Hai đại mỹ nữ ở chỗ này đùa giỡn, nhưng đối tượng bị đùa giỡn lúc này lại xấu hổ không ngớt, song càng thêm phiền muộn là tuy Lâm Lạc cũng tự biết mình, biết Tử Dạ sẽ không thích hắn, thế nhưng chính tai nghe nàng nói như vậy, nói chung cảm giác có chút khó chịu.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi, tôi về trước đây.
Lâm Lạc rốt cục không thể nhịn được nữa nói một câu, nói xong, liền cúi đầu vội vã đi ra ngoài.
Trong lúc không chú ý, tính cảnh giác Lâm Lạc cũng thấp đi rất nhiều, hồn nhiên không phát giác ra có người đứng ở phía trước hắn, vì vậy, hắn liền va vào một chỗ mềm mại mà tràn ngập co dãn.
- A!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, làm cho Lâm Lạc tỉnh ngộ lại, lập tức hắn liền cảm giác có chút gì đó không thích hợp, vừa ngẩng đầu, thì phát hiện lúc này nữ cảnh mỹ lệ kia mang vẻ mặt ửng đỏ nhìn hắn, trong ánh mắt còn mơ hồ có chút tức giận.
Lâm Lạc sờ sờ đầu mình, lại nhìn cái chỗ lồi lên cách đó không xa kia, sắc mặt hơi nóng lên, rất nhanh hắn cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn vừa đụng vào một nơi không nên đụng vào.
- Xin lỗi, tôi, không phải tôi cố ý.
Lâm Lạc thấp giọng nói, hắn cũng không có kinh nghiệm giao tiếp nhiều với con gái, lúc này ngoại trừ xin lỗi ra, hắn cũng không biết làm gì.
- Ai, Tử Dạ, bạn trai ‘nhỏ’ của bạn thật là tốt nha!
Nữ cảnh mỹ lệ kia hừ một tiếng, sau đó quay về phía Tử Dạ tức giận nói.
- Nha đầu chết tiệt kia, đã nói hắn không phải bạn trai mình mà!
Tử Dạ trừng mắt nhìn nữ cảnh kia,
- Nếu như bạn thấy ủy khuất, có thể đem hắn bắt vào cục cảnh sát, sau đó tố cáo hắn phi lễ đi!
Lâm Lạc lại càng hoảng sợ, cuống quít ngẩng đầu nhìn nữ cảnh vừa bị hắn "phi lễ" qua, nếu như nàng tố cáo hắn thật, chỉ sợ là hắn có miệng cũng không nói rõ được.
- Được rồi, coi như hắn giúp ta bắt được ba tội phạm bị truy nã, sẽ không tính toán với hắn nữa!
Nữ cảnh tức giận nói, cuối cùng, nàng lại bỏ thêm một câu:
- Tử Dạ, bạn cần phải quản bạn trai ‘nhỏ’ của bạn cho tốt!
- Nha đầu chết tiệt kia, có phải bạn muốn ăn đòn hay không?
Tử Dạ đã tức giận rồi, Trương Tĩnh chết tiệt này, tựa hồ quyết tâm cấp cho nàng một người bạn trai, không để ý đến lời giải thích của nàng, dám đem Lâm Lạc nói thành bạn trai nàng, nói thành bạn trai còn không tính, lại còn thêm một chữ ‘nhỏ’, nếu như để người ngoài nghe được, chỉ sợ còn tưởng rằng nàng cùng lúc có mấy người bạn trai mất!
- Không muốn, mình không dám nữa!
Nữ cảnh mỹ lệ kia, cũng là Trương Tĩnh vội vã cầu xin tha thứ.
- Được rồi, giới thiệu một chút.
Tử Dạ đụng tới người bạn tốt này luôn có một loại cảm giác vô lực,
- Đây là Lâm Lạc, Soán Mệnh Sư tương lai, Lâm Lạc, cô nàng cảnh sát mà anh đã phi lễ này gọi là Trương Tĩnh, là đội trưởng đội cảnh sát, cục cảnh sát thành phố, nếu có cơ hội, cứ phi lễ nàng vài lần đi!
- Ài, Tử Dạ, sao bạn có thể cho bạn trai ‘nhỏ’ của bạn đến khi dễ mình chứ!
Trương Tĩnh sắc mặt hơi đỏ lên, chà chà chân, có vẻ làm nũng nói.
- Bạn còn nói nữa thì đem hai người nhốt ở chỗ này, cho mỗi người uống 2 viên ‘thôi tình dược’ (xuân dược – dịch nghĩa đen là thuốc kích dục) đó!
Tử Dạ trừng mắt nhìn Trương Tĩnh, tức giận nói.
Trương Tĩnh há to miệng, nhưng lại không dám nói tiếp nữa, mà Lâm Lạc ở bênh cạnh, vẫn bảo trì trầm mặc, ở trong mắt hắn, hai nữ nhân này đều không dễ chọc, hắn không nên động vào các nàng thì tốt hơn.
- Được rồi, Tĩnh Tĩnh, bọn mình đi đây, nhớ đem tiền thưởng đưa đến phòng làm việc của mình.
Tử Dạ thấy sự tình đã giải quyết, cũng không có tâm tư ở chỗ này nữa.
- Tiền thưởng, gì cơ, tiền thưởng cái gì chứ?
Trương Tĩnh hô lên.
- Bạn không phải cố tình giả vờ!
Tử Dạ trừng mắt nhìn Trương Tĩnh,
- Ba tên kia đều là tội phạm bị truy nã, mình giúp bạn bắt được bọn họ, bạn đừng nói không đưa cho mình tiền thưởng!
- Không phải bạn nói không phải bạn bắt được sao!
Trương Tĩnh thanh âm thấp hơn rất nhiều, có chút bất mãn nói.
- Tóm lại bạn cứ chủ động đem chi phiếu đến phòng làm việc của mình, nếu như để mình đi tới cửa lấy, vậy thì sẽ thu lợi tức đấy.
Tử Dạ cũng lười cãi cọ với Trương Tĩnh, vừa nói vừa đi ra bên ngoài.
- Được rồi được rồi, thật là, bạn không thể rộng rãi một lần sao?
Trương Tĩnh lầm bầm vài câu,
- Thật là keo kiệt!
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
- Cái gì?
Trương Tĩnh đột nhiên tức giận hét lên,
- Nhanh đi tìm, không tìm được người thì không ai được phép về nhà!
- Làm sao vậy?
Tử Dạ đi tới cửa liền quay đầu hỏi.
- Tiền thưởng của bạn, xem ra không lấy được rồi.
Trương Tĩnh một bên vội vã chạy ra bên ngoài, một bên gấp gáp nói,
- Ba tên hỗn đản kia, đã bị người ta cướp ở trên đường rồi!
- Tại sao có thể như vậy?
Tử Dạ cũng kinh hãi, chạy theo Trương Tĩnh xuống dưới lầu, mà nghe được tin này, sắc mặt Lâm Lạc cũng không khỏi biến đổi.
- Tiểu Hôi, bọn họ bị cướp đi trên đường, gặp phải tình huống gì đây?
Thấy Tử Dạ và Trương Tĩnh đã khuất dạng sau cầu thang, Lâm Lạc vội vã hỏi.
- Cái này, cũng không nhất định, bởi vì không biết tình huống hiện tại của bọn họ, nếu như ba người bọn họ đào tẩu mà nói, ừm, tuy rằng bọn họ sẽ không đi cướp, thế nhưng, Lam Tuyết sẽ gặp phải bọn họ ở trên đường đến bệnh viện.
Tiểu Hôi trầm mặc một chút, rồi nói:
- Hơn nữa thời gian còn có thể sớm hơn, Lam Tuyết trên đường bắt xe taxi đến bệnh viện, xe taxi sẽ bị ba người bọn họ uy hiếp, lúc đó, Lam Tuyết sẽ bị tiền dâm hậu sát (hiếp dâm rồi giết chết).
Tiểu Hôi vừa nói xong, Lâm Lạc liền vội vàng đi xuống dưới.
- Không đợi bạn trai ‘nhỏ’ của bạn sao?
Trương Tĩnh vừa đi ra bên ngoài khách sạn Phong Hoa, vừa hỏi.
Tử Dạ trừng mắt nhìn Trương Tĩnh, nhưng không nói gì, chỉ gấp gáp đi tới xe của nàng.
- Ài, Tử Dạ, xe của bạn tương đối tốt, cho mình đi nhờ đi!
Trương Tĩnh là đội trưởng đội cảnh sát, cục cảnh sát cũng phân phối cho một chiếc xe đặc biệt, hiện đang đỗ ở cửa khách sạn, nhưng nàng lại theo Tử Dạ cùng nhau đi về phía xe thể thao của Tử Dạ.
- Thôi đi, đừng cho là mình không biết bạn muốn mình giúp bạn tìm người!
Tử Dạ lại trừng mắt nhìn Trương Tĩnh một cái, rồi mở cửa xe,
- Vào đi!
Tử Dạ khởi động xe, đang chuẩn bị rời đi, Trương Tĩnh lại huých tay nàng:
- Bạn trai ‘nhỏ’ của bạn tới kìa!
Trương Tĩnh nói còn chưa nói xong, Lâm Lạc đã chạy tới trước cỗ xe, vội vàng mở cửa sau xe, nhảy lên xe, động tác dị thường cấp tốc.
- Tử Dạ tiểu thư, phiền cô đưa tôi đến một chỗ, cảm tạ!
Lâm Lạc nhanh chóng nói.
- Hừ, tiểu suất ca (anh chàng đẹp trai), tôi và anh rất quen thuộc sao?
Tử Dạ hiển nhiên rất không vừa ý với hành động Lâm Lạc chủ động chạy lên trên xe nàng, trong giọng nói mang theo một tia hờn giận.
- Thật xấu hổ, Tử Dạ tiểu thư, thế nhưng, thực sự tôi rất gấp.
Lâm Lạc hơi nóng mặt lên, dừng một chút, hắn vội vã bổ sung, nói:
- Tôi có thể tìm được ba người kia.