là năm nghìn bảng.”
“Bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ thấy hãnh diện vì lời cầu hôn của anh. Thậm chí là cảm kích. Anh đang đề nghị một thứ cả nghìn lần tốt hơn một mối quan hệ bất chính tai tiếng nào đó.”
“Theo quan điểm kiêu ngạo, tự cho mình là đúng của anh thì em cho là như thế! Nhưng em không thấy hãnh diện đâu, và chắc chắn là không cảm kích. Em sẽ là nhân tình của anh hoặc không gì hết.”
“Em sẽ là vợ anh.” Anh nói không lay chuyển.
“Anh muốn sở hữu em!” Cô buộc tội, cố trườn ra khỏi anh.
“Phải.” Anh vật cô xuống giường và đè trọng lượng của mình lên trên cô. Khi anh nói, hơi thở của anh phả vào miệng và cằm cô. “Phải. Anh muốn những người khác nhìn vào em và biết rằng em là của anh. Em muốn anh nhận lấy tên tuổi và tiền bạc của anh. Anh muốn em sống với anh. Anh muốn ở trong em...một phần suy nghĩ của em...cơ thể của em...tất cả của em. Anh muốn em tin anh. Anh muốn trao cho em bất kỳ cái thứ khó nắm bắt, bất khả thi, phải gió, bí ẩn nào đó mà em cần để được hạnh phúc. Điều đó có làm em sợ không? Chà, nó còn làm anh sợ đến phát điên lên được. Em không nghĩ là anh sẽ dừng ngay việc cảm thấy như thế này lại nếu anh có thể ư? Không phải như kiểu em là người phụ nữ dễ dàng nhất trên thế giới để -” Anh đột ngột kìm mình lại.
“Anh chả biết gì về em hết,” cô òa lên. “Và những gì anh biết nên làm toàn bộ cái trí khôn đáng chết của anh phải hoảng sợ...Chúa ơi, giờ em biết là não anh đã bị ung rồi!”
“Anh sẽ không trả cho sự yếu kém của Harry Hindon, hay của ai khác đâu, bất kể tên con hoang đó là ai. Anh không hề đánh trượt em. Anh không hề phản bội em. Anh đã một lần hỏi em tại sao em lại ghét đàn ông. Em được tự do để khinh thường toàn bộ bọn họ, tất cả từng tên một trên trái đất. Ngoại trừ anh.”
“Anh nghĩ sự từ chối của em là vì em đã bị tình yêu làm cho thất vọng ư?” Cô nhìn anh chằm chằm như thể anh là tên ngốc vĩ đại nhất còn sống. “Em có thể sống với những điều kiện và luật lệ và những ý thích bất chợt chết tiệt của anh trong một thời gian – có lẽ thậm chí là vài năm – nhưng nếu anh nghĩ em sẽ để bản thân mình hứng chịu điều đó cả đời còn lại, và từ bỏ những quyền sở hữu và quyền pháp lý mà em có với anh, và cho cái gì? Cho đặc ân được phục vụ anh mỗi đêm ư? Nó đủ dễ chịu đấy, nhưng khó mà đáng phải hy sinh tất cả những thứ mà em coi trọng.”
“Dễ chịu,” anh lặp lại dứt khoát.
Cô nhìn anh chằm chằm đầy bướng bỉnh. “Anh nặng. Em không thể thở được.”
Anh không di chuyển. “Nói cho anh nghe xem em hạnh phúc thế nào, Lily. Em có tận hưởng tự do của mình khi bị buộc phải dành mọi đêm để đánh bạc để tồn tại không? Và em sẽ quả quyết rằng không có những đêm em cô đơn, khi mà em cần sự bầu bạn và an ủi -”
“Em có tất cả những thứ mình cần.” Cô cố giữ chặt ánh mắt sắc nhọn của anh, nhưng sự mãnh liệt của nó khiến cô cụp xuống.
“Anh không,” anh nói khàn khàn.
Lily ngoảnh mặt đi. “Vậy thì hãy tìm ai đó khác,” cô nói với quyết tâm tuyệt vọng. “Có rất nhiều phụ nữ sẽ muốn cưới anh. Những phụ nữ cần những thứ mà anh đề nghị, người sẽ yêu anh -”
“Không có ai như em.”
“Ồ? Và từ khi nào em đã trở thành một nguồn vui bất tận cho anh vậy?” Cô ngoái lại nhìn lên anh, vừa đúng lúc để thấy một nụ cười từ tốn nở ra trên mặt anh. “Có cái quái gì thú vị đến thế?”
Giải thoát cô khỏi một ít sức nặng của anh, Alex lấy tay chống cằm và nhìn cô trầm ngâm. “Chúng ta đã bị hút vào nhau ngay từ đầu. Chúng ta là dành cho nhau. Anh nghĩ chúng ta sẽ đến với nhau thậm chí nếu chúng ta có được sinh ra trên những lục địa khác nhau đi nữa. Em cảm thấy sự hấp dẫn cũng mạnh mẽ như anh vậy.”
“Anh hẳn là đang đọc Byron,” cô lẩm bẩm. “Nghe những lời nói ngớ ngẩn lãng mạn ấy từ anh -”
“Em đã chọn anh.”
“Em chả làm gì như thế cả!”
“Trong tất cả hàng trăm tên đàn ông em gặp ở Craven’s hay các buổi đi săn và vũ hội cuối tuần – trẻ và già, công tử bột, học giả, các ông trùm và chủ ngân hàng và những tên săn tài sản – anh là người duy nhất em từng để mình dính lứu vào. Em đã khơi ra một cuộc tranh cãi với anh, em đã đến nhà anh và xía vào mọi mặt đời sống của anh, bày mưu ngăn anh không làm đám cưới, nhử anh tới Luân Đôn và trói anh vào giường em, đánh bạc với anh và đặt cược cơ thể em đổi lại tiền của anh, biết rằng có vô số cơ hội là em sẽ thua... Jesus kính yêu, em có cần anh nói tỉ mỉ nữa không? Em đã từng xía vào cuộc sống của một tên con hoang tội nghiệp nào khác theo cái cách mà em có anh chưa? Anh không nghĩ thế đâu.”
“Tất cả những điều đó là vì Penny.” Cô nói bằng giọng nhỏ xíu.
Anh mỉm cười chế giễu. “Cô ấy là một lời bào chữa. Em đã làm điều đó vì em muốn anh.”
“Con lừa kiêu ngạo!” cô thốt, đỏ hồng lên.
“Tất cả điều đó là do tính kiêu ngạo của riêng anh ư? Vậy hãy nói với anh là em muốn anh ra khỏi đời em.”
“Em muốn anh ra khỏi đời em,” cô nói dễ dàng.
“Nói với anh là hai đêm vừa qua chẳng có nghĩa gì với em.”
“Chúng không có!”
“Nói với anh là em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
“Em...” Lily nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai, chăm chú ở trên mặt cô, và những từ ngữ ấy không thể kéo ra được khỏi họng cô.
Alex dịu dàng xoa tóc cô. “Nói với anh đi,” anh thì thầm, nhìn xuống cô. “Và rồi anh sẽ để em lại một mình.”
Lily thử lại. “Em không bao giờ....” Ngực cô đau nhói với cố gắng ấy. Cô không thể cho phép anh làm cuộc sống của cô phức tạp hơn cả bây giờ nữa. Nhưng ý nghĩ đẩy anh đi lấp đầy trong cô một nỗi sợ không thể giải thích được. Giá như anh thêm nói gì đó khác, thứ gì đó sẽ thuyết phục được cô theo cách này hay cách khác. Nhưng anh không giúp cô, anh giữ nguyên sự im lặng tra tấn. Cố cố sắp xếp qua đống cảm xúc lộn xộn của mình. Giá như anh không có ý chí mạnh mẽ đến thế. Giá như anh thật dễ dãi và có thể kiểm soát được. Anh có thể hủy hoại cơ hội nhỏ nhoi mà cô có để giành lại con gái mình.
Tim cô đập mạnh, khiến cô thật khó để nói nên lời. “Anh sẽ...” cô làm ướt đôi môi khô khốc và ép mình tiếp tục. “Anh thực sự sẽ đi nếu em hỏi anh thế chứ? Dễ dàng như thế ư?”
Hàng lông my dày của Alex hạ thấp xuống khi anh quan sát đầu lưỡi cô quét ngang cái đường cong lôi cuốn ở bờ môi dưới. “Không,” anh nói khàn đặc. “Anh chỉ muốn xem em có nói điều đó không thôi.”
“Ôi, Chúa ơi.” Cô thốt ra một tiếng cười sợ hãi, ngạc nhiên. “Em không nghĩ là mình có thể.”
“Sao lại không?”
Lily bắt đầu lắc quầy quậy. Cô đã luôn có thể đối mặt với những thất bại và gian khổ của mình bằng sự dũng cảm bướng bỉnh, và không ai, kể cả Giuseppe, có thể hạ gục hàng phòng thủ của cô. Chỉ Alex có thể làm điều này với cô. “Em không biết,” cô khóc, và vùi mặt mình vào người anh. “Em không biết.”
“Em yêu.” Anh trải những nụ hôn cứng cáp, mau lẹ lên tai, cổ và đôi vai bé nhỏ của cô. Cánh tay anh vòng quanh cô trong vòng ôm nghiến chặt.
“Em s-sẽ thích làm tình nhân của anh hơn.” Cô nói khổ sở.
“Tất cả hoặc không gì cả. Nó là như thế với chúng ta.” Anh đẩy tóc cô ra khỏi trán, và trao cho cô một nụ cười lươn lẹo. “Bên cạnh đó, cưới em là cách duy nhất anh có thể có Burton làm quản gia của anh.” Anh hôn cô. “Nói vâng đi.” Các ngón tay của anh lồng cong trong tóc cô. “Nói đi, em yêu.” Anh thì thầm.
******************************
Lily cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng cô đang làm thế này vì tiền. Cô e sợ phải thú nhận với mình rằng có một lý do khác, thậm chí còn hấp dẫn hơn đằng sau sự chấp nhận của cô. Là vợ Alex, cô sẽ giàu kinh khủng. Cô sẽ có đủ tiền để mua Nicole lại, và nếu Giuseppe vẫn từ chối giúp đỡ, cô sẽ thuê vài “đặc nhiệm,” những sĩ quan thành phố được huấn luyện tài giỏi nổi tiếng vì những việc như thế. Người cô đã thuê trước đó, ông Knox, không hữu dụng cho lắm, nhưng giờ cô có đủ khả năng để thuê một tá. Cô sẽ cho họ xới tung cả thành phố lên cho đến khi con gái cô được trả lại cho cô. Sau đó những gì xảy ra không quan trọng nữa. Sau khi khám phá ra rằng cô là mẹ của một đứa con hoang – mà cô có ý định sẽ giữ - Alex sẽ nhanh chóng đồng ý một sự hủy bỏ hôn nhân- hay có thể là ly dị. Cô sẽ chuyển tới một nơi yên tĩnh, thanh bình nào đó với con gái. Alex sẽ chẳng thể tệ hơn được, ngoài trừ vài cơn tức giận chính đáng về sự lừa gạt của cô. Nhưng anh sẽ tìm ai đó khác, một cô gái trẻ trung xinh xắn nào đó sẽ mang thai một tá người thừa kế cho anh.
Trong lúc này đây, Lily có ý định sẽ tận hưởng sự dễ chịu trong khoảng thời gian cô có với anh. Sẽ có thêm nhiều đêm dành trong phòng ngủ với trần nhà mây và bầu trời. Có sẽ có thời gian để trò chuyện, trêu đùa, và khiêu khích anh. Cô chưa bao giờ có loại quan hệ đó với một người đàn ông. Thứ gần nhất cô từng đến là tình bạn kỳ quặc, không nồng nàn với Derek Craven. Nhưng không giống Derek, Alex có ý muốn chiếm hữu cô, che chở trước mọi lỗi lầm, hoàn toàn quá sẵn sàng để dính mình vào rắc rối của cô. Lily nghĩ rằng có lẽ cô có thể bí mật để mình tận hưởng cảm giác thuộc về một ai đó. Trong một thời gian ngắn ngủi của cuộc đời cô sẽ biết gọi một người đàn ông là ‘chồng’ là như thế nào.
Alex ra một quyết định bất khả thi là họ sẽ cưới chiều muộn hôm đó. Lily biết sự gấp rút của anh là do anh nghi ngờ rằng cô có thể đột ngột đổi ý. Anh đúng hoàn toàn. Cô đổi ý sau mỗi mười phút. Alex cho gọi cô hầu Annie của cô và sắp xếp để cô ta được đưa đến Swan’s Court, mang theo những quần áo và tư trang cần thiết.
Lily bực bội khi mặc vào một chiếc áo cốt-tông vàng mềm mại với vô số các xếp nếp. Cái cổ áo cao giản dị được viền quanh bởi đăng ten lỗ thêu. “Ta trông như một cô hầu quê mùa trong bộ phục trang phục này,” cô lẩm bẩm, nhìn mình chằm chằm trong gương khi Annie cài lại những cái khuy lụa ở đằng sau. “Và hoàn toàn như mười lăm tuổi. Sao em không mang thứ gì sành điệu hơn?”
“Không phải cái váy khiến cô trông trẻ, thưa tiểu thư,” Annie nói, mỉm cười qua vai cô. “Đó là mặt cô.”
Lily ngồi trước tấm gương khung mạ vàng hình chữ nhật ở bàn trang điểm, và nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của cô một cách tò mò. Với tức giận, cô nhận ra rằng Annie đúng. Màu hồng tự nhiên của môi cô có sắc thái đậm hơn thường lệ, hơi sưng lên do những nụ hôn ngấu nghiến của Alex đêm trước. Mặt cô thật khác, mềm mại và tỏa sáng và yếu đuối. Thậm chí cả một vết thâm do bị đánh cũng không thể làm dịu màu hồng hào của da cô, chúng thường nhợt nhạt một cách hợp thời trang. Cô không hề giống người phụ nữ cứng rắn đã bịp bợm những con bồ câu ở Craven’s tí nào. Ánh mắt hoài nghi, giễu cợt của cô, cái cô thường dùng với hiệu quả đáng thỏa mãn, đã hoàn toàn mất uy thế. Đôi mắt cô cũng chân thật và rộng mở như Penelope vậy. Khi cô nhìn chằm chằm vào mình, cô nhớ lại những ngày tháng vô tư thời niên thiếu, khi cô còn là một cô gái nồng nhiệt cuồng dại với Harry Hindon. Từ sau đó cô không còn cảm thấy sự sôi nổi đến thế trong mình nữa.
Sự thay đổi cô thấy trong gương khiến Lily không thoải mái. “Em có mang theo một cái dải buộc tóc nào của ta chứ?” cô hỏi, chạy tay qua những lọn tóc xoăn nhảy múa. “Tóc ta đang rơi vào mắt rồi đây.” Annie năng nổ mang chúng đến cho cô, và Lily chọn một dải ruy băng màu vàng trang trí với đá topaz. Cô buộc nó quanh trán và cau mày khi thấy cái dải băng ngoại lai đó tương phản kỳ cục với kiểu váy thiếu nữ. “Chết tiệt!” Giật cái đồ trang trí đó ra khỏi trán, cô đẩy tóc mình lại bực bội. “Vui lòng, mang cho ta một cái kéo nào đó và cắt một ít cái đống bùi nhùi này đi.”
“Nhưng thưa cô,” Annie phản đối. “Nó trông thật xinh đẹp và mềm mại quanh mặt cô.”
“Vậy hãy để thế đi.” Cô vùi đầu mình vào tay và rên lên. “Ta không quan tâm. Ta không thể trải qua chuyện này, Annie.”
“Trải qua chuyện gì ạ?” Cô hầu hỏi bối rối.
“Giả vờ là...ôi, em không cần biết đâu. Chỉ cần giúp ta rời khỏi đây và bảo ngài Raiford là...” Cô dừng lại trong do dự.
Một giọng mới tham dự vào cuộc trò chuyện. “Bảo ngài Raiford là gì?” Alex thơ thẩn đi vào phòng, vừa trở lại từ một chuyến du ngoạn ngắn qua thành phố. Từ vẻ hài lòng trên mặt anh, Lily biết anh đã thành công trong việc tìm một mục sư sẽ làm phép cưới cho họ trước sự thông báo ngắn ngủi đến vậy. Chỉ có chúa mới biết anh đã nói gì với ông ta.
Annie nhìn Alex với vẻ ngưỡng mộ chăm chú, chưa bao giờ thấy một người đàn ông được phép xâm phạm sự riêng tư của cô Lily mà không hỏi xin phép. Cô lùi về góc phòng và quá chú ý đến tấm khăn trải đầu bằng lụa nhẹ, quan sát với sự thích thú kín đáo khi Alex đi tới đứng đằng sau Lily.
Anh trượt bàn tay lên vai Lily và cúi thấp xuống tai cô. “Đồ nhát gan bé nhỏ,” anh thì thầm. “Em sẽ không chạy trốn khỏi anh đâu.”
“Em đã không có ý định thế,” cô nói dối với một bầu không khí đầy tự trọng.
“Em trông thật xinh đẹp trong bộ váy đó. Anh không thể chờ để lấy nó ra khỏi em.”
“Đó là tất cả những gì anh nghĩ đến ư?” Lily hỏi bằng giọng thấp, để tâm đến đôi tai nhọn hoắt của Annie.
Anh mỉm cười và hôn bên cổ cô. “Em gần xong chưa?”
“Chưa,” cô nói với một cái lắc đầu mạnh mẽ.
“Chúng ta phải đi sớm.”
Lily lách khỏi anh, đứng dậy khỏi ghế và sải bước quanh phòng. Cô đi tới đi lui, liên tục đi qua anh. “Đức ngài,” cô nói lo âu. “Em cứ nghĩ mãi về sự ngu ngốc của cái quyết định được phát ra trong vội vàng, và trong những phút vừa qua em đã đi tới kết luận là em thật liều lĩnh khi đồng ý -”
Một cánh tay dài vươn ra và tóm cô vào anh, như một con mèo ngắt ngang trò chạy nhốn nháo điên cuồng của một con chuột. Miệng anh đến miệng cô nhanh như chớp, và cô hít vào thật mạnh, tâm trí cô quay cuồng với ngạc nhiên. Với một nụ cười toe toét và cái nhún gối nhẹ, cô hầu rời đi với sự gấp gáp kín đáo. Alex hôn Lily dài và mạnh mẽ, cho đến khi anh cảm thấy cô dựa nặng nề vào anh, đầu gối cô lảo đảo. Anh nhấc đầu lên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thờ thẫn của cô. “Cưới anh là điều ít liều lĩnh nhất em từng làm đấy.”
Cô giật giật vạt áo anh và vuốt phẳng chúng. “Em...em chỉ ước rằng em có vài loại bảo đảm nào đó.”
“Cái này có không?” Anh hôn cô với sự đam mê nguyên sơ, tách môi cô ra và khiến các dây thần kinh của cô bốc cháy với sự truy tìm lưỡi cô một cách từ tốn. Tay Lily trườn quanh cổ anh, và hơi thở của cô trở nên nặng nề, cơ thể cô nhẹ bẫng và nóng bừng. Khi anh kéo lê miệng mình khỏi miệng cô, cô giữ cánh tay quanh anh để duy trì thăng bằng của mình.
“Alex,” cô nói bối rối.
“Hmmm?” Môi anh chơi đùa với cái khóe miệng nhạy cảm của cô.
“Em sẽ không là loại vợ thông thường đâu. Em không thể thậm chí em có muốn đi nữa.”
“Anh biết.”
Cô xiên một cái liếc nghi ngờ lên trên qua đôi lông my. “Nhưng làm sao em có thể chắc chắn là anh sẽ không muốn em thay đổi?”
Anh mỉm cười nhạo báng. “Thành cái gì?”
“Anh sẽ muốn em trở nên đáng kính trọng và từ bỏ việc cưỡi ngựa dạng chân, và bắt đầu thu gom các công thức làm món chân bò hầm đông và xi đánh giầy, và ngồi trong phòng khách với một cái khung thêu trên lòng -”
“Im nào.” Anh nói với một tiếng cười, nâng niu mặt cô trong tay anh. Anh chà nhẹ môi anh qua môi cô. “Không ngạc nhiên là em lại tránh né hôn nhân lâu đến thế. Hãy đốt tất cả khung thêu trong nhà, nếu em muốn. Hãy để bà Hodges bận tâm với thịt bò đông – bất kể là nó dành cho cái thứ quỷ quái gì – không, đừng nói cho anh biết, làm ơn đi.” Đầu ngón tay anh trượt lên và xuống cái cổ mảnh mai của cô, đùa nghịch với những lọn tóc xoăn xinh xắn ở gáy cô. “Anh không muốn thay đổi em, em yêu. Chỉ ghìm cương em lại một chút thôi.”
Như anh cố tình, lời bình luận đó chọc giận cô. “Anh được chào đón để thử đấy,” cô nói xấc xược, và anh cười.
Cho cô thời gian chỉ để tìm găng tay, anh dẫn cô xuống cầu thang tới chiếc xe ngựa bốn bánh bên ngoài. Sau khi giúp cô lên, Alex gật đầu với người giữ ngựa để thả những con ngựa ra, và họ đi về phía nam theo hướng dòng sông. Lily thấy mình gần như tận hưởng chuyến đi này. Ngồi trên chiếc ghế cao của cỗ xe ngựa, cô quan sát thích thú khi Alex làm việc điều khiển những chú ngựa thắng cương xinh đẹp. Những con vật thật khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng chực bùng nổ, đòi hỏi toàn bộ sự chú ý của anh. Lily đảm bảo rằng anh sẽ có đủ khoảng không trên ghế để cho phép những cử động cánh tay hiệu quả. Cuối cùng những con ngựa cũng hạ dần nhịp bước của mình vừa đủ để cho phép truyện trò.
“Sao anh lại không cho cắt ngắn đuôi của chúng đi?” Lily hỏi, ra dấu tới những cái đuôi đen dài của lũ ngựa. Bỏ đuôi của động vật đi bằng cách phẫu thuật, bao gồm cả một ít phần cột sống, là một tục lệ phổ biến, vì lợi ích của cả thời trang và thực tiễn. “Chúng có thể bị rối vào dây cương.”
Alex lắc đầu, đáp lại bằng một lời lẩm bẩm nào đó mà cô không thể nghe được.
“Gì cơ?” cô hỏi. “Anh vừa nói gì?”
“Anh nói nó làm lũ ngựa bị đau.”
“Phải, nhưng cơn đau không kéo dài, và thực sự là chúng bị cắt đuôi thì an toàn hơn.”
“Đuôi là sự bảo vệ duy nhất của chúng trước các loài ruồi nhặng,” anh nói, không nhìn cô.
“Tôn thờ trẻ con và động vật,” Lily lẩm bẩm, cảm thấy nhen nhúm sự ấm áp đối với anh.
“Anh đang sống không xứng với danh tiếng trái tim băng đá của mình đấy, đức ngài ạ. Đây, hãy để em điều khiển cỗ xe.” Cô duỗi tay ra với lấy dây cương.
Alex trao cho cô một cái nhìn trống rỗng, như thể khái niệm một người phụ nữ điều khiển những con ngựa là hoàn toàn xa lạ.
Lily bật cười và dịu dàng quở trách anh. “Em khá là giỏi việc đó đấy, đức ngài ạ.”
“Em sẽ phá hỏng đôi găng tay của mình đấy.”
“Một đôi găng tay bé nhỏ là cái gì cơ chứ?”
“Anh chưa bao giờ để một người phụ nữ nắm lấy dây cương trước kia.”
“Sợ à?” cô hỏi ngọt ngào. “Rõ ràng là sự tin tưởng trong hôn nhân là về một phía.”
Alex do dự truyền tay sợi dây cương. Nắm tay vững vàng, thành thạo của cô có vẻ làm anh an tâm, và anh ngồi lùi lại một chút.
“Thư giãn nào,” Lily nói với một tiếng cười. “Anh trông như thể anh có ý định giật chúng lại bất kỳ lúc nào í. Em chưa bao giờ làm lật một cỗ xe bốn bánh đâu, đức ngài.”
“Thứ gì cũng phải có lần đầu tiên.” Anh liếc vào dây cương một cách khao khát.
“Có vẻ như là vậy,” cô nói với vẻ nghiêm trang hoàn hảo, và vụt nhẹ lũ ngựa để tăng tốc độ.
Sau khoảng một dặm, Alex khen ngợi Lily trong việc điều khiển cỗ xe. Anh tự hào với hình ảnh đôi bàn tay bé nhỏ của cô áp dụng những sức ép tự tin lên dây cương. Không phải anh hoàn toàn thoải mái với việc là hành khách của cô – từ bỏ quyền kiểm soát một cách dễ dàng không phải bản tính của anh. Nhưng vẻ tự hào của Lily trong kỹ năng của chính cô cũng thú vị và hấp dẫn như nhau. Cô sẽ không bao giờ dễ dàng bị đe dọa bởi anh hay bất kỳ ai. Cô sẽ là một người vợ lý tưởng cho anh, một phụ nữ có khả năng sánh ngang niềm đam mê, sức mạnh, và sự bướng bỉnh của anh với của chính cô.
Cỗ xe tiến về hướng Brompton và Chelsea, và Alex đòi lại dây cương những đoạn đường cuối cùng. Anh đưa họ đi dọc một con đường nhỏ tới một nhà thờ đá nhỏ với những cánh cửa gỗ uốn cong. Một cậu bé ăn mặc nghiêm trang ở tuổi thiếu niên chờ bên ngoài lối vào nhà thờ. “Giữ những con ngựa nhé,” Alex lẩm bẩm, ném cho cậu một đồng. “Chúng ta sẽ không lâu đâu.”
Cậu bé bắt lấy đồng xu trong nắm tay và mỉm cười vui vẻ. “Vâng, thưa đức ngài.”
Alex đi xuống cỗ xe và với tay đỡ Lily. Cô đông cứng tại chỗ, nhìn xuống anh với đôi mắt mở to. Hình ảnh nhà thờ giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt cô, khiến cô nhận ra chính xác điều gì sắp xảy ra. Alex nói từ tốn. “Đưa tay em cho anh, Lily.”
“Em đang làm gì thế này?” Cô hỏi bằng giọng nhỏ xíu.
“Để anh giúp em xuống.”
Lily đặt bàn tay lên trái tim đang đập thình thịch khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Cử chỉ của anh thoải mái và không chút đe dọa, nhưng sâu trong mắt anh là một tia sáng cứng rắn, và giọng anh ẩn chứa một lời cảnh cáo. Giờ cô đã để anh đưa cô xa đến thế này, sẽ không có lối thoát nữa. Cảm giác như thể tình huống này không hoàn toàn có thực, cô đặt tay mình trong tay anh và bước xuống khỏi cỗ xe. “Sau khi Harry phụ tình em,” cô lắp bắp, “em đã hứa với mình...em đã thề là....em sẽ không bao giờ cưới ai nữa.”
Alex nhìn xuống cái đầu cúi gằm của cô, nhận ra rằng sự ruồng bỏ của vị hôn phu đã làm cô tổn thương đến thế nào, đủ để ký ức về sự nhục nhã ấy vẫn còn nấn ná lại sau mười năm. Anh trượt một cánh tay quanh cô và hôn đỉnh đầu cô. “Hắn không xứng đáng với em,” anh thì thầm vào tóc cô. “Hắn là một tên ngốc yếu ớt, nhát gan.”