" A di đà phật." Lão hòa thượng chắp tay niệm phật hiệu:" Người xuất gia tứ đại giai không, thanh niên muốn có tiền phải tay làm hàm nhai, phật dạy..."
" A di đà phật." Hà Tiểu Vũ bắt chước động tác chắp tay của lão hòa thượng:" Phật dạy, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Đại sư không định trơ mắt nhìn ta chết chứ? Nếu đại sư không có tiền, vậy cho ta xin một ít bánh bao để ăn trên đường cũng được!"
" Bánh bao đã bị thí chủ ăn hết rồi...Ơ..." Lão hòa thượng bỗng ơ khẽ một tiếng, cả người như sao băng lao thẳng vào cánh rừng trước mặt.
Hà Tiểu Vũ chỉ thấy mắt hoa lên một chút, khi tỉnh táo lại đã không thấy bóng dáng lão hòa thượng đâu nữa.
Mja, lão hòa thượng thật bủn xỉn!
Vốn hắn định bảo lão hòa thượng đi hóa duyên lấy trăm cái bánh bao, sau đó sang tay cho hắn mang đi bán lại để kiếm chút tiền đi đường. Ai ngờ lão hòa thượng bỗng nhiên lại chạy mất, mộng đẹp vì đó cũng vỡ tan.
Chẳng có đồ để ăn, vì vậy thế nào cũng phải kiếm một thị trấn nào đó để ăn chút gì mới được!
Hắn gãi gãi đầu nhìn xung quanh một chút, cắn răng rồi quyết định đi men theo một lối mòn ở bên trái. Nam trái nữ phải mà *, liều thôi!
Đi men theo lối mòn một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng thấy được một con đường bằng phẳng. Tiếp tục đi về bên trái.
Dọc đường đi hắn cứ suy nghĩ vẩn vơ mãi. Đây là triều đại nào? Hoàng đế lão nhi là ai nhỉ ? Người ta xuyên việt thì mang súng, lựu đạn, mình thì lại trần như nhộng xuyên việt đến đây. Một lưu manh thứ thiệt như mình phải làm gì mới sống được trong triều đại này bây giờ?
Mà chờ chút, xuyên việt thời không, đầu óc thân thể sẽ không có vấn đề gì chứ? Liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì xảy với " cây súng " kia không?
" Súng " của nam nhân mà không nhạy thì sang Thái sống còn hơn.
Hắn tiến vào rừng cây ven đường, bàn tay tiến vào trong đũng quần rộng thùng thình như cái váy. Sau khi lần mò một hồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, jj không có vấn đề gì.
Tiện thể đang ở trong rừng nên hắn " hái hoa" luôn, sau đó mới cột chắc quần lại rồi tiếp tục lên đường.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Không biết đã đi được bao lâu, hắn chỉ biết rằng hai chân đã tê mỏi, bàn chân càng thảm hơn, không chỉ dính đầy bùn đất mà còn bị rộp đầy mụn nước.
Khổ quá!!!
Cắn răng tiếp tục đi tiếp một lúc nữa, cuối cùng hắn cũng thấy ở sườn dốc đằng trước có một chiếc xe bò đang chầm chậm leo dốc, trên xe chở những bó củi, có một người đội nón đang ngồi ở đầu xe, trong lòng Hà Tiểu Vũ không khỏi thấy mừng rỡ.
He he, có thể đi nhờ xe được rồi. Hắn vội chạy đuổi theo chiếc xe bò.
Người ngồi trên xe nghe thấy tiếng chân đuổi ở phía sau nên quay đầu lại nhìn.
Hóa ra đó là một ông lão, nếp nhăn đầy trên mặt ông cho thấy ông đã phải trải qua bao năm tháng bể dâu.
" Đại thúc khỏe chứ." Hà Tiểu Vũ cười tủm tỉm bắt chuyện.
Có vẻ con bò kéo xe đã quá già rồi nên leo lên dốc rất chậm, nó đang có dấu hiệu không đi được nữa.
Hà Tiểu Vũ vội đến đẩy ở phía sau xe.
" Aiiii, con bò này già rồi....." Ông lão thở dài một tiếng rồi nhảy xuống giúp Hà Tiểu Vũ đẩy xe bò lên trên đỉnh dốc.
" Ê, tiểu tử, sao lại đi chân đất thế kia?" Ông lão mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
Hà Tiểu Vũ cố chỉnh cơ mặt để tạo tỏ vẻ vô cùng đau khổ, đáng thương:" Đại thúc..đừng nói nữa....một nhà tám miệng ăn của ta đều bị bọn giặc cướp giết...giết hết rồi, chỉ còn một mình ta chạy thoát thân thôi..."
" Bọn giặc cướp đáng chết!" Ông lão chửi một câu, sau đó thở dài:" Hải tử thật đáng thương..." Rồi ông lão hỏi xem hắn sau này định làm gì.
Hà Tiểu Vũ không biết bây giờ là triều đại nào thì làm sao biết sẽ phải làm gì chứ. Hiện giờ hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước, hắn cố làm ra vẻ đau đớn, tuyệt vọng, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu rồi im lặng không nói gì.
Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói:" Như vậy đi, hôm trước ta mang củi đến bán cho Đỗ gia, có nghe quản sự nói đang muốn thuê thêm mấy hạ nhân, để ta mang ngươi đến đấy thử xem, mong là bọn họ chưa tìm đủ người..."
Vì thế Hà Tiểu Vũ nhảy lên xe ngồi, cùng ông lão tên Lý Lão Thực tiến vào một tòa cổ thành có tên là Thương Ngộ.
Chiếc xe bò này tuy đã cũ, nhưng với Hà Tiểu Vũ bây giờ, ngồi nó so với ngồi BMW hay Ferrari còn thấy sướng hơn nhiều.
Trên đường cái trong cổ thành người qua lại như mắc cửi, hai bên đường bày đầy hàng hóa đủ mọi màu sắc khiến Hà Tiểu Vũ nhìn mà hoa cả mắt.
Khi nhìn thấy kiến trúc lạc hậu, phương tiện giao thông, trang phục, đồ ăn, Hà Tiểu Vũ đau khổ rên lên một tiếng.
Không máy tính, không mạng miếc gì, không K không AV, sống thế này mà không buồn đến chết thì cũng lạ?
Nhưng dù thế nào cũng đã đến thời này rồi, phải tìm mọi cách để hòa đồng với mọi người nơi đây, cần mau chóng tìm hiểu về xã hội thời này để dung nhập vào nó mới được.
Mà thôi, giờ có cuống lên cũng chả giải quyết được gì, cứ từ từ mà tính, trước hết là phải giải quyết được vấn đề nơi ăn chốn ở đã rồi hẵng nói tiếp. Giờ trong đầu chẳng nghĩ được cách gì cả, cứ tạm thời nghe theo sắp đặt của Lý lão bá trước vậy, đi một bước tính một bước. Dù thế nào trong lòng hắn vẫn rất cảm kích Lý lão bá, không ngờ năm nay vẫn còn nhiều người tốt quá.
Lý lão bá điều khiển chiếc xe đưa Hà Tiểu Vũ đến cổng sau của một đại trạch môn, bên trong cổng có mấy người mặc trang phục gia nô đang bê củi vào trong nhà.
Lý lão bá đến nói chuyện với một người đàn ông trung niên có dáng dấp khá giống quản gia, người kia sau khi lén lút nhận một ít bạc vụn của Lý lão bá thì hơi mỉm cười rồi gật đầu.
Mja, đi làm thuê mà còn phải hối lộ mới được làm sao?
" Tiểu Vũ à, vị này là Lý quản gia, sau này ngươi sẽ làm việc dưới quyền của Lý quản gia, ngươi phải cố gắng đấy nhé." Lý Lão bá căn dặn.
" Lý quản gia." Hà Tiểu Vũ đưa tay ra theo thói quen, nhưng khi trông thấy Lý quản gia nhíu mày thì hắn vội vàng rụt tay lại.
Chết, đây là thời cổ đại, bắt tay là lễ tiết hiện đại mà.
Lý quản gia trừng mắt nhìn hắn một hồi rồi hất đầu ra hiệu:" Đi vào trong."
Hà Tiểu Vũ cúi mình vái Lý lão bá:" Tạ ơn Lý Lão bá." Hắn đã nhớ kỹ địa chỉ của Lý lão bá trong đầu, sau này nếu phát đạt thì nhất định phải đến nhà Lý lão bá để báo cái ơn hôm nay.
Sau đó hắn theo Lý quản gia tiến vào đại trạch môn, sau khi xuyên qua tầng tầng cửa đảng, Hà Tiểu Vũ được dẫn đến một tiểu viện **.
Lý quản sự lạnh lùng nói:" Hà Tiểu Vũ, từ hôm nay ngươi sẽ làm việc ở trong viện này, nhớ đừng có làm ta mất mặt đấy." Nói xong liền khệnh khạng rời đi.
Từ trong viện đi ra một đại thẩm vóc dàng còn cao to khỏe mạnh hơn cả Hà Tiểu Vũ, mặt rỗ lại còn căng thẳng nên trông rất là ngầu, thị chỉ chỉ vào hắn:" Ngươi, mới tới hả, đi theo ta!"
Kinh, cơ thể như vậy nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ là chủ lực tiên phong của đội tuyển bóng rổ nữ quốc gia.
" Nữ tiên phong " dẫn hắn đến một gian phòng lớn:" Ngươi cứ ở đây đi, sáng sớm mai sẽ bắt đầu làm việc, quy củ của Đỗ gia thì để lát nữa ta nói cho ngươi, còn giờ thì đi rửa đôi bàn chân thối của ngươi trước đi."
Hà Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi theo " nữ tiên phong " đến một cái giếng rồi vụng về xách một gầu nước để rửa chân.
" Nữ tiên phong " quay người rời đi, chỉ một lát sau thị đã quay lại, còn ném một đôi giày vải rách nát cho hắn. Giày vải tuy rách nhưng đi tạm còn đỡ hơn là không có giày.
" Tạ ơn tỷ tỷ."
" Nữ tiên phong " ngẩn ra một chút rồi cười phá lên, tiếng cười như sấm chớp mùa mưa, như ve kêu mùa hạ khiến hai màng nhĩ của Hà Tiểu Vũ rung động.
Mja, công phu " sư tử hống " trong phim của Tinh ca *** so với tiếng cười của " nữ tiên phong " sợ rằng còn kém lợi hại hơn nhiều.
" Tiểu tử, dám chiếm tiện nghi của lão nương sao, ha ha..."
" Nữ tiên phong " miệng rộng cười toe toét, mặt rỗ căng thẳng lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
Ọe, người trông như vậy thì có cho cũng chẳng thằng nào muốn, làm gì còn ai dám chiếm tiện nghi của ngươi nữa?
Hà Tiểu Vũ nôn khan vài cái, may mà từ sáng đến giờ còn chưa có gì vào bụng, không thì chắc đã " cho chó ăn chè " hết rồi.
* Nam trái nữ phải: Một tập tục của người phương Đông.
** Viện: Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện.
*** Tinh ca: Châu Tinh Trì đó, chắc là sư tử hống trong phim tuyệt đỉnh kung fu.