72 năm trước tại Thất Tinh đại lục, Cửu Minh sâm lâm.
Một nam hài tử chừng 6 tuổi, thân hình gầy gò chạy hồng hộc đuổi theo một con hỏa thỏ. Mặt hài tử đỏ ửng lên vì nóng, vừa chạy vừa quát lên:
- Ngươi, đứng lại cho ta.
Đuổi theo gần nửa canh giờ, hỏa thỏ rốt cuộc về đến địa bàn của nó, nhảy vào cái hang dưới lòng đất.
Hài tử tức đến mức phồng mồm trợn má, chỉ vào hang thỏ:
- Ta đốt hang của ngươi, không tin ngươi lại không chạy ra.
Hài tử hít một ngụm khí, nín lại, tay bắt pháp quyết, khoảng 1’ sau liền thổi ra. Lửa từ trong miệng nam hài một mạch xông thẳng đến hang thỏ, nhưng chỉ đến cửa hang rồi dừng lại. Hài tử thử lại mấy lần nhưng thủy chung vẫn bị kết giới trước hang thỏ chặn lại, bực mình hét lên:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối, nếu ngươi còn không ra đây, ta liền sử dụng nhất vĩ!!!
Nam hài tử nói xong, căn bản là không cho hỏa thỏ đủ thời gian để chạy ra, lập tức bắt pháp quyết, niệm chú:
- Cửu vĩ hồ ly, nhất vĩ chi chủ!
Lời chú vừa dứt, vùng thắt lưng phía sau lưng liền mọc ra một cái đuôi trắng muốt, ngoe nguẩy dưới lớp áo bông dày cộp.
Hài tử đắc ý cười lớn, tay bắt pháp quyết, muốn thử thổi lửa lại lần nữa. Nhưng còn chưa kịp thổi ra, đuôi liền bị ai đó nắm lấy, nhấc bổng lên:
- HỒ MẶC!!! Con dám để lời nói của mẫu thân ngoài tai? Ai cho con sử dụng nhất vĩ?
Đuôi bị mẫu thân nắm chặt lấy, hài tử đau đến mức chảy nước mắt, gào lên:
- Aaaaa…Thả con ra….Đau…
Mỹ phụ thấy hài tử gào khóc, tay vẫn không hề nới lỏng:
- Biết đau sao không chịu nghe lời? Để cha con phát hiện ra, cả mẫu thân cũng bị liên lụy, biết không?
Mỹ phụ nói xong thì buông tay, thả hài tử xuống đất.
Hài tử ngồi thụp xuống đất, lấy tay xoa xoa cái đuôi bị đau, khóc nấc lên, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Mỹ phụ nhìn hài tử một hồi, cuối cùng vẫn bị làm cho mềm lòng, cúi người xuống bế đứa bé lên, ôm vào lòng:
- Thôi nín đi. Mẫu thân xin lỗi…
……………………
Từng đợt ký ức hết sức mờ nhạt trong chốc lát ùa về, vui vẻ có, ấm áp có nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm giác bi thương, uất hận.
Phụ thân vì muốn bảo vệ hắn mà chấp nhận hi sinh bản thân, phong ấn thần lực vào người hắn trước khi tử chiến diễn ra.
Mẫu thân cũng vì bảo vệ hắn mà sử dụng thượng cổ ma thuật trận, dùng bản thân làm vật dẫn.
- Mặc nhi, nhớ kỹ, sau này nhất định phải sống thật tốt. Chỉ cần con sống tốt, ta cùng mẫu thân con dù ở suối vàng cũng yên lòng. Con không cần báo thù cho ta, chỉ cần hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại là được rồi.
- Mặc nhi, con yên tâm, mẫu thân nhất định cứu con.
- Mặc nhi, sau này nhớ tìm một nương tử tốt, chỉ cần bằng một nửa mẫu thân là được rồi, sống vui vẻ đến trọn đời.
- Mặc nhi, đừng mạo hiểm tính mạng đi tìm kẻ thù. Mẫu thân không muốn cả con cũng vì kẻ đó mà chết.
- Mặc nhi, ngàn vạn lần đừng quay lại đại lục này, cho dù Hồ tộc sau này được phục hưng, con cũng đừng quay lại.
- Mặc nhi, con trước giờ rất ít khi nghe lời mẫu thân, cho nên lần này mẫu thân sẽ phong ấn ký ức con lại. Mẫu thân xin lỗi.
Từng lời nói trăn trối của hai người họ cứ không ngừng vang lên trong đầu Lôi Vũ, khiến nước mắt hắn không nhịn được mà chảy xuống.
Thì ra, hắn không phải là người mà là yêu hồ, hơn nữa còn là cửu vĩ hồ ly trong truyền thuyết. Tên của hắn, cũng không phải Lôi Vũ, mà là Hồ Mặc, con trai độc nhất của tộc trưởng Hồ tộc.
Lôi Vũ ngồi sụp xuống đất, vô thức nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tống Thiên Ân ngồi xuống trước mặt hắn, kéo đầu hắn áp lên xương quai xanh của nàng, thở dài:
- Bây giờ chàng định làm gì?
Lôi Vũ không trả lời nàng, cứ ngồi im như vậy đến tận sáng hôm sau.
Tống Thiên Ân thấy hắn rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, hỏi:
- Chàng nghĩ thông rồi?
- Ừ.
- Vậy chàng định thế nào?
- Báo thù.
Lôi Vũ quả quyết nói ra hai từ này, nhưng sau đó lại quay sang mỉm cười với nàng:
- Nhưng nàng yên tâm, ta biết tự lượng sức mình, tuyệt đối không để nàng trở thành quả phụ đâu.
Thiên Ân thấy hắn lên tiếng bông đùa nàng, trong lòng yên tâm hơn phần nào.
- Phải rồi, nàng biết ta là cửu vĩ hồ ly từ khi nào?
- Ngay từ lần đầu tiên song tu, ta đã cảm thấy hỏa hệ ma pháp của chàng có điểm khác thường rồi. Nhưng lần đó ta không để tâm lắm. Sau này nghe chàng kể việc ăn ma tinh hạch, lại vô tình phát hiện được 8 đạo phong ấn kia trong lúc hướng dẫn chàng hấp thụ ma pháp nên mới biết chàng là cửu vĩ hồ ly.
- Vậy…làm thế nào để phá bỏ 8 đạo phong ấn kia?
- Tháo bỏ phong ấn thì dễ, tiếp nhận Dị Huyết Chi Hỏa trong đó mới là khó. Chắc phụ thân chàng cũng chưa kể cho chàng nghe về huyết mạch cửu vĩ hồ ly, phải không?
Lôi Vũ lắc đầu, lắng tai nghe nàng nói tiếp:
- Cửu vĩ hồ ly không phải ma thú thông thường mà là hậu duệ của thượng cổ thần thú, nắm giữ Dị Huyết Chi Hỏa. Ma thú thông thường khi sinh ra có hình thú, tu luyện đến thập cấp mới có khả năng hóa hình người, kể cả hồ ly cũng vậy. Nhưng cửu vĩ hồ ly lại khác, khi sinh ra đã có hình người, thần hải lại giống như của nhân loại, cho nên hoàn toàn có thể tu luyện giống như người thường. Cửu vĩ hồ khi đạt đến cảnh giới Pháp Đế thì có thể hóa hình thành hồ ly. Mỗi đuôi của cửu vĩ hồ tượng trưng cho một thần hải. Cửu vĩ hồ mới sinh chỉ có 1 đuôi duy nhất, cũng chỉ có 1 thần hải duy nhất, hỏa hệ cũng là loại bình thường. Sau này khi đạt đến một cấp độ nhất định mới mọc đuôi thứ 2, hình thành nên thần hải thứ 2. Quá trình này, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết sau khi mọc đến đuôi thứ 3, hỏa hệ ma pháp sẽ bắt đầu biến đổi, trở thành Dị Huyết Chi Hỏa.
Thiên Ân nói xong một lúc lâu, Lôi Vũ mới xử lí hết chỗ dữ liệu trong lời nói của nàng, mù mờ hỏi:
- Tức là muốn tiếp nhận thần hải của phụ thân, ta phải có Dị Huyết Chi Hỏa trước?
- Ừ. Nhưng trường hợp của chàng có chút đặc biệt. Chàng được thừa kế 8 thần hải từ phụ thân, cộng thêm 2 thần hải sẵn có đã là 10 cái. Nếu chàng muốn có Dị Huyết Chi Hỏa, ít nhất phải mọc đến đuôi thứ 3, tức là phải có thêm 2 thần hải của riêng chàng nữa, tức là chàng sẽ có đến 12 thần hải!?
Lôi Vũ nghe xong vẫn không hiểu nàng muốn nói gì, ù ù cạc cạc ngồi im tại chỗ.
Thiên Ân nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, quyết định bỏ qua vấn đề này, nói thẳng vào trọng điểm:
- Cửu vĩ hồ ly có một cách tu luyện đặc biệt là ăn ma tinh hạch của hỏa hệ ma thú. Ma tinh hạch trong bụng cửu vĩ hồ ly sẽ tự động chuyển hóa, theo kinh mạch hòa vào trong thần hải. Cho nên, chàng không cần phải ngồi hấp thu hỏa hệ nguyên tố trong thiên địa như trước đây nữa, chỉ cần ăn ma tinh hạch thôi.
- Thế còn thời gian hệ?
- Ngồi tu luyện như thường.
Lôi Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi nàng:
- Hình như Tổng hội ngoài trưởng lão, chi chủ và tông chủ ra thì không ai được vào, sao nàng lại dẫn ta vào được?
- Chỉ có chi chủ không được phép dẫn người khác vào thôi, trưởng lão vẫn được phép đưa theo gia quyến theo cùng.
Thiên Ân đưa hắn một miếng ngọc bội, bên trên có khắc chữ “Tống”:
- Chàng cầm ngọc bội này đến Đan Bảo, đưa cho trưởng quỹ, bảo lão là chàng cần ma tinh hạch.
- Một lần lấy được bao nhiêu viên?
- Chàng thích lấy bao nhiêu thì lấy.
- Ma tinh hạch cấp độ nào cũng có!?
- Ừ.
- Từ đây đến Đan Bảo đi đường nào?
- Hướng Tây, khoảng 1000km.
- Được rồi, nàng bắt đầu đi.
Thiên Ân khó hiểu nhìn hắn, bảo hắn đi đến Đan Bảo, hắn lại bảo nàng bắt đầu làm cái gì?
- Nàng nhìn ta làm gì? Dùng ma pháp của nàng dịch chuyển ta đến đó đi. 1000km, ta đi liên tục 3 ngày cũng không đến được.