Trong lúc nhất thời, phía sau Gia Cát long phi,người bỗng nhiên nháo nhào cả lên, bọn họ đang chờ đến lượt nhận cứu tế của mình.
"Vân gia, tiểu thư hỏi ngươi sảy ra sự tình gì? người bên ngoài cửa Triệu phủ lại ồn ào lớn đến vậy?" Đột nhiên, một bóng dáng màu xanh xuất hiện, bước chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đến gần, giọng nhẹ nhàng trách mắng.
"Vâng, vâng, Thúy nhi cô nương nói vậy... Ta lập tức phái người đuổi hắn đi." Vân gia thấy thế, vội vàng đáp, mang theo vài phần ý sợ hãi, tựa hồ có chút kinh sợ Thúy nhi.
Vài hộ vệ dưới ý của vân gia, không nói hai lời đã đem Gia Cát Long phi kéo ra.
"Là ngươi?" Gia Cát long Phi lúc này mới nhìn rõ nữ tử áo xanh trước mắt, đúng là tỳ nữ Thúy nhi đi cùng phấn y nữ tử ngày hôm qua, mồn miệng nhanh nhậy, điêu ngoa vô cùng, không nghĩ tới hôm nay vừa mới gặp lại đã phá hư chuyện tốt của mình.
Gia Cát Long Phi hơi kinh ngạc rồi nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, vân gia kia đối với Thúy nhi cung kính như thế, xem ra Thúy nhi nhất định cũng là người triệu phủ, phấn y nữ tử kia là chủ tử Thúy nhi, vậy thân thế của nàng chẳng phải là? Chẳng lẽ nàng chính là người mà vừa rồi trong miệng bọn họ nói là nữ nhi triệu lão gia - đệ nhất mỹ nữ Hàm thành.
Còn chưa chờ Gia Cát Long Phi phục hồi tinh thần, Thúy nhi đã đi lên "Cắn" trước .
"Nguyên lai là tên khất cái thối nhà ngươi, đúng là âm hồn không tiêu tan nha? Chỉ bằng ngươi cũng muốn đến triệu phủ chúng ta làm nô tài? Ngươi có biết triệu phủ chúng ta là địa phương nào không? lão gia Chúng ta chính là thất phẩm đương triều, triệu phủ là phủ quan, ngươi không biết à? Nếu như để tên khất cái thối ngươi đi vào, chẳng phải là làm cho người ta cười đến rụng răng sao?" vừa mở miệng Thúy nhi đã đem Gia Cát Long Phi bỡn cợt không đáng một đồng, vừa rồi nàng cũng nghe được Gia Cát Long Phi cùng vân gia nói chuyện, tự nhiên biết sự tình như thế nào.
"Cái gì tên khất cái thối ? con mụ điên ngươi đừng có ác ngôn đả thương người..." Gia Cát long Phi giận dữ nói, hắn cùng Thúy nhi này chẳng lẽ có cừu oán sao? Ngày hôm qua cùng hôm nay mới chỉ có hai lần gặp mặt nói chuyện, mà đã mở miệng vũ nhục .
"Ngươi dám nói ta là con mụ điên? Ngươi cũng không nhìn xem đang đứng trước của nhà ai ? tên khất cái thối nhà ngươi cũng dám ở triệu phủ giương oai... Vân gia, bảo hắn cút đi." Thúy nhi thấy Gia Cát Long Phi còn dám chống đối nàng, tức giận đến mức run rẩy kêu lên.
"Người đâu, mau kéo hắn đi..." Vân gia thấy thế, vội vàng cho vài hộ vệ kéo Gia Cát Long Phi đi.
"Chuyện gì mà cãi nhau ồn ào như vậy?"
Lúc này chỉ thấy, một thân ảnh quen thuộc đi ra, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt động lòng người xao xuyến như làn nước mùa thu, một hàng hộ vệ tản ra, bóng dáng dần đàn rõ ràng.
"Đúng là nàng?" Không nghĩ tới chỉ cách một ngày,Gia Cát Long Phi lại gặp lại phấn y nữ tử ngày hôm qua, nhưng mà hôm nay nàng mặc một thân áo trắng thướt tha, vẻ đẹp thanh tú,siêu phàm thoát tục, nhưng nhan dung tuyệt mỹ kia vẫn như trước hề không thay đổi.
không sai,nữ tử áo trắng trước mắt đúng là thiên kim Đại tiểu thư của Triệu phủ, là đệ nhất mỹ nhân Hàm thành, danh xưng là Triệu Ngọc Nhi.
Triệu ngọc nhi thần sắc mang theo một chút tức giận, liếc mắt Vân gia một cái, rồi lại nhìn Thúy nhi, nhưng tựa hồ không có chú ý tới Gia Cát Long Phi đang bị hộ vệ kéo đi.
"Đại tiểu thư, không có việc gì, chỉ là có cái tên khất cái không cần gạo cứu tế, nháo sự mà thôi..." Vân gia vô cùng cung kính nói.
"Nga, xử lý tốt một chút, Thúy nhi chúng ta đi." Triệu ngọc nhi gật gật đầu, đang muốn bước đi, chợt nghe một thanh âm kêu lên: "Triệu tiểu thư, đợi một chút."
Người la lên đúng là Gia Cát Long Phi, mặc dù có chút mạo muội, nhưng hắn biết triệu tiểu thư này có lẽ là người sẽ cứu mình trong cảnh cùng quẫn hiện tại, hắn xem ấn tượng ngày hôm qua, Triệu tiểu thư này nhất định là một nữ tử tâm địa thiện lương, hẳn là sẽ không thấy chết mà không cứu .
Triệu ngọc nhi quay đầu lại, mới chú ý thấy Gia Cát long phi đang bị thị vệ kéo, thấy hắn chính là tên khất cái ngày hôm qua, thần sắc phức tạp khẽ động, đôi mắt đẹp hơi lấp lánh, do dự một chút, lúc này mới ôn nhu nói: "Buông hắn ra đi."
Hộ vệ vừa nghe, vội vàng buông Gia Cát Long Phi ra, lui xuống, mà Vân gia thì lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vừa rồi Thúy nhi bảo hắn kéo Gia Cát Long Phi đi, giờ thì Đại tiểu lại kêu thả Gia Cát Long Phi, hơn nữa vì sao khi Gia Cát Long Phi gọi Đại tiểu thư, Đại tiểu thư còn có phản ứng, chẳng lẽ bọn họ quen biết? Không có khả năng a! Tiểu thư, như thế nào có thể quen biết loại khất cái này đây?
"Cám ơn, Triệu tiểu thư..."
Trước mắt Triệu Ngọc Nhi xinh đẹp động lòng người, không khỏi làm cho Gia Cát Long Phi tâm tình dao động, trái tim nhảy nhót không yên, giống như là tên ái thần xuyên qua trái tim hắn, chẳng lẽ đây gọi là nhất kiến chung tình sao?
"Tiểu thư, chính là tên khất cái thối này nháo sự, bộ dáng nghèo khó hủ lậu tự nhiên còn muốn làm nô tài triệu phủ ta, thật sự là si tâm vọng tưởng..." Thúy nhi đi đến bên người Triệu Ngọc Nhi, tố cáo nói.
"Thúy nhi..." Triệu Ngọc Nhi vừa nghe song, nhìn Gia Cát Long Phi liếc mắt một cái, rồi ngăn cản Thúy nhi nói.
"Tiểu thư, đối với loại khất cái này tiểu thư cũng đừng tốt như vậy với hắn, ngày hôm qua có ý tốt cho hắn chút tiễn, hắn lại giả bộ như thánh nhân, hơi một tý thì giận." Thúy nhi tức giận nói.
"Còn nói..." Triệu Ngọc Nhi sắc mặt trầm xuống, tựa hồ có chút tức giận.
Thúy nhi thấy thế, nhất thời á khẩu, nàng không nghĩ tới Đại tiểu thư lại có thể vì một tên khất cái, mà giống như hôm qua tức giận với mình, thật sự là một tên khất cái đáng giận, lúc này, nàng không khỏi đem tất cả sai lầm quy về trên người Gia Cát Long Phi, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể sai người đánh hắn một trận cho bõ tức.
Gia Cát Long Phi cười trộm nhìn Thúy nhi, quả nhiên không ra ngoài sở liệu của hắn, Triệu tiểu thư này quả thật là một nữ tử tâm địa thiện lương, nếu lúc này, nói ra ý nguyện muốn đến triệu phủ làm nô tài, có lẽ còn có một ít hy vọng.
Hắn nghĩ như thế, tự nhiên cảm thấy có thể thực hiện, vừa định mở miệng, lại nghe Triệu Ngọc Nhi mở miệng trước,nói: "Ngươi muốn tới triệu phủ làm nô tài?"
"Phải.." Gia Cát Long Phi gật gật đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn nàng, nếu lúc trước hắn muốn tới triệu phủ là vì ăn ở, thì hiện giờ, hắn đến đó chính là vì tiểu mỹ nhân trước mắt này, bởi vì trong lòng hắn đã có một dự định khác
Xét đến cùng, Gia Cát Long Phi xuất thân là một thương nhân, tuy rằng không tính là cáo già, nhưng đối với việc sử dụng tiền tài, vẫn là thập phần tinh thông, tỷ như thiên kim Đại tiểu thư triệu phủ trước mắt này, xinh đẹp như thiên tiên, gia thế lại lớn, vững vàng khống chế địa bàn hoạt động, đối với ưu thế như vậy, Gia Cát Long Phi tự nhiên không thể buông tha, nếu là có thể được vị thiên kim Đại tiểu thư này giúp đỡ, có lẽ kế hoạch sự nghiệp lớn của hắn, sắp hoàn thành.
Đương nhiên, muốn được giúp đỡ không phải chuyện dễ dàng, đầu tiên, hắn phải đi vào triệu phủ, như vậy mới có thể “gần quan được ban lộc”, tranh thủ biểu hiện tài năng được triệu tiểu thư thưởng thức, lúc đó hết thảy mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Gia Cát Long phi không khỏi đắc ý, thầm nghĩ chính mình thật sự là một thiên tài, chủ ý tuyệt hảo như thế mà cũng có thể nghĩ ra, thật sự là bội phục chính mình quá a,hắc hắc.
Triệu ngọc nhi nhìn Gia Cát Long Phi vài lần, vẻ mặt trầm tư một hồi, nhìn bên cạnh Vân gia nói: "An bài hắn đến phong thu viện của ta làm nô tài tạp dịch đi." Nói xong, bóng dáng xinh đẹp xoay người rời đi.
"Đại tiểu thư..." Thúy nhi không nghĩ tới tiểu thư mình thực sự cho tên khất cái này vào triệu phủ, tức giận trừng mắt nhìn Gia Cát Long Phi một cái, rồi đuổi theo sau.
Vân gia ở một bên nhìn tình huống có chút hồ đồ, nhưng hắn cũng không phải loại người ngu xuẩn, lấy con mắt tinh đời của Đại tiểu thư,ánh mắt đã nhìn trúng người nào, nhất định có chỗ hơn người, cho dù là một tạp dịch, nhất định cũng không giống người bình thường, suy nghĩ như thế, thần sắc nhất thời tốt lên vài phần, vẻ mặt ôn hoà đối với Gia Cát Long Phi, nói: "Ngươi đi theo ta."