Không thể nào, "Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, đừng vội động đao kiếm, để tránh tổn thương hòa khí." Gia Cát Long Phi nhất thời bị dọa một trận, mồ hôi lạnh rơi sau sống lưng.
"Còn chờ gì nữa, các ngươi đem hắn tha ra ngoài ... Thiến...cho ta. Sau đó chặt hai tay của hắn..." nữ tử áo tím buông bảo kiếm, trừng mắt nhìn Gia Cát Long Phi giọng căm giận nói.
Mấy đại hán nghe vậy không nói hai lời, lập tức tiến lên, đem Gia Cát long phi vậy chặt.
"Không thể nào, ngoan độc như vậy chứ? Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho?" Gia Cát Long Phi cả kinh, vội vàng kêu lên.
"Chờ chút, vị tiểu thư này có thể hay không trước hết nghe ta nói một lời..." nữ tử áo tím này phỏng chừng rất có địa vị, hắn biết không thể trêu vào, hy vọng có thể dàn sếp ổn thỏa.
"Không ..."
"Đây coi như là nửa pháp chế xã hội, ngươi không thể tùy tiện giết người lung tung. Tối thiểu ngươi cũng phải đem ta đến quan phủ điều tra, rồi điều tra rõ sự thật, sau đó mới có thể xét hình phạt, đây là quá trình pháp luật."
"Ta thích giết thì giết, ai dám quản ta..." nữ tử áo tím vẫn như cũ ngang ngược vô lý nói.
"Vậy ít nhất cũng phải cho ta một cơ hội giải thích chứ."
"Không cho..."
"Cho dù chết còn có quyền lợi khiếu nại, ngươi cũng không thể tước đoạt đi được, đó chính là quyền lợi của ta."
"Ta quản ngươi có cái gì quyền lợi với không quyền lợi, kéo ra ngoài giết cho ta ."
"Đợi một chút, muốn giết người chung quy cũng phải có lý do chứ, vô ý va phải ngươi một chút, đã phán tử hình... Tiểu thư, bản thân ngươi đã được nuông chiều quá đi".
"Nói nhảm, tiểu thư nhà ta thân thể "vạn kim chi khu", há lại cho hạ nhân như ngươi khinh nhờn như thế?" đại hán thô cuồng quát lớn.
Gia Cát Long Phi nhìn đại hán liếc mắt một cái, lại nói: "Cho dù ngươi là "vạn kim chi khu", nhưng thiên hạ này còn có quốc pháp chứ, cho dù thiên tử phạm pháp, cũng bị phạt như thảo dân, giết người lung tung chẳng phải sẽ làm loạn quốc pháp sao?" hiện tại Hắn mới phát hiện, tài ăn nói của chính mình,cái này thật sự tốt a, xem ra con người đến thời điểm mấu chốt, có thể phát huy tiềm lực ẩn tàng trong bản thân mỗi người.
Nữ tử áo tím đôi mi thanh tú nhấp nháy, lời nói Gia Cát long Phi tựa hồ nói tới chỗ yếu hại của nàng, do dự một chút, rồi nói: "được rồi, hai tay sẽ không chặt, lưu lại toàn thân cho ngươi, vậy đem ngươi biến thành thái giám được chứ."
Đôi mắt Gia Cát Long Phi khẻ biến, nữ tử này không phải là một người ngoan độc bình thường, động một tý là muốn giết người! Không được, nhất định ta phải bảo trụ cái mạng nhỏ của ta. Bất quá nhân số đối phương quá nhiều, nếu dùng đến tay chân động võ, chính mình khẳng định chiếm không được tiện nghi.
Ánh mắt Gia Cát long Phi như kẻ trộm vừa chuyển, thấy nữ tử áo tím cầm kiếm trong tay, đột nhiên linh quang chợt lóe, thầm nghĩ, xem ra nàng nhất định thích múa đao lộng kiếm, có lẽ chỉ là khoa chân múa tay. Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể không đối phó được với một tiểu cô nương kia chứ.
"Vị tiểu thư này, nếu không ngại chúng ta làm một cuộc tỷ thí công bằng, ta hướng ngươi khiêu chiến, nếu ngươi thắng, ta mặc ngươi xử trí, nếu ta thắng, ngươi phải thả ta đi..." Gia Cát Long Phi thương lượng nói.
"Tỷ thí? Ngươi dám cùng tiểu thư chúng ta tỷ thí? Thật sự là truyện hài, chỉ bằng ngươi cũng xứng cùng tiểu thư chúng ta động thủ..." Một bên đại hán không khỏi cười vang nói, tựa hồ cảm thấy Gia Cát Long Phi đang si tâm vọng tưởng.
Nữ tử áo tím chớp chớp đôi mắt đẹp, trên mặt hiện lên vẻ bất khả tư nghị, nàng không nghĩ tới Gia Cát Long Phi tự nhiên dám yêu cầu nàng so kiếm? Chẳng phải không biết lượng sức hay sao, phải biết rằng kiếm pháp của nàng là do sư thừa trong cung - kiếm khách đứng thứ hai - Thu Dạ Phong truyền dạy. Tuy rằng có điều, nàng lười biếng, thích ngao du đây đó không có chuyên tâm học kiếm, cũng không lĩnh ngộ được được cái gì gọi là tinh túy kiếm pháp, nhưng đối phó với một người bình thường cũng coi như thừa sức, quả thực người thường cùng nàng động thủ chính là lấy trứng chọi đá.
" Nô tài ngươi, thế nhưng cũng dám hướng ta khiêu chiến. Mà ngay cả đại nội thị vệ trong cung cũng không phải là đối thủ của ta..." nữ tử áo tím nghĩ, khó tránh khỏi có chút đắc ý, nhưng nàng cũng không biết, những đại nội cao thủ cùng nàng luận bàn so kiếm, toàn bộ đều ngại va chạm thân thể của nàng, lúc đó mới cố ý nhường cho nàng thắng, cứ như thế dần dần dưỡng thành tính nết cao ngạo của nàng.
Bất quá, nàng cảm thấy tình huống hiện tại hết thảy rất mới mẻ, Gia Cát Long Phi coi như là người có dũng khí, không khỏi nhìn hắn lại một chút, rồi thập phần tự phụ gật đầu nói: "Hảo, lâu rồi ta không hề động thủ, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục."
"Tiểu thư động thủ sẽ ảnh hưởng đến thân phận, hay cứ để bọn thuộc hạ làm thay đi." Vài vị đại hán thấy nữ tử áo tím tự nhiên gật đầu đáp ứng, không khỏi kinh ngạc lên tiếng. Bọn họ thân phận hèn mọn, chỉ e sợ tiểu thư bị thương tổn cái gì. Như vậy trách nhiệm, chỉ sợ bọn họ khó có thể đảm đương, thậm chí tánh mạng cũng khó bảo toàn.
"Chuyện của ta không tới phiên các ngươi chen lời? vài người các ngươi ngoan ngoãn đứng nhìn cho ta, ai cũng không đươc phép ra tay, nếu không đừng trách ta không khách khí." nữ tử áo tím thần sắc trầm xuống, liếc nhìn ra lệnh cho mấy đại hán.
"Chúng... Thuộc hạ không dám." Vài vị đại hán thấy thế, nhất thời sợ tới mức run giọng, tựa hồ sắc mặt nữ tử áo tím lúc này đối bọn họ mà nói không thể nghi ngờ tương đương với tội mất đầu .
"vậy, còn không đứng ra sau đi..." nữ tử áo tím ngạo nghễ nói, mười phần mềm mỏng.
Mấy đại hán vội vàng gật đầu, thối lui rất nhanh ra phía sau nữ tử áo tím.
Gia Cát Long phi nhìn tình huống như thế, thầm nghĩ, nha đầu kia đúng là uy phong bát diện, xem ra là con của kẻ có tiền có quyền thê lớn, nhìn xem da thịt trắng ngần,mềm mại thế kia, nhất định là sống an nhàn sung sướng, bất quá phía sau nàng mấy đại hán kia, giống như võ lâm cao thủ, thái sơn nhô cao, mãng lực nhất định phi phàm, nhưng trước mặt nha đầu này thì giống như chó vẫy đuôi mừng khi thấy chủ vậy.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, bổn tiểu thư không có thời gian nói chuyện tào lao, hiện tại bắt đầu đi, bất quá ngươi hãy phải cẩn thận đấy, kiếm của bổn tiểu thư cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." nữ tử áo tím tràn đầy tin tưởng, tựa hồ đánh bại Gia Cát Long Phi đối với nàng mà nói quả thực quá dễ dàng.
"Nga." Gia Cát Long Phi gật gật đầu, trong lòng có điều tính toán. Chỉ cần mấy đại hán khôi ngô này không ra tay, chính mình là một thanh niên nam tử, như thế nào mà không phải đối thủ tiểu cô nương này chứ.hắc hắc. Đến lúc đó chỉ cần gắt gao bắt lấy hai tay của nàng, lúc đó cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng khó trốn khỏi ngủ chỉ sơn của ta.
Ngay lúc hai người bất đầu tranh chấp, bởi vì dung mạo kinh người của nữ tử áo tím nhất thời hấp dẫn không ít khán giả vây xem. Những người này vẻ mặt giống nhau, say mê vô cùng, tựa như chưa bao giờ gặp qua mỹ nhân như thế, nếu không có vài vị đại hán đứng ở một bên cảnh giác, thì sớm đã có người hồ ngôn loạn ngữ lên rồi.
"Các vị láng giềng phụ lão, hôm nay phiền toái mọi ngươi làm chứng cho ta ... ." Gia Cát Long Phi cực kỳ e ngại mấy tên đại hán này, chỉ e tiểu nữ tử đổi ý, đành phải mượn sự ủng hộ của lực lượng quần chúng .
"Nhanh lên... . Ta không phải là người không có chữ tín." nữ tử áo tím có chút sốt ruột nói.
Gia Cát long Phi nhìn chung quanh một chút, tùy tiện cầm lấy một nhánh cây góc tường, tả hữu hai tay hai chân đứng tấn thành khởi kiếm thức "khiếu cẩu kiếm pháp" , nói: "Đến đây đi."
Trong lòng hắn biết rằng không được cũng phải liều mạng, bằng không kết cục cuối cùng bị thiến, và kế hoạch sự nghiệp lớn của hắn sẽ thay đổi, có lẽ sẽ biến thành một đại thái giám vĩ đại.
"Ngươi không cần kiếm?" nữ tử ao tím kinh ngạc nói, thấy Gia Cát Long Phi lại cầm một nhánh cây chỉ vào mình, vẻ mặt đang cười nhất thời dâng lên vài phần uấn giận, tựa hồ như bị hắn vũ nhục.
"Không cần, một nhánh cây là được rồi." Gia Cát Long Phi nói thẳng , hắn từng nhìn qua "Khiếu cẩu kiếm pháp" thần thông như thế, lúc bình thường hắn cũng dùng cành cây luyện tập "khiếu cẩu kiếm pháp", cho tới bây giờ chưa chạm qua kiếm thật, hắn cảm thấy đồ vật nọ vẫn là một đồ vật sắc bén, vạn nhất còn chưa kịp làm bị thương đến người khác, ngược lại đem chính mình bị thương, như thế không ổn chút nào.
"Khiếu cẩu kiếm pháp rốt cuộc có thể hay không chế trụ cô nàng này, vẫn còn là một vấn đề? Bất quá đêm đó thấy qua lão nhân thi triển, cũng có vài phần khí thế. Bất quá nếu không được, chỉ có thể ném cành cây, tuỳ thời ôm chặt lấy cô bé, bằng lực cánh tay của hắn đã qua tập thể hình, tin chắc có thể chế trụ được cô bé này..."
"Đáng giận, ngươi dám xem thường bổn tiểu thư?" nữ tử áo tím nghe Gia Cát Long Phi nói vậy, vào tai nàng lại có vẻ vô cùng chói tai, quát khẻ một tiếng, trường kiếm trong tay hoành khởi, thân ảnh chợt lóe, trong chớp mắt, đã đâm đến trước người Gia Cát Long Phi.
Gia Cát long Phi chưa từng có kinh nghiệm đối địch, nhìn thấy trường kiếm đánh úp tới, nhất thời có chút ngẩn người, dù sao kiếm trong tay nữ tử áo tím cũng không phải là món đồ chơi, không cẩn thận bị đâm một phát , cũng có thể đi đời nhà ma ngay.
Hắn theo bản năng hơi hơi nghiêng người, nhánh cây trong tay thuận theo vung lên, xuất ra nhiều điệp ảnh, trong đầu không ngừng hiện ra chiêu thức "Khiếu cẩu kiếm pháp", cả người dần đắm chìm ở bên trong vô thượng kiếm nghệ, giống như đang bình thường luyện tập.
Nữ tử áo tím nhìn hắn ngạc nhiên, không khỏi dừng thân thế, chỉ thấy Gia Cát Long phi ở một chỗ trước mặt, như là mộng du đột nhiên múa loạn cành cây, thân ảnh trùng trùng điệp điệp, kiếm gió vô ảnh, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, trừng mắt nhìn lại, vẫn như trước mông lung không rõ, bốn phía lá rụng nhẹ nhàng lay động, lượn lờ bay lượn, cực kỳ kinh người.
Một bên mấy tên đại hán cũng nhìn một màn này, vẻ mặt kinh dị vô cùng, bọn họ đều là cấp cao thủ chân chính, liếc mắt một cái đã nhìn ra kiếm pháp của Gia Cát long Phi, linh doanh bất phàm, ảo diệu vô cùng, thậm chí ngay cả bọn họ cũng đều không thấy rõ kiếm pháp, nhưng càng làm cho bọn họ kỳ quái chính là, Gia Cát Long Phi lại không có vận dụng chân khí, mà đã có thể đem kiếm này pháp phát huy đến trình độ như thế, nếu là vận chân khí, vậy chẳng phải đánh đâu thắng đó hay sao: không gì cản nổi, uy lực vô cùng?
Nhưng nữ tử áo tím trời sanh tính ngạo mạn, nghĩ rằng Gia Cát Long Phi đang giả thần giả quỷ, hù dọa chính mình, lộ ra vẻ khinh thường, thân hình nhất triển, giơ kiếm hướng Gia Cát Long Phi đang không coi ai ra gì chém tới.
Gia Cát long Phi tựa hồ cũng đã quên chính mình cùng với nữ tử áo tím đang tỷ thí, đang sử "Khiếu cẩu kiếm pháp" trong cảnh giới vong ngã, kiếm chiêu liền mạch ,như mây bay nước chảy(hành vân lưu thủy) . Chợt thấy tử ảnh nhảy vào mi mắt, ngân quang chợt lóe, hàn khí bức người, thoáng cả kinh, lúc này mới nhớ tới chính mình đang cùng nữ tử áo tím tỷ thí.
Hắn vội vàng trở tay vừa chuyển, bộ pháp nhoáng lên một cái, bất tri bất giác xuất hiện phía sau nữ tử áo tím, chỉ thấy kiều đĩnh kia rất tròn đột nhiên hiện trước mặt, giống khe núi nhỏ nhô lên, theo động tác của nàng hơi hơi lắc lư, nhìn rất mê người.
Hắn nghĩ đâu làm vậy, tâm động tay làm, cành cây nhanh như tia chớp, nhanh như sét đánh rồi đâm tới.
Chỉ nghe "tê" một tiếng, đai thắt lưng nữ tử áo tím đã bị cắt một đạo lỗ hổng, vạt áo tinh mỹ theo đó nới lỏng, theo sau là cái váy rơi xuống, mà tiết khố bên trong cũng cùng nhau rơi xuống, nhất thời lộ ra bờ mông trắng nõn trơn mềm, hai kiều đỉnh kia như hai nửa mặt trăng rất tròn, nhìn rất đàn hồi, nảy nở, làm cho hắn nhịn không được muốn đi lên xoa bóp trên đó một phen.
"Khiếu cẩu kiếm pháp này xem ra thật sự là thứ dùng để đâm mông a..." Gia Cát Long Phi có điểm cảm khái.
"Vô lễ, không được nhìn..." Mấy đại hán vừa thấy vậy, tên đứng đầu vội vàng hô một tiếng, xoay người sang chỗ khác, huy kiếm xua đuổi mọi người vây xem.
Mọi người vừa thấy bảo kiếm lên lóe bạch quang , sợ tới mức cả người run rẩy, làm sao còn dám ở lại nhìn, trừ phi bọn họ không nghĩ tới giữ lại hai mắt của mình, nhất thời tán đi.
Gia Cát Long Phi không thể tưởng được chính mình tự nhiên một kiếm phá hư váy người ta, thấy lộ ra cái mông trắng tuyết, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, rõ ràng nhìn cái đã, cứ ăn no đôi mắt trước rồi tính sau.
"A..." nữ tử áo tím đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo quát to một tiếng, xấu hổ mặt đỏ như gấc, vội vàng ngồi chồm hổm xuống dưới, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, rồi òa khóc, vừa rồi nàng còn điêu ngoa bốc đồng, lúc này đã biến thành bộ dáng trẻ con khóc sướt mướt.
"Tiểu... Tiểu thư, ngươi không có việc gì chứ ." Gia Cát Long Phi khó khăn nói.
"Cút, ngươi cút đi, mau cút..." nữ tử áo tím đâu còn tâm tình để ý đến Gia Cát Long Phi, hai má trắng nõn kia đã sớm hồng thấu, khóe mắt chứa đầy lệ, tựa hồ bị khuất nhục thật lớn, quát hắn.
"Vậy,ta đi trước, ngươi cứ từ từ khóc đi." Gia Cát Long Phi vừa nghe vậy, như lấy được đại xá không bằng, vèo một phát chạy biến không còn bóng ảnh, trước tiên vẫn nên bảo trụ cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Nữ tử áo tím thấy Gia Cát long Phi chạy nhanh như vậy, bỗng nhiên nghĩ lại, hô to theo sau, "Đừng lại, tên chết tiệt kia, ta muốn giết ngươi..." rồi, vội vàng cầm quần áo mình,ý nghĩ muốn đuổi theo.
"Tiểu... Tiểu thư, tên kia kiếm pháp cao siêu, cũng không giống người bình thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, hiện tại thân phận của người còn chưa bại lộ, nếu không..." Mấy tên đại hán thấy nữ tử áo tím một thân chật vật, bộ dáng có chút buồn cười, nhưng bọn hắn nào dám cười ra miệng, bụng mắc nghẹn, khiến cho thần tình đỏ bừng.
Đúng vậy, nữ tử áo tím đích thực chính là ngũ công chúa - Tiền Long quốc, cũng chính là tiểu nữ nhi được đương kim hoàng đế "tIền long quốc" sủng ái nhất .
Hàm thành từ xưa đến nay chính là nơi phong cảnh hữu danh của Tiền Long quốc, bởi vì nơi này không khí mát mẻ, quanh năm khí hậu hài hòa, từng được tiên hoàng ban cho danh hiệu thánh địa nghỉ mát. Nơi này không chỉ có văn nhân nhà thơ, là nơi ngâm thi đối ngẫu, cũng là nơi hoàng thất quý tộc chọn làm nơi du ngoạn, thường có quan lớn quý nhân lưu lại nơi này.
Với lại ở nơi này, tiên hoàng Tiền Long quốc từng ở trong này thiết lập một doanh trại quân đội, năm vạn trú binh, dùng để giữ gìn thứ tự nơi này, cam đoan an toàn cho một số người.
Hàm thành có hai đại kỳ quan phi thường nổi danh, thứ nhất là giao giới giữa hàm thành cùng tương thành - Thiên Linh sơn, núi như tên, Thiên Linh sơn này có thể thấy được nơi này thiên địa linh khí rất đậm, thích hợp tu thân dưỡng tính. Thời điểm sáng sớm cùng đêm tối giao nhau, linh khí bay lên, trên bầu trời thỉnh thoảng ngưng tụ, bao quanh thành sương mù màu trắng dày đặc, một mảnh mờ mịt, cho nên, Thiên Linh sơn còn gọi là núi mây(vân sơn), đã có lịch sử lâu đời, lưu truyền những câu chuyện thần thoại động lòng người .
Trên núi Thiên Linh nổi danh nhất là Vô Thượng kiếm phái.
Thời gian như thoi đưa, mưa gió cùng thời gian, Vô Thượng kiếm phái từ thời khai đường lập giáo đến nay, đã trải qua mấy trăm năm lịch sử , không ngừng lớn mạnh, sau này ba năm một lần hộ quốc luận võ đại hội, cùng Lưu Vân Quan, Thục Sơn Kiếm Các, đồng thời trở thành tam quốc giáo hộ quốc - Tiền Long quốc. Xa xa nhìn lại, thần đàn cổ kính đền đình chằng chịt ở giữa, to lớn đồ sộ, khí thế bất phàm, khi tiếng chuông vang lên, vang mãi không dứt, giống như tiên nhạc, đắm chìm bên trong tiếng chuông có thể cảm thấy tinh thần thanh tịnh.
Vô Thượng kiếm phái không hổ là tiễn long quốc đệ nhất kiếm phái, bọn họ tu chân chi học, bác đại tinh thâm, kinh thế hãi tục, độc thành nhất mạch, từng tạo nên ra hai vị tuyệt thế cao thủ tiếng tăm lừng lẫy.
Thanh Sắc đại lục từng có sáu vị được công nhận là tuyệt thế cao thủ, lâu ngày giang hồ gọi danh xưng bọn họ là "Nhất tiên, nhị thánh, tam kiếm" .
"Nhất tiên" chính là chỉ người sáng lập ra Vô Thượng kiếm phái - Vô Thượng Đạo Nhân, hắn thành tâm hướng đạo, một thân tu vi cao siêu, có thể đằng vân giá vũ, ngự kiếm mà bay, cuối cùng hắn được ghi danh vào lịch sử là người duy nhất ngộ hóa thăng thiên. Hôm thăng thiên, hắn lưu lại thân thể thế nhưng mang theo thất thải hà quang, kéo tới vô số bạch hạc, đầy trời bay múa, Đạo Quang bốn phía, do đó Vô Thượng kiếm phái thanh danh lan xa, vô cùng nổi tiếng.
"Nhị thánh" chính là chỉ Thiên Địa thánh giả, còn gọi là Âm Dương thánh giả, bọn họ trời sinh dị năng, không chỉ có thuật kỳ môn độn giáp, còn có năng lực Vô Thượng Dự Tri, có thể thông thiên hiểu địa, đoán trước tương lai, có thể nói là kỳ tích của thần .
"Tam kiếm" chính là chỉ Thiên Kiếm, Ma Kiếm cùng Thần Kiếm, nghe nói ba người kiếm pháp "như hỏa thuần thanh", đã tới cảnh giới bất khẳ tư nghị, bọn họ tùy ý chém ra mỗi một kiếm, đều mang theo linh hồn kiếm , có thể phách thiên diệt địa, lực lượng khai sơn mở thủy, mà trong "Tam kiếm" thì Thiên kiếm, chính là hộ quốc Đại tướng quân - Tiền Long quốc - Hùng Thiên, mà chính xác là xuất thân từ Vô Thượng kiếm phái. Thời gian bốn năm trước , Tiền Long quốc cùng Khang Hi quốc vì tranh chấp một khối thổ địa ở vùng biên cảnh, do Ung Chính quốc giựt giây, khang hi quốc phát động chiến tranh.
Khi đó Càn long quốc( Tiền Long quốc) hộ quốc Đại tướng quân thiên kiếm - Hùng Thiên dẫn quân ra chiến trường, mỗi một kiếm của hắn giống như tia chớp loang loáng, có thể dễ dàng lấy đi hơn mười mạng người, giết chóc khôn cùng, đầy trời huyết ảnh, cũng may chiến tranh giằng co mấy tháng, song phương e sợ Ung Chính quốc tọa sơn quan hổ đấu, rất nhanh đã thông qua đàm phán ngưng chiến, bắt đầu nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí.
Ngoài Vô Thượng kiếm phái ở trên núi Thiên Linh, Hàm thành còn có hệ thống Hồng Lâu có lịch sử đã lâu dài. Hệ thống Hồng Lâu chiếm diện tích to lớn, có thể nói kinh người, liên miên hơn mười phố. Nơi này cảnh xuân tươi đẹp, tề nhạc ca múa, hàng đêm ca hát kéo khách, dẫn tới rất nhiều quan lại phú hào, đến chơi, vung tiền như rác, ôm mỹ nhân về.
Bởi vì hệ thống hồng lâu nổi tiếng hậu thế, nơi này dân cư lừa bán, giao dịch nữ nô lại hung hăng ngang ngược, cũng may vì giữ gìn hình tượng Hàm thành trước mặt hoàng thất, cho nên nha môn Hàm thành cùng đề đốc doanh trại quân đội thường xuyên tượng trưng thực hiện kiểm tra, bất quá việc này hết thảy chỉ để qua mắt dân đen mà thôi, những hoạt động ngầm thì vẫn không dứt.
Thời điểm tam quốc ở thế chân vạc như bây giờ, thời đại rối loạn, vô luận người nào nếu muốn trở nên nổi bật, huy hoàng tổ tông, thì thường có hai cách, thứ nhất chính là tập luyện võ nghệ gia nhập quân đội, đạt được quân công; thứ hai chính là kinh thương, tranh thủ buôn bán kiếm tiền. Nhưng mà kinh thương đối với bình dân bình thường mà nói, thì không phù hợp với thực tế chút nào, dù sao cũng phải cần tiền vốn rất lớn, xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng không dễ dàng.
Dưới tình thế như vậy, Thanh sắc đại lục không khí tập võ tu chân rất đông, sớm đã thành phong trào. Rất nhiều người đều muốn một ngày kia, có thể một bước lên mây, cho nên đều muốn cầu được danh sư, bởi vì Hàm thành có Vô Thượng kiếm phái là quốc giáo - tiền long quốc, mà mọi người đều biết, cho nên mà mộ danh nơi này mà đến rất đông người, ngư long hỗn tạp, hỗn loạn thành đoàn, thậm chí còn có gián điệp cùng thích khách của Ung Chính quốc và Khang Hi quốc phái đến .
Vì cam đoan an toàn của công chúa, bọn thị vệ cố ý dùng một tỳ nữ làm thế thân ngồi ở trong hồng loan xe kín mui, mà bên ngoài bọn họ đang chuẩn bị bảo hộ vị công chúa này theo hậu viện Triệu phủ tiến vào, nhưng mà công chúa ngày thường đều bị bức bách nhốt tại hoàng cung đại viện, cả ngày nhàm chán, mà tính nết của nàng lại cực kỳ hiếu kỳ, dọc theo đường đi, gặp gỡ không ít sự tình mới mẻ, nàng ta hưng phấn không thôi, sau đó, lúc nàng bụng đói kêu lên, dự định đến tửu lâu này dùng cơm. Không nghĩ tới gặp ngay tên Gia cát Long Phi, rồi diễn ra một màn như vừa rồi.
"Không cần các ngươi quản, không cần các ngươi quản..." nữ tử áo tím tự mình ngồi dậy, rồi kêu lên, "Tên kia... để ta... Để ta xem , ta muốn móc ánh mắt hắn, chặt tay hắn, rồi thiến hắn... Các ngươi nhanh đi bắt hắn về đây cho ta."
Mấy đại hán nhìn thoáng qua lẫn nhau, không ai động thân đi bắt người, trách nhiệm bọn họ chính là bảo hộ an toàn nữ tử áo tím, mà dám tự tiện rời đi, nếu xảy ra chuyện gì, ai cũng cũng không gánh nổi trách nhiệm.
"Tiểu thư, chúng ta phụng mệnh bảo vệ người, nếu người sảy ra cái gì, vài cái đầu chúng ta cũng không đủ để đền tội a!" Vài vị đại hán biết rõ nữ tử áo tím điêu ngoa yêu cầu, vừa rồi để người nọ tùy ý khi bạc tiểu thư cũng đủ để phán bọn họ tội mất đầu, nhưng bây giờ, trách nhiệm hàng đầu của bọn họ chính là bảo vệ an toàn cho tiểu thư.
"Đáng giận, đáng ghét, cút cho ta, ta nghĩ không muốn nhìn thấy các ngươi nữa..." nữ tử áo tím tức giận mắng, hướng về phía mấy đại hán tay đấm cước đá, phát tiết lửa giận trong lòng.
Đánh đau tay, đá mệt mỏi, không thể làm gì nữa là thở hồng hộc, trừng mắt nhìn mấy tên đại hán liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, động thân mà đi.
Mấy tên đại hán bất đắc nhìn nhau lắc đầu, rồi vội vàng đi theo sau...