Trần Long đứng lên thi lễ rồi quay trở ra. Đống lửa ở gian ngoài gần tàn, chàng vội lấy củi chất thêm lên rồi ngồi tựa vào vách, nghĩ xa nghĩ gần.
Bao nhiêu hình ảnh bi thảm, tàn khốc, hãi hùng lần lượt hiện ra trước mắt. Nghĩ đến kẻ thù đã tàn sát cha mẹ, hai em khiến chàng đau lòng không muốn sống nữa.
Ngọn lửa dần dần thấp xuống, một hồi lâu tắt hẳn, hơi lạnh từ phía ngoài ùa vào.
Trần Long đờ người tựa mình vào vách đá không chút cử động. Mắt vẫn mở thao láo không chớp...Ước chừng một, hai trống canh trôi qua, đột nhiên một bóng đen từ cửa động đi vào...
Trần Long giật mình, bản năng tự vệ của con nhà võ phản ứng lại ngay. Chàng vung tay, định tống ra một chưởng...
Chớ! Chớ!
Đó là tiếng Ông già trong núi Gia Cát Vương.
Trần Long vội thâu chưởng về, lúc ấy cái bóng đen đã tiến gần đến chỗ Trần Long ngồi xuống rồi. Chàng định thần nhận ra là chú vượn lớn, hai tay ôm các trái cây và lương thực.
Con vượn trừng mắt, nhăn răng ra nhìn chàng có vẻ hung hăng lắm. Giữa lúc đó thì Gia Cát Vương cũng vọt tới bên mình Trần Long giơ hai tay vẫy con vượn nói rằng:
Đại hắc à! Lại đây! Đây là bạn mà!
Con vượn hiểu ý, nhìn Trần Long rồi gật đầu, liền đó, nó quay mình tiến vào phía bên trong.
Gia Cát Vương giải thích cho chàng hiểu:
Lão phu nuôi con vượn này từ khi nó còn nhỏ, đặt tên nó là Đại hắc, nó hiểu tiếng người, nhưng vẫn còn dã tính, hung tợn. Sức nó mạnh ghê ghớm, tay võ nghệ tầm thường không thể tới gần nó được. Nó được một điểm là hết sức trung thành và chăm chỉ đi kiếm lương thực....nhiều khi nó có thể nhịn đói để nhường lão phu ăn...!
Nói tới đây, ông già nhìn ra cửa động rồi tiếp:
Tiểu tử hãy lên đường đi thôi!
thâm tâm Trần Long rộn lên một mối tình cảm quyến luyến. Tuy mới gần lão trong một thời gian ngắn ngủi mà chàng coi lão như một bậc trưởng bối thân thiết khiến chàng bùi ngùi.
Ông gia nhìn chàng cười và nói rằng:
Hà....hà! đường đi còn dài, còn nhều gian khổ, ngươi phải mài dũa ý chí cho sắc mạnh mới được!
Câu nói của lão tuy vậy mà ngụ ý sâu xa, khiến Trần Long cảm động muốn rớt nước mắt.
Chàng nghẹn ngào nói:
Đa tạ lão tiền bối chỉ giáo!
ra khỏi khu vực này rồi, ngươi định hoạt động ra sao?
Tìm kiếm kẻ thù.
Lão cười và hỏi:
Tự xét công lực của ngươi như thế nào?
Như bị một thùng nước lạnh tưới lên đầu, Trần Long cúi đầu thở dài:
Đúng thế! Với công lực thì nói chuyện báo thù chỉ là nói khoác, là ảo tưởng.
Công lực của phụ thân chàng cao siêu đến thế mà còn bị giết, huống chi chàng, dù học được tuyệt chiêu, nhưng chưa phát huy được hiệu lực thì địch sao nổi với kẻ thù.
Gia Cát Vương cười, khẽ vỗ vai chàng:
Tiểu tử ơi! Chớ chán nản, nhụt cả chí khí! Trời có thể cho Tây Môn Vọng thời tiết tốt, nhưng trời không gieo hạt cái lúa cho ai bao giờ! Nếu có chí báo thù thì mười năm chưa phải là muộn. Ngươi phải đi tìm kiếm danh sư để luyện thành tuyệt nghệ thì mới báo thù được. Có điều rằng danh sư thì khó kiếm lắm! Phải có cơ duyên mới được!
Trần Long gật đầu nói
Vãn bối ghi nhớ lời vàng ngọc.
Với công lực và kiếm thuật của lệnh tôn mà còn bị kẻ thù giết hại, đủ thấy kẻ thù ấy ghê gớm đến thế nào. Tìm được danh sư học thành tuyệt nghệ rồi, lại cũng phải hết sức cẩn thận hoạt động thì sau mới khỏi hối tiếc!
Dạ! Đúng thế
Lão phu với lệnh tôn tuy không giao tình thân thiết, nhưng đã là chỗ tình đồng đạo, vả lại lão phu cũng hâm mộ và khâm phục tư cách của Kiếm thánh, thì đối với cái việc cả nhà ngươi bị hại, thân già tàn phế này không thể ra tay giúp gì, nghĩ mà hổ thẹn...!
Ngừng một chút, lão bỗng hỏi:
Khi sanh thời, lệnh tôn có nói cho ngươi biết chút gì về lai lịch kẻ thù, hoặc lý do gì mà sanh thù hận?
Không bao giờ nói đến!
Như vậy thì cuộc điều tra của ngươi càng khó khăn!
Trần Long ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Ở chỗ bãi đá, nơi xảy ra cuộc chiến, thấy bên phe địch còn để lại hai đốt ngón tay, một cánh tay gãi. Như thế đủ thấy rằng cuộc ác chiến ghê gớm, phe địch có kẻ chết, có kẻ bị tàn phế. Sau này có thể nhân dấu vết tàn phế mà tìm ra kẻ thù chăng?
Có lý! Lão gật đầu nói.
Lại còn điều này nữa...
Lại tìm được di vật khác của họ chăng?
Không phải là di vật! Số là bọn Hắc Bảo sau khi biết được lai lịch của vãn bối rồi, họ tra hỏi rất gắt về nơi ở với tin tức của tiên phụ. Vì thế, vãn bối nghi ngờ rằng việc thảm sát có thể tin chắc là do tụi Hắc Bảo chủ động, nhân vì họ đã tìm được ra nơi ẩn cư của tiên phụ.
Lão cau mày nghĩ rồi hỏi:
Hắc Bảo? Lão chưa nghe nói đến bao giờ?
Bọn này nổi lên, ngang dọc giang hồ, hình như là từ sau khi tiền bối bị tai họa!
Hắc Bảo bảo chủ là ai?
Hắc Bảo là cả một sự bí mật. Tới nay toàn thể võ lâm không ai biết Hắc Bảo đặt cơ quan ở đâu? Hắc Bảo chủ nhân là ai?
Chúng hoạt động như vậy, thì ít nhất cũng có lưu lại vết tích gì chứ? Ít nhất thì người của chúng cũng lắm kẻ bị thương, bắt giữ trong những trận giao tranh với hàng võ lâm. Có thể lấy đó mà tìm ra manh mối, liên lạc của chúng?
Trần Long lắc đầu nói rằng:
Họ có bị giết, có bị thương. Nhưng với bị thương nhẹ thì họ đem đi, với kẻ bị thương nặng thì họ giết đi cho tuyệt tích. Kẻ nào bại trận bỏ chạy thì họ càng phải giết đi.
A! Thiên hạ võ lâm hồi nào mà sanh ra lắm việc thế? Chánh với tà, sinh với diệt, thật là khủng khiếp, sinh với diệt thật là khủng khiếp, ngưng một chút, lão thở dài nói tiếp. Nhưng rồi cũng không cứ thế mãi được, rút lại rồi tà đạo sẽ thua chánh lý!
Dạ đúng thế! Nhưng chỉ mong rằng chánh với tà mau được tỏ ra, chứ như kéo dài tình thế này thì...!
Tiểu tử! Tư chất của ngươi, trời cho rất tố, rất đặc biệt đó! Làng võ lâm khó ai có được cái căn cốt kỳ lạ như chú! Tiếc rằng gặp phải kiếp số vận hạn, bị thọt một chân, có thể ảnh hưởng đến công phu tiến triển võ nghệ của chú. Nhưng cứ vững chí, chớ nản lòng, có thể là sẽ gặp cơ duyên...!
Dạ! Vãn bối tin tưởng hai chứ cơ duyên...!
giờ thì ngươi có thể lên đường...!
Trần Long cố nén xúc động, chắp tay quỳ xuống:
Vãn bối xin tạm biệt. Mong rằng sẽ gặp được tiền bối, thành tâm cầu chúc....
Tốt lắm! Tốt lắm! Lão phu mong có thể sống cho tới một ngày nào đó...Thôi! đi đi
A! Còn điều này..!
Dạ! Xin tiền bối chỉ giáo!
Hai việc căn dặn lại một lần nữa! Việc thứ nhất là phải hết sức bí mật hành vi, bí mật lai lịch để tránh cái họa của kẻ thù nhổ cỏ nhổ cả dễ. Việc thứ nhì là nếu như trời chiều ý nguyện của lão phu, khiến cho tìm gặp được con Minh Châu, xin chớ nói cho nó biết lão phu bị thảm hoạn như thế nào. Chỉ có thể cho biết rằng ...lão phu đã chết rồi!
Trần Long rớm nước mắt, khẽ nói:
Vãn bối xin ghi nhớ!
Dứt lời, chàng ngẩn nhìn ông già trong núi một lần nữa rồi thất thểu bước ra phía ngoài hang.
Hơi sương mù mịt, mê man, ngoài năm trượng dù mắt thánh cũng không nhận ra cảnh vật gì hết.
Trần Long cứ lần theo ven khe vực đi xuống. Chàng thử vận dụng thuật khinh công. Nhưng vì một chân bị thọt,thành thủ thiếu nhẹ nhàng hoạt bát, so với người thường thì cũng không lanh lẹ hơn bao nhiêu. Về thuật khinh công của chàng, trước kia mười phần thì nay rút hẳng đi chỉ còn độ hai, ba phần là cùng. Lòng chàng đau khổ, không bút nào tả hết được!
Phải mất nhiều thời giờ, tốn hao sức, Trần Long mới vượt được hết lối ven đáy vực để tới chỗ cửa khe suối đi ra phía ngoài.
Quả nhiên, chàng tìm ra một cái hang lớn rộng tới hơn một trượng ngay sát dưới lòng vực, dưới vách núi. Cửa động bị nước xói mòn, nhẵn bóng lên. Phía trên có cây che kín, vô tình không ai nhận biết được là có lối thông.
Trong động là dòng nước chảy, sâu chừng vài ba gang tay. Nước trong vắt, róc rách chảy, và đúng như lời lão nói: Nếu không phải mùa khô cạn thì không thể thưo lối này ra ngoài được.
Trần Long nhận xét tình thế rồi, cương quyết bò rạp xuống, chui qua cửa hang.
Chỗ có đã gồ lên, nước càng nông cạn, đọng lại thành như một cái ao nhỏ. Hơi sương mỏng bao phủ mắt có thể trông suốt đến tận đáy.
Đột nhiên...!
Ối! Trần Long la lên một tiếng
Dưới đáy ao hiện ra một hình ảnh dũ tợn, đầu tóc rũ rượi, mặt mày chằng chịt những vết thẹo ngang dọc, đồ mặc rách rưới.
Chàng cố trấn tĩnh tinh thần, ngóc cổ nhìn lên phía trên, không thấy ai hết, cũng không có bóng một quái vật nào hết. Nhưng cúi xuống thì bóng quái vật lại hiện ra rõ ràng dưới nước
Chàng vụt hiểu ra, khẽ la lên:
Trời! Sao mà mình lại biết ra hình dạng quái gở thế này?
Chàng bỗng ré lên cười sằng sặc như điên.
Lần đầu tiên, sau khi thoat chết, Trần Long được dịp ngó thấy bộ mặt thật của mình, thật là quá sức tưởng tượng của chàng!
Lòng chàng lại sôi lên những thù với hận. Hết thảy sự vật trên đợi không còn gì đáng kể nữa ngoài trừ mối hận!
Chàng gầm lên như con thú dữ, rồi khom rạp người xuống, mải miết bò, xuyên qua lối dòng khe luồn dưới vách núi.
Cách xa mười trượng, hơi sương dày đặc, mắt không thấy gì hết, nhưng vẫn cứ mải miết bò đi.
Mình mẩy va chạm cọ xát vào đá, có thể nói là từ đầu đến chân đều rướm máu.
Một hồi lấu, trước mắt thấy rộng ra, chàng đã tới một khu vực núi khác. Lúc này thì tay chân rã rời, chàng lăn kềnh ra, ngâm mình trong lạch nước.
Ánh mặt trời dần dần tỏa xuống, làm mỏng lớp xương mù trong lòng vực.
Mây trắng thi nhau chạy, từng lớp từng lớp trên không, như một dấu hiệu êm nhẹ, xoa vuốt nỗi đau của chàng.
Việc đầu tiên là càng trở lại thăm mái nhà xưa, cảnh vật vẫn y nguyên, lòng chàng vô cùng cảm động!
Trần Long không vào trong nhà, vội vã vượt qua bãi đá tìm đến chỗ cha mẹ bị giết.
A! Ngôi mộ! Ngôi mộ lớn, hợp táng? Ai đắp mộ này? Sự kiện trước tiên đập vào mắt chàng là một nấm mồ rất lớn, đắp rất cao.
Nấm mồ đứng hàng đầu có dựng một tâm bia đá, khắc tên họ phụ thân chàng, phía sau có khắc chữ:
HỒNG NƯƠNG TỬ
Kinh lập mộ bia.
A! Hồng Nương Tử qua đây làm gì?
Tay nữ La sát giết người không chớp mắt này, tại sao lại thu thập tử thi và đắp mộ dựng bia cho gia đình ta.
Chàng nhớ lại, trên khoảng đường về nhà, đã vô ý vượt qua dấu hiệu “khăn choàng đỏ” của Hồng Nương Tử, phải chăng nàng đã bám gót chàng để mò tới đây?
Trần Long đặt ra nhiều câu hỏi? Nhưng núi sâu rừng rậm, trời cao lồng lộng, hết thảy vẫn lặng lẽ không trả lời cho chàng.
Thế rồi chàng quỳ phục ở trước mồ, một lúc sau thiếp đi chẳng còn biết trời đất gì nữa.
Một đêm qua. Trời bắt đầu sáng ở phía Đông! Lòng Trần Long thắt lại nhưng tâm trí lại tỉnh táo lạ thường. Chàng dập trán vào tấm bia đá đến rướm máu và lẩm nhẩm khấn rằng:
Cha mẹ và hai em không thiêng xin chứng dám!
Từ nay Trần Long sẽ không khóc nữa – nhưng thề rằng với món nợ xương máu này – sẽ đòi kẻ thù trả gấp trăm ngàn lần!
khấn xong đứng phắt lên, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Chợt thấy gần đó có một đoạn kiếm gãy mũi, nhận ra đó là thanh gươm của phụ thân lừng danh là Thánh kiếm.
Trần Long bước tới, lượm thanh gươm lên, cả chuôi với lưỡi cụt còn lại chỉ dài vào khoảng một thước rưỡi. Chàng xé mảnh áo, quấn chặt đoạn kiếm gãy lại, giắt vào trong mình. Thanh cổ kiếm của chàng vẫn dùng, luôn cả vỏ gươm đều bay mất.
Giắt lưỡi kiếm vào mình cẩn thận rồi, Trần Long lại hướng vào nấm mồ, vái ba cái, sau đó quay gót về phía nhà cũ.
Chàng vào trong nhà, lục tìm đống quần áo, đoạn lột bỏ hết đồ mặc rách rưới, cải trang vận áo vắn, quần hẹp, toàn bằng vải bố, lấy chiếc nón đội lên đầu, chân đi dép cỏ.
Mặt mũi y phục hoàn toàn khác hẳn xưa, đến nỗi soi vào gương, tự chàng cũng ngờ vực:
Ai? Ai trong gương?
sau khi thu thập ít vàng bạc giắt vào trong người, Trần Long quay ra khép cửa lại, băng mình ra khỏi núi.
Chiếc hà bao của Ông già trong núi gợi lên cho Trần Long một ý nghĩ: Muốn báo thù, nếu chỉ cậy ở võ công thôi thì không đủ,không thể được. Phải nhờ đến trí tuệ nữa, và bất kể là thủ đoạn nào, miễn là báo được thù!
nói rằng kiếm danh sư, luyện thành tuyệt nghê? Chỉ may mà gặp được chớ không tìm đến được, vì ai là danh sư? Thế nào là tuyệt nghê? Tìm kiếm nơi đâu? Nếu quả thiệt Hắc bảo chính là kẻ thù của phụ thân, vậy thì nhưng tay võ lâm hiện nay ai có thể hơn được họ? Lại như có ai công lực cao hơn tên chủ nhân của Hắc Bảo, thì lẽ nào tới lúc này còn chưa ra tay sao?
Huống chi, luyện tập thành tuyệt nghệ há phải vài tháng hay một năm có thể thành tựu được, như vậy thì mối thù biết bao giờ trả?
Trần Long cảm thấy không còn gì ho0wn nữa là quyết tâm làm việc. Chàng quyết định rằng sau khi ra khỏi núi thì việt trước hết là dò tìm tung tích ba gã quái nhân đã, và sau đó là tụi Hắc Bảo.
Đi hết miền núi rồi tới vùng thị trấn, Trần Long hơi chút e ngại.
Với diện mạo này, khiến chàng nghĩ rằng sẽ không dám ngó nhìn ai, hoặc nhìn nhận người quen biết. Vả lại, hình dạng chàng hiến người ta kinh hãi, phải xa lánh.
Chàng nghiến răng, cố mạnh bạo ngẩn đầu lên, chân thậm thọt bước vào trong thị trấn.
Ối! Cha..!
Ối! Chạy...!
Một hai, ba người cùng la lên! Một bà bưng mặt, đâm đầu chạy, một co ro run lên miệng la chạy nhưng chân cứng ra rồi té xuống.
Đó là phản ứng đầu tiên của mọi người khi chàng bước chân vào chốn giang hồ!
một lúc sau chàng bước vào tửu quán.
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì một chú tiểu nhị vội vã chạy ra đón khách. Đột nhiên hắn la lên:
Ối! Đứng lại...! ối! Vô đây làm gì?
Trần Long lạng lùng hỏi:
Tiệm này mở ra để...làm gì?
Tiều nhị vừa lui, vừa nói:
Xin...xin qua tiệm khác..>!
Tại sao phải qua nơi khác, trong tiệm vẫn còn khách tới lui?
Máu nóng, lửa giận xông lên, hai mắt Trần Long đỏ ngầu, trợi lên nhìn tiểu nhị.
Thằng nhỏ sợ quá, lùi thêm vài bước chạm phải chiếc bàn phía sau.
Liền đó, một người vận áo dài, có vẻ là chủ quán vội vã tiến ra. Người này nhìn Trần Long từ đầu đến gót, đoạn chau đôi lông mày lại nói rằng:
Anh là người...trong miền núi tới?
Chẳng kể ta là người trong núi hay ngoài núi. Hễ ăn uống là trả tiền! Có được không?
Chủ quán nổi giận, trợn mắt quát:
Tên thọt này! Đây không phải là nơi cho anh vào!
Nghe chủ quán lớn tiếng, khách ăn nhiều người chạy ra coi. Thấy mặt mũi Trần Long họ kinh hãi, một phần vì ghê tởm, một phần vì thương hại.
Trần Long nghiến răng quát lớn:
Ngươi dám mỉa mai sự tàn tật của ta hả? Chắc ngươi muốn chết.
Cùng với tiếng chết thoạt ra khỏi miệng thì tay phải chàng đã lẹ như chớp đưa ra chộp một cái.
Chân trái của chàng tuy bị thọt, nhưng công lực của chàng đâu có bị phế hủy. Một cái thộp ấy, dù tay võ nghệ khác cũng phải kinh hãi, hống chi là chủ quán?
Ối!
chủ quán rú lên, lạc cả tiếng. Hắn bị Trần Long thộp ngang sườn, nhấc cao lên như người ta xách cẳng con gà giơ lên để coi gầy hay béo vậy. Sườn hắn bị năm ngón tay của Trần Long bấm vào lủng thịt, rướm máu ra.
Chủ quán kêu la rên xiết, mọi người cùng kêu rú lên. Họ không ngờ anh chàng thọt mà hung dữ đến thế.
Người làm công trong quán, kẻ thì cầm dao, kẻ thì vác cây xiên, hò nhau xông tới để cứu nguy cho chủ quán.
Trần Long vung tay, dùng ngay chủ quán làm chiếc một đỡ đòn, quay tít đi mấy vòng. Bọn người lam công chạy dạt cả đi, anh nào xông vào trước đều bị đánh gạt, té lăn cù
Chủ quán giãy giụa, van lạy:
Chết...chết tôi mất. Ôi trăm lạy thiếu gia tha mạng cho..... Tôi có mắt mà không ...không thấy núi Thái Sơn. Ối! Ối thả ra...chết ...chết...!
Trần Long gầm lên:
Quá trễ! Ta quật mi chết tươi...mới đã giận!
Chợt có tiếng ông già:
Anh bạn trẻ à! Không nên...không nên thế!
Trần Long ngoái cổ nhìn, thấy một ông già tóc bạc phơ, mình vận áo dài bằng vải thô, sắc vàng, từ phía cửa ngoài, gạt mọi người đi, tiến vào. Trông ông già uy nghi, đạo mạo khác thường Trần Long cố nén giận, hỏi:
Lão trượng là...ai?
Ông già chậm rãi, cất tiếng vang vang:
Công phu võ nghệ như vậy mà lại tranh cường với những người như chủ quán đây sao?
Câu nói có ý tâng bốc, kỳ thật là chê bai hành động lỗ mãng của chàng. Trần Long hơi chột dạ, ngần ngừ một giây rồi nói:
Tiểu khả là kẻ tàn tật, bị chúng giễu cợt...!
Ông già cười ha hả,noi:
Ở đời này mấy ai khỏi tàn tật? Nếu thể xác không tàn tật, thì hà hà...! trong tâm hồn cũng què thọt.
Lão trượng định nói gì?
Nếu cho ta được chút thể diện, ta sẽ bắt hắn xin lỗi các hạ
Chủ quán đau tái mặt, nói không thành tiếng
Tôi...xin ...xin tạ tội! Xin tạ...!
Trần Long lườm hắn một cái, cố nuốt giận, nới lỏng tay ra cho chủ quán.
Ông già gật đầu, tiến lên, khẽ vỗ vai Trần Long:
Các hạ có vui lòng nhấp với lão phu đôi ba ly rượu chăng?
Biết ông già chẳng phải bậc tầm thường, lại phục vì những lời lẽ của ông vừa rồi, Trần Long bình tĩnh trở lại, cung kính nói:
Cho phép tiểu tử được tiếp rượu lão trượng
Khách ăn lần lượt trở về chỗ, nét mặt mọi người còn đầy vẻ kinh hãi vẫn lấm lét nhìn theo. Tiểu nhị thì lo bày bàn ăn chỗ ông già và Trần Long ngồi.
Sau khi an tọa, Trần Long nhìn ông già và hỏi:
Xin lão trượng cho biết họ tên để tiện xưng hô?
Ông già noi:
Lão phu họ Không.
Họ Không? Chàng ngạc nhiên nhắc lại.
Ông già cười:
Họ Không chớ sao! Anh bạn trẻ chưa nghe nói đến họ Không bao giờ ư? Thiên hạ nếu có họ Khổng thì xũng có thể có họ Không được, có gì lạ?
Trần Long gật đầu nói”
Lần đầu tiên được nghe nói đến họ Không!
Ông già cười:
Hà, hà! Vậy thế anh bạn tên họ là gi?
Nhớ lại lời Gia Cát Vượng từng căn dặn phải bí mật hành tung, lai lịch Trần Long lanh trí trả lời:
Tiểu tử cô khổ, lênh đênh từ hồi nhỏ, không có họ tên. Bị người ta kêu là “Khổ Nhân Nhi”!
Ông già nhìn rồi gật đầu:
Khổ Nhân Nhi là con người cô khổ! A! Cái tên ấy, vậy mà rất có ý nghĩa!
Trần Long hơi chột dạ, chàng nhận thấy câu nói của ông già nửa kín nửa hở mà xâu xa!
tiểu nhị bưng các món ăn lên, trong khi ông già, chẳng biết vừa ăn vừa nghĩ gì, còn thâm tâm Trần Long cứ rộn lên mối ngờ vực:
Ông già này tới đây khá bất ngờ, mình nên dè dặt, vì có thể là kẻ thù chưa biết chừng
Ông già thả sức uống rượu, tay luôn luôn giữ bình rượu, rót ra là nốc một hơi cạn chén liền, lại tống luôn chén khác vào miệng. Hình như nếu chậm rót, chậm uống thì con sâu rượu nó không chịu nằm yên.
Trần Long vì trong lòng rối như tơ vò, nên chỉ uống gọi là rồi xin lỗi dùng cơm.
Ông già lặng thinh, cứ uống, chỉ gọi là nhấm nháp chút đồ ăn thôi. Hết vò rượu này, lão gọi vò khác liên tiếp nốc hết tám vò.
Trần Long ăn xong, uống hết ly nước trà, thì ông già đưa ống tay lên quẹt rượu trên mép rồi nói:
Chúng ta đi thôi!
Chàng càng ngờ vực hỏi:
ĐI! Đi đâu chứ?
Ông già nói là đi liền, chỉ thấy lão đứng phắt lên, nói rất khẽ vào tai chàng:
Tìm chỗ vắng vẻ hơn để nói chuyện!
còn đương ngần ngại, suy nghĩ thì ông già đã bon bon ra cửa rồi!
do tánh hiếu kỳ thúc đẩy, chàng bất giác đứng phắt lên, lấy ra một ít bạc vụn quăng lên mặt bàn rồi quay gót.
Tiểu nhị khép nép, tiến lại nói:
Tiểu gia! Khỏi trả tiền. Đây là chủ quán tự ý thiết đãi để...tạ tội.
Trần Long xua tay: khỏi tạ tội chi hết!
dứt lời chàn tập tễnh đi ra.
Hai người ra khỏi cửa, đi về phía ngoài thành, cố nhiên là qua đâu, Trần Long cũng khiến cho người ta hết vía, hoặc lánh xa dòm ngó, không dám lại gần.
Một hồi sau, tới chỗ đồng không quạnh quẽ, không một bóng người, Trần Long mới ngưng bước
Lão trượng có điều gì chỉ giáo
Ông già cũng ngừng bước quay lại:
Thiệt tên các hạ là Khổ Nhân Nhỉ ư?
Đúng! Nhưng tại sao lão trượng lại hỏi điều ấy?
Ông già nghiêm nét mặt:
Phải chăng vì mục đích gì đó mà...mà ngươi đã tự làm, tự hủy hoại thân thể?
Chàng làm ra bộ sửng sốt và ngớ ngẩn hỏi lại:
Không hiểu lão trượng nói vậy là thế nào?
Ông già mỉm cười, khẽ gật đầu:
Tiểu tử xuất thân không phải tầm thường, tư chất, cốt cách đều thuộc hạng thượng thừa. Nhân sảy ra việc gì đó mà phải che giấu hình hài, diện mạo, làm cho biết đổi khác hẳn đi.
Tiểu tử phủ nhận sự nhận xét ấy của lão trượng! Lão trượng nghĩ sao?
Lão phu không có ý tò mò, soi mói bí mật của ngươi đau. Còn trúng hay không cũng chẳng quan hệ chi đến ý chỉ của lão phu!
Trần Long hơi nhún vai:
Vậy thì lão trượng kêu tiểu tử tới chỗ vắng vẻ này, hẳn là có điều chi dạy bảo?
Đã hẳn thế!
Xin nói thẳng mục đích?
Ông già nghiêm giọng nói:
Lão phu tìm kiếm một đồ đệ để truyền nghệ cho.
À! Té ra thế, và lão trượng đã để ý đến tiểu tử?
Đúng thế!
Trần Long ông bụng cười ré lên! Chàng cố ý cười ngặt nghẹo như điên.
Ông già hỏi:
Có gì đáng cười?
Tiểu tử xin lỗi, đã thất lễ với lão trượng, khốn nỗi không thể nín cười được khi nghĩ rằng không hiểu sao lão trượng lại chọn trúng một kẻ tàn phế như tiểu tử? Nói tới đây chàng vẫn cố tình ôm bụng cười.
Ông già nghiêm nghị hẳn nét mặt.
Lão phu nhận rõ cốt cách, để ý đến cả tư chấ..!
Chợt nhớ lại câu chuyện mà nhà sư Thiên Huyền Tử với đạo sĩ Ngộ Linh Tử từng để ý yêu cầu mình theo học, Trần Long ngắt lời ông già mà rằng:
Ý lão trượng muốn tiểu tử trở nên Vô địch thiên hạ?
Lão nói giọng đầy hứa hẹn
Có thể lắm!
Nếu vậy, hẳn lão trượng phải là một cao nhân, một dị nhân vô địch trong thiên hạ?
Câu hỏi của chàng có thể hiểu ra là tâng bốc, đồng thời cũng là chế giễu
Nhưng lão trả lời một cách khéo léo, không khoác lác, thành thực mà hợp lý:
Ngươi hẳn cũng biết câu tục ngữ rằng: Màu Xanh do từ màu Lam mà ra, vậy mà Xanh đẹp hơn Lam. Băng do nước kết lại mà thành, vậy mà lại trong, mạnh hơn nước! Nhơ căn cốt và tư chất, học trò giỏi hơn thầy, có gì lạ!
Trong đầu óc Trần Long quyết định đi tìm kẻ thù để rửa hận, nay há có thể vì lời một kẻ xa lạ mà lay chuyển ý chí, chàng vội vàng chắp tay nói:
Tiểu tử không dám có tham vọng ấy. Lòng tốt của lão trượng, tiểu tử xin ghi nhó trong lòng!
Ông già hơi biến sắc mặt:
Tiểu tử chớ để qua mất cơ họi ngàn năm có một dịp này?
Trần Long quả quyết nói ngay:
Kẻ tàn tật này không dám hy vọng quá cao! Xin lão trượng thứ lỗi cho!
Dứt lời chàng thậm thọt vội vã đi liền.
Ông già đuổi theo:
Phải chăng anh bạn cho rằng lão phu nói khoác lác, không đáng tin cây?
Trần Long vẫn tập tễnh đi, vừa đi vừa nói:
Đâu dám...!đâu dám!
Ông già cố gọi lại
Anh bạn có muốn lão phu biểu lộ, thi triển chút ít công phu để chứng thực khả năng chăng?
Khỏi phải...xin chào tái kiến!
chàng cứ nguây nguẩy mải miết đi cho lẹ, như kẻ bị ma đuổi vậy
Ông già bực mình, lảm nhảm nói theo, cố ý cho Trần Long nghe tiếng:
Kỳ tài! Thiệt là kỳ tài hiếm có...
Trần Long giả điếc, cứ mải miết đi, trong lòng quả quyết, từ nay càng phải cần thận che giấu hình tích thì mới khỏi bị lọt vào mắt kẻ thù.
Nghĩ đến ông già họ Không mà tức cười
Lạ thiệt! Chàng nghĩ thầm, thực không ngờ rằng thiên hạ lại lắm kẻ chỉ lăm le chực làm thầy người ta. Có điều rằng với hình dáng và mặt mũi như lúc này, mà ông già nọ hầy như nhận ra được gốc rễ nhà mình, công phu của mình thì mắt lão quả thực là tinh đời. Nhưng có thực tư chất với cốt cách của ta được như lão nói không? Chà! Cái đó cũng chẳng cần, bỏ đi! Miễn rằng đại thù báo được là mãn nguyện rồi!
chàng cứ nhắm mắt, vùa đi vừa chạy!
Tướng mạo của chàng, ngoại trừ việc khiến mọi người khiếp hãi xa lánh, thì còn có gì để ai chú ý?
Từ lúc được ông già cảnh giác, chàng bắt đầu nhớ những câu nói có vẻ thô tục, cử chỉ quê mùa, lo sao cho hình dáng với giọng nói hợp với nhau.
Một hôm chàng thất thểu đi tới miền phụ cần Quỳnh Châu
Đương đi có một lũ người cưỡi toàn ngựa đen, người cưỡi ngựa đồng phục màu đen, vai choàng mảnh vải rộng che gió cũng màu đen
Hắc võ sĩ!
Trần Long la thâm ở trong bụng lập tức vận dụng công lực và cắm đầu đuổi theo!
vì chân trái chàng bị thọt, cho nên chỉ theo được một quãng rồi thụt lại quá xa. Một lúc sau không còn nhận ra hình ảnh bọn kia nữa, chàng đành thở dài, đứng ngây người ra.
Chợt phía sau có tiếng cười khúc khích đưa tới.
Trần Long vội vàng quay lại. Như bị điện giật, chàng há miệng toan kêu lên.
Trước mắt chàng là hai tay kỵ mã: một người thiếu nữ đẹp như tiên, ăn vận sang trọng như nàng công chúa. Một người ăn vận áo xanh lối thị tì, khá duyên dáng. Cả hai nàng, trước đây chẳng bao lâu, từng dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn dụ cho tên đầu mục Hắc võ sĩ là Vương Trung Cự bỏ chàng lại để chạy coi xét con ngựa lúc ấy hình như có kẻ định ăn trộm.
Thiếu nữ chính là Kỳ Anh, thị tì chính là Tiểu Huệ, và đều là ân nhân cứu mạng Trần Long.
Chàng vội đưa tay sờ nắn bên mình, thấy rằng mảnh ngọc màu lục của Kỳ Anh tặng vẫn còn nguyên!
chàng tự biết là hình dạng mình hiện như quỷ sứ!
Chàng có nén mối tình tự đương tràn ngập trong lòng.
Giữa lúc đó thì thị nữ Tiểu Huệ, cau mày nói với cô chủ:
Tiểu thư nè! Coi cái bộ mặt của người này nè..!
Kỳ Anh hình như chẳng để ý đến lời nói của Tiều Huệ, nàng có vẻ ngạc nhiên, nhìn chàng rôi hỏi:
Vừa rồi hình như ngươi đuổi theo mấy người cưỡi ngựa phía trước kia phải không?
Như kẻ đương cơn mê, đầu óc mông lung với quá khứ, si ngốc với hình ảnh trong bữa được hai nàng cứu thoát khỏi tay Hắc Bảo đầu mục họ Vương, thành thử Trần Long cứ đứng thộn mặt ra đó, chẳng nói chẳng rằng chi cả.
Tiểu Huệ ngồi trên mình ngựa cúi xuống, hét vào tai chàng:
Nè! Tiểu thư hỏi gì ngươi có nghe tiếng không?
Trần Long giật mình tỉnh lại A lên một tiếng rồi nói:
Hỏi...Hỏi ta ư?
Thiếu nữ ăn vận như công chúa phì cười rồi nhắc lại:
Vừa rồi ngươi đuổi theo ai?
Chàng líu lưỡi, đúng giọng kẻ si ngốc
Đuổi ai...nào có đuổi ai đâu?
Thiếu nữ lại hỏi:
Phải chăng là đuổi theo đoàn người vận đồ đen, cưỡi ngựa đen ấy?
Chàng đã thực tỉnh hồn, nhưng khéo làm ra vẻ ngớ ngẩn ấm ức nói:
A! Tôi ...tôi chỉ chạy..chạy theo chơi mà! Có quen thuộc với ai đâu mà đuổi theo!
Thiếu nữ và nữ tỳ cùng cười:
Ngươi có biết võ nghệ phải không?
Có có! Chàng cố quờ quạng hai tay, kiễng gót bên trái lên cho cân người, có học qua vài bữa
Ngươi có biết bọn cưỡi ngựa ấy là ai không?
Không quen biết nhưng trông bọn họ rất là oai phong.>!
thiếu nữ cười mà rằng:
Đồ ngốc! Bận sau thì chừa, chớ có giỡn với họ mà chết mất mạng!
Hai tiếng “Đồ Ngốc” lọt vào tai chàng làm tê buốt cả gân óc. Chàng cố nén đau khổ, cố chịu đựng lấy. Lập tức toét miệng cười, lại cố vênh mặt lên rồi nói như là nói với mình.
Chạy theo chơi, mà đến chết bỏ mạng ư?
Hương lan thoang thoảng, tiếng nói nhẹ nhàng khiến Trần Long không thể không đưa mắt ngó nhìn vị giai nhân tuyệt thế từng trao cho chàng mảnh ngọc làm kỷ niệm.
A! Tâm địa nàng rất tốt, khốn nỗi mình vô duyên! Đứng trước mắt mà như cách sông, cách núi!
Nghĩ tới đây chàng lại ngẩn người ra!
Tiểu Huệ có vẻ nóng ruột nhắc:
Tiểu thư à! Chúng ta quay về chứ?
Quay về? Cô nàng đưa mắt mơ mộng, nhìn khắc đó đây một lượt.
Tiểu Huệ nheo nhéo nói:
Mọi ngả, khắp đường quanh đây đều đi qua hết rồi, nào có thấy bóng vía chàng trai ấy đâu?
Thiếu nữ cau mình nói:
Phải tìm gặp được chàng. Không tìm thấy không thể yên tâm được.
Tiểu Huệ nhõng nhẽo nói:
Tiểu thư tặng cho chàng mảnh ngọc ấy, thực là quá liều lĩnh! Mạo hiểm! Nếu như lão gia biết thì....
Im! Ta bảo câm miệng mà!
Ruột gan Trần Long như bị cứa ra từng đoạn. Nàng đi tìm kiếm chàng, và từ lâu rồi, chớ không phải chỉ có bữa nay. Đi khắp vùng, khắp nơi, chàng tự nghĩ:
Không! Không được! Một vạn lời không thể được! Mình là thân tàn phế, giả sử lúc này nàng biết rằng tên thọt, đứng trước mặt nàng, chính là anh chàng thư sinh mà nàng đương tìm kiếm, thì nàng sẽ thất vọng đến chết mất!
Tốt hơn hết là cứ làm cho nàng thất vọng đến tan nát lòng. Để nàng vĩnh viễn giữ một ký ức đẹp đẽ, thơ mộng.
Trần Long cắn chặt môi. Không còn đủ can đảm để liếc nhìn nàng nữa, chàng quay ngoắt mình thất thểu bước đi liền.
Tiểu Huệ la lớn...!
Tiểu thư! Vô lễ quá..!
tiếng Kỳ Anh ngọt như mía:
Một gã quê mùa, tàn tật đáng thương, sao còn trách móc người ta?
Tiểu Huệ nhiếc móc chàng là vô lễ, chàng cung không cảm thấy đau khổ bằng những lời ngọt ngào của Kỳ Anh, thật là thấm thía, đứt ruột.
Tiếng vó ngựa nổi lên đều đều, xa dần rồi biến mất hẳn...
Trần Long ngồi xuống ở dưới một gốc cây bên lề đường, lòng chàng nặng trĩu, chìm đắm vào trong vực thẳm vô hạn nhưng thương cùng tủi. Một giờ trôi qua trong những đau đớn ên chề. Cuối cùng, như người từ trong vực sâu vượt sóng nhoi lên, chàng nắm chặt tay, đập mạnh vào đầu lẩm nhẩm nói:
Trần Long! Trần Long! Hai vai nặng thù nhà, một thân tàn phế, thì còn bụng dạ nào mà nghĩ đến mối tình nhi nữ.
Nghĩ thế rồi chàng đứng phắt lên, lòng cởi mở giải thoát được nỗi bi đát.
Nhân vì phải giữ kín lai liochj, không muốn ai đặc biệt chú ý đến mình, nên không thi triển môn khinh công, Trần Long cứ ung dung từng bước quay trở về phía thành Quỳnh Châu.
Cho đến khi mặt trời đã ngả về tây, mà thành Quỳnh Châu mới ẩn hiện ra trước mắt. Còn phải một đoạn đường khá xa nữa, không thể nào tới kịp trước khi trời tối!
Bỗng mây đen tứ bề kéo xuống, sấm chớp nổi lên ầm ầm, coi bộ cơn mưa sắp trút xuống!
Một là vì Trần Long không có mục đích gì cả, nên không cần phải gấp bước, hai là hạt mưa đã lác đác rớt xuống, tốt hơn là hãy kiếm chỗ trú mưa đã.
Chàng ngó trước ngó sau, cách lối đi một khoảng không xa, thấy một khoảng đấy khá rộng, xanh um những cây tùng cây bách. Nếu không phai là trang trại của nhà nông thì cũng là một nơi đền miếu chi đó.
Khoảng đường lúc này vắng vẻ, Trần Long liền thi triển khinh công, một mạch tới nơi thì người đã ướt đẫm. Tuy không bị lạnh, nhưng quần áo bị ngâm nước, chàng cũng cảm thấy khó chịu.
Nhận ra đây là một tòa miếu lớn. Trần Long mừng lắm, vội đẩy cửa bước vô.
Trong miếu không có bóng người, không thấy nhang khói, trên dưới lạng ngắt.
Trần Long theo lối hành lang, đi vòng về sau.
Chàng đưa mắt quét lia một cái, chợt thấy trên lối đi vào hành lang đại diện có một bóng đen, như vật gì lớn treo lủng lẳng. Nhìn kỹ lại, vật ấy chính là một người hai chân bỏ thõng, lơ lửng cách mặt đất lối hai ba gang tay.
Ơi! Nơi đây có người thắt cổ.
Chàng vừa la vừa chạy tới, mặt đất lênh láng máu còn đỏ chưa đông đặc. Lại ngó lên nhìn cái xác treo, Trần Long cơ hồ muốn nghẹt thở.
Lục Phán Quan!
Trần Long kinh hãi la lên, chàng đua tay dụi mắt ngó kỹ lại: đúng là Lục Phán Quan!
Lục Phán Quan giữ chức hộ pháp cho Hắc Bảo, với công lực cao thâm, tên tuổi lẫy lừng, từng đấu ngang sức với Thiên Huyền Tử trong hàng Võ Lâm tam tử.
Ai đã giết lão? Ai dám hạ thủ giết một nhân vật vai vết của Hắc Bảo?
Ai giết nổi một tay võ nghệ cao cường như Lục Phán Quan thì người đó quả là cao siêu, không tưởng tượng được?
Theo vết máu còn tươi, thì họ Lục mới bị giết, có thể là lúc trời lác đác mưa, Trần Long còn đương từ nưor đưognf lớn, bắt đầu rẽ ngang đi qua đây.
Bồng...lộp...độp...lộp...độp..!
tiếng vó ngựa từ phía cửa miếu đưa tới. Rồi nghe rõ tiếng ngựa hí, tiếng người nói, tiếng chân ngựa nhộn nhịp ngừng cả lại phía trước cửa miếu.
Trần Long cố trấn tĩnh hồi hộp, thì thoáng cái ba, bốn bóng đen đã tiến vào trong miếu. Họ đồng phục màu đen, từ phía trong nhìn ra, phảng phất mỗi người đều choàng một mảnh vải rộng che gió, cũng màu đen.
Hắc võ sĩ! Chàng nghĩ thầm. A! Thiệt là oan gia gặp nhau trên lối hẹp, tụi bay tự dẫn xác tới!
Chọt lại nghĩ rằng:
Mình phải giữ bí mật, sức đâu giết cả bọn một lúc, tên nào chạy thoát nó sẽ báo cáo về diện mạo, hình dáng mình ra, thế là lộ chân tướng. Tạm thời hãy lẩn tránh là thượng sách.
Nghĩ vậy chàng gấp bước tiến vào bên trong gian đại điện nấp sau cái khám thờ.
Trời vẫn mưa. Màn mưa khá dầy cho nên Trần Long làm gì, người ở phía ngoài vô tình không thấy được.
Về phần Trần Long, chẳng phải vì sợ hãi mà phải lẩn trốn, chàng muốn xông ra phanh thây kẻ thù cho hả giận. Bất kể tụi Hắc Bảo có phải là kẻ thù giết cả nhà chàng không? Chỉ một việc họ có tình lùng bắt chàng cũng đáng để giết họ đi rồi.
Bốn tên Hắc võ sĩ ngó qua gian ngoài một lượt rồi tiến qua lối hành lang.
Ối! Ối! A!
cả bốn tên cùng thất thanh la lên, cùng lùi lại mấy bướcm tám con mắt trợn trừng, mặt tái đi nhìn vào cái xác treo lủng lẳng nơi đầu dãy hành lang.
Chợt có tiếng giày nhộn nhịp từ phía ngoài rồi vài bóng người nữa tiến vào trong miếu.
Chàng nhận rõ, bọn tới sau, thoạt tiên là hai tên Hắc võ sĩ, đem theo một thanh niên đầy máu, sau là một người to lớn quá cỡ, vận áo bào trắng, khuôn mặt tròn, da trắng bệch như xác chết trôi vậy.
Vừa bước vào khỏi khuân cửa, người áo bào trắng đã quát tháo ầm ĩ:
Việc gì đó? Tụi bay làm gì mà nhộn nhạo lên như thế?