Thủy Thiên Nhi rất lo lắng cho mọi người trong nhà mình, nàng dự định sẽ trở lại trong thành đi dò thám tin tức.
Vì không muốn bị phát hiện, Thủy Thiên Nhi vội đem y phục của mình làm cho càng bẩn càng nát, nghiễm nhiên dáng dấp liền mang bộ dạng của một tiểu khất cái. Đưa mắt nhìn một chút thì bao quần áo so với bộ dạng của Thủy Thiên Nhi là rất không tương hợp. Đáng tiếc chính là, tuy rằng y phục vừa bẩn vừa nát, nhưng bao quần áo lại là tốt nhất, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn ra chỗ quái dị. Thủy Thiên Nhi đem bao quần áo lăn qua trên mặt đất, làm cho rất bẩn, hầu như nhìn không ra nguyên trạng mới bỏ qua.
Thủy Thiên Nhi lưng đeo bao quần áo, dọc men theo đường nhỏ mà đi. Đi được một đoạn đường, Thủy Thiên Nhi cảm thấy vừa mệt vừa đói, vội lấy một miếng bánh màn thầu mà Thủy Ngạn Thiên lưu cho nàng đem ra ăn, tạm thời dùng để lót dạ. Thủy Thiên Nhi biết, những cái bánh màn thầu này là dùng để cứu nguy những lúc đói,... chính mình không rõ bao lâu mới có thể có được đồ ăn khác, cho nên nhất định phải ăn dè, mỗi lần ăn chỉ một miếng nhỏ, để không đói là được rồi.
Đại khái đi được một canh giờ, cuối cùng đã tới cửa Thủy Lạc Thành, Thủy Thiên Nhi thấy tại cửa thành, vệ binh kiểm tra người ra vào rất nghiêm ngặt, phỏng chừng là bởi vì đại án của nhà mình. Thủy Thiên Nhi nhất thời trong lòng cảm thấy thê lương, xem ra tất cả mọi người là lành ít dữ nhiều.
Thủy Thiên Nhi chỉ là một đứa bé, quần áo thì rách nát, chính vì vậy rất dễ dàng trà trộn đi vào thành.
"Ôi chao, các ngươi có nghe nói gì hay chưa, Thủy Phủ ban đêm ngày hôm qua bị diệt môn, ngay cả hạ nhân cũng không có buông tha, thực sự là hung ác a!"
"Cũng không biết Thủy gia cùng với ai kết thù oán lớn như vậy, cư nhiên muốn diệt môn."
"Ôi... Những điều này là do kẻ có tiền gây nên, chúng ta là những người nghèo là thế nào cũng sẽ không kết oán lớn mà chết thảm như vậy đâu."
"Nhưng mà, ta nghe nói cũng không giống như là báo thù. Có người nói là ở ngọn núi phía Nam gần đây có một tên sơn tặc làm rất nhiều việc ác, thấy Thủy gia nhiều tiền, đỏ mắt, cho nên thừa dịp ban đêm lẻn vào cướp bóc."
" Nhưng thật ra ta không có nghe nói như thế. Nếu đúng là như vậy thì thật là đáng sợ! Sơn tặc quả thực là không coi vương pháp ra gì."
"Không thể như vậy được, đây là diệt môn mà!"
"Bản thân ta thì nghe nói là mấy trăm xác người chết trong Thủy phủ nhưng không có thấy xác tiểu thiên kim, xem ra tiểu thiên kim thật đúng là phúc lớn mạng lớn!"
Trái tim Thủy Thiên Nhi nhất thời tê tái, theo quán tính đi tới, phảng phất như cái xác không hồn.
"Đã chết, đều chết hết... Đều chết hết... Không có một người sống sót..." Thủy Thiên Nhi mất hồn mất vía cúi đầu bước đi trên đường.
"Hài tử này thật đáng thương, nhỏ tuổi như vậy mà… ôi..." Một đại thẩm nhìn thấy bộ dáng thương cảm của Thủy Thiên Nhi như vậy, liền cho rằng Thủy Thiên Nhi là tên khất cái, kéo bàn tay Thủy Thiên Nhi lại rồi cho Thủy Thiên Nhi một đồng tiền. Thủy Thiên Nhi ngơ ngác, mở to mắt nhìn đại thẩm trước mặt, chợt nhớ tới cha mẹ của mình khiến nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Kết quả đại thẩm cho rằng Thủy Thiên Nhi vì đói mà choáng váng, vội mua một cái bánh bao đưa cho Thủy Thiên Nhi: "Tiểu muội muội, lại đây đại thẩm mua cho ngươi cái bánh bao nè, mau cầm lấy ăn đi..."
Thủy Thiên Nhi ngơ ngác nhìn đại thẩm trước mắt, mình thực sự nghèo túng như thế sao? Thực sự không nghĩ tới việc làm một tên lại tốt như vậy, không làm gì mà cư nhiên lại có miếng ăn, có tiền để cầm.
Đại thẩm lại cho rằng Thủy Thiên Nhi chắc đói bụng đã lâu nên ăn một cái bánh bao còn chưa đủ no, liền nắm tay Thủy Thiên Nhi kéo đến giá bánh bao bên cạnh, kêu Thủy Thiên Nhi cầm lấy ăn.
Thủy Thiên Nhi khóe mắt nước mắt lưng tròng, trên thế giới còn nhiều người tốt ah, dù sao mình cũng không phải là quân tử gì, của ăn xin ăn cũng không sao cả.
Vì vậy thương cảm nhìn lão bản bán bánh bao, mắt ngập nước mắt ngập ngừng hỏi: "Ta có thể cầm sao?"
Lão bản bán bánh bao nhìn Thủy Thiên Nhi thật là thương cảm, ánh mắt bi thương, thấy vậy lão bản cũng rơi nước mắt, xoa xoa ánh mắt, hào khí nói rằng: "Tiểu muội muội, cầm ăn đi, không cần trả tiền!"
Thủy Thiên Nhi vội vàng cầm lấy, cảm kích nói: "Lão bản Ngài thật là một người tốt, Ngài sinh ý nhất định sẽ phát triển không ngừng, bạc tựa như nước Lạc Hà kéo dài không dứt. Trong nhà phụ từ tử hiếu, cả người lẫn vật thịnh vượng, làm rạng rỡ tổ tông... phải nói là nhất định Ngài sẽ phát tài!"
"Đại thẩm, người quả thực có tâm Bồ Tát, người nhất định là Quan Thế Âm chuyển thế, cứu khổ cứu nạn ha! Cảm ơn đại thẩm, cám ơn lão bản thúc thúc!" Thủy Thiên Nhi cầm bánh bao người ta cho liền cảm kích khen ngợi.
"Hài tử này lời nói thật là ngọt! Được rồi, từ từ ăn đi nghen, tiểu muội muội..." Hảo tâm đại thẩm cùng với lão bản bánh bao đều vui tươi hớn hở đối với biểu hiện của Thủy Thiên Nhi rất là hài lòng.
Thủy Thiên Nhi ôm một đống bánh bao, lưng đeo bao quần áo nép vào góc tường mà đi.
Không có người chiếu cố mình, thì chính mình phải tự lo thôi. Hiện tại Thủy Thiên Nhi không có nhà để về, tuy rằng trên người có chút bạc, nhưng chỉ có một ít nhất định là không đủ tiêu, trước tiên là phải tìm việc gì đó để làm. Tuy nhiên Thủy Thiên Nhi lại lực bất tòng tâm, một tiểu hài tử năm tuổi thì làm được việc gì chứ?
Mặc dù rất muốn đi tới Thành chủ phủ nhưng phụ thân cũng đã dặn nhất định ở đó có người theo dõi. Giờ phút này, Thủy Thiên Nhi cảm thấy mình thật bất lực, cảm giác này trội lên mãnh liệt chưa từng có.
Thủy Thiên Nhi đang nghĩ thất thần, bỗng nhiên có người đụng phải bả vai của nàng. Thủy Thiên Nhi ngẩng đầu, thấy một nam hài tử chừng mười tuổi, y phục rách nát, so với chính mình còn muốn bẩn hơn, đang đưa mắt nhìn mình. Thủy Thiên Nhi cau mày, biểu thị không giải thích được.
"Này, tiểu tử, nhìn ngươi hẳn là vừa mới gia nhập bang hội chúng ta hả, ngay cả một cái quy củ cũng không hiểu?" Nam hài du côn nói. Đem Thủy Thiên Nhi với dáng vẻ tên khất cái trở thành nam hài tử.
"Ta không phải..." Thủy Thiên Nhi đang suy nghĩ giải thích, kết quả là nam hài ngồi chồm hổm xuống đem năm cái bánh bao trong lòng Thủy Thiên Nhi toàn bộ đoạt lấy rồi dõng dạc nói rằng: "Nhìn cái gì vậy, đây là quy củ! Nếu không cút ra khỏi Thủy Lạc Thành cho ta!"
Hai tròng mắt Thủy Thiên Nhi dựng thẳng lên, chẳng lẽ mình thật là xui xẻo sao, ngay cả tên du côn cũng tìm đến mình?
"Các ngươi là ai ?" Thủy Thiên Nhi tuy rằng sợ hãi, thế nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, mà hỏi lại: "Lẽ nào các ngươi cả ta cũng không nhận biết sao chứ ? Còn dám tại Thủy Lạc Thành hỗn láo?" Đối đãi với lưu manh thì biện pháp tốt nhất chính là phải du côn hơn so với hắn.
"Ngươi là ai? Lão đại ta ở chỗ này đã vài năm, chưa từng có nghe qua trong Cái Bang có một người như ngươi!" Nam hài khinh miệt nhìn Thủy Thiên Nhi. Đây là vận mệnh a, tự nhiên lưu lạc đến đây lại bị một tiểu khất cái khinh bỉ.
"Các ngươi một chút kiến thức cũng không có, Cái Bang các ngươi dựa vào cái gì để đánh giá năng lực của đệ tử?" Thủy Thiên Nhi cũng không chút hoang mang hỏi lại.
"Đương nhiên là xem ai có năng lực ăn xin nhất a, xin được càng nhiều thì đương nhiên năng lực càng cao." Nam hài tử rất tự hào trả lời.
"Thế ta hỏi ngươi, ngày hôm nay ngươi xin được vật gì rồi vậy?" Thủy Thiên Nhi trong lòng có điểm tựa, lời nói cũng có khí thế hơn.
"Èo... Cái này… nói sao ta... Ngày hôm nay vận khí không được tốt...". Thủy Thiên Nhi đã sớm đoán được, nếu không sao lại nhìn mình chăm chú như vậy chứ?
"Đây không phải là vấn đề vận khí, xét đến cùng, đây là năng lực. Có người trời sinh đã có năng lực làm tên khất cái, nhưng có người chỉ có thể dựa vào vận khí, thì nói thí dụ như, ngươi chính là một người dựa vào vận khí, mà ta đây, chính là vào năng lực của mình!" Lúc này đến phiên Thủy Thiên Nhi đắc ý, khóe miệng cười đầy tiếu ý chứng kiến khóe miệng tên nam hài đang run rẩy, lông mi thì chớp chớp, nghi hoặc nhìn Thủy Thiên Nhi.
"Ta chưa từng nghe có ai nói qua như thế ?" Hai hàng lông mày tên Nam hài nhăn nhíu lại, trên trán bùn đất rơi lả tả, tên khất cái nhìn có chút ô uế, eo kinh... Thủy Thiên Nhi hít vào một hơi, nhắm hai mắt lại, sợ mình nhìn sẽ nôn ra.
"Sỡ dĩ ta nói ngươi không có kiến thức là vì…à vừa rồi ngươi có chứng kiến đại thẩm và lão bản bán bánh bao không? Ta căn bản cũng không có mở miệng, không có làm ra bất kỳ động tác gì, mà bọn họ lại chủ động cho ta bánh bao, biết tại sao không? chính là dựa vào ánh mắt, đương nhiên đối với loại người chỉ dựa vào vận khí xin ăn như ngươi, thì ta có nói ngươi cũng không hiểu. Ánh mắt là cảnh giới ăn xin cao nhất, đó là vô thanh thắng hữu thanh (không tiếng động thắng có tiếng), có thể đạt được hiệu quả lớn nhất; thứ hai, chính là chi thể (thân thể cùng tứ chi) cảnh giới, chính là ngươi dùng tay chân, thân thể làm các động tác thì sẽ có người cấp thức ăn cho ngươi, có thể đạt được cơm no áo ấm; cuối cùng mới dựa vào ngôn ngữ, đây là biện pháp ăn xin lạc hậu nhất, thế nhưng vẫn có thể đảm bảo ấm no. Ta xem ra loại khất cái như ngươi, phỏng chừng chỉ là tầng ngôn ngữ cũng không thể làm được, nếu không cũng sẽ không nghèo túng như vậy, lại còn phải tranh giành thức ăn với tên khất cái khác. Ta xem ngươi ngay cả đạo đức của một tên khất cái cũng không có, chỉ biết khi dễ tên khất cái khác... Ôi, còn có thể nói cái gì chứ, thất bại! Bản thân ta nói cho ngươi nhiều như vậy là dựa vào quyển khất cái bí tịch này, tuy nhiên với những kẻ không có tư chất làm khất cái như các ngươi mà ta lại nói nhiều như vậy, thật là lãng phí!" Thủy Thiên Nhi nhìn thấy nam hài cùng với đồng bọn phía sau hắn cùng mở to ánh mắt, miệng chảy đầy nước bọt đang nhìn nàng bất khả tư nghị, nàng chỉ biết hỏa hậu đã được rồi, chỉ cần bọn họ tin tưởng mình, nàng liền có biện pháp để cho bọn họ nghe lời mình, khi đó mình sẽ không phải lo nghĩ về vấn đề ăn uống nữa.
"Không nghĩ tới tiểu huynh đệ quả nhiên là chân nhân không lộ tướng, thế ngoại cao nhân ah! Huynh đệ ta xin bội phục! Ta lập tức mang tiểu huynh đệ đi gặp trưởng lão Cái Bang của chúng ta. Tiểu huynh đệ tương lai nếu như phát đạt, nhất định không được quên ta đó! Những cái bánh bao này chúng ta trả lại cho ngươi, đây là một chút lòng thành của chúng ta, tiểu huynh đệ nhất định phải nhận lấy." Nam hài lục soát từng tiểu khất cái, lấy ra mỗi người một đồng tiền, tổng cộng có mười mấy đồng, Thủy Thiên Nhi vừa lòng gật đầu.
"Yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ đề bạt các ngươi." Thủy Thiên Nhi ra vẻ ông cụ non gật đầu, "Sau này các ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta là Thiên Nhi, các ngươi tên gì ?"
"Thiên Nhi lão đại, ta là Cẩu Oa, đây là Nhị Tử, đây là Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tiểu Hắc..." Cẩu Oa lần lượt giới thiệu, xem ra Cẩu Oa là tên cầm đầu những tiểu khất cái này, thảo nào có thể đưa Thiên Nhi đi gặp trưởng lão.
"Sau này tất cả mọi người theo Thiên Nhi lão đại, đều nghe theo Thiên Nhi lão đại, biết chưa ?" Cẩu Oa ra dáng thủ lĩnh quát.
"Thiên Nhi lão đại, sau này chúng ta tất cả nghe theo ngươi!" Mọi người tất cả đồng thanh nói, xem ra Cẩu Oa này rất có uy tín nha.
"Được rồi, Cẩu Oa, sau này ngươi chính là lão nhị, sau này ta trực tiếp lãnh đạo khẳng định cũng không được nhiều, các tiểu đệ này ta giao cho ngươi." Thủy Thiên Nhi vỗ vai Cẩu Oa, biểu thị rất coi trọng, làm cho hắn cảm đọng một hồi, sau này càng trung thành và tận tâm theo sát Thủy Thiên Nhi, giúp Thủy Thiên Nhi rất nhiều công việc, đó là việc sau này, tạm thời không đề cập tới.