Chính xác thì không phải Hà Tiểu Vũ ngã trên mặt đất, mà là ngã lên một cái gì gì đó cứng cứng làm mông hắn đau đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum.
" Cái gì gì đó cứng cứng " kia hình như là cái đầu của ai đó, bị mông của hắn ngồi lên trên, đè cả mặt xuống bãi cỏ mà hồi lâu chẳng thấy có động tĩnh gì.
Hà Tiểu Vũ sợ đến mức hồn phi phách tán, phải mãi lâu sau mới hoàn hồn lại, hắn cảm giác mông mình vẫn đè lên đầu người ta nên vội vàng đứng dậy.
Người nọ vẫn úp mặt xuống cỏ, nằm ngay đơ im thin thít chẳng thấy động đậy gì, cái bàn tay gầy đét vẫn nắm lấy mắt cá chân Hà Tiểu Vũ. Chính tại cái bàn tay khô lạnh này đã khiến hắn sợ hết hồn.
Mja, đang nửa đêm canh ba tự dưng lại bị một cái quỷ trảo lạnh băng sờ vào người thì không sợ mới là lạ. May mà đây còn là người chứ không phải là quỷ.
Hà Tiểu Vũ vội gỡ bàn tay khô khỏi mắt cá chân, người nọ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Này, không phải chết rồi đấy chứ?
" Ê, dậy dậy..." Hà Tiểu Vũ lay lay người nọ, nhưng người nọ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Không dễ chết như vậy chứ?
Hà Tiểu Vũ lật người nọ lại. Nhờ ánh trăng mờ mờ hắn có thể thấy được người nọ là một lão đầu mặt trông rất bỉ ổi, đôi mắt tam giác hơi hé, cái miệng há hốc ngậm đầy bùn đất, cỏ dại.
Ha ha, lão già này bị mông mình đè chết, đúng là quỷ xui xẻo, số chó hơn cả mình, ha ha.
Chỉ cần không phải là quỷ thì dù có là người chết mình cũng đếch sợ.
Không biết lão già này là ai mà nửa đêm canh ba lén lút ở đây, chắc không phải gian thì cũng là cướp.
Hà Tiểu Vũ liếc nhìn xung quanh, giờ đang là nửa đêm, xung quanh ngoại trừ mấy tiếng kẻng điểm canh ra thì rất vắng vẻ.
He he, không biết trên người lão già này có tiền không?
Hà Tiểu Vũ chẳng ngại ngần gì đến lục lọi trên người lão già, quả nhiên không khiến hắn phải thất vọng, hắn tìm được vài thỏi bạc, còn có hai tấm vàng lá. Quả phát tài rồi ha ha.
Hà Tiểu Vũ còn tìm được một quyển sách nhỏ, một tấm thiết bài đen đen nặng trịch phát ra hàn ý khiếp người, không biết là đây là đồ chơi gì nữa, nhưng lão già này đeo trên người thì chắc nó là đồ đáng tiền, lấy luôn.
Sau khi thu hết đồ đạc tìm được vào trong ngực áo, lục lọi thêm một lần nữa nhưng không thu được kết, bấy giờ Hà Tiểu Vũ mới lặng lẽ rời đi.
Ha ha, không ai thấy hết, ngày mai chắc sẽ có chuyện ầm ĩ đây, mà kệ chứ, dù gì người gặp rắc rối cũng chẳng phải mình mà là người của Đỗ gia cơ mà.
Trở về phòng ngủ, Hà Tiểu Vũ cảm thấy cứ giữ vàng bạc ở trên người thì không tiện lắm, vì thế hắn quyết định tìm chỗ giấu đồ trước đã. Tìm tòi quanh phòng một hồi, cuối cùng hắn ra góc tường đằng sau phòng, gỡ một tảng đá ra, đào lấy một cái hố rồi để vàng bạc với tấm thiết bài vào, sau đó thì vùi đất lại rồi đặt tảng đá đè lên trên, lúc này hắn mới thấy yên tâm.
Còn quyển sách kia nữa, không biết trong đấy có viết gì nhỉ?
Bị lòng hiếu kỳ thúc dục, Hà Tiểu Vũ mở quyển sách kia ra.
Oa, không ngờ là một quyển xuân cung họa, chẳng lẽ lại là mười tám bức tranh cấm thời cổ đại.
Các bức tranh rất sống động, tuy trông nó không được hiện đại, đẹp bằng manga hay anime hentai của Nhật, ôi, nhắc tới lại nhớ tới cái thời làm mem vip của trang hentai nào đó quá.
Ba mươi sáu bức xuân cung họa, bên cạnh còn có rất nhiều chữ nhỏ, ánh trăng mờ quá nên Hà Tiểu Vũ không nhìn được rõ chữ. Hà Tiểu Vũ giơ quyển sách về phía ánh trăng để nhìn được rõ hơn.
Ơ, trong cơ thể người ở bức xuân cung họa thứ hai sao đột nhiên lại xuất hiện những điểm sáng nho nhỏ nhỉ, trò gì thế này?
Hà Tiểu Vũ tò mò nhìn hơn mười điểm sáng kia, về cơ bản, những điểm sáng này hình như tạo thành một đồ hình kì lạ gì đó. Nhìn hồi lâu, các điểm sáng như có sinh mạng bắt đầu chuyển động chầm chậm theo một quỹ tích, cứ đi hết một vòng thì lại bắt đầu một vòng khác, lặp đi lặp lặp lại tuần hoàn không ngừng.
Khi ánh mắt hắn đi theo quỹ tích chuyển động kỳ diệu của những điểm sáng kia, thì ở một phần nào đó trong cơ thể hắn cũng bắt đầu hơi tê dại. Lúc ban đầu hắn còn chưa nhận ra, nhưng về sau nó lại thành một dòng nước ấm chầm chậm di chuyển trong cơ thể, thậm chí còn sinh ra một cảm giác thoải mái không nói lên lời.
Ơ, cả người thật ấm áp, thật thoải mái, những chỗ bị thương hình như cũng đỡ đau hơn, ha ha, thú vị thật.
Tay cứ giơ giơ quyển sách lâu bị mỏi nên Hà Tiểu Vũ định buông tay xuống để nghỉ một chút, nhưng vừa buông xuống các điểm sáng trong quyển xuân cung họa cũng lập tức biến mất luôn. Khi hắn giơ về phía ánh trăng thì lại xuất hiện lại, thật kỳ lạ.
Ái chà, quyển sách này thần kỳ như vậy chắc phải rất quý giá, không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Trong đầu óc Hà Tiểu Vũ như đã in dấu quỹ tích chuyển động của các điểm sáng, chỉ cần hơi nghĩ về chúng thì trong cơ thể đã sinh ra một dòng nước ấm chảy khắp xung quanh khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Hà Tiểu Vũ trong lòng hơi động, đây không phải là kỳ ngộ gì đó được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp đấy chứ?
Nếu quyển xuân cung họa này thật sự là bí kíp kỳ môn thần công thần kỳ gì đó thì lần này trúng quả đậm rồi.
Đợi đã, cái này hình như hơi giống tình tiết trong cực phẩm gia đinh, không phải cũng giống vô danh thần công mà Lâm tam ca luyện tập đấy chứ?
Mà quan tâm nhiều vậy để làm gì, miễn là có lợi cho mình thì đều là hàng xịn cả.
Hà Tiểu Vũ tâm tình rất tốt, đem giấu quyển xuân cung họa vào trong ngực áo rồi quay trở lại giường của mình.
Trong đầu hắn lại vô ý thức xuất hiện những điểm sáng nhỏ kia, dòng nước ấm trong cơ thể lại xuất hiện, nó chuyển động chầm chậm làm cả người hắn cảm thấy thật ấm áp, cảm giác này thoải mái quá.
Có lẽ vì loại cảm giác thoải mái này mà Hà Tiểu Vũ ngáp ngáp mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Chẳng biết đã ngủ được bao lâu thì hắn đã bị cái giọng oang oang của Tôn Nhị Nương đánh thức. Lúc này trời đã sáng choang, đám người Trương Hổ đã bắt đầu rời giường mặc quần áo.
Nhìn một bên mặt của " vị nhân huynh kia " xưng như cái đầu lợn, Hà Tiểu Vũ thiếu chút nữa đã cười phá lên.
Có Tôn Nhị Nương đứng một bên quan sát nên cuối cùng Hà Tiểu Vũ cũng được ăn một bữa sáng no nê rồi.
Cả ngày hôm qua không ăn gì mà giờ Hà Tiểu Vũ lại không thấy đói lắm, hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, đoán chắc là tại đêm qua ngủ nhiều nên đã quên cái đói.
Công việc của đám người Hà Tiểu Vũ chỉ là vận chuyển một ít tạp vật, chuyển xong là hết việc, cả đám cứ rảnh rỗi ngồi chơi như vậy chờ đến khi hàng hóa được chuyển tiếp tới.
Lý quản gia ung dung tiến vào viện, nhưng vừa thấy thảm trạng của bốn gã gia nô kia mặt y liền biến sắc, trừng mắt nhìn Hà Tiểu Vũ:" Tiểu tử, ngươi vừa mới tới đã dám đánh người?"
Hà Tiểu Vũ lộ vẻ mặt đáng thương, nói:" Lý quản gia, ngài xem bọn họ ai cũng cao to hơn ta, ta liệu có dám không?"
Trương Hổ hung hăng trừng mắt nhìn hắn rồi cúi đầu thầm thì vào tai Lý quản gia, sau đó Lý quản gia cũng trừng mắt nhìn Hà Tiểu Vũ rồi phất tay áo rời đi.
Thấy đám Trương Hổ tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt ác độc nhìn mình Hà Tiểu Vũ thầm kêu không ổn, hắn nhìn quanh một chút rồi chạy đến phòng củi nhặt lấy một khúc củi giấu ở trong người.
Con bà nó là con gấu, cùng lắm thì liều mạng với chúng mày.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Tôn Nhị Nương tới gọi Hà Tiểu Vũ ra ngoài, thị nói với hắn là thị bị điều đến biệt viện, không thể tiếp tục giúp hắn được nữa, thị dặn hắn phải cẩn thận đám người Trương Hổ.
Tôn Thị Nương tuy mang ngoại hình khủng long nhưng thật sự lại rất tốt bụng, chỉ vì giúp hắn mà bị điều đi, Hà Tiểu Vũ trong lòng thầm cảm kích thị.
Con bà nó là con gấu, lão tử không làm nữa!
Nghĩ tới số vàng bạc giấu ở sau phòng ngủ chắc cũng đủ để hắn sống ở bên ngoài mấy tháng nên Hà Tiểu Vũ quyết định rời khỏi Đỗ phủ.
Hà Tiểu Vũ đào vàng bạc giấu dưới đất lên rồi cất vào trong ngực áo, còn tấm thiết bài kia thì dùng vải bố đeo ở ngang hông.
Tấm thiết bài này phát ra hàn ý khiếp người, nếu đeo ở ngực thì sớm muộn sớm muộn cũng bị nó làm cho run cầm cập.
Hà Tiểu Vũ vốn tưởng người chết ngày hôm sau phải bị phát hiện, mấy bà tám sẽ loan tin đi khắp Đỗ phủ, vậy mà hắn lại chẳng thấy ai bình luận về việc này cả. Chắc là thi thể đã bị người của Đỗ phủ lặng lẽ giải quyết mất tiêu rồi.
Nhớ tới sự trượng nghĩa của Tôn Nhị Nương, Hà Tiểu Vũ quyết định trước khi đi đến từ biệt nàng một lần, thuận tiện tặng cho nàng một thỏi bạc coi như để báo ơn.
Hắn ngông nghênh đi về phía tiền viện, có một vài gia nô với nha hoàn thấy hắn đi như vậy thì tò mò nhìn hắn.
Đỗ phủ rộng nhường nào Hà Tiểu Vũ cũng không biết, dù sao thì cứ thấy cổng là đi.
Lâu sau, Hà Tiểu Vũ không nhớ là đã đi qua bao nhiêu cổng rồi nữa, đầu óc đã sớm quay cuồng, chóng hết cả mặt mà vẫn chưa tìm được đường đi ra ngoài.
Mja, xem ra phải tìm người để hỏi đường mới được.
Đang lúc Hà Tiểu Vũ muốn tìm người để hỏi đường thì phía trước bỗng truyền tới tiếng đàn nhẹ nhàng, réo rắt.