Hứa gia võ đường.
Vào mỗi năm, tất cả quản sự của Hứa gia đều tập trung tại võ đường để kiểm tra tình huống tu luyện của những con cháu phàm nhân.
Hứa Tông Hành diện mục uy nghiêm đứng ở trung tâm, ánh mắt lướt nhìn một trăm mấy người đệ tử phàm nhân, nói: “Hứa gia của chúng ta thịnh vượng không phải khi không mà có, trong các ngươi, người luyện võ lâu nhất đã có tám năm, mà ngắn nhất thì cũng có hơn nửa năm. Lần kiểm tra này chỉ xem tiềm chất, không xét thực lực cụ thể, vì thế, để cho công bằng, các ngươi hãy tự cố gắng cho thật tốt.”
Sau khi hắn nói xong liền vung tay lên, tấm màn che sân khấu bay lên, lộ ra một khối tinh thiết thật lớn, màu sắc đen óng, thấp thoáng của thể thấy được bóng người phản chiếu bên trong đó.
“Từng người một đi lên trên lưu lại chưởng ấn, xem sâu hay cạn liền có thể biết được thành quả luyện võ của các ngươi.”
Hứa Tông Hành cầm một quyển sách, ngồi một bên để ghi chép, đệ tử lưu lại chưởng ấn sâu cạn ra sao đều do hạ nhân do lường, sau đó thông báo cho hắn ghi chép.
“Hứa Kiệt, hơn hai tất, không tồi.”
“Hứa Huyên, hơn hai tất, y cũ, không tồi.”
……
Từng người từng người một bước lên, vận dụng đủ loại nội lực trong cở thể, chưởng một cái thật mạnh lên khối tinh thiết, mà trong đó, hai người Hứa Huyên cùng Hứa Kiệt có chưởng ấn sâu nhất cho tới thời điểm hiện tại, khiến cho các đệ tử khác trong gia tộc hâm mộ không thôi.
Mọi người có nghị luận, có hâm mộ, một ít người còn bắt đầu chú ý tới Hứa Hàn. Hứa Hàn bỏ văn tập võ, hơn nữa còn mời một cao thủ võ lâm về dạy, hắn từ sớm đã là tiêu điểm của mọi người. Trong đó có một người tên là Hứa Phong, chạy đến bên Hứa Hàn hỏi: “Hứa Hàn biểu ca, trong nửa năm nay nhất định người tiến bộ rất nhiều, bọn ta thật hâm mộ ngươi đến chết.”
Hứa Hàn trong lòng phát khổ, những người này không biết hắn có bao nhiêu khổ tâm, so với bọn họ quả là một trời một vực. Nửa năm thời gian quả thật có thể sinh ra nội lực, thậm chí còn có thể đả thông một số kinh mạch, nhưng đều đạt được dưới sự trợ giúp của một lượng lớn dược vật phụ trợ mới thành. Còn hắn không có dược vật phụ trợ, tu luyện lại từ ngoại công nhập nội công công pháp, bây giờ hắn một chút nội lực cũng không có, ngay cả kinh mạch cũng chưa từng được đả thông.
Thấy khối tinh thiết kia, hai tay của Hứa Hàn liền cảm thấy đau nhức, nếu muốn lưu lại chưởng ấn trên đó, không có nội lực thì làm sao có thể được. Hắn bây giờ đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị mất mặt sau khi kiểm tra xong.
Thấy thần thái của Hứa Hàn có chút đau khổ, Hứa Phong liền nói: “Hứa Hàn biểu ca còn chưa biết, đợt kiểm tra này không phải xem ai có chưởng ấn sâu là tốt, mà còn phải xét thời gian luyện võ dài hay ngắn. Trải qua nhiều lần tính toán mới biết được công lực của ai tăng nhanh nhất. Biểu ca chỉ mới luyện tập được nữa năm nên chỉ cần lưu lại một chưởng ấn nhợt nhạt trên khối tinh thiết là được rồi, rất đơn giản.”
“Vậy nếu một chút cũng không có thì sao?” Hứa Hàn bất giác hỏi.
“Sao có thể được, tu luyện nửa năm ít nhất cũng có thể đả thông được một kinh mạch, đủ để lưu lại chưởng ấn, biểu ca cứ an tâm đi.” Hứa Phong giải thích một lần, phát hiện trên đài lại có thêm một đệ tử lưu lại chưởng ấn hơn hai tấc, thần thái thập phần ngưỡng mộ, lôi lôi kéo kéo Hứa Hàn, miệng mồm không ngừng đánh giá.
Hứa Hàn càng ngày càng cảm thấy rằng đợt kiểm tra này đối với hắn hoàn toàn không có lợi, trong bát mạch của hắn một cái kinh mạch nho nhỏ cũng chưa được đả thông, nhưng mọi người lại cho rằng hắn có được gia sư dạy riêng, đều hâm mộ không thôi, thật sự khổ mà. Không đợi hắn tiếp tục nghĩ ra đối sách ứng phó thì đã tới phiên của hắn.
“Thật nhàm chán, phàm nhân quả thật là phàm nhân, các ngươi nhìn vẻ mặt của bọn họ kìa, giống như ta đây rất tài ba, thật sự là chẳng có tí thú vị gì cả.”
Vài người thiếu niên đứng bên võ trường chỉ chỉ trỏ trỏ, cách ăn mặc cũng hoa lệ hơn phàm nhân, rõ là những đệ tử có linh căn trong người, việc đến đây chỉ là giúp vui mà thôi. Trong đó, Hứa Chính thấy Hứa Hàn thượng đài liền cười nói: “Mau xem, cái tên súc sinh kia cũng tham gia kiểm tra, ta xem hắn ngay cả nội lực còn chưa có mà cũng đòi lưu lại chưởng ấn, không phải nói giỡn chớ?”
Một người có linh căn tên là Hứa Hạo cười nhạo nói: “Ngươi mau nhìn dáng vẻ của hắn, phỏng chừng sau khi đánh ra một chưởng thì tay của hắn cũng bị gãy luôn, ha ha …”
Mấy người này cười đùa quá lớn tiếng, khiến cho nhiều người chú ý.
“Chính nhi, qua đây.” Hứa Tông Hành cau mày, “Không đi luyện công cho tốt, chạy tới nơi đây làm gì?”
Hứa Chính lè lưỡi, đi tới bên cạnh phụ thân: “Con đến xem náo nhiệt.”
“Phàm nhân đệ tử kiểm tra võ công, có cái gì hay mà xem.” Hứa Tông Hành đang muốn nói thêm vài câu thì thấy Hứa Hàn sau khi thượng đài đã đứng ngẩn người trước khối tinh thiết.
Hứa Hàn luyện võ chỉ mới nửa năm, còn đang ở giai đoạn nạp khí, kinh mạch trong cơ thể chưa đã thông cái nào, vì thế sao có thể lưu lại chưởng ấn trên khối tinh thiết cứng ngắc này. Hắn thấy thật không công bình, lần kiểm tra này so ra tập võ nữa năm với không tập võ cũng như nhau, chẳng có gì khác biệt cả. Hắn vốn không nên tham gia lần kiểm tra này.
“Còn thất thần làm cái gì, không mau chưởng!” Hứa Tông Hành tức khí nhìn hắn, trầm giọng quát.
Hứa Hán nghe xong, lập tức dùng hết sức lực đánh ra một chưởng, đáng tiếc là cánh tay hắn gần như bị phế đi nhưng tinh thiết vẫn như trước, không có một dấu vết gì cả.
Người kiểm tra cẩn thận xem xét một hồi, kinh ngạc sờ sờ vào khối tinh thiết, phát hiện không có dấu vết, ánh mắt nhìn Hứa Hàn có chút khinh bỉ, khi tuyên bố, tiếng nói dường như lớn hơn, có lực hơn những lần trước: “Không có chưởng ấn.”
Kết quả này vừa ra liền tạo ra một trận cười vang, mọi người đều cười nhạo hắn, khinh bỉ nhìn hắn, rất nhiều người ghen tị khi hắn được mời võ sư nổi danh về dạy riêng cho hắn lúc này đều to tiếng nhạo báng, tất cả đều lọt vào tai của Hứa Hàn.
Hứa Chính cùng Hứa Hạo thêm vài người đệ tử có linh căn càng quá đáng hơn, dùng tiên thuật phát ra lời trào phúng vang khắp võ trường.
“Còn bày đặt mời võ sư về dạy, thì ra là một tên phế tài…”
“Nếu là ta, ta đã sớm đập đầu vào khối tinh thiết này rồi, thật là một kẻ không có tiền đồ.”
“Người như vậy mà cũng luyện võ, thật là mất mặt Hứa gia chúng ta…”
……
Những tiếng châm chọc, tiếng nghị luận ồn ào, khiến cho toàn bộ võ trường nháo nhào lên.
Hứa Hàn lạnh lùng nhìn tất cả, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang bị thương, trong lòng thầm hận: “Sớm biết đã có kết quả này, nhưng ta tài nào nghĩ tới phụ thân biết rõ ta chưa đả thông được kinh mạch nào cũng cố tình bảo ta kiểm tra, vì cái gì? Vì cái gì?”
“Phế vật, còn chưa cút xuống!” Hứa Tông Thành sắc mặt không chút thay đổi, hướng Hứa Hàn chưởng một cái, một bàn tay vô hình cách không mấy trượng đẩy hắn ngã xuống.
Hứa Hàn giống như một chiếc lá non bị thân cay chê bỏ, rơi rụng xuống nền đất lạnh tanh. Mắt thấy bản thân sắp ngã xuống, nhưng không ngờ lại được Hứa Kiệt đỡ được.
“Hàn đệ, đệ vì thứ gì mà muốn tập võ, sao không tiếp tục đọc sách, thi thủ khoa đỗ đạt công danh không phải tốt hơn sao?”
Hứa Kiệt không giống như những người khác, dù sao cũng là bạn lớn lên từ nhỏ, hắn biết Hứa Hàn rất có đầu óc, bằng vào học vấn của hắn cũng đủ để đỗ kỳ thi tú tài.
Hứa Hàn mở miệng ra, nhưng không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói phụ thân mình không có hắn tiếp tục học văn sao? Nhìn phụ thân cao cao tại thượng đang uy nghiêm ngồi trên đài cao, sắc mặt của Hứa Hàn không có lấy một giọt máu.
“Ta muốn đi thi đỗ lấy công danh!” Trong lòng Hứa Hàn đột nhiên hiện ra một câu nói, phương pháp để rửa sạch sỉ nhục đó chính là bằng vào sở trường của mình để kiến công lập nghiệp. Trong lòng hắn lúc này bắt đầu nghĩ như thế nào để tránh mặt phụ thân, đi thi tú tài, sau đó tiếp tục thi đỗ cử nhân.
Thấy Hứa Hàn đứng dại ra, Hứa Kiệt cùng Hứa Huyên, hai huynh đệ nhìn nhau, có chút lo lắng lắc lắc Hứa Hàn, ghé sát vào tai hắn nói: “Hàn đệ, bằng không chúng ta tìm thời gian rãnh rỗi phụ đạo cho đệ, luyện võ chỉ cần chịu khó thì sẽ có thành tựu.”
Hứa Hàn nghe xong, nhất thời sáng dạ, thầm nghĩ thi lấy công danh nhất định đi, mà học võ cũng phải tiếp tục, hắn không tin mình ngay cả một chút thành công cũng chẳng có.
“Buồn cười, một tên phế vật, cho dù các ngươi có phụ đạo mỗi ngày cũng chẳng thể thay đổi được hắn, người như thế ở Hứa gia chúng ta đều là những kẻ đáng bị đuổi đi.” Hứa Hạo đột nhiên đi tới, chậc lưỡi hai tiếng nhìn Hứa Hàn, ở học đường nó luôn là thiên tài, hiên giờ rơi vào tình cảnh này khiến hắn thật sảng khoái. Bây giờ trong học đường vắng mặc Hứa Hàn, bọn họ dù có không nhớ bài cũng không bị gì, rất thư thái, phải nói là thoải mái đến cực điểm.
Hứa Kiệt cùng Hứa Huyên thấy Hứa Hạo, biến sắc, ánh mắt dường như có hơi oán giận, lại sợ thân phận của hắn nên không nói lời nào.
“Ta không phải là phế vật, ta chỉ đang bị chèn ép mà thôi. Một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi thấy thời khắc Hứa Hàn ta một bước lên trời.” Hứa Hàn nghĩ ngợi như vậy nhưng không có nói ra miệng. Suy nghĩ một hồi, vẻ mặt cũng có phần dịu đi, dần dần lộ ra thần thái kiên nghị, trải qua đã kích, chẳng những không mất đi lòng tin mà còn thêm phần kiên cường.
Thấy Hứa Hàn chẳng thèm để ý tới hắn, Hứa Hạo nghĩ rằng hắn bị đả kích rất lớn, nên cười ha ha cùng Hứa Chính rời khỏi. Hôm nay xem kịch đủ rồi, bọn họ đều là những đệ tử có linh căn, ở vũ trường lâu thì càng vũ nhục thân phận của họ. Hứa Hàn học võ, ngay cả con kiến cũng không bằng, đừng nói chi đến việc áp chế bọn hắn, vì thế trong lòng họ khoái chí không thôi.
Mãi cho đến khi kiểm tra chấm dức, có ba mươi đệ tử phàm nhân luyện võ được khen thưởng, mà khen thưởng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ được công nhận là những phàm nhân đệ tử được gia tộc coi trọng. Tương lai bọn họ đều sẽ là những nhân vật quan trọng, hoặc tiến vào trong nội bộ Hứa gia đảm nhiệm chức vị lớn, hoặc là tiến vào quân đội, trên cơ bản chỉ cần không phạm phải sai lâm, sẽ không bị Hứa gia trục xuất.
Mà mấy chục phàm nhân đệ tử còn lại nhất định sẽ có nguy cơ bị trục xuất, Hứa Hàn luyện tập được nửa năm, nếu hắn vẫn như trước không có tiến bộ thì sẽ bị đuổi khỏi gia tộc.
Hứa gia là một đại gia tộc nắm cả một châu, hai đường văn võ đều có phương pháp bồi dưỡng tương xứng. Hơn nữa, bởi vì Hứa gia là gia tộc tu tiên nên đối với phàm nhân đệ tử yêu cầu rất cao, trong hai đường văn võ chỉ được chọn một, bằng không sẽ không có thành tựu. Bình thường, ngoại trừ những con cháu có huyết thống trực hệ thì Hứa gia làm ngơ không biết, còn những người khác đều không niệm tình thân.