Một đêm mộng mị giấc mơ kì lạ tiếng gào thét, tiếng súng ,âm thanh ô tô đụng nhau ánh chớp lóe lên.....
Xoay người, Hoàng bừng tỉnh giấc. Vuốt vuốt hai bên thái dương cho bớt đau đầu, có lẽ do giấc ngủ quá độ gây nên , hắn chậm rãi đứng lên nhìn đồng hồ.
5 giờ 30 phút sáng.
Sau đó chậm rề rề đi đến phòng rửa mặt vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra ngoài hắn chợt cảm thấy có chút bất thường.
‘’Đúng vậy yên tĩnh đến lạ lùng’’.
Căn nhà hắn ở gần đường, khu hắn ở cũng không đến nỗi vắng vẻ mặc dù gần nghĩa trang Thịnh Liệt nhưng bình thường mỗi buổi sáng luôn luôn có chút âm thanh tiếng người nói chuyện với nhau lúc chạy tập thể dục buổi sáng qua hồ Đền Lừ, tiếng còi ô tô,tiếng nổ máy xe máy, tiếng rao hàng rất là ồn ào.
''Tại sao hôm nay yên tĩnh như vậy.''
Sau đó hắn chậm rãi đi đến cửa sổ bên cạnh, vừa mở cửa sổ ra vừa nhìn, cảnh tượng phía trước mắt, lại để cho hắn sợ ngây người. Phía ngoài mặt đường đã thấy không rõ màu sắc vốn có của đường nhựa rồi, màu xám thường ngày đã biến mất khắp nơi đều là máu! Như những dòng suối nhỏ toàn là máu đỏ, thỉnh thoảng có một số người chậm rãi đi qua lại trên các dòng máu nhỏ ấy.
"Đã xảy ra chuyện gì!"
Hoàng dụi dụi con mắtvà không rõ chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên có tiếng động tại phía đối diện Hoàng chợt quay đầu cố gắng nhìn qua cửa sổ nhà hàng xóm đối diện. Một đám người đang vây quanh một chỗ làm việc gì đó, bởi vì ánh sáng không tốt cho lắm, cho nên hắn nhìn không được rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
"Đến cùng làm sao vậy, như thế nào nhiều máu như vậy..., bọn hắn nhiều người như vậy vây quanh ở trong nhà làm cái gì?"
Hoàng ngơ ngác khônghiểu gì cả nhìn qua bên ngoài.
Đột nhiên, đối diện trong nhà hàng xóm của hắn truyền ra một tiếng kêu vô cùng thê lương, vô cùng thảm thiết! Tiếng kêu đó làm hắn sợ tới mức cả người run lên. Đời này ngoại trừ tại trong phim kinh dị , hắn còn chưa nghe thấy qua một người có thể rú lên một cách thảm thiết và thê lương như vậy. Hắn tranh thủ thời gian vọt tới trên ban công, với theo cái ống nhòm bên cạnh hay để ngắm các em xinh tươi chạy thể dục qua hàng ngày, hướng đối diện đám người trong nhà nhìn lại.
Trong nhà đầu bậc thang, bốn năm người ngồi xổm cùng một chỗ không biết đang làm cái gì đó, hình như là đang ăn vật gì? .
Hoàng đem ống nhòm bội số điều chỉnh cao hơn một chút, kéo gần lại khoảng cách, cẩn thận nhìn qua.
Ọe! XXX CLGT???!" Lần này hắn rốt cục nhìn rõ ràng rồi, nguyên lai là bốn năm người đàn ông đang vây quanh một người phụ nữ đang giãy dụa , đang ghé miệng vào trên người cô ta cắn xé, còn có một người móc ra trong bụng cô ta không biết là lá gan hay là cái gì, đưa lên miệng nuốt xuống. Tất cả đều mang những đôi mắt đỏ chót chàn đầy điên cuồng và thù hận.
Đây là cái gì? Zombie? Không có khả năng! Không có khả năng! Ta khẳng định đang nằm mơ!"
Hoàng lầm bầm lầu bầu, dụi dụi con mắt, hắn đưa ống nhòm lên chỉnh lại bội số và nhìn lại một lần nữa, vẫn cái khung cảnh thê thảm ấy. Hắn ngồi dưới đất hít thở sâu rất lâu ổn định lại cơn buồn nôn , xác định mình không phải là đang nằm mơ, mới lần nữa đứng lên, cầm lên ống nhòm lần nữa nhìn chung quanh . Cái này hắn thật sự xác nhận, theo góc đường chậm chạp mà tập tễnh đi tới mấy người đều có đôi mắt đỏ màu máu , rải rác vài thi thể tràn đầy máu me , rất nhiều người phảng phất ngửi được mùi máu tươi, kéo tới nhà người phụ nữ đó, cùng mấy cái Zombie đang bận rộn cùng một chỗ tranh đoạt bữa thịnh yến.
Hắn đã nhìn rõ ràng, thì ra Zombie đều là hàng xóm quanh chỗ hắn ở. Trước kia những người hàng xóm nhìn thấy hắn đều thân mật chào hỏi, hiện tại biến hoàn toàn thành Zombie với những đôi mắt đỏ chót lắc lư!
Hướng trong nhà vây tụ họp Zombie càng ngày càng nhiều, góc đường còn không ngừng có Zombie tập tễnh đi tới. Vây tụ họp tại một đống da thịt bầy nhầy gặm ăn Zombie tại âm trầm khí trời lộ ra càng thêm lại để cho người sởn hết cả gai ốc, dựng cả tóc gáy
Đột nhiên, Hoàng nhớ tới công an.
‘’Đúng vậy! Mấy ông công an đâu? Quân đội nữa này? Zombie dù lợi hại như thế nào thì đối mặt với súng ống khẳng định cũng là châu chấu đá xe AK 47 M4A1 .....’’
Bình thường tránh mấy ông công an như tránh hủi lúc cần lại nhớ tới mấy ông.
Quả nhiên, tại đối diện trên đường truyền đến hai tiếng súng chát chúa. Sau đó Hoàng chứng kiến hai người công an giao thông, mỗi người cầm lấy một cây súng lục từ con phố đối diện nhanh chóng hướng bên này chạy tới.
Cùng lúc đó như bị tiếng súng hấp dẫn một nhóm Zombie điên cuồng lao nhanh đến chỗ hai người công an, Hoàng nhìn tận mắt hai người đó tại góc đường bị một con Zombie nhào vô sau đó là hai con, ba con .... càng lúc càng nhiều zombie tụ lại. Cuối cùng để lại hai tiếng kêu thảm thiết và hai bãi máu thịt mơ hồ, một kết cục chết chóc và im lặng.
''Sẽ không đâu, sẽ không đâu. . . Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!'' Vì cái gì liền còn lại một mình hắn? Quân đội đâu? Chẳng lẽ bọn hắn cũng biến thành Zombie rồi hả? Vì cái gì ta không thay đổi? ''Hay là ta cũng sẽ biến thành Zombie? Ta không muốn làm Zombie!"
Hoàng tuyệt vọng ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu tự nhủ. . .
Bỗng nhiên hắn điên cuồng bật dậy với lấy điện thoại bấm số 113 điện thoại không thể kết nối
''Hết hết rồi không còn gì cả chỉ còn một mình hắn và một lũ Zombie mắt đỏ điên cuồng''
Điện thoại rơi xuống và hắn cũng gục xuống theo.........
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới hoảng hốt đứng lên, hướng dưới phòng ngủ đi đến. Hắn vẫn lầm bầm lầu bầu như một kẻ điên : "Không..Ta không muốn làm Zombie, tại sao có thể như vậy, ta không muốn làm Zombie, ta thà rằng chết cũng không muốn làm Zombie!"
Nói xong, đột nhiên hắn vọt lên, mở ra ngăn kéo lấy ra một cây đao dài 35 cm.
Keeng một tiếng, lưỡi đao xuất hiện. Thân đao màu đen tinh xảo cũng như lóe sáng lưỡi đao, cho thấy cây đao này cực kỳ tốt. Cây đao này đúng là hắn đã mua tại chợ đen bên ngoài, là để phòng thân đấy. Đó là loại đao quân sự SOS Seal Knife 2000 thế nhưng Hoàng lại đem cây đao này đặt ở trên cổ tay của mình. Hoàng nắm thật chặc đao, do dự rất lâu. Đột nhiên hắn đưa thanh đao hướng lên và chém xuống, sắc bén lưỡi đao khảm vào bằng gỗ sàn nhà, không ngừng đung đưa.
Hoàng nằm ở trên giường, dùng chăn,màn,gối che lại chính mình, thấp giọng lẩm bẩm mà nói: "Đồ vô dụng , ta thật là một cái phế vật, sợ chết, chết cũng không dám. . ."
Ngu ngơ nằm nhìn trần nhà với những suy nghĩ điên cuồng, thời gian dần dần trôi qua Hoàng đã bình tĩnh lại, không có sợ hãi như lúc đầu.
Hắn tự giễu chính mình, trước tận thế nhiều người như vậy đều biến thành Zombie, mà hắn lại có thể may mắn còn sống sót, cái này không thể không nói rằng ông trời đã cho hắn cơ hội này, hắn liền nhất định phải sống sót.
Nghĩ là hành động, hắn không nói hai lời vọt xuống tầng một, bảo đảm tất cả cửa sổ cũng như cửa chính đã khóa lại hơn nữa gia cố thêm bằng bàn ghế và chống thêm bằng mấy cai gậy gỗ cũng như tuýp sắt
Nhà Hoàng nằm ở cạnh Nghĩa trang Thịnh Liệt, hắn theo ống nhòm nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên cảm thấy lo lắng rất nhiều. Hắn đã đem sự tình tận lực suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, nhưng thật sự không ngờ tình huống so với hắn dự đoán lúc trước còn muốn xấu hơn rất nhiều.
Toàn bộ thành phố Hà Nội còn đang nằm trong khói mù, đến hiện tại vẫn có thể nghe được xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng, cùng tiếng nổ mạnh. Lửa cháy khắp nơi............
Phóng mắt nhìn xung quanh, vây quanh nhà hắn, tốp năm tốp ba đi lại rất nhiều Zombie, có nhiều Zombie còn đang không ngừng cắn xé lấy thi thể trên đất, mà hướng tới nghĩa trang bên đường, rậm rạp chằng chịt một mảnh Zombie đi lại.
Không biết nguyên nhân gì, bên này đại bộ phận Zombie đều tụ tập tại con đường chạy ra nghĩa trang . Đông nghịt một mảnh, để cho người ta khiếp sợ.
Đây là may mắn mà nhà hắn gần nghĩa trang mật độ dân số không nhiều như trung tâm quận Hoàng Mai và trung tâm thành phố Hà Nội, có lẽ trong trung tâm thành phố số lượng zombie còn xa xa nhiều hơn như thế này.
Rời xuống sân thượng, Hoàng về tới phòng ngủ của mình, lần nữa mở ra laptop cũng như di động , quả nhiên máy tính không có mạng và điện thoại cũng không có sóng.
Đột nhiên hắn nghĩ ra: '' Đúng rồi, đồ ăn''
Hoàng lục tung trong nhà mang tất cả những đồ vật có thể dùng đi ra từng cái và sửa sang lại.
Trước tiên, đồ ăn tạm thời là không thiếu đấy, trong nhà còn có hai túi gạo loại 10kg hai thùng mì tôm, bởi vì hắn chẳng muốn đi ra ngoài, lại trong đợt nghỉ lễ một tuần nên hắn dứt khoát đi siêu thị mua mì tôm. Trong nhà còn có hai túi Snack lớn cùng mười hộp thịt hộp cùng mới một số rau xanh tất cả ăn phương diện tạm thời không cần lo lắng.
Hiện tại yêu cầu lo lắng chính là nước uống, nước tinh khiết còn một bình nước tinh khiết 19L mới gọi trước lúc tận thế , trong tủ lạnh còn có chút đồ uống có ga.
Nước máy tuy rằng còn có nhưng hắn không dám dùng, ai biết bên trong có hay không virut gì đó. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn chắc chắc là sẽ không dùng nước máy uống đấy.
Con người không có đồ ăn có thể sống rất lâu nhưng không có nước lại sống không quá ba ngày cho nên Hoàng quyết định trước duy trì nước uống sau đó tùy thời đợi quân đội cứu viện tới. Trong trường hợp xấu nhất hắn tùy thời sẽ phá vòng vây chạy ra.
Tủ thuốc nhà hắn có bông băng, gạc, thuốc tiêu chảy, đau đầu, thuốc giảm đau và kháng sinh một số thứ linh tinh khác , có lẽ phương diện này không cần phải lo.
Về phương diện vũ khí hắn chi có trong tay một cây đao và một số ống nước bằng sắt.
Haizzz chẳng lẽ để hắn lấy cây đao nửa mét chém Zombie hắn chưa siêu nhân như vậy. Nếu Zombie đến gần mà bị quẹt chảy máu một cái thì xong đời.
Hoàn cảnh hiện tại của hắn cũng chưa đến mức thê thảm như mấy các xác ngoài kia!!!!!!!