[Tiên Hiệp] Lệ Quỷ Khiếu Thiên - TG: Nhan Như Phong
Lệ Quỷ Khiếu Thiên
Tác giả : Nhan Như Phong
-----oo0oo-----
Mở đầu.
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
Năm 2105 Công Nguyên, sau mười hai giờ trưa.
Tiết trời rét lạnh.
Bên trong quán cà phê A Thị.
“Hắc hắc! Thật thoải mái, qua đêm nay, hai ta rốt cuộc không cần lén lén lút lút nữa!”, một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trong góc khuất của quán cà phê cười nói.
Trong tiếng cười của gã đàn ông lộ ra một loại âm hiểm quỷ dị!
“Bớt nói lại đi, lời em dặn anh làm đến đâu rồi?”, gạt phắt bàn tay phải của gã đàn ông ra, một cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi còn trẻ nói chuyện không chút kiên nhẫn.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái tựa hồ thoáng qua một tia u buồn.
“Ha ha, sếp ơi sếp, yên tâm đi! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”, gã đàn ông thực hiện một kiểu chào theo nghi thức quân đội để mua vui, vẻ mặt tươi cười lên tiếng.
Cô gái kia không cười mà đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi được vài bước, cô liền xoay đầu lại cau mày nói câu cuối cùng, “Ngàn vạn lần đừng làm hỏng chuyện, bằng không trò chơi của chúng ta cũng chấm dứt!”
Nhìn thấy bóng lưng của cô gái rời đi, gã đàn ông nhếch môi cười lạnh, “Nói nhảm! Qua đêm nay, toàn bộ tài sản của Diệp Vũ cùng Tương Lệ cô vợ của hắn là đều thuộc về tao!”
Gã đàn ông xiết chặt tay, những đốt tay trắng bệch, sau đó hắn vừa cười lớn vừa bước về phía cửa, đuổi theo hắn là một trận chỉ trích của những khách hàng khác.
Tầng thứ ba mươi lăm tòa nhà cao tầng A Thị.
“Chị Lý, chị làm ơn đem báo cáo nửa năm tiêu thụ của công ty nửa năm nay đến đây, tôi muốn xem lại một chút, không hiểu tại sao lợi nhuận của công ty năm nay lại chỉ cao hơn năm trước một chút!”, một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngồi trước bàn làm việc nói với một phụ nữ trung niên.
Thanh niên kia mặc tây phục màu sáng phối với chiếc quần trắng, dưới chân mang một đôi giày Nike, mặc dù hắn giả vờ tùy tiện nhưng trên người lại toát ra một loại uy nghiêm cùng quyết đoán.
“Dạ, tổng giám đốc, tôi đi lấy ngay!”, người phụ nữ trung niên ôm một chồng tư liệu xoay người rời đi.
“Vẻ đẹp tươi sáng như hoa tuyết...ly biệt ngươi, mặc cho tuổi già nua kéo về...”
Đột nhiên, bên tai thanh niên truyền đến tiếng chuông điện thoại du dương, chỉ thấy chiếc Nokia đời mới nhất đang khẽ rung lên trên bàn .
Thanh niên cầm lấy di động áp vào bên tai, hắn cũng liếc mắt trông thấy trên màn hình di động hiện lên hai chữ “Bà xã”.
“A, anh Vũ, em làm cơm xong rồi, buổi tối phải trở về nhà ăn cơm nha!”, một thanh âm dịu dàng từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Ừm, Lệ Lệ, anh biết rồi, tan sở xong anh sẽ về nhà ngay, bây giờ còn chút việc, về nhà rồi nói chuyện tiếp nhé!”, thanh niên trả lời một câu liền lập tức kết thúc cuộc nói chuyện.
Diệp Vũ không thích nói chuyện điện thoại cá nhân trong giờ làm việc, không riêng gì đối với bản thân, hắn cũng yêu cầu như thế đối với toàn bộ nhân viên trong công ty.
Năm phút sau, Diệp Vũ nhận lấy báo cáo tiêu thụ của chị Lý vừa rồi đưa tới, sau đó hắn bắt đầu tập trung vào công việc.
Là một sinh viên chưa tốt nghiệp người đại học Công Thương Quản Lý, suy nghĩ của Diệp Vũ đối với kinh tế có chút vượt xa người bình thường.
Gia nhập công ty VT năm năm, từ một nhân viên kế hoạch tiêu thụ nho nhỏ trở thành CEO (tổng giám đốc điều hành), cũng chính là Tổng giám đốc, tốc độ thăng tiến này có thể nói là kinh khủng.
Nhờ vào ý tưởng kinh doanh thiên phú cùng tầm nhìn mẫn cảm đối với thị trường, mặc dù chỉ mới hai mươi tám tuổi nhưng hắn đã tích lũy được một khoản tài sản kha khá.
Từ điều kiện kinh tế nhìn lại, Diệp Vũ chính xác có thể gọi là giàu có, nơi ở là căn biệt thự, phương tiện đi lại là ô tô nhập khẩu danh tiếng, mặt khác hắn còn có một cô vợ vô cùng xinh đẹp, thứ duy nhất không được như ý muốn chính là vợ chồng hắn mặc dù đã kết hôn ba năm nhưng vẫn chưa có một mụn con.
Đỗ xe bên đường, Diệp Vũ tạt vào cửa hàng bán hoa mua một đóa hoa tươi, dự tính dành tặng cho vợ yêu ở nhà.
Từ sau khi quen biết Tương Lệ cho đến hiện tại, cuối tuần nào Diệp Vũ cũng tặng nàng một bó hoa tươi, cho dù đã kết hôn nhưng thói quen này vẫn duy trì đến tận bây giờ.
Về đến nhà, Diệp Vũ phát hiện hôm nay Tương Lệ đặc biệt chuẩn bị rất công phu, trên bàn cơm còn bày biện những ngọn nến màu đỏ, lại thêm một chai rượu đỏ đã mở, cuối cùng là những món ăn hương vị ngào ngạt.
Hai vợ chồng trò chuyện ngọt ngào qua ánh sáng lung linh của ngọn nến, ánh đèn mờ ảo cùng tác dụng của men rượu, Diệp Vũ không khống chế nổi tâm tình của mình, hắn bất chấp tất cả mà kéo Tương Lệ vào phòng.
Bởi vì làm việc bận rộn, giao thiệp rộng rãi, Diệp Vũ khó được về nhà ăn bữa cơm, hơn nữa cơ hồ mỗi ngày tối khuya mới về đến nhà, vất vả lắm mới có cơ hội gần gũi vợ, Diệp Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Mây mưa một lúc, Diệp Vũ cảm giác có chút đau đầu, thân thể cũng rất mệt mỏi, vì thế hắn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật say.
Tương Lệ một thân trần truồng từ trên giường bước xuống, nàng phủ thêm chiếc áo ngủ rồi lấy từ trong ngăn tủ ra một đôi găng tay cao su.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động du dương của chồng vang lên, bất quá Tương Lệ không để ý tới, cô lập tức đi ngang qua phòng khách vào bếp, sau đó bước vào nhà tắm bật vòi hoa sen.
Trở lại phòng ngủ, Tương Lệ hai tay ôm lấy Diệp Vũ rồi kéo hắn từ giường đến phòng tắm, cô để mặt hắn gối lên bồn tắm, toàn thân ngâm trong nước.
Điều khiến người khác kỳ quái chính là động tác của Tương Lệ dằn vặt như vậy nhưng Diệp Vũ vẫn ngủ như chết, hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào.
Trở lại phòng, Tương Lệ kéo lại chăn đệm, sau đó cô đem quần áo của chồng ném trên chiếc ghế ngoài phòng tắm, xong đâu đó, cô lấy điện thoại trong túi áo của chồng đặt trên mặt sàn.
Sau khi dọn dẹp cẩn thận sàn nhà cùng thức ăn dư thừa trong bữa tối, Tương Lệ liền mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Bất quá trước khi rời đi, Tưởng Lệ mở van hơi gas trong phòng bếp, sau đó đẩy cửa thông phòng bếp với phòng khách, kế tiếp cô đem bao tay nhựa của mình nhét vào ví da.
Tương Lệ lái xe khá nhanh, trên đường đi thuận tiện ghé qua mua một kẹo cao su, sau đó tiện tay đem vất đôi găng tay cao su vào thùng rác ven đường rồi đi thẳng đến một căn trọ ở nơi khác.
Bước vào căn số 801 tòa nhà A, nơi đó đã có ba phụ nữ trung niên đang đợi, bốn người tám chuyện một lúc rồi bắt đầu cuộc cách mạng vĩ đại...đánh mạt chược.
Hơi gas theo khóa van chậm rãi xì ra ngoài, bởi vì phòng bếp cùng phòng tắm ở gần nhau, hơn nữa diện tích lại không lớn nên hơi gas hăng nồng nhanh chóng tràn ngập xung quanh.
Chỉ là, Diệp Vũ nằm trong bồn tắm vẫn không có chút phản ứng gì, dưới tình trạng hôn mê, hắn không ngừng hít khí CO2 vào phổi.
Viên thuốc ngủ trong chai rượu đỏ hiệu quả không ngờ, Tương Lệ phải cất công khá lâu để nghiền nát nó rồi hòa tan hoàn toàn trong chai.
Bữa tối nói gạt rằng dạ dày không ổn, Tương Lệ tuyệt đối không chạm môi đến chai rượu đỏ này, ngược lại, nhờ vào không khí ấm áp nên Diệp Vũ đã uống không ít.
Ước chừng một giờ sau, Diệp Vũ trong hôn mê không hề hay biết mà hít vào quá nhiều khí CO2 dẫn đến tử vong.
Chỉ là, kế hoạch đến đây vẫn chưa chấm dứt, một giờ sau, Tương Lệ đang cùng đám chị em chiến đấu kịch liệt trên bàn mạt chược thì chiếc di động trên ghế trong phòng bếp đột ngột vang lên.
“Vẻ...”, đó là nhạc chuông điện thoại của Diệp Vũ, bài hát “Tóc như tuyết”. Chỉ là tiếng chuông chỉ vừa ngân lên một từ thì, “Ầm!” một tiếng vang thật lớn phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm tối.
Hơi gas tràn ngập trong phòng bếp tiếp xúc với sóng điện thoại di động liền bén tia lửa dẫn đến tiếng nổ kịch liệt, lực mạnh khổng lồ đánh vỡ toàn bộ vật phẩm thủy tinh trong nhà Diệp Vũ, mà nằm ở trung tâm vụ nổ, phòng bếp cùng phòng tắm trong nháy mắt hoàn toàn biến đổi.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cao ở ngoại ô, gã đàn ông từng gặp qua Tương Lệ ở quán cà phê nhanh chóng tháo sim trong điện thoại ra, hắn tùy tay ném nó sang một bên rồi lại thay một sim khác vào.
Bởi vì phòng bếp cùng phòng ngủ trong biệt thự của Diệp Vũ đều là cửa thủy tinh, sau vụ nổ khí gas, hai cánh cửa đều bị phá vỡ, toàn bộ cửa sổ thông ra bên ngoài cũng vỡ vụn, khí CO2 theo những chỗ hở này thoát ra ngoài rất nhiều, hơi gas trong phòng cũng trở nên loãng hơn.
Nhìn xuống chiếc đồng hồ thời trang rất hợp với trang phục đang mặc, Tương Lệ vừa đánh mạt chược vừa dùng ngón giữa chà xát lên mặt đồng hồ một chút, sau đó nàng vừa cười vừa ném xuống một quân, “Ha ha! Cùng một màu rồi...!”
Ở một nơi khác, gã đàn ông đứng trên đỉnh núi kia cũng cùng lúc nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại di động, “10:05”, khóe miệng hắn co rúm lại phát ra một tiếng cười gian, thanh âm vô cùng lạnh lùng, “Diệp Vũ, vĩnh biệt!”
-o0o-
Lệ Quỷ Khiếu Thiên
Tác giả : Nhan Như Phong
Quyển 1: Quỷ Giới.
-----oo0oo-----
Chương 1: Chân tướng, hận!
Converter: Vô Tình Khách
Biên dịch: Khán Nguyệt
Biên tập: Thụy An An
Nguồn: ************
Sau khi khôi phục ý thức, Diệp Vũ phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm, ngay cả đầu cũng ngập đầu trong nước. Điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là mặc dù đầu bị ngập trong nước nhưng lúc này hắn lại không có bất cứ cảm giác khó chịu gì.
Chậm rãi từ trong bồn tắm ngồi dậy, Diệp Vũ kinh ngạc phát hiện lúc này bên ngoài phòng tắm là một cảnh tượng vô cùng hỗn độn, trên mặt đất là vô số mảnh thủy tinh vỡ nát, trên tường, trên trần nhà đều bị cháy xém.
Hai viên cảnh sát mặt đồng phục đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất trong phòng bếp.
“A! Anh cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ở trong bồn tắm?”, Diệp Vũ mở miệng hỏi viên cảnh sát gần đó.
Chỉ là viên cảnh sát kia dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, căn bản cũng không có bất kì phản ứng nào.
“Nè! Hai anh cảnh sát kia, tôi đang gọi hai anh đó”, Diệp Vũ cao giọng gọi lại.
Thế nhưng phản ứng của hai người lại giống như ban nãy, vẫn không ai trả lời.
Diệp Vũ điên cuồng lớn tiếng gọi to, thanh âm cơ hồ muốn phá vỡ cổ họng, vậy mà vẫn vô ích.
Mặc dù nói thế, Diệp Vũ kinh ngạc phát hiện chính mình lại có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của hai viên cảnh sát nọ.
Mang theo tràn đầy nghi hoặc trong đầu, Diệp Vũ muốn bò ra khỏi bồn tắm, thế nhưng trong nháy mắt hắn chống tay vào vách tường đứng dậy, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn hoảng hồn.
Trong bồn tắm hãy còn một người nữa, bộ dáng trông giống hắn như đúc, lúc này người đó đang nằm duỗi thẳng, hai mắt nhắm lại.
Diệp Vũ cúi đầu nhìn xuống nửa người trên của mình, hắn thử nắm tay, sau đó thực hiện vài động tác đơn giản để xác nhận đây đúng là thân thể của chính mình.
“Nhưng người đang nằm trong bồn tắm này là ai?”, Diệp Vũ tự hỏi trong lòng, hắn nhịn không được liền đưa tay vói vào trong nước muốn vuốt lên gương mặt người nọ.
Chỉ là...tay hắn trực tiếp đi xuyên qua gương mặt người kia, căn bản không bị bất kì trở ngại nào.
Đúng lúc này, lại có thêm hai viên cảnh sát từ bên ngoài tiến vào rồi trực tiếp đi đến gần hắn.
“Ha ha! Hai anh cảnh sát, xin chào!”, Diệp Vũ mỉm cười chào hỏi với bọn họ.
Vẫn làm như không nghe thấy hắn nói, hai viên cảnh sát cúi xuống nâng thân thể của kẻ giống Diệp Vũ như đúc kia rồi khiêng ra ngoài.
Diệp Vũ phát hiện dù mình gọi to đến thế nào thì bọn họ cũng dường như không nghe thấy, mọi động tác của hắn đều đi xuyên qua người bọn họ, căn bản không để lại cảm giác gì.
“Chàng trai trẻ này chết thật thảm! Trúng độc hơi gas cũng thôi đi, vậy mà đột nhiên bị sóng điện thoại làm bén tia lửa sinh ra vụ nổ mạnh, vốn dĩ nằm gối đầu lên thành bồn tắm cũng bị cơn chấn động hất chìm vào trong nước, biến thành quỷ ngộp nước!”, trong phòng, thanh âm rõ ràng của hai người cảnh sát truyền vào tai Diệp Vũ.
Nhớ lại bản thân lúc trước đã từng xem qua truyện ma quỷ, lại nhìn thấy thân thể bị hai viên cảnh sát kia khiêng ra ngoài, trong lòng Diệp Vũ rốt cuộc cũng biết chuyện gì đang xảy ra...hắn đã chết!
Kí ức cuối cùng mà Diệp Vũ còn nhớ chính là bản thân đang sinh hoạt vợ chồng với Tương Lệ, lúc đó hắn đang ngủ trên giường, tại sao lại nằm trong bồn tắm? Tại sao hắn lại trúng độc hơi gas? Tại sao hắn lại chết?
Mang theo đầy ắp nghi vấn trong đầu, Diệp Vũ từ trong bồn tắm bước ra, bất quá hắn phát hiện bàn chân mình không thể tiếp xúc với mặt đất, thế nhưng thân thể lại có thể tùy ý lướt trong không khí.
Cứ như vậy, hắn từ phòng bếp lướt ra phòng khách, Diệp Vụ phát hiện vợ của mình đang ngồi trên ghế salon, bên cạnh là một cảnh sát đang ghi chép lại lời khai của nàng.
“Cô rời nhà đi lúc nào?”, cảnh sát nhìn Tương Lệ hỏi.
“Buổi chiều, cùng mấy chị em hẹn đánh bài, cùng anh Vũ ăn cơm chiều, dọn dẹp xong là khoảng bảy giờ bốn mươi, lúc đó rời khỏi nhà”, Tương Lệ vừa rơi lệ vừa đáp.
Cảnh sát lại tiếp tục vặn hỏi, “Có người nào làm chứng cho lời khai của cô không?”
“Những người chơi bài với tôi có thể làm chứng, hơn nữa sau khi rời khỏi nhà, tôi còn ghé cửa tiệm mua hai hộp kẹo cao su, nhân viên kia cũng có thể làm chứng!”, Tương Lệ tiếp tục vừa khóc vừa nói.
“Được rồi, lấy lời khai đến đây thôi, trong thời gian này cô đừng đi đâu xa nhà, nếu cần thiết thì có thể cảnh sát sẽ lại tìm cô lấy lời khai”, nói xong, viên cảnh sát kia liền mở cửa lớn bước ra ngoài.
Lúc này, hai viên cảnh sát trong phòng bếp dường như cũng đã thu thập xong chứng cớ hiện trường, sau đó bọn họ cũng rời đi.
Cảnh sát đi rồi, Tương Lệ nhanh chóng lau khô nước mắt, nàng xách chiếc ví da trên ghế rồi cũng rời khỏi nhà bằng chiếc ô tô Audi của mình
Bay theo phía sau xe của vợ, Diệp Vũ phát hiện Tương Lệ đỗ xe trước một khách sạn nhỏ, cô bước vào thang máy lên lầu bốn rồi ngừng lại trước cửa phòng số 407, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cửa, điều khiến Diệp Vũ cảm thấy ngạc nhiên chính là hắn căn bản không biết gã đàn ông này là ai.
“Cục cưng! Thế nào? Cảnh sát đã lấy lời khai chưa?”, gã đàn ông kia nhìn thấy Tương Lệ liền hỏi.
Lúc này, Diệp Vũ cũng lướt theo sau Tương Lệ tiến vào phòng, hai tiếng xưng hô kia của gã đàn ông khiến hắn bị chấn động.
“Ha ha! Kế hoạch của anh hoàn mỹ như vậy, bọn cảnh sát lấy lời khai cũng chỉ làm theo thủ tục thôi, chắc chắn bọn họ sẽ không tra ra!”, Tương Lệ đặt mông ngồi xuống giường rồi cười nói.
Không đợi gã đàn ông kia mở miệng, Tương Lệ tiếp tục nói, “Đúng rồi, cái sim kia xử lý xong chưa?”
“Yên tâm đi! Cục cưng, ta gọi điện thoại xong liền lập tức ném xuống núi, thời gian ngắn như vậy bọn hắn chắc chắn không thể tìm được vị trí cụ thể”, gã đàn ông vô cùng tự tin mở miệng nói.
Nghe được câu trả lời của gã đàn ông, Tương Lệ nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, miệng lầm bầm nói, “Diệp Vũ, đừng trách tôi! Kết hôn với anh mấy năm nay, có bao giờ anh xem trọng tôi không? Trong mắt anh bao giờ cũng chỉ có công việc!”
“Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, dù sao hắn cũng đã chết rồi, từ hôm nay chúng ta có thể tiêu dao khoái lạc!”, gã đàn ông vừa nói vừa nằm vật xuống giường ôm lấy Tương Lệ.
Nghe đến đó, Diệp Vũ rốt cuộc cũng hiểu được đôi gian phu dâm phụ trước mắt đã bày mưu giết hại mình.
“Đúng rồi, anh nói xem cảnh sát có thể tìm thấy thành phần thuốc ngủ trong xác của hắn không?”, Tương Lệ đột nhiên nghĩ đến khả năng này liền lập tức ngồi thẳng dậy.
“Yên tâm đi! Trong bụng hắn chứa nhiều nước như vậy, tìm thấy mới là lạ, cứ coi như tìm thấy thì đã sao, như vậy cũng không thể nói em đã chuốc mê hắn, dù sao chai rượu kia cũng đã được em rửa sạch sẽ!”, gã đàn ông kia cũng ngồi dậy nhìn Tương Lệ nói.
Ánh mắt Tương Lệ hòa hoãn xuống một chút, nàng gật gật đầu rồi nhếch môi cười nói, “Em đi tắm một chút, buổi tối ăn cơm chiều rồi quan hệ với Diệp Vũ, vẫn còn chưa kịp tắm sạch đâu”, Tương Lệ vừa cởi quần áo vừa bước vào phòng tắm.
“Ha ha! Chi bằng chúng ta cùng tắm uyên ương nào!”, gã đàn ông kia cũng vừa cởi quần áo vừa cười dâm nói.
Nói xong, gã đàn ông cũng trần truồng bước vào phòng tắm, sau đó, tiếng cười ngả ngớn của đôi gian phu dâm phụ từ bên trong phòng tắm truyền ra ngoài.
Mất đi thân thể chỉ còn lại linh hồn, Diệp Vũ lúc này phẫn nộ cực độ, nhưng nhìn thấy đôi nam nữ hoang dâm trong phòng tắm, hắn chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn.
“A!!!!”, Diệp Vũ không cam lòng gầm lên một tiếng mà ngay cả chính bản thân hắn cũng nghe thấy.
“Tương Lệ ơi Tương Lệ, rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với cô để cô tàn nhẫn với tôi như vậy?!!!!”, Diệp Vũ lớn tiếng nói.
Thế nhưng không có người trả lời, thứ duy nhất Diệp Vũ có thể nghe thấy chính là thanh âm từ trong phòng tắm truyền ra, tiếng cười phóng đãng của Tương Lệ quanh quẩn bên tai hắn.
“Tại sao??? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy??? A…!!!”, Diệp Vũ gần như đã điên cuồng.
Vô luận là ai gặp phải chuyện như vậy đều khó có khả năng giữ bình tĩnh.
Hận! Lúc này trong lòng Diệp vũ chỉ có một chữ hận, mặc dù đã biết được chân tướng sự việc nhưng bản thân lại không thể làm gì được.
Diệp Vũ đã bao nhiêu lần muốn tiến lên tự tay giết chết đôi gian phu dâm phụ, chỉ là hắn đã thử rất nhiều lần, nhưng bất kể dùng phương pháp nào cũng không thể chạm vào bọn họ được.
Diệp Vũ điên cuồng tự đấm vào đùi mình, lúc này trong lòng hắn ngập tràn oán hận, không thể báo thù thì có thể phát tiết oán khí lên chính mình.
Nghĩ đến tài sản của mình từ nay về sau sẽ rơi vào tay gã đàn ông xa lạ kia, Diệp Vũ càng thêm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hận bản thân không sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Tương Lệ, hận chính mình không nhận ra rằng dưới gương mặt xinh đẹp kia lại là một lòng dạ rắn rết, hận chính mình bị cắm sừng lên đầu.
“Ha ha ha!!! Báo ứng! Đúng là báo ứng!!!”. Bất lực, Diệp Vũ chỉ có thể cười nhạo chính mình.
Bởi vì cha mẹ mất sớm nên Diệp Vũ chỉ có thể dựa vào tính ương ngạnh cùng nghị lực của chính mình mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay, quá trình này thật sự không dễ dàng, chỉ là bây giờ đành phải buông tay.
Bị vợ yêu đã kết hôn ba năm lập mưu giết hại, bị gã đàn ông thông dâm với vợ đoạt tất cả tài sản.
Diệp Vũ rời khỏi khách sạn kia liền lập tức đến nghĩa địa công cộng Mãng Sơn, hắn quỳ gối trước mộ phần cha mẹ mà kể ra hết tất cả oán hận trong lòng.
“Ba, mẹ, con trai bất hiếu, không thể làm nhà họ Diệp khai chi tán diệp, ngược lại còn bị vợ mưu tính giết hại trở thành vong hồn!”, Diệp Vũ rơi lệ nói.
“Ta không cam tâm!!! Ta nhất định phải báo thù!!!”, Diệp Vũ nhìn lên trời mà hét to.
Đột nhiên Diệp Vũ cảm giác được sau gáy bị người đánh vào, tiếp theo trước mắt tối sầm mất đi toàn bộ ý thức.
Tựa như trong phim ảnh về ma quỷ, một tên quỷ đầu trâu tóm lấy tay trái của Diệp Vũ, bên kia là một tên quỷ mặt ngựa tóm lấy tay phải của hắn, sau đó bọn họ dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được mà biến mất trong gió rét.
Khi khôi phục được ý thức, Diệp Vũ đã bị Ngưu Đầu Mã Diện đưa đến một nơi xa lạ, đây quả là một nơi âm trầm kinh khủng, phía trên mây đen vần vũ khiến sắc trời càng trở nên u ám.
Liếc mắt nhìn lại, đây chính là một cánh đồng bằng phẳng trải dài đến vô tận, trên mặt đất toàn là những thi thể nhắm mắt.
“Số 24856, Diệp Vũ, nơi này là “Quy Bình”, nhanh đi tìm thân thể của chính ngươi rồi đem linh hồn dung nhập thân thể, sau đó cùng chúng ta đến Quỷ giới!”, một thanh âm vang lên bên tai hắn.
Diệp Vũ theo thanh âm kia nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh mình chính là Ngưu Đầu Mã Diện trong tay cầm vũ khí hệt như trong truyền thuyết.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by baongoc; 08-05-2012 at 06:58 PM.
|