Chương 24: Lấy Thân Báo Đáp (một)
Lý Thu Ly nhìn kỹ, phát hiện Gia Cát Long Phi trên người mặc quần áo Triệu phủ, phía sau có một chữ “Triệu” rất to, nhất thời có chút tâm hoảng ý loạn, hắn lại nhìn Tử Linh bên cạnh, trong lòng lại càng kinh ngạc, bởi vì cái khí chất toát ra từ trên người nàng giống người trên cao, hắn đã sớm nghe phụ thân nói, Ngũ công chúa mà Càn Long hoàng thượng yêu thương nhất đã đi tới Hàm thành, trú ở Triệu phủ.
"Chẳng lẽ hoàng đế lão tử cùng nữ nhi hắn cùng đi đến Triệu phủ... ." Nghĩ như thế, Lý Thu Ly nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh, không dám nghĩ thêm nữa, nếu Gia Cát Long Phi đúng là hoàng đế lão tổ, vậy thân phận của hắn nhất định không thể để hắn biết, nếu bại lộ rồi, chắc chắn sẽ rơi đầu. Bất quá hắn hoàn toàn hiểu rõ, mình mới vừa rồi kiêu ngạo vô cùng, đứng ở một bên kêu to, "Ta là con Đề đốc ..."
"Lý công tử, việc này..." Quy nô nói.
"Này cái gì... Mau đưa cô gái kia giao cho hai vị công tử này, đây là một trăm lượng hoàng kim..." Lý Thu Ly thần sắc biến đổi, lập tức từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay quy nô.
"Hai vị công tử, ta hôm nay tới đây không phải vì đấu giá, chẳng qua là gần đây số án tử càng ngày càng nhiều, ta chỉ nghĩ tới nơi này điều tra một số đầu mối... ."
Lúc này, Quy nô nhất thời cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đang sảy ra chuyện gì, nhưng thấy tiền đã đến tay, tự nhiên phải đem người thả ra, cho nên, hắn lệnh đại hán đem cô gái giao cho Gia Cát Long Phi.
Gia Cát Long Phi không nghĩ đến Lý Thu Ly sẽ thay mình trả tiền, thấy cô gái đã được đưa đến bên cạnh mình, thấy nàng trên người mặc y phục đơn bạc, liền cởi áo khoác của mình xuống khoác lên nàng. Cô gái tựa hồ có chút kinh dị nhìn Gia Cát Long phi, đôi mi thanh tú cau lại, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thấy Gia Cát Long Phi không hỏi gì, Lý Thu Ly đang trong tâm trạng bất an, cũng hơi an tâm một chút.
"Ngươi tại sao thay chúng ta trả tiền?" Gia Cát Long Phi tò mò quay đầu nhìn Lý Thu Ly hỏi.
"Bởi vì... Bởi vì... Ngươi là người Triệu phủ, ngày khác có cơ hội ta nhất định sẽ tới cửa bái phỏng, Thu mỗ đi trước một bước." Lý Thu Ly không dám nói nhiều, miễn cho đêm dài lắm mộng, vội vã cáo từ rời đi.
"Đúng là một người kỳ quái..."
"Thì ra là danh tiếng Triệu phủ lớn như thế, mà ngay cả nô tài Triệu phủ cũng được nể mặt." Gia Cát Long Phi nhún vai, thở dài nói, rồi thu Cửu Long ngọc bội về.
"Nha đầu chết tiệt, bây giờ còn một vấn đề cần giải quyết."
“Nên làm gì với nàng ta bây giờ?" Nhìn cô gái bên cạnh, lúc này Gia Cát Long Phi mới ý thức được còn có vấn đề phiền toái hơn, nên xử lý nữ tử này như thế nào đây?
"Ta làm sao biết? Ngươi thích thì mang về Triệu phủ đi." Tử Linh trợn mắt nhìn Gia Cát Long Phi.
"Như vậy sao được? Tiểu thư hỏi tới thì không tốt a." Gia Cát Long Phi có chút nhức đầu nói.
"Ai quản ngươi, ngươi tự mình rước lấy phiền toái..." Tử Linh bĩu môi, tựa hồ vẫn còn hơi tức giận vừa rồi hắn lấy ngọc bội ra cầm cố, liền xoay người rời đi.
"Uy, chờ một chút a, nha đầu chết tiệt kia..." Gia Cát Long Phi thấy thế, nhìn cô gái bên cạnh một chút, rồi kéo nàng đuổi theo...
---
Triệu phủ.
Mặc dù đêm đã khuya không gian tĩnh lặng, nhưng giờ phút này bên trong Thu Phong viện, đèn dầu sáng rõ,Triệu Ngọc nhi vẻ mặt lo lắng ngồi ở trong khuê phòng, Thúy nhi hầu hạ bên cạnh, còn có mấy tên thiếp thân thị vệ của Tử Linh, bọn chúng thần sắc khẩn trương, lo lắng đủ cả.
"Ngọc nhi tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?" Mấy tên thị vệ toàn thân có chút run rẩy, nếu mà Tử Linh xảy ra chuyện gì, cái mạng nhỏ mấy người bọn họ khó bảo toàn a.
"Ta cũng không biết, nàng ta sáng sớm chạy đến trong phòng của ta, sau đó..." Triệu Ngọc nhi dừng một chút, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nhớ tới chuyện buổi sáng, vẻ mặt giận dữ, nói tiếp: "Sau đó ta tìm nàng, nhưng đã không thấy bóng dáng, nha đầu này, chẳng lẽ không biết người khác đang lo lắng cho nàng sao?" Trong giọng nói trách cứ mơ hồ mang theo sự lo lắng.
"Tiểu thư, có nên báo cho lão gia hay không, để người trong phủ Đề đốc hỗ trợ tìm xem?" Một bên Thúy nhi nói.
"Tạm thời không nên làm chuyện thêm phức tạp, chờ tin tức đã..." Triệu Ngọc nhi tựa hồ hơi băn khoăn.
Mấy tên thị vệ đã có chút không kiềm chế được, bọn họ đã đem Hàm thành lật ra mấy lần, nhưng mà không tìm được bóng dáng Tử Linh, nàng giống như không hề tồn tại, đến tột cùng là không biết chạy đến nơi nào rồi?
"Nhắc tới cũng thật kỳ quái. A Phi, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, tới tận bây giờ cũng chưa thấy trở về." Thúy nhi đột nhiên nói.
"A Phi?" Triệu Ngọc nhi đột nhiên cả kinh, nhớ tới buổi sáng Tử Linh nói muốn chọn một tên nô tài hầu hạ nàng, tên nô tài kia không phải là A Phi sao? Chẳng lẽ là A Phi mang Tử Linh đi đâu? Vậy bọn họ có thể đi đến nơi nào đây?
"Tiểu thư, muội đi ra ngoài cửa xem, nói không chừng Tử Linh tiểu thư đã trở về rồi?" Thúy nhi vừa nói, nhanh chân bước ra, vừa mới đi ra ngoài một hồi, đã nghe thấy thanh âm của nàng kêu lên: "A Phi, đây không phải là Tử Linh tiểu thư sao? Sao lại cùng ngươi ở chung một chỗ?"
Triệu Ngọc nhi cùng mấy tên thị vệ vừa nghe thế, nhìn thoáng qua lẫn nhau, lập tức chạy tới ngoài cửa phòng, chỉ thấy Gia Cát Long Phi đang chật vật cõng Tử Linh trên người, mà lúc này Tử Linh đã ngủ thiếp đi, yên lặng gục ở trên lưng Gia Cát Long Phi, mọi người thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
"Lại là người này, ngươi đã làm gì đối với ta tiểu thư chúng ta?" Mấy tên đại hán rất nhanh nhận ra Gia Cát Long Phi, vội vàng bước nhanh lên phía trước, kiếm đã xuất vỏ.
"Hư... Các ngươi có thể nhỏ giọng một chút được không? Nàng đang ngủ a." Gia Cát Long Phi trợn mắt nhìn mấy người xông đến.
Mấy tên thị vệ vừa thấy vậy, vội vàng thu hồi binh khí, rất biết điều không phát ra một tiếng động nào.
"A Phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Triệu Ngọc Nhi tiến lên nhẹ giọng nói.
"Việc này...này, chân của nàng bị trật rồi, để ta cõng nàng vào phòng đã."
"Đưa đến trong phòng ta... Thúy nhi lập tức đi gọi đại phu đến ." Triệu Ngọc Nhi thập phần tĩnh táo nói.
"Vâng, tiểu thư." Thúy nhi lên tiếng, vội vã đi.
Gia Cát Long Phi đưa Tử Linh đi vào khuê phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, lúc này mới lấy sức thở phào một cái, nhìn cô gái trên giường lẳng lặng nằm, dung nhan tuyệt mỹ kia mang theo vài phần khả ái, ngây thơ đáng yêu, nhưng thật ra, có thời điểm nàng rất xảo quyệt, hay thích chọc người khác.
Gia Cát Long Phi xoay người, cảm thấy ánh mắt Triệu Ngọc nhi đang nhìn mình có chút quái dị, không nghĩ ngợi lập tức giải thích, nói: "Tiểu thư, ta..."
"Trước tiên không cần nói gì, đêm khuya rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải làm việc nữa." Triệu Ngọc nhi bỗng nhiên nói, thần sắc lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Vâng." Gia Cát Long Phi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết nói gì, sau khi nhìn Triệu Ngọc nhi một cái, liền rời khỏi khuê phòng, trở lại phòng mình.
Triệu Ngọc nhi nhìn thân ảnh Gia Cát Long Phi rời đi, rồi lại nhìn Tử Linh đang ngủ trên giường, mâu quang trong suốt khẽ lóe lên.
Trở lại trong phòng Gia Cát Long Phi vội cởi áo, máu ứ đọng toàn thân nhìn thấy mà giật mình, sau lưng thỉnh thoảng truyền đến đau nhói, xem ra là bị thương không nhẹ.(1)*
"Xem ra lần này thảm rồi, đoán chắc sẽ bị Ngọc nhi tiểu thư dạy dỗ một trận a." Bên trên Gia Cát Long Phi trần truồng, nằm lỳ ở trên giường, ai oán nghĩ, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho thương thế của Tử Linh, "Không biết chân nha đầu kia có bị thương nghiêm trọng không? Sớm biết như thế ta sẽ không mang nàng đi chơi rồi, nhìn nàng là biết, được nuông chiều từ bé, bộ dáng (kim chi ngọc diệp) lá ngọc cành vàng như thế, đợi lát nữa tỉnh lại nhất định sẽ khóc lớn oa oa cho mà xem, ha ha!" Nghĩ, nghĩ, hắn không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ là hơi mệt, Gia Cát Long Phi nằm nghỉ rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cửa sổ không khép lại nên gió đêm tập vào, thổi qua ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, chiếu rọi trên người Gia Cát Long Phi đang ngủ say, hết thảy trở nên an tĩnh như lúc ban đầu, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi...
"Thùng thùng..." Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Gia Cát Long Phi giật mình, chợt mở mắt rồi nhắm mắt lại ngay, miễn cưỡng nói: "Ai đấy?"
"Là ta..." thanh âm Giống như tiếng tiên nhạc, quen thuộc vạn phần.
Triệu Ngọc nhi? Gia Cát Long Phi đột nhiên mở mắt, kinh sợ nằm úp sấp đứng dậy, tùy tiện cầm bộ y phục khoác trên người, đi tới trước cửa.
Vội vàng mở cửa, một bóng hình thướt tha xinh đẹp đắm chìm trong ánh trăng, thần thái ôn nhu mê người, phảng phất là nữ thần ánh trăng, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Triệu Ngọc nhi thấy Gia Cát Long Phi xiêm y bất thường, áo ngoài mở rộng, bên trong lộ ra lồng ngực cường tráng, nàng dù sao cũng là nữ nhi gia giáo, thấy thân thể nam nhân, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng nói: "ta Có thể đi vào không?"
"A!... Dĩ nhiên, tiểu thư, mời vào..." Gia Cát Long Phi khẽ sửng sốt, đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc nhi đi tới trong phòng của hắn, hơn nữa còn chủ động như thế, điều này làm cho con tim hắn giống như nai con loạn bầy.
Dưới đêm trăng, sở ảnh mông lung, là lòng ai đang đập loạn nhịp đây?
Triệu Ngọc nhi tiến vào bên trong phòng, ánh mắt đánh giá bốn phía, Gia Cát Long Phi vốn là ở thu phong viện trong một gian khách phòng, điều kiện cũng không tệ, so với những nô tài khác đã tốt hơn gấp mấy lần rồi.
"Ngươi đã vào phủ mấy ngày, sinh hoạt đã quen chưa?" Triệu Ngọc nhi thu hồi ánh mắt, đi tới gần ánh nến lấp lánh bên cạnh cái bàn tròn, chậm rãi ngồi xuống.
"Đã quen, đa tạ tiểu thư quan tâm." Gia Cát Long Phi đứng thẳng ở bên cạnh, ý tình ái mộ đối với Triệu Ngọc nhi trong khoảnh khắc bừng lên.
"Vậy thì tốt." Triệu Ngọc nhi gật đầu, tròng mắt xinh đẹp đột nhiên nhìn về phía Gia Cát Long Phi, tựa hồ muốn nói lại thôi, không khí trở nên có chút cứng ngắc.
Gia Cát Long Phi đón nhận ánh mắt phát sáng của Triệu Ngọc nhi, nét mặt hơi ngẩn ra, giống như bị hút hồn.
Ánh nến mông lung, bốn mắt nhìn nhau, trong đó nhu tình, lại vừa như thâm tình?
Chỉ chốc lát sau, Triệu Ngọc nhi mới ôn nhu nói: "Về chuyện ngày hôm nay, ngươi có cái gì nói với ta không?"
Gia Cát Long Phi nhìn Triệu Ngọc nhi một cái, do dự một chút, tựa hồ như hạ quyết định gì đó, nói: "Chuyện ngày hôm nay đều do nô tài không tốt, xin tiểu thư không nên trách cứ nha đầu chết... Không, Tử Linh tiểu thư, nếu phạt thì phạt nô tài một người là được rồi." Nếu là trong ngày thường, chỉ sợ hắn đã sớm trốn tránhtrách nhiệm, nhưng hôm nay khác thường như thế, sợ rằng ngay cả chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới.
"Ngươi cũng biết sai lầm rồi? Ngươi biết Tử Linh có thân phận gì không? há có thể một người như ngươi - một tên cái nô tài dính vào?" khuôn mặt trắng noãn Triệu Ngọc nhi hiện lên một tia giận giữ, ánh mắt trở nên bén nhọn hơn rất nhiều.
Gia Cát Long Phi thấy Triệu Ngọc nhi tức giận như thế, nhất thời á khẩu không trả lời được, nên biết điều một chút ngây ngốc ở một bên chờ giáo huấn.
"Tử Linh còn trẻ không biết, từ nhỏ đã được chiều chuộng, căn bản không hiểu thế gian này hiểm ác như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể từ nàng..." Triệu Ngọc Nhi dừng một chút, nhìn Gia Cát Long Phi một cái, lại nói: "Mặc dù ngươi là nô tài, nhưng dù sao cũng là nam nhân, cũng nên có chủ kiến của mình, nàng tùy hứng, ngươi cũng đi theo dính vào, vậy còn ra thể thống gì nữa? Ta quá thất vọng về ngươi rồi." Ngữ khí của nàng lúc này tràn đầy ý trách cứ, nhưng cũng nhìn ra nàng đối với Tử Linh rất thương yêu.
Thân thể Gia Cát Long Phi run lên, không nghĩ tới Triệu Ngọc Nhi tức giận như thế, càng không nghĩ đến nàng coi trọng mình như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhưng cũng phải nói, Tử Linh tính tình quả thật có chút điêu ngoa tùy hứng, ai cũng không có cách nào chế phục nàng, chớ nói chi là ngươi, một nô tài nho nhỏ, bất quá..." Triệu Ngọc Nhi ý vị thâm trường nhìn Gia Cát Long Phi một cái, tựa hồ có thâm ý khác.
Gia Cát Long Phi không biết Triệu Ngọc Nhi vì sao nhìn mình như vậy, hắn lớn mật ngẩng đầu nghênh đón.
Ánh mắt hai người lần nữa thay đổi, mi mắt hiện lên hình ảnh ảnh ngược của nhau, dưới ánh nến, họ yên lặng không nói gì, nhất thời không khí có chút mập mờ.
Triệu Ngọc nhi lấy lại tinh thần, trên nét mặt xinh đẹp hiện lên một áng mây đỏ, trong lòng thầm nghĩ, không biết tại sao như vậy? ta vậy mà đối với một tên nô tài lại thất thần.
Gia Cát Long Phi thấy thế, không khỏi có chút si mê, thầm nghĩ trong lòng, Tử Linh mặc dù có được vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhưng vẫn còn là hài tử, so với Triệu Ngọc nhi thành thục quyến rũ, có nhiều chỗ thua kém rất nhiều.
"Tiểu thư, thật xin lỗi, đều là nô tài có lỗi, trừng phạt nô tài như thế nào, nô tài cũng sẽ không có một câu oán hận." Gia Cát Long Phi linh quang chợt lóe, bây giờ không phải là thời điểm tranh thủ hảo cảm của Triệu Ngọc nhi sao? Để cho nàng biết mình là một nam nhân dám làm dám chịu, liền dục cầm cố túng(lạt mềm buộc chặt-vờ tha để bắt thật) nói.
"Cho dù ta chịu, Tử Linh nha đầu kia cũng không chịu a!" Triệu Ngọc nhi thở dài dằng dặc(HV:du du) nói.
"Tử Linh... Không chịu?" Gia Cát Long Phi tựa hồ không hiểu ý tứ Triệu Ngọc nhi.
"Tử Linh mới vừa rồi lúc tỉnh lại, thì la hét tên của ngươi, ta thật vất vả mới dụ dỗ nàng ngủ lại." Triệu Ngọc nhi hơi ai oán nhìn Gia Cát Long Phi.
"Nàng... Thương thế của nàng đã tốt hơn chưa?" Gia Cát Long Phi ngẩn người, mới hỏi nói.
"Hoàn hảo không có ảnh hưởng đến gân cốt, nghỉ ngơi hai, ba ngày thì sẽ không sao." Triệu Ngọc nhi đáp.
"Nga, vậy thì tốt." Gia Cát Long Phi rốt cục thở phào một cái.
"Thế nào, nhìn bộ dáng của ngươi rất lo lắng cho nàng thì phải?" Gia Cát Long Phi nét mặt thay đổi rất nhỏ, cũng không (qua khỏi) tránh được ánh mắt Triệu Ngọc nhi.
"Nô tài không dám, chẳng qua là Tử Linh tiểu thư bị thương, đều là do nô tài, cho nên có chút đau lòng thôi." Gia Cát Long Phi che dấu nói.
"Là thế à? Nhưng ta xem Tử Linh nha đầu kia như là dính với ngươi rất chặc a? Mới vừa rồi nằm mộng cũng nhớ tới ngươi, còn nói ta không nên trách ngươi, đều do nàng nhất thời ham chơi, nàng còn nói ngươi vì bảo vệ nàng nên cũng bị thương." đôi lông mày Triệu Ngọc nhi khẽ nhíu lại, mang theo vài phần cân nhắc nói.
Nha đầu chết tiệt, mình bị thương nặng như vậy còn nhớ tới ta, thật là đần muốn chết. Gia Cát Long Phi không khỏi thấy có chút buồn cười, nhưng mà cười không nổi, trong lòng có loại cảm giác là lạ.
Sáng sớm hôm sau, hơi ấm mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào bên trong thu phong viện, lộ ra những khoảng lốm đốm ánh nắng chiếu xuống sân. Bầu trời trong xanh như màu nước biển, thỉnh thoảng bay qua mấy đóa mây trắng tà tà như đi dạo, lúc này Gia Cát Long Phi, ngậm một cành hoa, nằm ở bên trong viện, trên mặt ghế đá, hai chân vắt chéo, hai mắt giả vờ ngủ say, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu lên thân những tia ấm áp.
"Không biết cô gái từ thanh lâu kia bây giờ thế nào rồi? Thật muốn trốn đi nhìn nàng một chút, đáng tiếc bây giờ là thời gian làm việc, nếu mà bị Thúy nhi phát hiện mình trốn việc đi ngắm gái, phỏng chừng cô nàng lại ở trước mặt tiểu thư nói lung tung a."
"Nếu muốn đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào nha đầu ngốc Tử Linh kia thôi ..."
"Tử Linh, nha đầu này thế nào mà không tới tìm ta, không phải đã quên ta chứ? Cũng có thể như vậy, nàng giống như một loại tinh linh tính tình tinh quái, xảy ra chuyện gì cũng không cảm thấy kỳ quái." Gia Cát Long Phi tự nhủ, khóe miệng nổi lên một nụ cười khó có thể cảm thấy .
"Nói thì nói, nha đầu kia mặc dù tùy hứng điêu ngoa một chút, nhưng lại có dáng người quốc sắc thiên hương, nếu chỉ đơn thuần so về dung mạo mà nói, ngay cả Triệu Ngọc nhi cũng phải thua kém mấy phần, bất quá không có khí chất hơn người như Triệu Ngọc nhi. Nhưng điều này cũng làm cho ta nhớ tới khi vừa mới tới kiếp này, gặp phải hồng y nữ tử kia vừa giựt tiền vừa cướp sắc, dung mạo hai người có thể nói là không phân cao thấp, đều là tuyệt sắc giai nhân.
Bây giờ nhớ lại, tên miếu thần kia cũng không có lừa gạt ta, không thương tổn tâm linh nhỏi bé của ta [tâm linh nhỏ bé cái gì- thằng náy quá vô sỉ rồi-lời DG]. Kiếp trước của ta thật đúng là đào hoa nghiệt duyên. Theo suy tính lần này, mỹ nữ cổ đại thật đúng là nhiều đếm không sể, nếu như muốn ôm vào người, cũng là một chuyện khó.
"Bất quá theo như tình hình bây giờ của ta, đúng là một giấc mộng xa xôi."
"Ta mặc dù tràn đầy nhiệt huyết hào hùng, nhưng chẳng biết lúc nào mới có thể bắt đầu kế hoạch lớn, hoàn thành mơ ước vĩ đại a!" Gia Cát Long Phi không khỏi cảm khái nói.
Đúngvào lúc này, một bóng hình xinh đẹp thừa lúc Gia Cát Long Phi chưa chuẩn bị, lén lút đi lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười mấy phần tinh nghịch, hướng về phía bụng Gia Cát Long Phi, đặt mông đè xuống.
"Xú nô tài..." Tử Linh cau có cái mũi, ngã ngửa người về phía sau, vẻ mặt cười duyên nói.
Gia Cát Long Phi đột nhiên mở mắt, thấy ngồi ở trên người mình đúng là Tử Linh, có chút kinh hỉ nói: "Nha đầu chết tiệt, tại sao là ngươi?"
"Tại sao không phải là ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại ta sao?" Thần sắc Tử Linh lộ ra một tia xảo quyệt, hai tay chống nạnh, cúi người dùng đôi mắt to của mình nhìn chằm chằm vào Gia Cát Long Phi.
(1)*: sao Gia Cát Long Phi và Tử Linh bị thương thì sau đọc sẽ biết. nguyên văn truyện như thế.