Tử Dạ hận không thể một cước đem Phương Thiên Mệnh đá chết, thế nhưng mấy năm qua, nàng và Phương Thiên Mệnh đã giao thủ nhiều lần, vẫn không thể phân cao thấp, nàng nhìn Lâm Lạc ở bên cạnh một chút, không biết thực lực của hắn như thế nào, có thể giúp nàng hay không đây?
- Lâm Lạc, anh và Tĩnh Tĩnh đi giải quyết ba tên tội phạm bị truy nã kia trước, ở đây giao cho tôi.
Tử Dạ nói khẽ với Lâm Lạc, rất nhanh nàng liền làm ra quyết định, cứu Lam Tuyết quan trọng hơn, về phần Phương Thiên Mệnh, trước tiên không cần quản, huống chi, cho dù Lâm Lạc ở lại, cũng không nhất định có thể giúp đỡ được nàng, nếu để có thể chiến thắng Phương Thiên Mệnh mà bỏ rơi Lam Tuyết, hiển nhiên là không đáng.
- Được, Tử Dạ tiểu thư, cô cẩn thận một chút.
Lâm Lạc gật đầu, hắn có thể thấy được Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh đều tương đối quen thuộc đối phương, nếu Tử Dạ dám lưu lại một mình, hiển nhiên là có phần nắm chắc, mặc dù không thể thắng Phương Thiên Mệnh, hẳn là cũng không đến mức có nguy hiểm, mà điều hắn quan tâm nhất lúc này chính là vấn đề của Lam Tuyết, cái này không chỉ có quan hệ đến tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư của hắn, còn quan hệ đến vận mệnh một cô gái lương thiện.
Tử Dạ không nói nữa, nàng đã tập trung vào Phương Thiên Mệnh.
- Trương cảnh quan, chúng ta đi!
Lâm Lạc nói khẽ với Trương Tĩnh, sau đó liền xoay người chạy hướng nhà kho.
Trương Tĩnh hơi chần chờ, cũng lập tức đi theo.
Đột nhiên, khi đã sắp đến trước cửa nhà kho, Lâm Lạc cảm giác một cỗ sóng nhiệt từ phía sau đập tới, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại thấy một cảnh tượng kỳ dị.
Tử Dạ tay hướng lên trời, nắm một thanh trường kiếm, mà đây cũng không phải điều làm cho hắn kinh ngạc, làm cho hắn kinh ngạc chính là trường kiếm nằm ở trong một luồng hỏa diễm hừng hực, có lẽ nói là liệt diễm dưới hình dạng một thanh kiếm thì chính xác hơn.
Mà đối diện Tử Dạ, tay của Phương Thiên Mệnh rủ xuống, đồng dạng cũng nắm vũ khí, bất quá lại không phải hỏa diễm kiếm, mà là một thanh băng đao trong suốt.
Một lạnh một nóng, băng hỏa lưỡng trọng thiên.
- Thật không nghĩ tới, bọn họ đều là Dị năng Soán Mệnh Sư hiếm thấy!
Ngày hôm nay Lâm Lạc đã gặp quá nhiều sự rung động, tim đã có cảm giác chết lặng.
Dị năng Soán Mệnh Sư, đó là Soán Mệnh Sư mang dị năng, thời gian xuất hiện của Dị năng Soán Mệnh Sư muộn hơn Soán Mệnh Sư một chút, lúc đầu khi Soán Mệnh Sư xuất hiện, soán mệnh giới là một mảnh hỗn loạn, không có bất luận quy tắc gì, người ngoài đối với Soán Mệnh Sư cũng không có cảm giác sợ hãi, cho đến lúc, vì soán mệnh cho một số người mà Soán Mệnh Sư làm tổn hại đến lợi ích những người khác, thường có khả năng sẽ bị truy sát, mà không biết vì nguyên nhân gì, năng lực phòng thân của đại đa số Soán Mệnh Sư tương đối yếu, cho nên đều khó thoát khỏi sự ám sát, vì vậy, lúc mới xuất hiện Soán Mệnh Sư, sự an toàn của Soán Mệnh Sư không có gì bảo đảm.
Qua một khoảng thời gian, từ từ xuất hiện một số Soán Mệnh Sư mang dị năng, Dương Nghịch Thiên - hiện đang là hội trưởng hiệp hội Soán Mệnh Sư, cũng là một người trong đó, để bảo vệ địa vị của Soán Mệnh Sư, hắn liên lạc các Dị năng Soán Mệnh Sư khác, bắt tay vào xây dựng hiệp hội Soán Mệnh Sư, ai muốn gia nhập hiệp hội Soán Mệnh Sư, những Dị năng Soán Mệnh Sư này sẽ bảo hộ bọn họ, mà nếu như thành viên của hiệp hội Soán Mệnh Sư bị ám sát, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù.
Đã từng có người, bởi vì ám sát một Soán Mệnh Sư, bằng hữu thân thích, dù là hơi có chút quan hệ với hắn, đều phải chịu hành hạ đến chết, dưới loại thủ đoạn trả thù điên cuồng này của hiệp hội Soán Mệnh Sư, rốt cục không ai dám ám sát Soán Mệnh Sư nữa, mà hiệp hội Soán Mệnh Sư, dần dần có địa vị siêu nhiên như bây giờ.
Số lượng Dị năng Soán Mệnh Sư rất ít, trong một trăm Soán Mệnh Sư, cũng không nhất định có một Dị năng Soán Mệnh Sư, hiện nay Hiệp hội Soán Mệnh Sư TQ sắp có tới một vạn hội viên, nhưng có người nói số lượng Dị năng Soán Mệnh Sư tuyệt đối sẽ không vượt quá năm mươi người.
Cưỡng chế kinh ngạc trong lòng, Lâm Lạc chạy vào nhà kho, hiện tại không phải thời gian cho hắn kinh ngạc, nhưng hắn đã có thể xác định, Tử Dạ chắc chắn là một trong những nhân vật hạch tâm của hiệp hội Soán Mệnh Sư.
Ba tên tội phạm bị truy nã kia trên tay vẫn đeo còng tay như cũ, hơn nữa chân còn bị một sợi dây buộc cùng một chỗ, xem ra Phương Thiên Mệnh cứu bọn họ, nhưng ít ra bây giờ còn chưa muốn để cho bọn họ chạy trốn.
Thấy Lâm Lạc tiến đến, tên có vết đao trên mặt lộ ra vài phần cổ quái.
- Anh bạn, đáng giá để ngươi liều mạng như thế sao? Trong một giờ bắt chúng ta tới hai lần.
Mặt thẹo có chút sa sút tinh thần nói, lần này, hắn hết hy vọng thật rồi.
- Trương cảnh quan, thủ hạ của cô có tới không?
Lâm Lạc không để ý đến tên kia, quay đầu hỏi Trương Tĩnh.
- Hẳn là cũng sắp tới rồi.
Trương Tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói tiếp:
- Tối đa trong vòng năm phút đồng hồ, bọn họ sẽ tới, bằng không, ta để cho bọn họ về nhà bế con hết!
Lâm Lạc cười khổ trong lòng, tính tình vị Trương cảnh quan này tựa hồ so với Tử Dạ còn khó hơn.
- Trương cảnh quan, tôi muốn đi cùng các cô đưa bọn họ về cục cảnh sát, có thể không?
Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Lạc liền mở miệng nói, sở dĩ hắn muốn làm như vậy, là do có lo lắng, hắn không thể lại để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Trương Tĩnh rất sảng khoái đáp ứng, vào lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đã truyền đến, xem ra, thủ hạ của Trương Tĩnh đã sắp tới.
Lâm Lạc đi ra khỏi nhà kho, nhìn chiến trường của Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh ở phía xa, nhưng chỉ thấy một mảnh mờ mịt, hắn không thấy rõ cái gì, nếu không phải còn có thể nghe được tiếng quát của Tử Dạ truyền ra, thật đúng là hắn sẽ lo lắng Tử Dạ xảy ra chuyện gì.
- Ta lo lắng cho nàng làm gì vậy?
Lâm Lạc đột nhiên cả kinh trong lòng, hắn phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã có chút quan tâm đến Tử Dạ.
Trương Tĩnh và thủ hạ của nàng rất nhanh đã mang theo ba tên tội phạm bị truy nã kia rời đi lần thứ hai, mà Lâm Lạc cũng đi cùng Trương Tĩnh, trận chiến của Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh vẫn tiếp tục, chỉ là Lâm Lạc vẫn không thấy rõ tình hình chiến đấu của bọn họ, khi thì có thể cảm thụ được một cỗ sóng nhiệt, khi thì lại có thể cảm giác được một trận gió lạnh, không khí nhanh chóng thay đổi, cuồn cuộn nổi lên trận trận bão cát, đem Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh đều che kín ở bên trong.
- Tử Dạ, ngươi cho rằng không có Soán Mệnh Sư như ngươi, cảnh sát có thể soán mệnh sao?
Chờ sau khi Lâm Lạc rời đi, thanh âm lạnh lùng của Phương Thiên Mệnh đột nhiên vang lên, tựa hồ còn có một chút đắc ý,
- Ta nói rồi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ ngăn cản loại hành vi nghịch thiên này của ngươi.
- Tên ngu ngốc tự cho mình là đúng!
Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì nữa.
- Thiên mệnh không thể làm trái, nghịch thiên mà đi, ắt gặp thiên phạt! Tử Dạ, ngươi quay đầu lại đi!
Trong ngữ điệu lạnh lùng của Phương Thiên Mệnh , tựa hồ còn có một tia tình cảm đặc biệt.
- Bệnh tâm thần!
Tử Dạ lại mắng một câu, hỏa diễm kiếm lần thứ hai bổ về phía Phương Thiên Mệnh.