08-10-2011, 05:55 PM
|
|
Thiên Nhược Hữu Tình
|
|
Tham gia: Aug 2010
Đến từ: hồ chí minh
Bài gởi: 502
Thời gian online: 3452637
Thanks: 287
Thanked 1,988 Times in 298 Posts
|
|
NGƯỜI KIA, LÃO BẢN
Chương 4.3
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
“Bộ dạng của anh rất dọa người, cười một cái có được không ?”
Đoạn Hựu Lăng ngồi trên giường, còn Thiệu Giác ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở trong phòng xử lý vết thương ở trán cô. Suốt cả buổi vẫn mang vẻ mặt rất nghiêm túc, rất căng thẳng, chân mày nhíu chặt không giãn ra được một tí khiến cô không nhịn được mở miệng trêu chọc.
Ánh mắt của anh dời xuống nhìn cô một cái, vẫn là vẻ mặt không thay đổi tiếp tục băng bó xong vết thương.
“Thiệu Giác, anh đừng như vậy nha, cười một cái có được không ?”
Vẻ mặt vẫn là không thay đổi.
“Thật ra thì đây chỉ là xây xát ngoài da mà thôi, mấy ngày sau là tốt lên thôi” Cô an ủi anh không hy vọng anh tự trách bản thân.
Thiệu Giác như cũ buồn bực không lên tiếng, biểu hiện trên mặt thủy chung như một tiếp tục căng thẳng. Băng bó vết thương cho cô xong, anh vẫn buồn bực không lên tiếng thu dọn đồ đạc.
“Thiệu Giác !” Vẫn không được đáp lại khiến Hựu Lăng có chút tức giận, liền đưa tay ngăn không cho anh thu dọn.
“Anh muốn mang khuôn mặt này quay lại làm việc sao ? Anh muốn dọa khách trong quán bỏ chạy sao ? Anh muốn cố gắng của chúng ta lần này như muối bỏ bể sao ?”
“Sao cô ta lại muốn đánh em ?” Anh đột nhiên mở miệng, trong giọng nói không có chút nhiệt độ.
“Cái gì ?” Đoạn Hựu Lăng ngây ngốc một chút.
“Sao cô ta lại muốn đánh em ?” Anh nhắc lại lần nữa.
Đoạn Hựu Lăng nhìn anh nhún nhún vai không muốn trả lời. Anh thông minh tài trí như vậy, cô nghĩ anh cũng đã sớm biết nguyên nhân nếu không thì tại sao lại tức giận như vậy.
“Tại sao không trả lời anh ?”
“Mọi chuyện đã xảy ra, cũng qua rồi cần thiết phải hỏi nguyên nhân nữa không ?” Cô cố gắng để cho không khí dễ chịu chút ít, “Huống hồ đây không phải là lỗi của ai hết, nếu em không vào nhà vệ sinh thì cũng không phát sinh chuyện vừa rồi, cho nên…” Cô nhún vai tỏ vẻ hiểu biết.
“Bất quá như vậy…” Cô chuyển đề tài chợt lộ ra vẻ mặt sợ hãi :
“Em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua anh tức giận như vậy, anh biết lúc đạp cửa đã dọa cho mọi người sợ chết khiếp không ?”
Một tuấn nam đẹp trai, ưu nhã như vậy lại đi đạp cửa, thật làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
“Em không nên nói sang chuyện khác, tại sao cô ta đánh em mà em cũng không đánh lại ?” Anh một chút cũng không bị cô dẫn dắt sang chuyện khác.
Nhìn bộ dạng của anh, nếu không biết điều trả lời vấn đề thì nhất quyết hắn không từ bỏ ý đồ. Đoạn Hựu Lăng không nhịn được thở dài một hơi.
“Anh chắc đã nghe qua câu nói : hòa khí sinh tài ?”
Anh khó có thể tin trợn to hai mắt : “Em vì kiếm tiền mà không màng đến tính mạng ?”
“Làm gì khoa trương như vậy chứ ? Chẳng qua bị một cái tát và một vết thương nhỏ mà thôi”
“Đó là do em may mắn” Anh giận không kiềm được rống lên :
“Nếu như lúc em té ngã khi cửa không có người đẩy vào, em đụng vào cửa thì có chắc là bị thương một lỗ nhỏ như vậy không ? Nếu như cửa có gì bén nhọn thì em còn đứng ở đây nữa không ?”
“Cho nên ý của anh là nên đánh lại khách sao ?” Cô bất đắc dĩ nhìn con sư tử đang nổi giận.
Thiệu Giác mím chặt môi, ngực phập phòng tức giận nhìn cô.
“Anh không nên tức giận như vậy có được không, dù sao em chỉ bị một vết thương nhỏ mà thôi, coi như trong rủi gặp may đi” Cô ôn nhu trấn an anh.
“Trong rủi gặp may ? Em có biết vết thương này sẽ để lại sẹo ?”
“Là sao, có nghiêm trọng như thế sao ?” Cô đưa tay sờ sờ vết thương đã được băng lại, vẻ mặt bình tĩnh tuyệt không để ý như lời nói.
“Em…em thật làm anh tức chết !” Thấy cô vẻ mặt vô vị khiến anh vô cùng buồn bực.
Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt vô tội nhìn anh, biểu hiện trên mặt như có ý nói “em làm sai cái gì sao?”
Thiệu Giác vô cùng tức giận trợn mắt nhìn cô, đột nhiên không nói hai lời đứng dậy bỏ đi.
Đoạn Hựu Lăng không hiểu gì gãi gãi đầu, đứng dậy đi tới bàn trang điểm nhìn nhìn vết thương đã quấn gạc một lát sau đó mới rời phòng quay lại quán.
Cô vừa xuất hiện lập tức nhận được quan tâm từ bốn phía.
“Đoàn tiểu thư, cô có khỏe không ?”
“Đoàn tiểu thư, cô có muốn đi bệnh viện kiểm tra không ?”
“Đoàn tiểu thư, vết thương có đau hay không ? không ảnh hưởng tới đầu chứ ?”
“Quản lý, cô có muốn nghỉ ngơi một ngày ? Chuyện trong quán giao lại cho chúng tôi xử lý đi” Ngay cả sinh viên làm thêm cũng không khỏi lo lắng.
“Tôi vẫn tốt, không có chuyện gì, cảm ơn mọi người đã quan tâm” Cô đối với sự quan tâm của mọi người chỉ mỉm cười “Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì”
“Có thật không, quản lý ? Tiểu Bình hồ nghi hỏi.
Cô gật đầu.
“Kia…quản lý” Tiểu Bình muốn nói lại thôi.
“Gì vậy ?” Cô hỏi
Tiểu Bình rụt rè nhìn về phía quầy ba : “Có biện pháp gì hay không ?”
Đoạn Hựu Lăng nhìn theo, chỉ thấy bên trong quầy ba Thiệu Giác mang vẻ mặt rất khủng khiếp, bốn phía một mảnh âm trầm khiến chỗ ngồi bên quầy ba lúc nào cùng chật kín nay không một bóng người, còn những người ngồi gần đó cũng câm như hến không giám mở miệng nói chuyện.
“Tôi biết rồi” Cô gật đầu với Tiểu Bình.
Tiểu Bình nghe vậy khẩu khí có chút nới lỏng.
Hựu Lăng đi vào bên trong quầy ba đến bên cạnh Thiệu Giác thấp giọng nói :
“Anh thật muốn dọa khách trong quán chạy hết đi phải không, Thiệu Giác ?”
Anh trầm mặc không nói, không để ý tới cô.
“Thiệu Giác !” Cô đưa tay kéo kéo áo hắn, giọng rất cầu khẩn.
“Em không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì ?” Anh rốt cuộc cũng mở miệng nhưng giọng vẫn lãnh đạm nghe như đang còn tức giận.
“Anh đừng tức giận có được hay không ? Cùng lắm em nghe anh, lần sau có người đánh mình thì đánh lại không kể là khách hay không, có được không ?” Cô cùng anh nói giỡn nhưng vẫn nhìn anh chằm chằm.
|