- Lam tiểu…, Lam Tuyết, thật xin lỗi, tôi phải về nhà trước.
Khi ngắt điện thoại, Lâm Lạc liền vội vã nói với Lam Tuyết, nói xong liền xoay người đi ra phía ngoài.
- Bạn gái của anh sao?
Phía sau truyền đến thanh âm của Lam Tuyết, trong thanh âm mang theo một tia dị dạng.
- Không phải, là em gái tôi.
Lâm Lạc cũng không quay đầu lại, vội vàng đi về phía thang máy.
Nghe được câu trả lời của Lâm Lạc, Lam Tuyết mơ hồ cảm giác có chút hài lòng, nàng cũng không có đuổi theo, bởi vì, nàng đã có dự định khác, nàng cũng sẽ không lo không tìm được Lâm Lạc, trong bản kê khai của Lâm Lạc điền vừa rồi, có phương thức liên hệ với Lâm Lạc, mà sở dĩ nàng biết Lâm Lạc so với nàng lớn hơn hai tháng, tự nhiên cũng là công lao của phần tư liệu kia.
Nhìn thân ảnh Lâm Lạc đi mất, sắc mặt Lam Tuyết dần dần trở nên có chút khó nhìn, cuối cùng, nàng vô lực ngồi ở trên ghế, tuy rằng nàng vừa thể hiện bộ dạng tin tưởng Lâm Lạc, thế nhưng, trên thực tế, nàng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng bây giờ ngoại trừ tin tưởng Lâm Lạc, cũng đã không có biện pháp khác.
Gia cảnh của Lam Tuyết tương đối khó khăn, mẫu thân sinh bệnh, phụ thân thất nghiệp, nàng còn có một em trai đang đi học, năm ngoái khi nàng tốt nghiệp cao trung vốn đỗ vào một trường đại học tương đối không tồi, nhưng cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tha cơ hội đến trường, đi ra ngoài làm việc, cũng may vận khí của nàng coi như không tệ, mặc dù không có thân phận Soán Mệnh Sư lại được làm công việc tiếp đón ở trong hiệp hội Soán Mệnh Sư, tuy rằng chỉ là một nhân viên tiếp tân, mỗi ngày cũng không có chuyện gì, nhưng tiền lương mỗi tháng 5 nghìn tại thành phố Minh Châu cũng coi như tương đối khá, miễn cưỡng cũng đủ cho nhà nàng chi tiêu, bằng không, bây giờ nàng có thể chỉ có thể làm tình nhân cho một phú hào nào đó rồi.
Với tình huống của Lam Tuyết bây giờ, tự nhiên là không thể bỏ ra nhiều tiền đi mời Soán Mệnh Sư, nàng bây giờ ngoại trừ cầu khẩn Lâm Lạc không bị thất bại ra, đã không còn lựa chọn khác.
Lâm Lạc vội vã đi ra khỏi tòa nhà Vận Mệnh, thẳng đến trạm tàu điện ngầm, khoảng 10 phút sau, hắn liền đi tới tiểu khu Hoa Viên Biệt Thự, đây là một khu biệt thự, cũng là khu nhà ở của những người giàu có trong Minh Châu thành phố, ở trong tiểu khu này trên cơ bản đều là phú hào tài sản ngàn vạn, đương nhiên, Lâm Lạc là một ngoại lệ, đừng nói ngàn vạn, dù một nghìn đồng hắn cũng không có.
Mà sở dĩ Lâm Lạc có thể ở loại địa phương này, ngay cả chính hắn đến bây giờ cũng không rõ, trước khi hắn mười tuổi là lớn lên ở cô nhi viện, năm hắn mười tuổi ấy, viện trưởng cô nhi viện kia nói cho hắn, có người nguyện ý thu dưỡng hắn, lúc ấy hắn liền ra khỏi cô nhi viện, tới nơi này sống.
Mà cho tới bây giờ, Lâm Lạc cũng không biết rốt cuộc là ai thu dưỡng hắn, đối phương cho tới bây giờ cũng chưa từng lộ mặt, tất cả quy tắc đều là luật sư làm việc, luật sư sẽ đúng ngày đưa cho hắn một ít sinh hoạt phí và học phí, về phần vì sao đối phương thu dưỡng hắn, Lâm Lạc càng không biết.
- Tiểu Lâm, đã về rồi à!
Đi vào tiểu khu, trong phòng an ninh lộ ra một khuôn mặt ngăm đen, cười hì hì nói với Lâm Lạc.
- Nói thừa!
Lâm Lạc tức giận nói, người này là một bảo an ở đây, gọi là Chu Vân Đào, so với Lâm Lạc lớn hơn 2 tuổi, hai người quan hệ không tồi, bất quá, Lâm Lạc nhiều lần phản đối, Chu Vân Đào hay gọi hắn là Tiểu Lâm, làm cho hắn tương đối bất mãn.
Đại khái khoảng năm ngoái, Chu Vân Đào vừa tới nơi này làm bảo an, có một buổi tối, Lâm Lạc vừa làm công ở cửa hàng thức ăn nhanh trở về, trên người bẩn thỉu, kết quả bị Chu Vân Đào bắt ở bên ngoài thế nào cũng không cho vào, bởi vì hắn thế nào cũng không tin Lâm Lạc là ở chỗ này, chờ đến khi xác nhận thân phận của Lâm Lạc, cũng mất nửa giờ.
Đến khi Chu Vân Đào biết Lâm Lạc ở trong biệt thự giá trị mấy trăm vạn nhưng lại làm công ở cửa hàng thức ăn nhanh, cái loại biểu tình kinh ngạc đó , Lâm Lạc đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, bất quá bởi vì lần sự cố kia, cũng làm cho Lâm Lạc và Chu Vân Đào dần dần quen thuộc hơn.
- Này, Tiểu Lâm, đi nhanh như vậy làm cái gì, tâm sự với ta ta một chút nào!
Thanh âm Chu Vân Đào từ phía sau truyền đến, nhưng Lâm Lạc mặc kệ hắn, người này buồn chán muốn chết, cả ngày trêu chọc Lâm Lạc để Lâm Lạc nói chuyện phiếm với hắn.
- Mịe, ta cũng không phải bồi trò chuyện!
Lâm Lạc ở trong lòng tức giận thầm nghĩ. Chỗ biệt thự số mười tám của hắn cách cổng hơi xa, thấy 15 phút sắp hết rồi, hắn làm sao có thời giờ bồi Chu Vân Đào nói chuyện tào lao.
Vừa đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra liền xuất hiện trong mắt Lâm Lạc.
- Lạc ca ca!
Nữ hài nhào vào trong lòng Lâm Lạc, thanh âm vô cùng ngọt ngào.
- Tiểu Sương, ăn chưa?
Lâm Lạc nhẹ nhàng đẩy thân thể nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn ra , ôn nhu hỏi.
- Chưa ăn, dạ dày em đã kêu lên rồi, mà anh vẫn chưa về!
Nữ hài bĩu bĩu môi, có chút mất hứng nói.
- Anh đi làm cơm, em cứ xem TV đi, hoặc lên mạng.
Khóe miệng Lâm Lạc lộ ra một tia cười khổ, không biết chiều chuộng nàng như vậy rốt cuộc là đúng hay sai đây.
- Hì hì, em lên mạng đây!
Nữ hài hài lòng cười cười, nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Lâm Lạc lắc đầu, đi vào phòng bếp.
Nữ hài đó là em gái của Lâm Lạc - Lâm Sương, bất quá, trên thực tế Lâm Lạc và Lâm Sương đều biết, bọn họ cũng không phải anh em ruột, giống như Lâm Lạc, Lâm Sương cũng là cô nhi, lúc còn rất nhỏ, bọn họ quen biết nhau ở cô nhi viện, tuy rằng tuổi Lâm Sương thực tế chỉ nhỏ hơn 3 ngày so với Lâm Lạc, nhưng Lâm Lạc vẫn thành thật làm một người anh, không để cho người khác bắt nạt Lâm Sương.
Không bao lâu sau khi Lâm Lạc rời khỏi cô nhi viện, hắn liền đón Lâm Sương đi ra, chỉ tiếc, người thần bí âm thầm giúp đỡ Lâm Lạc kia không muốn gánh vác khoản phí học tập và sinh hoạt của Lâm Sương .
Khi mới bắt đầu, bởi vì tiêu dùng tiết kiệm, bằng vào khoản phí giúp đỡ, Lâm Lạc và Lâm Sương miễn cưỡng còn có thể sinh hoạt, nhưng từ khi hai người đều lên trung học, học phí và sinh hoạt phí đều tốn kém hơn rất nhiều, lúc này, bằng vào khoản phí giúp đỡ đã không thể nào đủ cho hai người sinh hoạt, dưới sự bất đắc dĩ, Lâm Lạc đành phải lợi dụng thời gian sau khi học xong đi chung quanh kiếm tiền, rửa chén, bán thức ăn nhanh, đưa báo các loại đều đã làm, tuy rằng thu nhập không cao, nhưng vẫn miễn cưỡng vượt qua trung học.
Hơn một tháng trước, vừa kết thúc kỳ thi vào trường cao đẳng, Lâm Lạc liền tìm kiếm công việc mới, bởi vì hắn biết, phí tổn khi Lâm Sương vào đại học sẽ càng nhiều, cho nên hắn phải tìm một công việc tiền lương cao hơn, chỉ tiếc, không như mong muốn, lấy điều kiện của hắn, căn bản là không tìm được công việc nào có lương cao hơn.
Mà ngay ngày hôm qua, luật sư phụ trách giúp đỡ Lâm Lạc đã đưa đến một tin tức, bởi vì Lâm Lạc đã thành niên, người thần bí đã giúp đỡ kia sẽ không gánh vác học phí và sinh hoạt phí của Lâm Lạc nữa, mà phòng ở của bọn họ, một tháng sau cũng sẽ thu hồi.