Màn đêm buông xuống cũng là lúc những cơn gió phương Bắc ngưng rít gào. Trong không gian tĩnh mịch, từng bông hoa tuyết vô thanh vô tức rơi xuống phủ kín hoàng cung nước Đại Kim, khiến sự cô đơn lạnh lẽo nơi đây càng thêm nồng đậm.
Ba năm trước kể từ sau khi được Hy Tông hoàng đế cho mở rộng, hoàng cung ở Thượng Kinh có thêm vô số đình ốc, lại chạm trổ thêm không biết bao nhiêu kim ngân bảo thạch, vẻ quý phái hùng vĩ chẳng thua gì thành Biện Lương nhà Tống năm xưa. Từ trong đêm sâu nhìn ra xa, Kiền Nguyên điện, Khánh Nguyên cung, Minh Đức điện, Vũ Đức điện... các cung điện lầu các trùng trùng điệp điệp như những dãy núi đồ sộ. Những mặt hồ bị đóng băng, những hòn giả sơn khẳng khiu, những mái hiên so le đọng đầy mảng tuyết trắng, tất cả dưới ánh đèn lồng đỏ hiu hắt phản chiếu nên một thứ ánh sáng mông lung, u uất.
Chính vào lúc này, vài đại hán đầu đội mũ chồn, thân khoác áo lông dày đội tuyết mà tiến về phía cửa cung.
- Đứng lại. Có chuyện gì?
Phát hiện ra đám người, các thị vệ trước cửa cung bèn cất giọng hỏi.
- Không nhận ra ta sao?
Một người trong đám đại hán cất giọng sang sảng hỏi lại. Nghe vậy thị vệ liền đưa đèn lồng lên chiếu vào, nhận ra người nói là phò mã đương triều Đường Quát Biện, sau đó lại nhận ra còn có cả Nội thị tổng quản Đại Hưng Quốc. Đại Hưng Quốc là thống lĩnh cấp cao nhất của thị vệ trong cung, nhận ra y tất cả mười mấy người thị vệ đều chỉnh đốn tư thế nghiêm trang thêm vài phần.
Đại Hưng Quốc lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, cười khan:
- Sắp tới sinh nhật Tấn vương điện hạ, đám thị vệ chúng ta cũng nên tận tâm một chút.
Đám thị vệ nhất tề cười bồi theo, họ không nhận ra sự run rẩy trong tiếng cười của thượng cấp.
Đám người Đường Quát Biện, Đại Hưng Quốc vừa bước chân vào hoàng cung một luồng gió lạnh liền ập tới, khiến ai nấy đều bất giác rụt cổ vào trong tấm áo lông cừu, không chỉ ngoài mặt buốt, mà trong lòng cũng nổi lên một thứ cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Tuy nhiên trong số họ có một người vẫn giữ được sắc mặt điềm tĩnh, bước chân khoan thai mà tiến lên. Người này thân hình cao lớn, khoác chiếc áo hồ ly màu hoàng kim, ngực áo mở phanh ra theo phong cách của người Nữ Chân, bên trong lộ ra chiếc khâm bào làm từ vải bông trắng như tuyết. Thời Tống Kim, vải bông sản lượng cực ít, trân quý chẳng kém chi lụa tơ tằm, mà chiếc áo bông này lại mang mà trắng, là màu mà người Nữ Chân sùng bái nhất, tất cả tạo nên một vẻ phi phàm bất tục, khiến người mặc nổi bật lên trong giữa đám người.
Phò mã Đường Quát Biện nhìn chằm chằm người nọ, bất giác nghĩ: "Hoàn Nhan Lượng thực xứng là bậc đại kiêu hùng. Hành thích hoàng đế là chuyện đại nghịch bất đạo, một khi chuyện không thành thì thân bại danh liệt, tru di cửu tộc là không trảnh khỏi, vậy mà y vẫn có thể trấn định được như vậy."
Thì ra vị hoàng đế nước Đại Kim hiện nay Hy Tông Hoàn Nhan Đản, vốn cũng có thể coi là một vị hoàng đế có chí lớn. Từ sau khi y đăng cơ làm hoàng đế, trọng đãi hiền tại, nam chinh bắc chiến, bắt Tây Hạ, Cao Ly xưng phiên, lại dùng vũ lực ép Đại Tống cùi đầu xưng thần, ký vào bản hòa ước Thiệu Hưng, mỗi năm phải cống nạp cho Đại Kim hai mươi lăm vạn lượng. Nhưng mấy năm trở lại đây, Hy Tông ngày càng sa đà vào tửu sắc. Tửu sắc vô độ đã bào mòn vị hoàng đế cơ trí uy dũng năm xưa, tính cách y trở niên hung bạo, tâm trạng hỷ nộ vô thường, thậm chí đã bắt đầu sát hại đại thần bừa bãi, bất kể thân thích, bất kể tội danh, chỉ cần tâm trạng y không tốt liền giết. Vài năm nay quan chức trong triều bất luận lớn nhỏ, mỗi lần lên triều là một lần lên pháp trường, trước khi đi đều phải dặn dò thân thích chuẩn bị sẵn hậu sự.
Hành vi của Hy Tông dĩ nhiên khiến quan lại trong triều cảm thấy bất an, càng khiến cho một số trọng thần bắt đầu nảy sinh dị tâm, mà đứng đầu trong số đó chính là Hoàn Nhan Lượng.
Cha của Hoàn Nhan Lượng là Hoàn Nhan Tông Cán, vốn là thúc phụ, đồng thời cũng là người nuôi nấng Hy Tông hoàng đế. Hoàn Nhan Lượng mười tám tuổi tòng quân chinh chiến, lòng nuôi chí lớn, tầm mắt cao xa. Vì y là đường đệ của Hy Tông nên con đường làm quan cũng thuận buồm xuôi gió lắm, hai năm trước thăng lên làm Thượng Thư Tả Thừa quyền cao chức trọng, một năm sau lại thăng lên làm Bình Chương Chính Sự, kiêm chức Đại Đô Soái. Hoàn Nhan Lượng nắm được đại quyền trong tay dã tâm càng trở nên bành trướng, điều ấy thể hiện qua những câu thơ mà y từng lén ngâm:
等待一朝头角就
Đẳng đãi nhất triều đầu đầu giác tựu
( Đợi tới một ngày tài hoa nở rộ)
撼摇霹雳震山河
Hàm diêu phích lịch chấn sơn hà
( Như sấm sét chấn động sơn hà)
一朝扬汝名天下
Nhất triều dương nhũ danh thiên hạ
(Đợi tới một ngày vang danh thiên hạ)
也学君王着赭黄
Dã học quân vương trước giả hoàng
(Cũng học đấng quân vương khoác lên tấm áo hoàng bào)
Mắt thấy Hy Tông hai năm qua vì tham tửu mà biến tính, khiến quần thần oán nộ, Hoàn Nhan Lượng tự thấy thời cơ đã chín muồi, bèn gấp rút bồi dưỡng vây cánh. Phò mã Đường Quát Biện, Tả Thừa Tướng Hoàn Nhan Bỉnh Đức và tổng quản nội thị Đại Hưng Quốc vốn đều là cận thần của Hy Tông, nhưng tất cả đều vì sự ngang ngược hung tàn của y mà nảy sinh oán hận, tất cả bọn họ đều đã bị Hoàn Nhan Lượng lôi kéo về bên người. Ngoại trừ Đại Hưng Quốc, hai cận vệ khác bên người Hy Tông là A Lý Xuất Hổ và Bộc Tán Hốt Thổ cũng đều đã bị Hoàn Nhan Lượng mua chuộc.
Việc Hoàn Nhan Lượng không ngừng củng cố vây cánh đã dần khiến Hy Tông sinh lòng ngờ vực, Hy Tông cũng đã không ít lần tỏ thái độ bất mãn. Hoàn Nhan Lượng biết rõ kẻ làm đại sự phải biết chớp thời cơ, do đó y đã hạ quyết định mạo hiểm một phen.
Tháng vừa rồi Hy Tông trong lúc say rượu đã tự tay giết hại hoàng hậu Bùi Mãn thị, sau đó lại liên tiếp sát hại các phi tần Ô Cổ Luân thị, Giáp Cốc thị, Trương thị. Hoàn Nhan Lượng chứng kiến Hy Tông tâm trí điên dại như vậy liền nhận định thời cơ đã tới, chờ đợi tới đêm hôm nay là phiên trực của A Lý Xuất Hổ và Bộc Tán Hốt Thổ, sau khi tính toán cẩn thận tỉ mỉ liền đem theo Hoàn Nhan Bỉnh Đức, bịnh bộ thị lang Tiêu Dụ cùng mấy người thân tín, dùng thân phận của phò mã Đường Quát Biện và Đại Hưng Quốc để tiến thẳng vào hoàng cung.
Đêm hôm ấy là một buổi đêm tháng mười hai năm Hoàng Thống thứ chín nước Đại Kim.
Quãng đường từ cửa cung tới tẩm cung của Hy Tông hoàng đế Tiêu Y bỗng trở nên dài dằng dặc. Mấy người eo cài lợi đao chỉ nhằm phía trước mà đi, tuyệt không để lộ một chút âm thanh. Bầu trời lúc này dày đặc những bông hoa tuyết che kín tầm mắt mọi người. Gió đã nhỏ đi, sự tĩnh lặng chốn thâm cung khiến người ta phải run sợ, tiếng dày da đạp trên mặt tuyết nghe sao mà chói tai lạ thường.
Tả thừa tướng Hoàn Nhan Bỉnh Đức chợt đạp phải vũng tuyết tan mất thăng bằng, cả người lảo đảo chớm ngã. Phò mã Đường Quát Kiện liền đưa tay đỡ y, trầm giọng hỏi:
- Sao thế, chùn chân rồi ư?
Hoàn Nhan Bỉnh Đức ngẩng khuôn mặt đã toát đầy mồ hôi lên, nhếch miệng cố nở nụ cười, song cười không ra tiếng. Nội thị tổng quản Đại Hưng Quốc thở ra một hơi, nhỏ giọng:
- Chớ nói Hoàn Nhan Tướng Quốc, ngay cả ta cũng có chút sợ hãi đây. Chuyện hôm nay vạn nhất có điều sơ sảy...
Lời chưa dứt, một người bỗng đưa tay bịt miệng y lại, quát khẽ:
- Tới nước này rồi há còn đường lui? Nam tử hán đại trượng phu đã làm thì làm tới cùng.
Đại Hưng Quốc bị bịt miệng, đang muốn phát tác thì chợt nhận ra người nói chính là Binh Bộ Thị Lang Tiêu Dụ. Đại Hưng Quốc biết kẻ này là thân tín của Hoàn Nhan Lượng, trước nay nổi tiếng túc trí đa mưu, hành sự quả cảm quyết đoán, bèn cười khan hai tiếng không nói gì nữa.
- Đi!
Người ra lệnh là Hoàn Nhan Lượng. Mặt y tuy chẳng hiện ra chút dị thường nào, song trong lòng cũng khẩn trương lo lắng chẳng kém gì ai: "Đám người chúng ta đem theo lợi khí tiến vào hoàng cung giữa đêm khuya, tuy nói đám thị vệ A Lý Xuất Hổ và Bộc Tán Hốt Thổ đã bị mua chuộc, nhưng chỉ cần một tên không nghe hiệu lệnh hô lên một tiếng thì tất cả lập tức rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh. Hoặc giả hai hai kẻ kia vì sợ hãi mà bán đứng ta, vậy thì hiện tại nơi đây nói không chừng đã bố trí sẵn thiên la địa võng."
Nghĩ đến đó chợt một cỗ nộ khí từ thâm tâm bốc thẳng lên đầu y: "Cùng là con cháu thái tổ, dựa vào cái gì mà hắn lại được chọn làm hoàng đế? Hừ, ban đầu phụ vương lập hắn lên làm hoàng đế chẳng qua là kế sách tạm thời. Luận vai vế, Hoàn Nhan Lượng ta là trưởng tôn trưởng tử của thái tổ, Hoàn Nhan Đản hắn là cái thá gì?! Huống hồ, hắn vốn là do phụ vương ta một tay nuôi dưỡng, không có cha ta Hoàn Nhan Tông Cán thì lấy đâu ra hoàng vị cho hắn? Hơn nữa, chuyện tới ngày hôm nay ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Y vô thức hít một hơi thật dài, tuyết hoa theo hơi thở tràn vào miệng, hàn ý từ đầu lưỡi xông thẳng tới tâm can phế phủ. Hoàn Nhan Lượng rùng mình một cái, trong lòng bỗng dâng lên một sự thành kính hiếm có: "Liệt tổ liệt tổng tại thượng, Hoàn Nhan Đản hung tàn bạo ngược, nếu không tru sát hắn e đại nghiệp thiên thu của liệt tổ liệt tông sẽ chôn vùi theo mây khói. Xin liệt tổ liệt tông hiển linh, phù hộ Hoàn Nhan Lượng ta mã đáo thành công!". Cầu nguyện xong, trong lòng Hoàn Nhan Lượng chợt có chút dao động, y có cảm giác liệt tổ liệt tông đang thực sự dõi theo y.
Hoàn Nhan Lượng ngoảnh đầu nhìn lại, tới khi trông thấy hai người phía sau vẫn giữ ánh mắt lăng lệ bức nhân, y mới dần lấy lại bình tĩnh.
Hai người ấy một kẻ cao gầy như cây trúc, một kẻ lại vạm vỡ như lực sĩ, thoạt nhìn chẳng lấy gì làm ghê gớm, song họ lại đều những cao thủ hàng đầu võ lâm được Hoàn Nhan bỏ tiền thuê tới. Tráng hán vạm vỡ tên Bồ Sát Nộ, ngoại hiệu Liệt Hỏa Đao, là một trong ngũ đại để tử của tuyệt thế cao nhân Đao Bá - một trong Phong Vân Bát Tu. Hán tử cao gầy là một đạo nhân, đạo hiệu Vô Ưu Tử, sư thừa cũng là một trong Phong Vân Bát Tu - Vu Ma.
Đao Bá, Vu Ma được liệt vào Phong Vân Bát Tu, đều là tuyệt đỉnh cao thủ trong giới võ lâm, vì thế Vô Ưu Tử cùng Bộc Sát Nộ đều không chịu thua kém đối phương. Ngay tại thời khắc cửu tử nhất sinh như thế này, hai người cũng không ngừng ngầm giao đấu so tài. Vô Ưu Tử triển khai khinh công cao diệu, chân bước trên tuyết nhưng không hề lưu lại dù chỉ một dấu chân, mà Liệt Hỏa Đao Bộc Sát Nộ thì mỗi một lần chân chạm đất kình khí lập tức thổi tung toàn bộ tuyết ra tứ phía, bước chân nhìn mạnh mẽ khí thế là vậy, song tuyệt nhiên không phát ra chút thanh âm nào.
Đại Hưng Quốc thân là cận vệ của Hy Tông tất nhiên võ công cũng không tầm thường, song nhìn khinh công của hai người này cũng không nhịn được thầm than: " Khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân của người cao gầy đạt tới cảnh giới này thực đáng nể! Nhưng tráng hán kia còn có thể đem cương nhu dung hợp làm một, xem ra có phần nhỉnh hơn, đó phải chăng là thứ công phu tuyệt đỉnh Vô Huyền Cung?" Hoàn Nhan Lượng có thể chiêu mộ được những cao thủ bậc nhất như thế này, xem ra y đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ rất lâu rồi.
...
Cuối cùng cũng nhìn thấy tẩm cung của Hy Tông, Tiêu Y điện.
Hai dãy hành lang trước điện treo đầy những chiếc đèn lồng đang dập dờn đung đưa, thoạt nhìn giống như một con rồng lớn đang nằm nghỉ. Trước cửa điện treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, ánh lửa hồng chiếu vào những bông hoa tuyết ngoài trời tựa như vô số sợi bông đan xen vào nhau dệt nên một tấm lưới trắng toát bao phủ lấy bầu trời đêm.
Trước điện có hai người đang đứng, A Lý Xuất Hổ và Bộc Tán Hốt Thổ, trên mũ họ đều phủ kín tuyết trắng, xem ra đã đứng đây từ lâu. Hoàn Nhan Lượng thấy hai người họ thì mới yên tâm một chút, lại đánh mắt ra hiệu cho mọi người tiến tới.
Ánh đèn rọi vào khiến mặt ai nấy đều ánh lên nét ám hồng. A Lý Xuất Hổ đưa tay chậm rãi đẩy cửa điện. Tiếng mở cửa kẽo kẹt tuy nhỏ, song lại khiến chúng nhân chói tai vô cùng. Cửa điện hé ra từng chút một. Từ trong khe cửa hiện ra toàn một màn đen, cũng chẳng chút âm thanh dao động, tựa như sau cánh cửa chính là vực sâu vạn trượng đang trực chờ nuốt chửng đám người.
Chính tại lúc này, từ phía trên đột nhiên vang lên những tiếng leng keng giòn tan, dọa cho đám người sợ tới kinh hồn táng đảm. Hoàn Nhan Lượng vội ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thì ra chỉ là chiếc chuông đồng treo trên mái hiên bị gió thổi tạo ra âm thanh. Biết là không có chuyện gì, mọi người ai nấy thở ra một hơi, mồ hôi lạnh đã toát ra đầy mặt.
Nhưng ngay sau đó, từ trong điện lại truyền ra tiếng quát lớn:
- Ai?
Là tiếng của Hy Tông. Giọng nói phát ra sự quyền uy sau nhiều năm làm quân vương, lại kèm theo vài phần men say, khiến chúng nhân lại thêm một hồi kinh hoảng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể cứng ngắc lại như tượng đá. Giây lát sau, binh bộ thị lang Tiêu Dục thở hắt một hơi, cắn răng quát lên một tiếng:
- Chuyện tới mức này không xông lên còn chờ gì nữa?
Con trai duy nhất của Kim Hy Tông, Hoàn Nhan Quán, lúc này chẳng còn nhớ rõ tối nay đã uống bao nhiêu rượu. Lần đầu tiên trong đời uống rượu, hơn nữa còn là uống cùng vị phụ hoàng mà hắn vẫn luôn tôn kính như thần, lòng hắn lúc này thực hưng phấn không sao kể xiết. Trong ký ức của hắn, sắc mặt phụ hoàng lúc nào cũng lạnh như băng, tuy phụ hoàng luôn dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương và kỳ vọng nhìn hắn, nhưng lại cực ít cùng hắn nói chuyện, hôm nay mới là lần đầu tiên phụ hoàng đưa hắn vào tẩm cung cùng uống rượu.
Hai ngày nữa là sinh nhật mười hai tuổi của Hoàn Nhan Quán. Hy Tông luôn cực kỳ sủng ái đứa con trai duy nhất của mình, trong mắt y, đứa bé này tuy tính cách hơi nhu nhược, song thông minh lanh lợi cực kỳ. Hy Tông quyết định sau lễ sinh nhật sẽ phong cho con trai làm Kim Quốc thái tử.
Đêm nay Hy Tông cao hứng đưa Hoàn Nhan Quán vào cung, cùng nhi tử đối ẩm, ngoài ra còn có một trung niên hán tử, người này thân hình nhỏ nhắn, mục quang sáng quắc. Người ấy tên Đồ Đan Ma, ngoại hiệu Ải Tu La, tướng mạo tầm thường song kiếm pháp lại tuyệt cao, nửa năm trước được Hy Tông điều từ Long Tương lâu về. Ngoài bảo vệ an toàn cho Tấn Vương, lúc rảnh rỗi Đồ Đan Ma liền dạy cho vị hoàng tử này chút kiếm pháp thượng thừa, đợi tới ngày sinh nhật Hoàn Nhan Quán còn muốn tự mình thể hiện một chút tài nghệ trợ hứng.
Hoàn Nhan Quán lúc này hưng phấn lắm, sự vui vẻ trong lòng chuyển hóa hết thành sắc hồng nhuận trên mặt. Uống thì uống, phụ hoàng đã nói nam tử hán sống một đời mong gì hơn được " chết say"? Uống được hai ba chén vào bụng liền cảm thấy cả tẩm cung đồ sộ dường như đang xoay tròn, uống thêm vài chén nữa hắn chẳng còn biết rượu này có mùi vị gì nữa rồi.
Ánh đèn lồng nhuộm đỏ cả căn phòng, khiến quang cảnh mông lung như mộng. Sắc đỏ phủ lên tấm màn che, phủ lên làn yên hương tạo thành một sắc tím huyền ảo lung linh lạ thường, ngay cả tiếng cười của phụ hoàng hắn cũng màu tím... Cuối cùng Hoàn Nhan Cán gục xuống thư án, thần trí mơ mơ hồ hồ, bên tai chỉ còn nghe một tiếng thở dài đầy cô đơn.
Cũng không biết bao lâu sau, tẩm cung chợt vang lên tiếng quát chói tai của phụ hoàng: "Ai". Thần trí Hoàn Nhan Quán bị tiếng quát này chấn động, muốn mở mắt ra, lại không tài nào kéo mi mắt lên được.
Ầm một tiếng, cửa cung đột nhiên bị người đạp ra, một luồng gió lạnh mang theo tuyết hoa cuốn tới. Hoàn Nhan Quán hé mắt nhìn, phát hiện một đám người từ ngoài cửa xông vào. Hắn chẳng nhìn rõ tướng mạo họ, chỉ biết ai nấy y phục đều đỏ sắc máu.
Ngay lúc Hoàn Nhan Quán muốn nhìn rõ hơn, một đường đao quét thẳng tới mặt hắn, hắn muốn tránh, nhưng thân thể chẳng còn nửa điểm sức lực. Mắt nhìn lưỡi đao quét tới đầu, Hoàn Nhan Quán chợt bị một cỗ lực đạo truyền tới lưng, đẩy hắn lùi ra nửa xích. May giữ được mạng, nhưng lưỡi đao cũng đã kịp vạch lên cổ hắn một vệt máu dài.
Một tia máu bắn lên cẩm bào, đau đớn từ cổ thấu vào tận xương cốt khiến men say trong người Hoàn Nhan Quán giảm đi quá nửa. Hắn "a" lên một tiếng, lăn một vòng trên đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai đạo thân ảnh một to một gầy lao tới như vũ bão, sau đó lại có một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xông tới chắn trước người, đó chính là sư phụ hắn Ải Tu La Đồ Đan Ma. Hoàn Nhan Quán đau tới ứa nước mắt, nhất thời cảm thấy bản thân dường như đang rơi vào một cơn ác mộng.
Bộc Sát Nộ nhe răng cười:
- Không ngờ chỗ này vẫn còn một tảng đá cứng ngáng đường. Bình Chương gia, các ngươi đi làm đại sự, tiểu tử này để bọn ta lo được rồi!
Dứt lời cương đao trong tay sử mỗi lúc một nhanh, đao quang như hàng trăm con rắn lao thẳng về phía Ải Tu La.
- Các ngươi thực muốn tạo phản sao?
Đồ Đan Ma vốn không đem theo binh khí, lúc này bị đối phương ép cho chân tay luống cuống, thanh âm trở nên gấp gáp run rẩy.
Đêm nay Tấn vương cùng Hy Tông đối ẩm, Đồ Đan Ma đứng hầu bên cạnh, thấy Hy Tông cao hứng cũng uống cùng không ít. Rượu vào khiến đầu óc y có chút choáng váng, cộng thêm tay không binh khí, giao chiến không bao lâu thì Đồ Đan Ma hét thảm một tiếng, trước ngực trúng một đao, máu thấm đỏ y sam.
- Có thích khách!
Đồ Đan Ma vận toàn lực gầm lớn một tiếng.
Hoàn Nhan Quán nghe tiếng gầm mà giật nảy mình, hắn rốt cuộc nhận ra chuyện đêm nay không phải mộng. Hắn chẳng quản được vết thương trên cổ nữa, đưa mắt nhìn về phía nội điện thì thấy vài bóng người đã xông vào trong, phụ hoàng hắn đang ngủ trong đó.
Từ nội điện vọng ra tiếng rống của Hy Tông:
- Cẩu tặc Hoàn Nhan Lượng, ngươi muốn làm gì?
Tiếng rống như sấm sét chấn rung cả đại điện, ngay cả Vô Ưu Tử và Bộc Sát Nộ ở ngoài cũng có chút giật mình.
Ngay sau đó là một giọng nói lạnh như băng:
- Còn không mau động thủ!
Giọng nói mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi chói tai như cương châm đâm vào tim Hoàn Nhan Quán, hắn cả đời này cũng không bao giờ quên được thứ âm thanh lạnh lẽo ấy. Hoàn Nhan Quán nghe thấy tiếng gào thét, tiếng đao kiếm, và cả tiếng kêu thảm thiết của phụ hoàng hắn. Hắn muốn chạy tới, nhưng hai lại mềm nhũn ra không còn chút sức lực.
- Dừng tay...
Đồ Đan Ma nghe tiếng kêu thảm của Hy Tông thì kinh sợ khôn xiết, rượu vừa uống theo mồ hôi lạnh mà toát hết ra ngoài. Y muốn xông vào nội điện cứu người, nhưng đao kiếm của Vô Ưu Tử và Bộc Sát Nộ như cuồng phong cuốn tới, nào để cho hắn cơ hội thoát thân?
Loảng xoảng một tiếng, tấm rèm thủy tinh bị đâm vỡ, Hy Tông toàn thân nhuốm máu điên cuồng chạy ra ngoài, chạy chẳng được mấy bước thì ngã quỵ xuống, đám người cũng ùa ra như ong vỡ tổ, kẻ nào kẻ nấy mắt đỏ tơ máu.
Tấm áo mộc miên trên người Hoàn Nhan Lượng loang lổ vết máu, mắt thấy Hy Tông gục trên đất liền tiến tới, nhấc chân đạp lên người y, hay tay nắm chặt cán đao dùng toàn lực đâm thẳng xuống. Một chùm máu phun thẳng lên, vẩy thẳng vào mặt, vào y phục Hoàn Nhan Lượng. Hy Tông ngẩng đầu hét thảm một tiếng, sau đó không còn một chút động tĩnh nào nữa. Hoàn Nhan Quán cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể dâng lên yết hầu, bỗng chốc hai mắt tối sầm lại, đổ gục xuống hôn mê bất tỉnh.
Tiếng thét của Hy Tông khiến chúng nhân ai nấy đều không khỏi rùng mình. Hoàn Nhan Lượng nhìn máu Hy Tông bắn lên mà tâm can phát run, đây chính là máu của bậc cửu ngũ chí tôn! Đấng quân vương trị vị thiên hạ mười lăm năm trời, cuối cùng cũng chết trong tay y!
Cuồng hỷ, đắc ý, kinh ngạc, bất an, các loại cảm xúc lan tràn ra khắp tâm trí Hoàn Nhan Lượng, y ngẩng khuôn mắt nhuốm đầy máu tươi lên, nhất thời đứng bất động tại chỗ.
- Hoàng thượng...
Tiếng hét từ tâm can phế phủ của Đồ Đan Ma, ngay sau đó nhân lúc mọi người còn đang bần thần, y đỡ Hoàn Nhan Quán từ dưới đất lên, phi thân ra khỏi cửa sổ.
Cũng vào lúc này, đám hộ vệ thủ hạ của A Lý Xuất Hổ nghe thấy âm thanh khác thường liền kéo tới, lấy can đảm xông vào đại điện. Chứng kiến Hy Tông hoàng đế toàn thân đẫm máu nằm gục trên mặt đất chúng sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân run rẩy quỵ trên đất.
- Hoảng cái gì?!
Nội thị tổng quản Đại Hưng Quốc cao giọng quát.
- Võ sĩ Long Tương Lâu Đồ Đan Ma cả gan làm loạn, còn không mau đuổi theo?
Đám hộ vệ sợ tới mức chỉ biết dập đầu liên tục, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra khỏi điện, ra khỏi điện lại gặp thêm một nhóm hộ vệ khác đang kéo tới, cục diện bỗng chốc trở nên hỗn loạn vô cùng.
Đường Quát Biện nhìn vị hoàng đế mới tháng trước còn chửi mắng mình nay đã nằm lịm trên vũng máu, không khỏi ngây người ra. Người đã chết, nhưng sao khuôn mặt vẫn uy nghi, dữ tợn như vậy, khuôn mặt đó dường như vẫn đang phát ra những tiếng cười dữ tợn dọa người.
Vẫn là Hoàn Nhan Bỉnh Đức định hồn lại trước tiên, y ho nhẹ một tiếng nói:
- Chư vị, nước không thể một ngày không có vua! Hôm nay hôn quân đã phế, phải chăng nên chọn trong số con cháu của thái tổ lập làm vua? ( Tg: Theo thông lệ nước Kim, vua chết thường sẽ lập anh em lên nối ngôi chứ không phải con cháu, cũng vì điều này mà những vị vua nước Kim khi nối ngôi đều đã có kinh nghiệm, kiến thức, đây cũng là một trong những yếu tố giúp người Nữ Chân quật khởi. Con cháu thái tổ ở đây chính là chỉ anh em họ hàng của Hy Tông).
Hoàn Nhan Bỉnh Đức nói xong thì hai mắt rực sáng, lòng nghĩ: "Đúng vậy, hiện tại quần long vô thủ, cha ta Hoàn Nhan Tông Hàn chinh chiến bao năm đem về cho đại Kim non nửa giang sơn này, hoàng vị này đương nhiên có phần của ta!". Hoàn Nhan Lượng liếc mắt nhìn y, trong mắt bắn ra quang mang như dã thú:
- Ngươi nói gì?
Giọng y trấn định như thường, song ánh mắt thì như muốn xé xác Hoàn Nhan Bỉnh Đức thành trăm mảnh.
Binh bộ thị lang Tiêu Dụ lập tức bước lên thét:
- Trước khi hành sự đã sớm giao ước lập Bình Chương ( chỉ Hoàn Nhan Lượng) làm vua, lúc này cần chi phải tranh cãi nữa?
Dứt lời kéo long ỷ tới, đẩy tới trước mặt Hoàn Nhan Lượng.
- Mong thánh thượng lấy đại sự làm trọng, thuận theo thiên mệnh, lập tức thân đăng đại bảo!
Hoàn Nhan Lượng nhìn chằm chằm vào long văn được điêu khắc tinh xảo trên long ỷ, trong lòng dao động như sóng biển. Tại thời khắc thế này, vốn dĩ nên nhún nhường một chút, song nhìn ánh mắt như lửa đốt của đám người Đường Quát Biện, Hoàn Nhan Bỉnh Đức, y chỉ mấp máy môi mà không biết nên nói gì. Bộc Tán Hốt Thổ không chờ được nữa bèn kéo Hoàn Nhan Lượng tới long ỷ, ấn y ngồi xuống, hét:
- Mong Bình Chương sớm làm hoàng đế để chúng ta sớm ngày hưởng phú quý!
Y xuất thân nhà binh, nghĩ gì nói nấy. Tiêu Dụ thấy đám Hoàn Nhan Bỉnh Đức vẫn có vẻ không phục, liền rút kiếm chặt gãy một góc thư án quát:
- Kẻ nói lời nuốt lời sẽ như chiếc án này!
Sau lưng y Bộc Sát Nộ cũng trừng mắt hung tợn nhìn chúng nhân. Hoàn Nhan Bỉnh Đức cũng là một kẻ thức thời, cảm thấy sát khí mỗi lúc một nặng, lập tức quỳ xuống quy phục. Đường Quát Biện, A Lý Xuất Hổ thấy y quỳ thì cũng lục tục quỳ xuống theo, lòng hối hận đáng ra nên quy phục ngay từ đầu mới phải. Hoàn Nhan Lượng thấy tất cả đều đã quỳ xuống mới thở ra một hơi khoan khoái. Toàn bộ người trong điện quỳ trên mặt đất nhuốm đầy máu Hy Tông, nhất tề hô vang " vạn tuế".
Hoàn Nhan Lượng nắm chặt hay tay long ỷ, chặt tới mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ au bỗng trở nên mê mang, hai dòng nước mắt chảy xuống. "Chúa thượng nếu không chìm đắt tửu sắc đánh mất lý trí, làm lung lay xã tắc, Hoàn Nhan Lượng ta làm sao phải đi bước đường này?!" Đám người ở dưới vội vã ra điều khuyên giải, xưng tụng Hoàn Nhan Lượng vì đại nghĩa diệt thân.
Hoàn Nhan Lượng gạt nước mắt, lau đi vết máu trên mặt, xong chợt nhớ ra điều gì, trợn mắt quát lớn:
- Đường Quát Biện!
Lại chỉ tay vào thi thể Hy Tông ra chỉ dụ:
- Lấy danh nghĩa của y, cấp tốc triệu Hoàn Nhan Tông Hiền vào cung, nói là cần thương nghị chuyện lập hoàng hậu!
Hoàn Nhan Tông Hiền vốn là tử địch của Hoàn Nhan Lượng trên triều đình, trước giờ luôn trung tâm với Hy Tông. Chúng nhân nghe khẩu dụ lòng không khỏi rét run. Ngay sau đó Hoàn Nhan Lượng lại quay sang Bồ Sát Nội ra lệnh:
- Bộ Sát Nộ, lập tức dẫn người đi bắt Tấn Vương Hoàn Nhan Quán về đây, sống phải thấy người chết phải thấy xác!
Mắt thấy Bồ Sát Nộ sắp bước khỏi cửa điện y lại nói thêm:
- Không bắt được nó ngươi cũng không cần trở về nữa!
...
Đồ Đan Ma cắp theo Hoàn Nhan Lượng chạy như bay ra khỏi tẩm cung.
- Phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng!
Hoàn Nhan Lượng vừa khóc vừa gào, lập tức bị Đồ Đan Ma bịt miệng lại.
- Tiểu tổ tông, đừng kêu nữa, trời sắp sập tới nơi rồi!
Giọng y cũng đã có chút run rẩy.
- Chỉ mong sao chúng ta bình an ra được khỏi hoàng cung.
Hy Tông vốn tôn sùng văn hóa Hán tộc, vì thế Hoàn Nhan Lượng từ nhỏ cũng thường đọc sách sử của người Hán, cũng đã biết ít nhiều về chuyện tranh quyền đoạt vị. Lúc này thấy sư phụ thường ngày vốn trầm ổn trấn định, nay cũng đã lo lắng tới mức toàn thân run rẩy, bền cố nén bi thương định thần lại. "Phải, trời sắp sập rồi, tổ chim nát thì trứng có lành được bao giờ. Đại Kim bây giờ xem ra chẳng còn chốn dung thân cho chúng ta rồi." Chợt lại có một âm thanh khác vang lên trong lòng hắn "Không được, Hoàn Nhan Lượng, ngươi phải tiếp tục sống, không thể làm mất mặt thái tổ thái tông được!". Hắn mím chặt môi ép bản thân nín khóc, nhưng nỗi sợ hãi, thống khổ từ sâu thâm tâm khiến hắn khống kìm được nước mắt, cổ họng vang lên từng tiếng nức nở.
Gió nổi lên rồi. Gió phương Bắc cuốn theo tuyết hoa vỗ lên mặt khiến Hoàn Nhan Lượng đau rát như bị đao cắt. Nương theo ánh đèn lồng dập dờn hai bên hành lang, hắn nhìn thấy những đám mây trên bầu trời đêm vẫy dày đặc như vậy, vẫn âm u như vậy, vẫn kinh khủng đáng sợ như một cơn ác mộng không hồi kết.
Tiếng ẫm ĩ từ phía Tiêu Y điện vọng tới. Hai người cũng chẳng dám quay đầu lại nữa, xuyên thẳng qua Diên Quang môn, dùng hết sức bình sinh mà chạy. Hộ vệ bên đường thấy Tấn vương kinh hoảng bỏ chạy thì đều lấy làm lạ, song không ai dám hỏi, chỉ là đánh tiếng vấn an mà thôi. Tới trước Anh Vũ môn, Hoàn Nhan Lượng cùng Đồ Đan Ma cố ra vẻ trấn định, theo bảo đám lính canh mở cửa, sau đó ung dung bước khỏi hoàng cung.
Vừa bước khỏi cung không bao lâu, phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa, theo đó là tiếng gọi "Tấn vương điện hạ xin dừng bước". Sư đồ hai người giật thót người, chuyện tới nước này chẳng thể tin ai nữa rồi, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy thẳng.
Trong đêm tuyết tối đen như mực, truy binh nhất thời không thể xác định hai người chạy về phương nào. Đồ Đan Ma chẳng quản thân mang trọng thương, thi triển tuyệt đỉnh khinh công, hai chân chạy mà dường như không chạm đất.
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hoàn Nhan Quán nức nở hỏi, hắn biết bản thân đã từ trên trời rớt xuống địa ngục, hiện tại chẳng còn chỗ nào dung hắn nữa rồi.
- Đi đâu à, trước mắt cả nước đại Kim này xem ra cũng chỉ còn Long Tương Lâu chịu thu nhận ngài thôi!
- Long Tương Lâu? Nơi ấy ở đâu, rất xa phải không?
- Xa.
Đồ Đan Ma trả lời cụt ngủn.
- Trước giờ Hoàn Nhan Lượng sợ nhất chính là Long Tương Lâu, một năm trước y lấy cớ người Biện Lương tư thông đại Tống, Long Tương Lâu cần chiếm cứ vùng đất trọng yếu, tâu lên Hoàng thượng điều động Long Tương Lâu Lâu chủ Hoàn Nhan Hanh đi tới tận Nam Dương ở phía nam sông Hoàng Hà.
- Nhuế vương Hoàn Nhan Hanh?
Hoàn Nhan Quán tuy luôn sống trong thâm cung, nhưng cũng từng nghe sư phụ đề cập tới đại danh Hoàn Nhan Hanh, y chính là đệ nhất cao thủ của Đại Kim.
Đồ Đan Ma dương hai hàng lông mày đã đọng đầy tuyết lên nói:
- Đúng vậy! Nhuế vương Hoàn Nhan Hanh là con trai của anh hùng dân tộc Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Bật, dũng võ cơ mưu chẳng thua kém phụ thân. Hiện tại cũng chỉ còn người này chịu ra tay trượng nghĩa mà thôi!
Ngừng một lát, Đồ Đan Ma lại nói:
- Phải rồi, khối long văn ngọc bội của điện hạ hãy còn chứ?
Hoàn Nhan Quán chột dạ, vội đưa tay mò vào trong áo, sờ thấy khối ngọc vẫn còn đó liền nắm lại thật chặt, run rẩy đáp:
- Vẫn còn.
Đồ Đan Ma cười nhẹ:
- Tốt! Khối ngọc ngày là vạn tuế gia tại trước mặt văn võ bá quan trao cho ngài, sau này nó sẽ làm vật chứng để ngài đòi lại ngai vàng. Ha ha, nếu ta có chuyện gì, điện hạ phải tự mình đi tìm Nhuế vương, lúc ấy đưa cho Nhuế vương xem khối ngọc, y sẽ làm chủ cho điện hạ.
Đồ Đan Ma nhắc tới Hòa Nhan Hanh và Long Tương Lâu tâm trạng bỗng ổn định lại rất nhiều, ôm chặt Hoàn Nhanh Quán quát lớn:
- Điện hạ nhất định phải sống, trọng trách diệt trừ lũ gian ác, chấn chỉnh giang sơn tất cả đều đặt lên vai người rồi!
Hoàn Nhan Quán toàn thân run lên một cái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời vẫn tối đen như mực, mùi máu tanh như vẫn lẩn quẩn đâu đây. Hoàn Nhan Quán tim như chảy máu, nhịn không được òa lên khóc:
- Sư phụ, ta... ta không làm được... ta sợ lắm!