Thiên Lư Sơn tuyệt đỉnh
Ngọn núi cao vút tận mây xanh ấy , an tọa một cái hang lớn , dường như lâu lắm rồi không có người qua lại . Chỉ có mùi hảo tửu thi thoảng bay ra , vương vất vào không trung !
Có rượu thì phải có người , tận cùng cái hang kỳ tuyệt tựa như động thiên này quả thật có người ! Một thiếu niên dung diện như ngọc ,tuổi khoảng mười tám đang tựa mình vào vách đá như thạch bích .
Đối diện với hắn là một lão nhân ngồi kiết đà trên phiến đá , thân hình lão bất động , tựa hồ như ngàn năm nay chưa hề bước khỏi phiến đá ấy ! Thật giống một vị thần giữ của !
Thiếu niên thần thái đột nhiên trở nên mấy phần bực dọc .
-Sư phó , người cuối cùng thì đến khi nào mới chịu truyền cho ta "Phi Thăng Huyền" đây ?
Lão nhân đôi mắt không hề mở , lão cất tiếng , âm thanh dập dìu tựa như được thoảng ra từ lỗ mũi :
-Chu Vũ à , còn hãy chưa đến lúc đó !
Chu Vũ nhìn chằm chằm vào chân diện lão nhân , hắn cười nhạt :
-Về căn bản là bổn môn vốn chẳng có thứ võ công này ! Lâu nay chỉ là ngươi lừa dối ta !
Nguyên lai hắn đoán như vậy cũng là vì thấy sư phó của mình nghiền rượu nặng . Nếu như thứ võ công kia mà giúp người ta phi thăng thành tiên được thì nhất định lão đã lên trời từ lâu rồi , trên ấy chẳng phải rất nhiều hảo tửu hay sao ? Đằng này lão cả ngày chỉ biết ngồi uống rượu rồi bắt hắn tu luyện ba thứ võ công vớ vẩn !
Lão nhân chân diện có chút xấu hổ , ấp úng giải thích :
-Kỳ thật thành tiên cũng không dễ , nhưng công phu bổn môn rất nhiều điều huyền diệu . Tuy rằng không giúp người ta thành tiên ngay , nhưng khoảng cách ... cũng không phải là xa ! Chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được !
Chu Vũ sững sốt , hắn trợn mắt hỏi :
-Khoảng cách phi thăng rất gần ? Là mấy vạn dặm đây ? Lão đầu , mười ba năm trước khi dẫn ta lên này , ngươi đã vẽ ra một khung cảnh tiên giới với những thứ tiên quả diệu kỳ . Lại còn nói trên đấy có vô vàn tiên nữ cùng hảo tửu tuyệt vời ... thật sự chỉ là lời nói ngoa ngôn dối lừa người ta mà !
Lão nhân mỉm cười nói :
-Không lẽ mười ba năm qua ngươi vì những cái đấy mà tu luyện sao ? Thực tình mà nói chuyện tiên giới thế nào chẳng qua cũng chỉ do nhân gian truyền miệng và thần thoại , truyền thuyết lưu truyền , lão đầu ta cũng chưa được rõ !
Chu Vũ đứng dậy , hắn giận dữ nói :
Được ! Lão đầu ngươi cuối cùng đã lộ nguyên hình là một tên đại bịp ! Suốt mười ba năm trời qua đã dối gạt ta đủ điều ! Bỉ ổi mà !
Lão nhân chẳng hề tức tối gì với lời nói bất kính của hắn , ngược lại còn đắc ý :
-Ngươi thật có diễm phúc nên mới được ở trong động tửu của lão đầu ta hơn mười năm , còn trách móc nỗi gì !
Chu Vũ dậm chân quát :
-Được lắm ! Ta sẽ đập hết mấy cái vò rượu thối tha của lão , xem còn đắc ý được hay không ?
Nói xong buông mình chạy sâu vào động , lão nhân chân diện đại biến , dường như lão quý mấy vò rượu ấy hơn tính mạng của chính mình , cho nên mới rời khỏi phiến đá đuổi theo !
-Tiểu tử thúi , ngươi mà đập vỡ vò rượu nào của ta thì ta ... không để yên đâu !
Chu Vũ đợi có vậy , hắn nhấp nhoáng thân ảnh bay vọt về phía phiến đá của lão nhân khi nãy ngồi kiết đà . Tay áp lên cái mõm đá gần đấy , cánh cửa đá trên vách liền hé mở , Chu Vũ cho tay vào lấy ra một trái cây ánh vàng lấp lánh .
Lão nhân hoảng hồn với tay nói :
-Vô Sanh Giới ! Hoàn lại cho ta Vô Sanh Giới mau !
Chu Vũ tung tung trái cây trên tay , thần thái vô cùng đắc ý . Hắn thấy lão nhân lại lao đến mình như con hổ điên thì chỉ tay lên trời một cái , thân ảnh vọt ra mấy trượng , cười hì hì nói :
-Lão đầu , đằng nào thì ông cũng không đuổi nổi ta , sao không hào phóng một chút đi ? Ngươi nhốt ta suốt mười ba năm trong này để sai vặt , đây coi như là thù lao vậy !
Mười ba năm qua , lão nhân đã đem hết những công phu mà mình biết như Thanh Xuất Vu Lam , Thiên Kiếm Chi Kỹ , Kim Cương Hộ Thân Thuật và Cửu Chuyển Thần Thông Đô truyền dạy cho Chu Vũ . Hắn tư chất cực tốt , lại ham muốn thành tiên nên ngày đêm luyện tập , bây giờ quả thật lão nhân có đeo thêm bốn mã cũng khó mà đuổi kịp được !
Lão nghiêm mặt quát :
-Đây là bảo bối duy nhất của ta , ngươi có biết không ?
Chu Vũ cười nhạt :
-Bảo bối duy nhất sao ?
Nói xong điểm chân , thân hình lấp loáng đến lão nhân , lão chỉ thấy bên hông có chút nhồn nhột . Nhìn lại thì Chu Vũ đã cách xa mình cả chục trượng , trên tay nhơn nhơn một cây sáo ngọc . Hắn bình thản nói :
-Nếu như quả Vô Sanh Giới là bảo bối duy nhất của sư phó thì hẳn cây Ngọc Long Địch này là của người khác ! Sư phó chắc chôm chỉa rồi , thôi đành để đệ tử mang xuống núi ghánh lấy cái tiếng xấu này vậy !
Lão nhân kêu to :
-Lòng tham ! Lòng tham ! ... Không hiểu tại sao ta lại đào tạo ra một tên đệ tử có lòng tham vô đáy như ngươi ?...
Chu Vũ mỉm cười :
-Đệ tử bái biệt sư phó xuống núi đi ngao du , sáo ngọc và thứ quả diệu kỳ này mang theo làm kỷ niệm , nhìn vật coi như nhớ đến người !
Hắn vung tay lên , ánh sáng vi diệu lắt lay , cây sáo ngọc cùng Vô Sanh Giới chập chờn phát quang rồi tiếp nhập nội thể hắn , vô ảnh vô tung !
Lão nhân chân diện lộ nét ngạc nhiên hỏi :
-Hai vật ấy ngươi làm thế nào mà dấu đi vậy ? Đã dùng thứ công phu gì ? Lẽ nào muốn lấy tất cả bảo vật của ta sao ?
Chu Vũ cười ha ha :
-Bảo bối ta lấy , hảo tửu để lại cho sư phó , nhất túy giải thiên sầu ! Nếu buồn phiền hãy cứ uống thật nhiều ...
Thân hình hắn lóe lên ánh quang rồi vụt biến mất .
Lão nhân tức giận mắng :
-Cái tên phản nghịch này , dám cướp giật bảo vật của sư phó , nhất định sẽ bị ngũ lôi giáng xuống đầu !
Chu Vũ tuy nhân dạng không thấy nhưng âm thanh vẫn dập dìu vọng lại :
-Cổ nhân từng nói " vật quý dù khó khăn đến mấy cũng phải lấy " ! Huống hồ nó nằm ngay truớc mắt ! Ha ha !
Chu Vũ rời khỏi động liền xuất khinh công , thân hình phiêu phất bay đi , dần dần chìm khuất trong làn mây lơ lửng trôi .
Đột nhiên phía chân trời như rung chuyển ! Chu Vũ đang dương dương tự đắc thì một tia chớp khổng lồ đánh xuống khoảng không phía trước !
Hắn giật mình kinh hãi ! Chẳng lẽ lời sư phó hắn đã thành sự thật ! Ngũ lôi tìm đến mình rồi sao ?
Chu Vũ tự nhiên là không tự giải đáp được , chỉ thấy phía tia chớp đánh xuống , mở ra một khoảng không lớn như cánh cổng dẫn vào một thế giới khác .Chu Vũ chưa hết ngạc thiên thì thân hình đã trôi dạt vào khoảng không ấy theo lực hút dữ dội , hắn muốn phản ứng nhưng dư chấn vừa rồi quá lớn , sức lực hắn tựa hồ mất hết đi . Đành để thân thể chìm vào vùng không gian mù mịt bên trong ... ngất lịm !