Một người đàn ông gầy gò mặc một bộ quần áo rộng, đi guốc mộc đến trước quán cơm, nói rất ngắn gọn:
- Diện Phiến Nhi, một chén!
Quán cóc này chỉ có bán mì nước, không cần cố ý nói muốn ăn Diện Phiến Nhi, trên thực tế gã là chào hỏi vị cô nương này.
Cô nương này họ Giang, bởi vì cha mẹ chỉ có duy nhất nàng nến đặc biệt đặt cho nàng một cái đại danh, là Giang Húc Ninh. Bên trong phường Tu Văn súp Diện Phiến Nhi của Giang cô nương là ngon nhất, buổi sáng uống chén mì Tàu, vừa ăn no lại ấm áp, cư dân các vùng lân cận thường tới chiếu cố nàng buôn bán, nên cũng gọi nàng là Diện Phiến Nhi mà không gọi tên.
- Vâng, thưa ngài!
Giang cô nương đáp ứng, cầm chén lớn qua, múc lấy một ít nước sôi trong nồi, lại tang thêm hai muôi nước luộc, đều là khách quen, nên biết rất rõ khẩu vị của gã, không cần hỏi nhiều, nhanh nhẹn cho thêm chút hành thái gừng cắt sợi rau hẹ hoa, người đàn ông gầy cao rất có nếp cũ thời Tần kia bỏ ra ba văn tiền, sắn ống tay áo, bưng chén lớn đi đến miếu ngũ tạng ngồi xổm ở ven đường.
“Người cổ Hán Tấn” vừa mới đi, phía sau lưng lại đến một người, hình dáng chỉ cao hơn miệng nồi lớn một chút, tóc được thắt bởi một mảnh vải, nhưng vẫn lộ vẻ bù xù. Gã quy củ khom người vái chào Giang cô nương, nói tiếng Trung gượng gạo :
- Cho ta, một chén, cám ơn.
Đó là một người nước Oa, tuy rằng gã là khách hàng, cũng phải trả tiền nhưng thái độ của gã với chủ tiệm vô cùng cung kính khách khí. Có lẽ những người nước Oa trước kia không phải như vậy, tuy nhiên mấy năm trước một trận “Chiến dịch Bạch Giang”, Đại Đường đã đánh thủy quân của họ toàn quân bị diệt, từ nay về sau người Oa cũng không dám tỏ ra cuồng ngạo “Đông Thiên hoàng gây nên Tây Thiên hoàng” đến đây nữa.
Cửa lớn phường Tu Văn, rất nhiều dân chúng tụ tập thành đoàn, bởi vì thấy cửa phường đinh chậm trễ không mở cửa phường ra, có người không kiên nhẫn vọt vào phố Cổ Đình, nôn nóng gõ “Thùng thùng trống”, hai phường đinh hôm nay trực đang sóng vai thong đi trên đường cái.
Phường Đinh bên trái ước chừng mười tám mười chín tuổi, lúc này ngáp giống như hà mã. Anh ta vừa ngáp, vừa dùng tay cậy dử mắt, tay kia thì sờ sờ cái chìa khóa bên hông, thắt lưng của hắn nới lỏng suy sụp, khăn vấn trên đầu xộc xệch, bước đi trên đường như có lò xo dưới lòng bàn chân , đi một bước run rẩy ba bước, bộ dạng chẳng khác gì một thiếu niên bất lương.
Ban đầu, Phường Đinh bọn họ chức năng tương đương với quản lý đô thị đời sau, khi phường đang thuê bọn họ, tiêu chuẩn lựa chọn chính là rất thích đấu đá tranh giành, có thể trấn áp được mọi người. Thời đại này Lúc này thay mặt, người quản lú của bọn họ gọi là “Người bất lương”, quan tâm làm gì sao gọi họ là “ người bất lương “ , tính cách như vậy gọi như thế cũng không uổng.
Phường đinh đi ở bên cạnh gã nhìn còn nhỏ hơn gã hai tuổi, vị thanh niên này dễ nhìn hơn, eo nhỏ lưng to, dáng người cao cao, giống như một cây cao lương cấp đủ nước, toát lên sức sống từ bên trong.
Tướng mạo người trẻ tuổi này cũng tốt, hai hàng lông mày khôi ngô, sống mũi thẳng tắp, môi căng tràn nhựa sống, thanh tú giống như nữ nhân , khi cười với người bên cạnh trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ rõ ràng. Khác hẳn với phường đinh kia, bước đi trên đường vai không rung thân hình không lảo đảo, có lực, hết sức vững vàng.
Phường Đinh mắt buồn ngủ lim dim tên là Mã Kiều, là con một trong nhà nhưng anh em họ của y rất đông, y đứng hàng thứ sau trong đám anh em họ cho nên mọi người trong phường thường gọi y là Mã Lục.
Chàng trai tuấn tú đi bên phải y tên là Dương Phàm, kém y hai tuổi, vừa mới chuyển đến thành Lạc Dương khoảng hơn nửa năm, nghe nói là từ Giao Chỉ đến đây, quê nhà còn có một huynh trưởng, cho nên người quen đều gọi hắn là Dương Nhị hoặc Nhị Lang.
Những phụ nữ cô nương trong phường lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm công nhận Dương Phàm là người tuấn tú nhất trong một trăm tám mươi bảy Phường Đinh, hơn nữa hắn lại là người ôn hòa thật thà chất phác, tính cách e thẹn ngại ngùng, như nữ nhân.
Lúc này, hắn đang mỉm cười bắt chuyện cùng hàng xóm láng giềng, nước da màu lúa mì, hàm răng trắng như tuyết, khí chất tuấn lãng sáng sủa rất được các cô gái đường thời hoan nghênh, nhất là khi hắn cười, mang theo một chút ngượng ngùng, khi đụng phải ánh mắt quyến rũ của con gái nào đóthì hai má của hắn thoáng đỏ ửng lên.
Lúc này mặt hắn cũng đỏ lên tức thì khiến trái tím các cô gái rộn ràng.
Kiểu phụ nữ này giống như lò xo, ngươi mạnh thì nàng yếu, ngươi yếu thì nàng mạnh, bắt gặp phải tiểu lang quân trẻ tuổi tuấn tú lúc nào cũng đỏ mặt ngượng ngùng, các phụ nữ cô nương trong phường thường nói chuyện trêu đùa hắn, càng khiến hắn đỏ mặt xấu hổ thì lại càng vui sướng cả buổi.
Mã Kiều chạy tới trước cửa phường, thấy tiếng “Thùng thùng trống” còn đập liên hồi không ngừng, lập tức bất mãn nói:
- Kêu cái gì mà kêu gõ cái gì mà gõ, có phải vội đi vội về chịu tang đâu!
Lập tức một ông lão vỗ một cái vào gáy y, quát:
- Ranh con này, có lớn có nhỏ ở đây, sao ăn nói thế hả?
Một đại nương bên cạnh nhéo lỗ tai của hắn, quát:
- Tiểu tử cút đi, lúc về ta sẽ nói lại với mẹ của ngươi! Ngươi nhìn Nhị Lang đi, lễ phép, hiểu quy củ, người ta còn ít hơn ngươi hai tuổi đấy, ngươi học tập lấy một chút đi!
Mã Kiều bị các bác trai chú thím giáo huấn liền nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, giống như chuột chạy qua đường, thảm hại chen đến trước cửa phường lấy chìa khóa ra mở cửa, Dương Nhị cũng lấy ra chìa khóa để mở một cửa khác.
Cửa phường vừa mở ra, “Oanh” một cái, đám dân chúng chờ đã lâu nhất loạt đi ra, nào xách giỏ, gánh, đẩy xe, dắt lừa…
Mã Lục và Dương Nhị đứng ở cửa không kịp tránh ra, giống như hai ngọn cỏ lau trong gió, bị xông đến ngã trái ngã phải. Mã Lục vì buồn ngủ đứng không vững, cho nên lảo đảo suýt ngã, về phần Dương Nhị sao…
Ha ha! Có lẽ là đại cô nương nào đó chủ động chen lên đi lau mồ hôi cho hắn, nữ nhân Đại Đường ta rất vạm vỡ, thưởng thức ngắm mỹ nhân cũng không chỉ là độc quyền của nam nhân, nếu thấy tiểu lang quân tuấn tú đáng yêu hợp khẩu vị, thì nữ nhân cũng nguyện ý chiếm đoạt.
Đợi cho người tụ tập ở trước phường đi hết sạch, Mã Kiều và Dương Phàm như con quay vẫn quay lòng vòng hai vòng rồi mới đứng lại.
Dương Phàn gọi Mã Kiều:
- Kiều ca, đi ăn mì nước nhé?
Mã Kiều ngáp một cái, khua tay nói:
- Không được, mẹ ta đã làm xong cơm, ta trở về cùng ăn với mẹ ta.
Mã Kiều nổi tiếng là người con có hiếu trong phường, hiếu thuận vô cùng, đến nỗi bên trong phường thậm chí còn muốn tiến cử y làm Hiếu Liêm báo danh lên triều đình. Đáng tiếc “Hiếu Liêm” này ngoại trừ hiếu thuận cha mẹ ra, còn cần phải bác học đa tài, hành vi thanh liêm.
Mà Mã Kiều cũng chỉ có mỗi một ưu điểm là hiếu thuận cha mẹ. Chưa nói tới bác học đa tài , loại ngốc này một chữcòn không biết nữa là. Về phần hành vi thanh liêm, càng… không cần đề cập tới.
Dương Phàm trả lời một tiếng, Mã Kiều liền bước đi lảo đảo theo kiểu “ kẻ bất lương bước đi như phường đinh” đi ở trên đường lớn, dường như y mộng du đi vài bước, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng dừng lại xoay người, gọi Dương Phàm nói:
- Tiểu Phàm, tối hôm nay, chỗ cũ, thời gian như trước!
Mã Kiều nói xong, nháy mắt với Dương Phàm cực kỳ nhanh, Dương Phàm hiểu ý, cười đáp:
- Hiểu rồi! Kiều ca yên tâm, nhất định ta sẽ đến đúng giờ.
Mã Kiều gật đầu, ngáp một cái xoay người đi, Dương Phàm chợt cũng gọi gã, đánh giá một phen, hồ nghi hỏi:
- Buổi tối hôm qua chúng ta không làm gì, sao ngươi lại buồn ngủ như vậy?
Mã Kiều khựng lại, lườm hắn tức giận nói một cái:
- Ngày nào cũng dậy sớm như vậy, ngươi không thấy buồn ngủ à?
Dương Phàm nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu ra sao cả lắc đầu, rồi đi đến mặt quán Giang Húc Ninh.
Mấy thực khách bưng chén canh ngồi xổm ở ven đường thấy hắn đến đây, đều nhiệt tình chào hỏi cùng hắn:
- Dương Nhị, chào buổi sáng nha!
- Nhị Lang, chào buổi sáng!
Thời gian trôi đi đã là năm thứ nhất Vĩnh Xương.
Đây là một buổi sáng sớm Đông đô Lạc Dương.
Cũng là một buổi sáng sớm phường Tu Văn Lạc Dương!