Bầu trời trong xanh, chim họa hương bay.
Hậu viện Triệu phủ dưới tàng cây hòe, Gia Cát Long Phi đang cầm một nhánh cây, dùng nó thay kiếm,múa may bài kiếm học từ lão nhân, những cành lá cây khô theo từng làn kiếm giói hắn múa bay lên lả tả, trông thì có chút khí thế.
"kiếm pháp Lão nhân kia dạy đúng là khá tốt, không có việc gì đem ra luyện tập, coi như tiêu hao thời gian buồn chán vậy..."
Gia Cát Long Phi đem "khiếu cẩu kiếm pháp" từ đầu tới cuối múa may một lần, nhất thời trong người cảm thấy thanh sảng, tinh lực dồi dào.
Đi vào triệu phủ đã được mấy ngày, mặc dù ở trong Thu Phong viện điều kiện cũng không tồi, hơn nữa hoàn cảnh thanh tịnh, nhưng hắn cũng không ít lần đã bị Thúy nhi nhà hoàn kia gây khó dễ. Mỗi ngày đều phải quét rác, tưới hoa, giặt quần áo, còn phải chạy đông chạy tây làm chút gì đó không quan hệ với việc của một nam đinh, thậm chí còn phải quét dọn "hương phẩn" * của tiểu thư nhà nàng.
Hắn vốn tưởng rằng đi vào triệu phủ có thể có nhiều cơ hội gặp gỡ Triệu Ngọc Nhi hơn, đáng tiếc, Triệu Ngọc Nhi mỗi ngày sớm đi tối về, thập phần bận rộn, hắn cũng nghe nói sản nghiệp triệu phủ hiện giờ đều do Triệu Ngọc Nhi quản lý, hơn nữa Triệu Ngọc Nhi từ trước đến nay chỉ do một mình Thúy nhi phục thị, cho nên cơ hội gặp mặt cực kỳ nhỏ bé, cho dù gặp mặt, thì nàng cũng chỉ là nhìn hắn cười cười sau đó đã vội đi, càng làm cho hắn thêm buồn bực.
Tức giận nhất vẫn là nha đầu Thúy nhi kia, thỉnh thoảng nàng lại tìm hắn gây phiền toái, mà hắn cũng đã trêu chọc nàng cái gì đâu? Cả ngày kêu tên khất cái thối, tên khất cái thối, hắn tự nghĩ rằng mình không tính là ngọc thụ lâm phong, nhưng tướng mạo đường đường, ngũ quan đoan chính, không phải thiên tài gì gì đó, nhưng trong miệng nàng thì hắn không bằng con cóc.
'Tử nha đầu, phải tìm một cơ hội chỉnh nàng ta mới được" Gia Cát Long Phi thầm nghĩ.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến vài tiếng động xôn xao, có mấy nha hoàn ở Thu Phong viện tựa hồ đang nghị luận vấn đề gì đấy, vẻ mặt rất hưng phấn.
"Này, này, nghe qua chưa, nghe nói có cái gì nữ nhi đại quan đến Triệu phủ chúng ta làm khách đó, mà với Đại tiểu thư chúng ta thân như tỷ muội, nghe nói cũng là một đại mỹ nữ..."
"Thật vậy chăng? mà có thể so sánh với tiểu thư nhà chúng ta sao? Tiểu thư nhà chúng ta chính là đệ nhất mỹ nữ Hàm thành a!."
"Ai nha, hiện tại tranh luận thì được gì, đi xem chẳng phải sẽ biết hay sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi, đi mau, đi mau..."
Bọn nha hoàn đồng thời hưởng ứng, trong chớp mắt, đã theo cửa sau triệu phủ kéo nhau ra ngoài.
"Một đại mỹ nữ tới Triệu phủ?" Gia Cát Long Phi hai hàng lông mày nhướng lên, lộ ra vài phần mơ màng.
Còn là nữ nhi đại quan, xem ra Triệu lão gia này cũng có chút mặt mũi trong chốn quan trường. Hắc, hắc, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi nhìn một cái đã.Gia Cát Long Phi hưng trí bừng bừng rồi hiên ngang bỏ lại cái chổi, động thân mà đi.
Ngoài Triệu phủ .
Tám con tuấn mã kéo một bồng xe "hồng loan" chậm rãi đi tới, tạo hình rất khác biệt, cực kỳ hoa lệ, mười phần.xa hoa.
Hơn mười tên cẩm y hị vệ bảo hộ ở hai bên mui xe, thần sắc cảnh giác, đối với bọn họ đã qua huấn luyện mà nói, nếu có chút động tĩnh nào đều khó có thể tránh được cặp mắt bọn họ.
"Xem ra phái đoàn hộ tống nữ nhi vị đại quan này thật đúng là không nhỏ..." Gia Cát Long Phi không khỏi cảm thán, cùng với vài nha hoàn núp ở phía sau cánh cửa góc tường khe khẽ nói nhỏ .
Lúc này,Triệu lão gia mang theo vài tên thị vệ đã sớm đợi ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy chiếc xe "hồng loan" kín mui vừa đến, lập tức tiến lên nghênh đón, thần sắc cung kính nói: "Hạ quan Triệu Phùng Viễn chào tiểu thư..."
Hồng loan xe kín mui dèm được vén lên, ngồi bên trong là một nữ tử dùng che mặt, được cẩm y thị vệ hầu hạ bước xuống, nhìn Triệu Phùng Viễn gật gật đầu, xem như đáp lễ .
Một bên Gia Cát Long Phi thấy vậy, không khỏi nghi hoặc, nữ tử này đến tột cùng là nữ nhi vị đại quan nào, mà ngay cả Triệu Phùng Viễn đã từng là đại quan tứ phẩm cũng phải biểu lộ thái độ cung kính như thế.
Triệu Phùng Viễn cười chắp tay nói: "Hạ quan nghe tin tiểu thư đến nên đã chuẩn bị hết thảy, mời "Tử linh tiểu thư" đến hương viện nghỉ ngơi , phủ đệ còn có chỗ bần hàn, kính mong Tử linh tiểu thư thứ lỗi."
Nữ tử che mặt gật gật đầu, dưới sự bảo vệ của cẩm y thị vệ tiến nhập triệu phủ, theo sau là Triệu Phùng Viễn, bộ dáng cung kính vô cùng.
"Thật là mất hứng, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy một đại mỹ nữ chứ? Không nghĩ tới nàng ta còn mang theo khăn che mặt, không phải là xấu quá mà không dám ló mặt ra ngoài chứ?" Gia Cát Long Phi tự mình ngờ vực vô căn cứ nói.
"Khụ khụ..." Phía sau đột nhiên truyền đến mấy ho khan, một giọng trầm ấm vang lên: "Xem chưa đủ sao?"
Gia Cát Long Phi cùng tỳ nữ nha hoàn đang nhìn lén, còn không biết phía sau là người phương nào, quay mặt nhìn lại, nhất thời hoảng sợ, không biết khi nào, Vân quản gia vẻ mặt âm trầm đã đứng ở phía sau bọn họ.
"Vân... Vân gia..." Vài hạ nhân tỳ nữ cung kính nói.
Gia Cát Long Phi thấy thế, vội vàng lui ra hàng cuối cùng, thầm nghĩ, cái này thật thảm rồi, trốn việc đi nhìn ngó, xem ra nếu không phải bị phạt, cũng là bị trừ lương tháng,nghe nói Vân quản gia còn có tiếng là nghiêm khắc.
"Hôm nay triệu phủ có khách quý quang lâm, ta không có thời gian cùng các ngươi so đo, tất cả mau trở về làm việc, chậm trễ khách nhân, lão gia trách cứ xuống dưới ai cũng không thoát tội..." thái độ Vân gia khác thường nói.
"vâng,phải.." thấy hữu kinh vô hiểm, chúng tỳ nữ lập tức giải tán, trong chớp mắt, đã rời đi hết.
Ta kháo, chạy đúng là nhanh, Gia Cát Long phi thấy thế, trộm nhìn Vân gia liếc mắt một cái, nhón chân mà đi, chuẩn bị chuồn lẹ.
"A phi, đừng tưởng rằng bản thân được tiểu thư tiến cử vào, mà làm việc không câu nệ, lần sau đừng để ta bắt được, bằng không ta cũng không khách khí đâu ." Vân gia vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng cảnh cáo .
"vâng, phải.." Gia Cát Long phi nhất mực gật gật đầu, hắn không khỏi nhớ tới chuyện nếm mật nằm gai, trong lòng một trận bình tĩnh. Đại trượng phu "co được dãn được", Gia Cát Long phi không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tiếp, lại nghe thấy phía sau vân gia kêu lên: "A phi, chờ chút".
Gia Cát Long phi thân mình chợt ngưng, có chút cứng ngắc rồi xoay người lại,nói: "Vân gia, ngài còn có việc gì phân phó sao?"
"Lão gia hôm nay phải mở tiệc chiêu đãi khách quý,rượi quý trong phủ có thể không đủ, ngươi đến Mãn Hương lâu đi mua vài hũ nữ nhi hồng tốt nhất lại đây, bảo bọn họ mau chóng đưa đến phủ." Vân gia nói xong, từ trong người lấy ra mấy thỏi bạc đưa cho Gia Cát Long phi ,rồi liền xoay người rời đi.
"Nga." Gia Cát Long phi tiếp nhận bạc, cất vào trong bọc, bất đắc dĩ thầm nghĩ, ai, thật sự là xui xẻo a,cái thế đạo gì thế này.
Vốn định trở lại kiếp trước thay đổi vận mệnh, không nghĩ tới lại quay về thời cổ đại làm nô tài, đúng là số con rệp! Bất quá, ai oán thì ai oán, công việc thì vẫn phải làm, hai chân bước dài, ly khai triệu phủ.
Mãn Hương lâu.
Được xem như là tửu lâu số một số hai trong Hàm thành, thức ăn danh tiếng, tửu sắc đậm đà, nhất là tự chưng cất - tự sản xuất rượi thượng đẳng- Nữ Nhi Hồng, ở hàm thành tìm không ra loại thứ hai có thể so sánh, cho nên, sinh ý cực kỳ thịnh vượng, náo nhiệt phi thường.
Gia Cát Long phi một cước bước vào Mãn Hương Lâu, liếc mắt bốn phía nhìn một cái, lập tức đi thẳng đến chưởng quầy tửu lâu.
"Chưởng quầy, ta muốn hai mươi hũ Nữ Nhi Hồng thượng đẳng. Ngươi lập tức gọi người đưa đến triệu phủ nhé." Gia Cát Long phi hướng chưởng quầy tửu lâu yêu cầu, rồi lấy mấy thỏi bạc từ trong người đưa cho hắn.
"vâng, ta lập tức cho người đưa đi." Chưởng quầy gật đầu, phất tay, gọi tới một tiểu nhị, hai người lúc này mới ra sau viện mà đi.
"Hiện giời có nên hay không làm biếng một chút..." Gia Cát Long phi nghẫm nghĩ, ngửa đầu mà đi, vừa đi vừa nhìn mây trên trời bay thong thả, chợt thấy vướng trong lòng, ngực bị một vật mềm mại va chạm, dường như hắn va phải một thân ảnh màu tím, đột nhiên lỗ mũi hít phải một mùi thơm kỳ dị, rất mê người, trước ngực bị hai vật rất tròn tùy ý cọ xát, nhất thời có chút muốn ngừng mà không được, hắn theo bản năng ôm vào trong lòng ngực, cảm nhận được một thân thể mềm mại, cực kỳ mềm mại.
Thân ảnh màu tím cả kinh, vội vàng từ trong trong lòng ngực Gia Cát Long phi nhảy ra, "Ba" rồi thân ảnh đó tạng hắn một cái tát, mở miệng hét lớn: "Sắc lang, lưu manh, ngươi không muốn sống nữa rồi..."
Gia Cát Long phi còn đang đắm chìm trong ôn nhu, nhất thời bị đánh cho một phát hoa mắt, trên mặt hiện lên dấu năm ngón tay, thật vất vả mới thanh tỉnh lại, lấy tay xoa xoa cái bản mặt bị tát, rồi quan sát,chỉ thấy trước mắt là một nữ tử mặc y phục bằng lụa màu tím, trong tay cầm một thanh trường kiếm, kiếm đã xuất vỏ, lúc này đang chỉ mũi kiếm về phía cổ hắn, thân kiếm lạnh như băng.
Ta kháo, niên đại này có phải nữ tử hay không thích lấy kiếm chỉ người a? Lần trước bị người khác chỉ kiếm vào mặt, kết quả xử nam quý giá cứ như vậy mà đi, lúc này đây...
Gia Cát Long phi có chút ai oán, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía nữ tử mặc áo tím, lúc này mới nhìn rõ tuyệt thế dung nhan của nàng.
Mái tóc mền mại như thác nước chảy xuống, làn da trắng như tuyết, mày liễu như tranh, một đôi phượng mắt xinh đẹp, trong suốt động lòng người, quyến rũ dụ nhân, dáng vẻ thanh tú, môi anh đào gợi cảm mọng nước, mang theo hơi thở mê người.
Dưới y phục màu tím, trước ngực hai ngọn núi ngạo nghễ đứng thẳng, dáng người lả lướt, đường cong hiện rõ, nhất là cái mông kia, vểnh lên, làm cho người ta sinh ra suy nghĩ vẩn vơ, hận không thể xoa bóp trên đó một phen.
"Đúng là mỹ nữ a... do đâu mình lại thấy được một cô gái tuyệt sắc đến bậc này vậy ..." Gia Cát Long phi không khỏi cảm khái thốt lên.
"Sắc lang, ngươi còn nhìn..." nữ tử áo tím thấy Gia Cát Long phi mắt lộ ra dâm quang, lại xấu hổ mặt đỏ lên, trên mặt tức giận lại càng thêm tức giận.
"Dâm tặc Lớn mật, ban ngày ban mặt ngươi dám khinh bạc tiểu thư nhà ta..."
Đột nhiên, không biết từ chỗ nào vù vù chạy ra mấy đại hán, nhất thời đem Gia Cát Long phi vây quanh ở giữa, bọn họ dáng người khôi ngô, cơ thể cường tráng, mắt lộ ra hung quang, tựa hồ hận không thể trực tiếp đem Gia Cát Long phi bầm thây vạn đoạn.
Gia Cát long phi cơ mặt giật giật, cơ thể cứng ngắc co rúm, cái này không phải quá khoa trương chứ, chính mình không cẩn thận đụng nữ tử áo tím một cái mà đã...
"Vị tiểu thư này, ta thực là cái gì cũng chưa làm a!" Gia Cát Long phi vô tội kêu lên.
"Nói bậy, ngươi đụng phải ta... Còn... Còn ôm ta, còn nói cái gì cũng chưa làm..." Tử sa nữ tử thẹn quá thành giận, bàn tay run run cầm trường kiếm, dưới mũi kiếm sắc bén mơ hồ tản ra khí tức lạnh lẽo, âm hàn.