Ðề tài: Người tôi yêu
Xem bài viết đơn
  #1  
Old 19-04-2013, 08:58 PM
volac's Avatar
volac volac is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Đến từ: Nha Trang
Bài gởi: 14
Thời gian online: 342343
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 9 Times in 5 Posts
Người tôi yêu

Tôi sợ cái cảm giác của hạn phúc. Mọi người nói với tôi: “L thật hạnh phúc, ganh tỵ với L quá đi, ước gì cũng được như L”. Những câu nói đùa vớ vẫn đó lại khiến tôi sợ, thật sự rất sợ thoáng chốc bỗng rùng mình một cảm giác thật khó chịu. Nó khiến tôi có cảm giác giống như sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Tôi chưa bao giờ đủ tự tin để có thể nói cùng ai đó đi hết cuối đời vì tôi sợ mình sẽ thay đổi, thay đổi dến mức khiến người khác phải đau lòng.
Người tôi yêu có thể tự tin nói với tôi sẽ nắm bàn tay tôi đến hết đời nhưng còn tôi thì sao. Tôi chưa bao giờ thậm chí là không dám nói điều đó với người tôi yêu vì tôi sợ mình sẽ vấp lại vết xe đỗ của quá khứ, một quá khứ không như mong muốn.
Giữa tôi và người tôi yêu dường như có một khoảng cách không xác định nào đó ở giữa. Một tuần, một tháng hay môyj năm mới có thể xóa bỏ khoảng cách này đây. Trong khi chính bản thân tôi lại giữ trong mình những suy nghĩ, những bí mật thì sao tôi lại dám đòi hỏi ở người tôi yêu quá nhiều cơ chứ!
Nếu yêu người tôi yêu quá nhiều tôi lại càng sợ mất người tôi yêu nhiề hơn nên tôi vẫn chưa dám mở hết lòng mình để yêu người tôi yêu nhiều hơn. Tôi vẫn luôn sự phòng trong mình một thứ gì đó trong lí trí để khi trái tim tôi bị tổn thương tôi sẽ dùng nó để chữa trị vết thương, chính vì điều đó tôi không hề dành trọn tình cảm cho người tôi yêu.
Xin lỗi anh, người tôi yêu!...
Tài sản của volac

Chữ ký của volac
"Khi đặt bút viết một câu truyện cũng giống như tiện tay họa tranh vậy!"
Trả Lời Với Trích Dẫn