Ở lại dong binh công hội là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của tam đại dong binh đoàn, gần như cùng lúc đạn tín hiệu được phóng ra mọi người đều đã hoàn thành chuẩn bị trước khi xuất phát, chỉ đợi mệnh lệnh của các vị đoàn trưởng.
Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) đi theo sau đoàn trưởng Liệt Hỏa Đoàn Á Bố(Yabu), không có lời nói hay hành động thừa, ba vị đoàn trưởng chỉ vẫy tay một cái ra hiệu xuất phát. Vì hành động tối nay, bọn họ sớm đã định ra kế hoạch cẩn thận, việc bây giờ cần làm chỉ là theo kế hoạch mà hành động mà thôi. Bởi vì địch nhân lần này chỉ có một người, Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) được phân đến đội ngũ ở phía sau cùng, do Khảm Tạp(Kanka) và Cáp Nhĩ(Hal) bảo vệ. Được hai vị phó đoàn trưởng thiếp thân bảo vệ, có thể thấy sự coi trọng của ba vị đoàn trưởng dành cho quang hệ ma đạo sĩ Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) này.
Nơi phát ra đạn tín hiệu cách dong binh công hội thực ra không xa, chỉ mất hai mươi phút là Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) và mọi người đã đến hiện trường. Có điều, cho dù Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh máu me chấn kinh đến không nói được câu nào. Một cỗ cảm giác buồn nôn cứ không ngừng cuộn trong dạ dày, thiếu chút nữa là nôn ra, mà quanh hắn đã có không ít dong binh nôn ọe không ngừng rồi.
Thi thể, thi thể, thi thể, đâu đâu cũng là thi thể. Cạnh đường, trên cây, dưới hiên nhà, trên nóc nhà, bất cứ nơi nào ngươi có thể nhìn đến đều có thi thể. Hơn nữa chẳng có một cỗ thi thể nào là hoàn chỉnh cả, tất cả thi thể đều như búp bê bị làm hỏng đầu một nơi thân một nẻo, tay gẫy chân đứt la liệt khắp nơi hệt như rác rưởi bị người ta tiện tay ném đi vậy. Trong đám thi thể ấy Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) nhìn thấy không ít khuôn mặt quen, bọn họ cách đây không lâu còn ở dong binh công hội cười cười nói nói với Vưu Lý Tây Tư(Ulysses), lúc đó bọn họ vẫn còn là người sống, còn đầy hy vọng vào tương lai, nhưng bây giờ đều đã biến thành từng mảnh thi thể lạnh lẽo.
Ở giữa tất cả các thi thể, tên mặt nạ mặc một bộ đồ đen rách nát chính đang rút đoản đao từ tim một vị chiến sĩ toàn thân trọng giáp ra, vị chiến sĩ đó Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) cũng có quen biết, ông ta là một trong số ít cao thủ ở thành Tháp Cát(Taj), là một lục cấp chiến sĩ. Ông ta không phải là người của tam đại dong binh đoàn, mà là một vị dong binh thích đi lại một mình. Lần này nhiều khả năng là ông ta nghĩ rằng mình có thể một mình giết chết sát nhân quỷ, mà sau khi đạn tín hiệu được phát ông ta lại đến hiện trường sớm hơn bọn Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) vì thế tranh động thủ trước với sát nhân quỷ, Không ngờ lại chết thảm dưới tay hắn.
Tên mặt nạ rút đao ra xong cũng không lập tức tấn công bọn Vưu Lý Tây Tư(Ulysses), mà nhanh như chớp chém ra vài đao, chém vị lục cấp chiến sĩ cả người lẫn giáp thành mười mấy mảnh. Máu, điên cuồng chảy ra từ các mảnh thi thể của vị chiến sĩ ấy, thấm ướt đẫm cả người tên mặt nạ.
"Đội chiến sĩ thứ nhất cầm lá chắn đứng đằng trước, đội chiến sĩ thứ hai đứng sau đội thứ nhất tùy lúc chuẩn bị chi viện, đội cung tiễn thủ thứ ba bắt đầu ngắm mục tiêu, đội ma đạo sĩ thứ tư chuẩn bị ma pháp." Tuy mới bắt đầu cũng bị cảnh máu me chấn kinh mất một lúc, nhưng ba vị đoàn trưởng với kinh nghiệm đầy mình nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu ra mệnh lệnh cho các dong binh đang bị doạ đến đờ người.
Sau tiếng thét của ba vị đoàn trưởng, những dong binh bị hiện trường máu me dọa khiếp cũng từ từ tỉnh lại, dù sao bọn họ cũng là bộ đội tinh nhuệ của tam đại dong binh đoàn, gần như ai cũng thông minh dũng cảm hơn người, sở dĩ nãy giờ thất thái là do quang cảnh lần này quá sức kinh thế hãi tục mà thôi. Không bao lâu, bọn họ đã bày xong trận hình mà các đoàn trưởng ra lệnh. Đây là trận hình mà các dong binh đoàn thường dùng để đối phó với cao cấp ma thú, lá chắn của lớp chiến sĩ thứ nhất là lá chắn thủ thành to lớn, loại lá chắn to lớn thuần thép này có thể che chắn toàn bộ phía trước của người cầm, tuy người cầm cũng vì thế mà không thể nhìn thấy phía trước, nhưng nó lại có thể phòng ngự rất tốt cho cung tiễn thủ và ma đạo sĩ phía sau, cho dù là ma pháp hay hơi thở của cao cấp ma thú cũng rất khó có thể vượt qua tầng lá chắn này. Mà nếu ma thú trực tiếp tấn công tầng lá chắn thì lớp chiến sĩ thứ hai sẽ dùng trường thương hoặc vũ khí dài nào khác đẩy lùi ma thú ra. Số ma thú chết dưới trận hình này phải đếm bằng đơn vị nghìn.
"Tấn công!!" Ba vị đoàn trưởng đồng thời ra lệnh.
Ra tay đầu tiên là cung tiễn thủ, hàng trăm mũi tên gần như trong nháy mắt chặn hết đường lui của tên mặt nạ(nguyên văn thì là tên mặt nạ nam nhưng mà Amb cứ để mặt nạ thôi vì thực ra thằng này còn chả phải người nói gì đến nam với nữ), dưới công kích dày đặc như thế này, không có ai có thể hoàn toàn không bị thương, không nói trong hàng trăm mũi tên bắn về phía tên mặt nạ còn có không ít độc tiễn đã được ngâm kịch độc, thậm chí còn có vài mũi ma pháp tiễn giá trị không thấp. Cho dù là thất cấp ma thú bị từng này mũi tên bắn trúng cũng chắc chắn phải chết.
Ra tay sau đó là ma đạo sĩ, do thống hận tên mặt nạ giết người vô tội, gần như tất cả ma đạo sĩ đều dùng ma pháp mạnh nhất của mình. Bạo Liệt Hỏa Cầu của hỏa hệ, Phong Nhận Liên Vũ của phong hệ - hai tứ cấp ma pháp có lực công kích mạnh nhất trở thành lựa chọn hàng đầu của các ma đạo sĩ của Liệt Hỏa Đoàn và Liệt Phong Đoàn. Từng đoàn hỏa cầu cùng từng đoạn phong nhận như che kín bầu trời hướng về phía tên mặt nạ. Uy lực tổng hợp của các ma pháp này, đủ để biến khu phố này thành bình địa.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tên mặt nạ đã không né tránh cũng không phóng ra đấu khí chống lại công kích của các dong binh. Nói một cách chính xác, hắn đối với đợt công kích này không hề có phản ứng, đôi mắt lộ ra sau tấm mặt nạ thủng lỗ chỗ không hề dao động, cứ như đang hướng về phái hắn chỉ là một trận gió nhẹ vậy. Trong đôi mắt đó chỉ có - máu me và giết chóc.
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!" Chỉ trong nháy mắt, tên mặt nạ đã bị vô số mũi tên bắn trúng, khiến hắn trông như một con nhím vậy. Trong đó, có vài mũi ma pháp tiễn thậm chí còn đâm xuyên qua người hắn, lưu lại trên thân thể hắn vài cái lỗ trống hoác.
"Ầm ầm" một tiếng, ma pháp của ma đạo sĩ cũng toàn bộ đánh trúng, nơi tên mặt nạ đang đứng bị ma pháp đánh trúng nháy mắt biến thành một biển lửa, đồng thời phát sinh một vụ nổ lớn đến nỗi tất cả mọi người đều bị bức phải lùi về sau hơn mười bước.
Thành công rồi, gần như tất cả các dong binh hiện có mặt đều kết luận như vậy, thậm chí còn có vài dong binh đã buông vũ khí xuống. Đúng thế, dù là nhìn từ góc độ nào thì dưới công kích khủng bố như vừa rồi tên mặt nạ cũng tuyệt đối phải tan xương nát thịt, không thể còn tồn tại trên thế giới này. Nhưng Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) lại không cho là như vậy, theo hắn thấy thì công kích ở mức độ này vẫn chưa đủ để đánh bại tên mặt nạ vốn sở hữu bất tử chi thân, mà đoàn trưởng của tam đại dong binh đoàn cũng vẻ mặt nghiêm trọng, hiển nhiên là bọn họ cũng nhận thấy như vậy.
"Thình! Thịch!" Từ trong biển lửa truyền ra tiếng bước chân khiến tất cả dong binh hiện có mặt không thể tin nổi, tên mặt nạ đó thật sự có thể từ trong biển lửa hừng hực đi ra. Đi ra từ biển lửa, tên mặt nạ đã không còn có dáng vẻ gì của "người" nữa rồi. Y phục toàn thân trừ tấm mặt nạ ra còn lại đều đã bị thiêu sạch, lộ ra thân thể không chỗ nào không có vết thương, cơ bắp trên vết thương vẫn là màu xanh xám như Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) quen thuộc, không những thế còn đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tốc độ hồi phục so với lần trước Vưu Lý Tây Tư(Ulysses) nhìn thấy còn nhanh hơn gấp chục lần. Các mũi tên cắm đấy thân thể tên mặt nạ đã sớm bị lửa đốt sạch, đầu mũi tên bằng thép tinh lưu lại trên thân thể hắn đang dưới sức hồi phục khủng bố, từng cái từng cái một bị cơ bắp ở chỗ vết thương đẩy ra ngoài, rơi trên mặt đất, phát ra từng tiếng, từng tiếng "đinh" khô khốc.