"Hắc hắc, đương nhiên là muội, tỷ nghĩ rằng là ai?" Tử Linh hi hi cười, nhưng đôi mắt cũng không thành thật nhìn xiêm y dặt ở một bên.
"Tiểu nha đầu này, luôn nháo nhào như vậy, cẩn thận về sau đó không xuất giá được đấy..." Triệu Ngọc Nhi cười nói.
"Muội mới không xuất giá đâu, vì sao phải lập gia thất chứ? Nam nhân không có cái gì tốt cả." Tử Linh nói xong, nhưng trong đầu từ từ hiện lên hình ảnh Gia Cát Long Phi kia,vẻ mặt lưu manh tươi cười, vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, ta sao nghĩ đến hắn làm gì? tên nô tài thối kia là người xấu xa nhất.
"Muội nha? Chỉ biết nam nhân không có thứ tốt, bất quá nói cũng đúng, nữ nhân vẫn nên dựa vào chính mình , nam nhân đúng là không đáng tin cậy ." Triệu Ngọc Nhi từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tốt đẹp , cho nên lý lẽ của nàng so với nữ tử bình thường lớn mật hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, muội không phải nói muốn ở trong phủ chọn người hầu hạ sao? Chọn được chưa ? Là nha hoàn nào vậy, nếu không được, ta cho Thúy nhi đi theo hầu hạ muội vài ngày, nàng theo ta lâu như vậy, coi như có chút thông minh ." Triệu Ngọc Nhi nhìn Tử Linh liếc mắt một cái, tối hôm qua Tử Linh bỗng nhiên nói muốn ở trong Triệu phủ chọn người hầu hạ, nàng liền cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì thời điểm Tử Linh tới đã dẫn theo không ít nha hoàn, nhưng nàng cũng biết tính tình nha đầu này rất tinh quái, làm việc thường không để ý người khác, nên cũng cũng đáp ứng cho nàng.
"Không cần, đã chọn được rồi." Tử Linh nói.
"Nga, là ai? Nói cho tỷ tỷ nghe một chút, đợi lát nữa hảo hỏa dặn dò một chút..."
"Là một tên nô tài..."
"Nô tài? muội sao lại chọn một tên nô tài, có nhiều phương diện không tiện a? Hơn nữa muội lại là "thiên kim chi khu", như thế nào có thể để cho một tên nô tài hầu hạ muội?" đôi mi thanh tú Triệu Ngọc Nhi nghi hoặc nói.
"Bởi vì nô tài thối biết làm trò cười a, lại biết ảo thuật..." Tử Linh đáp.
"Ảo thuật? trong phủ chúng ta còn có nô tài như vậy sao?" Triệu Ngọc Nhi vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Có a, hắn ngay tại trong Thu phong viện của Ngọc Nhi tỷ tỷ nha!"
"Ở nơi này của ta? Ta nơi này có một tên nô tài... Ngươi nói là A phi?" Triệu Ngọc Nhi kinh dị nói.
"Đúng, đúng, chính là hắn."
"Như thế nào là hắn?" Triệu Ngọc Nhi vẻ mặt có chút quái dị, không rõ Tử Linh sao lại đột nhiên tuyển hắn .
"Nếu Ngọc Nhi tỷ tỷ đang tắm rửa, vậy muội đi ra ngoài chờ, đợi lát nữa lại đến tìm Ngọc Nhi tỷ tỷ chơi." Tử Linh cũng không có chú ý đến vẻ mặt Triệu Ngọc Nhi, đột nhiên nói.
"Nga, hảo, ta tắm xong rồi, sẽ đi tìm muội..."
"Muội đi trước..." Tử Linh gật gật đầu, xoay người bước đi, Triệu Ngọc Nhi lại nhắm hai mắt lại.
Tử Linh bước đi hai bước, đột nhiên trở lại, rón ra rón rén hướng Triệu Ngọc Nhi đi đến, thấy nàng tựa hồ không có phát hiện, liền rất nhanh thu lượm xiêm y ở một bên chụp tới, sưu một tiếng đi ra cửa.
"OK ! chưa?" Gia Cát Long Phi trốn ở sau giả sơn chờ đợi tin tức tốt , thấy Tử Linh ôm một thân xiêm y chạy trở về, vội hỏi.
"Cái gì O... K nha?" Tử Linh khó hiểu nói.
"A,ý tứ như hoàn thành ấy mà ..." Gia Cát Long Phi giải thích.
"O... K? Ha ha, hay thật, đây là ngôn ngữ quốc gia nào a?"
"Ách, mỹ quốc kiêm hợp chủng quốc hoa kỳ ...Thôi không nói nữa, sắp có trò hay để sem rồi." Gia Cát long Phi cười cười nói.
Ước chừng một nén hương qua đi, quả nhiên không ngoài sở liệu của Gia Cát Long Phi, trong hương khuê, vang lên thanh âm dịu dàng của Triệu Ngọc Nhi , "A, y phục của ta đâu? Thúy nhi, Thúy nhi..."
Gia Cát long Phi hai hàng lông mày nhướng lên, thầm nghĩ, "Thúy nhi, hắc hắc, sáng sớm tựu hồ đã ra ngoài mua đồ vật này nọ đi, tạm thời cũng chưa về đâu! Ta chính là có chuẩn bị mà đến..."
"Bây giờ nên làm thế nào?" Tử Linh ló đầu ra nhìn, có chút tò mò nói.
"Bây giờ đến phiên ta xuất hiện, hắc hắc. Ngươi hãy ở trong này hảo hảo xem ta biểu diễn đi." Gia Cát Long Phi cười gian nói.
"Uy, nô tài thối, ngươi cũng không nên xằng bậy a!" Tử Linh như ý thức được cái gì đó, không khỏi khẩn trương dặn dò một câu.
"Yên tâm. Ta chỉ đi dọa nàng một chút, vậy mới hay chứ. Ta bây giờ đi vào trong, rồi lập tức đi ra, ngươi hãy mở mắt to ra mà xem, việc hay đây..." Gia Cát long Phi nói xong, trong lòng thầm nghĩ, đi vào đích thực là thu thập, nhưng phải nhìn no hai mắt, kiếm chút tiền vốn mới được.
"Ngươi dám có chủ ý xằng bậy với Ngọc Nhi tỷ tỷ, cẩn thận ta đánh ngươi, còn đem ngươi đi thiến, sau đó ngũ mã phanh thây..." Tử Linh giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn uy hiếp ,nói.
"Ngoan độc như vậy ! yên tâm, yên tâm." Gia Cát long Phi đi ra từ giả sơn, sau đó làm bộ như vội vàng hướng tới hương khuê Triệu Ngọc Nhi chạy vào.
"Tiểu thư, tiểu thư... có chuyện gì?" Gia Cát long Phi cố ý lỗ mãng thất thanh gọi lớn vọt đi vào, trực tiếp chạy vội tới sau bình phong, vừa xem xuân sắc.
Lúc này, Triệu Ngọc Nhi mái tóc đen nhánh mềm mại ướt đẫm buông xuống bả vai, một thân da thịt nhẵn nhụi trơn mềm, trên người còn dính vài bọt nước, kết hợp với da thịt trắng như tuyết tạo nên mỹ cảnh tuyệt vời, hai vai nhu nhược không tỳ vết, dưới cái cổ trắng ngần như tuyết trắng là hai vú ngạo nghễ như bạch ngọc, so với Tử Linh đích xác đầy đặn to tròn hơn nhiều.
"A... Phi, ai gọi ngươi vào, lập tức đi ra ngoài cho ta..." Triệu Ngọc Nhi thần sắc sửng sốt, không nghĩ tới Gia Cát Long Phi dám mạo muội như vậy tiến vào, nổi giận nói.
Gia Cát long Phi thấy thế, thuận thế xoay người che ánh mắt nói: "Tiểu... Tiểu thư, ta không phải cố ý , ta nghe thấy tiếng kêu của ngươi , còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì , liền lập tức tiến vào, không nghĩ tới... Tiểu thư ở trong này tắm rửa."
"Ngươi còn nói, lập tức đi ra ngoài cho ta..." Triệu Ngọc Nhi thân mình khẽ run, kiều nhanđỏ ửng nổi lên, không biết là xấu hổ hay tức giận.
"Ta lập tức đi ra ngoài." Gia Cát Long Phi cười trộm một tiếng, đang chuẩn bị xoay người bước đi.
"A... A phi, chờ chút." Đột nhiên, Triệu Ngọc Nhi phía sau lại nói.
Gia Cát long Phi sửng sốt, không biết Triệu Ngọc Nhi sao lại đột nhiên gọi hắn, ngừng lại tại chỗ.
"Quên đi, ngươi giúp ta đến tủ quần áo lấy một bộ xiêm y cho ta." Triệu ngọc Nhi đột nhiên ôn nhu nói.
"Được." Gia Cát long Phi nhíu mày, đưa lưng về phía Triệu Ngọc Nhi hướng bên giường đi đến tủ quần áo, thay Triệu Ngọc Nhi lấy một bộ xiêm y đi ra.
"Nhắn mắt lại hướng phía trước đi tới..."
"Nga." Gia Cát long Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chậm rãi mò đi tới.
Triệu Ngọc Nhi bưng bụm chính mình, đỏ mặt, nhìn Gia Cát Long phi hướng chính mình từng bước một đi tới, tuy rằng thấy hắn nhắm mắt lại, nhưng vẫn có loại cảm giác e lệ cực kỳ , hô hấp dồn dập, hai vú đầy đặn trắng nõn theo đó ở trong nước run rẩy gợi lên sóng gợn nhè nhẹ.
"Dừng lại, để y phục ở đó, đi ra ngoài chờ ta." Triệu Ngọc Nhi thấy khoảng cách đã đủ rồi, vội kêu lên.
Gia Cát long Phi nghe lời ngoan ngoãn buông xiêm y ra, xoay người mở to mắt, trong ánh mắt Triệu Ngọc Nhi ly khai khuê phòng.
"Tuy rằng tiểu thư không xinh đẹp bằng Tử Linh, nhưng dáng người so với tử linh đầy đặn hơn rất nhiều, đúng là vưu vật mà ." Gia Cát long Phi đứng ở ngoài hương khuê , ý dâm nổi lên, mơ màng liên miên.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Ngọc Nhi một thân y phục màu xanh lam giản dị đi ra.
"Tiểu thư..." Gia Cát long Phi kêu lên.
"Ba" rồi một tiếng giòn vang, Gia Cát long Phi chỉ cảm thấy bầu trời đầy sao, một bên mặt trái đau rát, một cái tát này lực đạo không nhỏ a.
"Về sau không có sự cho phép của ta, không được loạn tiến trong phòng của ta, nếu không... Chính ngươi hiểu được." Triệu Ngọc Nhi nổi giận nói, hiển nhiên tựa hồ sinh khí.
"vâng, tiểu thư." Gia Cát long Phi không nghĩ tới triệu ngọc nhi phản ứng quá kích như thế , nhưng lại nghĩ lại tình huống vueaf rồi, dù sao mình nhìn thân thể người ta, một cái tát này xem như vẫn còn tiện nghi cho hắn.
"Thúy nhi rõ ràng giúp ta chuẩn bị hảo y phục, sao lại đột nhiên không thấy... Chẳng lẽ? Nhất định là Tử Linh nha đầu kia làm chuyện tốt..." Triệu Ngọc Nhi rất nhanh nghĩ tới đầu sỏ gây nên chuyện này.
"Phạt ngươi ba ngày quét dọn nhà vệ sinh, bây giờ làm đi..." Triệu Ngọc Nhi tựa hồ không tính toán tiện nghi với Gia Cát Long Phi.
"Nga." Gia Cát long Phi cười khổ một tiếng, lần này chính là hắn đã tính sai , nha đầu kia chết tiệt , sẽ không bỏ lại ta một mình chạy chứ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, giờ phút này, Tử Linh trốn ở núi sau giả sơn vừa nghe thế, biết Triệu Ngọc Nhi thật sự tức giận, nhất thời lè lưỡi, bỏ lại xiêm y vừa trộm, hay hơn là cứ trốn chạy lấy người cái đã , miễn cho bị Triệu Ngọc Nhi bắt được, nhất định sẽ bị nàng quở trách chết khiếp. Nghĩ rồi, không chần chừ bỏ lại Gia Cát long Phi, thân hình nhoáng lên một cái ly khai chỗ núp.