Có lẽ vì được gọi một tiếng tỷ tỷ nên khuôn mặt rỗ của " nữ tiên phong " tươi như hoa, thái độ với Hà Tiểu Vũ cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.
Có điều lúc Hà Tiểu Vũ nhìn cái mồm to ngoác của thị toe toét thì hắn ước giá như thị ngậm ngay cái mồm lại, mặt cứ căng thẳng lúc trước lại hay.
" Nữ tiên phong " dẫn hắn đi quanh viện thăm thú một vòng, cái gì nên làm cái gì không nên làm, chỗ nào không được phép tiến vào cùng các loại quy củ của Đỗ gia thị đều nói hết cho Tiểu Vũ.
Hà Tiểu Vũ đã sớm bị cái giọng ca oanh vàng của thị làm cho hai màng nhĩ đau đớn, đành phải liều mạng gật đầu để mong thị có thể mau chóng ngậm ngay cái miệng vào.
Sau khi ký vào khế ước bán thân, đổi lấy một bộ trang phục gia nô, Hà Tiểu Vũ chính thức trở thành gia nô thử việc của Đỗ gia trong nửa năm. Thời gian nửa năm không phải là dài nhưng cũng đủ để hắn có thể hòa nhập vào cái xã hội khoa học kỹ thuật lạc hậu này.
Làm việc ở đây được bao ăn bao ở đàng hoàng, chỉ là lương một tháng được có một lạng bạc, con bà nó là con gấu, thế này so với đám lão bản mở kỹ viện còn gian tham hơn nhiều.
Hừ, dù gì cũng vừa mới tới, để xem tình hình sau này thế nào đã rồi sẽ tính...
Được giọng oanh vàng của " nữ tiên phong " phục vụ suốt buổi chiều, lỗ tai Hà Tiểu Vũ giờ vẫn còn ong ong, bụng dạ lại sôi sùng sục phản động, may mà cũng vừa đến giờ ăn cơm.
Hà Tiểu Vũ mặc trang phục gia nô rộng thùng thình tiến vào trong nhà ăn, ở trong đó đã có sẵn bốn gia nô cũng mặc trang phục giống như hắn đang ăn ngấu nghiến, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn đểu hắn.
Mja, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy ai đẹp trai bao giờ à?
Hà Tiểu Vũ thản nhiên tiến vào, hắn vòng vo một hồi mới tìm được chỗ ngồi ăn, nhưng đến lúc cầm cái bát sành đi đến chỗ thùng gỗ đựng cơm thì hắn trố cả mắt ra. Thùng gỗ sạch trơn, may ra còn dính lại được vài hạt bé tí ở dưới đáy thùng.
Abcxyz chúng mày, tuyệt tình như vậy sao?
Bốn tên kia nhân lúc Hà Tiểu Vũ còn đang ngơ ngẩn thì dùng tốc độ nhanh như chớp dọn dẹp sạch sẽ cơm còn trong bát của mình cùng 2 đĩa thức ăn, ngay cả bát canh rau cũng không để sót lại một cọng.
Mja nó, thật khinh người quá đáng.
Hà Tiểu Vũ một đá sút bay cái thùng rồi nổi giận đùng đùng bỏ về phòng.
Phòng ngủ của hắn là một gian phòng lớn, trong có bày năm cái giường, vậy là hắn sẽ phải ở chung phòng với bốn tên gia nô khác.
Hà Tiểu Vũ ức chế đá tung cửa phòng khiến cho bốn gã đang ở trong sợ nhảy dựng cả lên, sau khi cả lũ nhìn rõ là hắn thì trợn trừng mắt lên lườm nguýt.
" Tiểu tử, ngươi vừa mới tới, đã biết quy củ chưa?" Một gã gia nô to con ưỡn ngực đến trước mặt hắn.
Hà Tiểu Vũ cố nén giận, híp mắt hỏi lại:" Quy củ gì?"
" Ta là Trương Hổ, là đại ca trong phòng này!" Gã to con vỗ bồm bộp bộ ngực chắc nịch của mình:" Ngươi mới tới thì phải nộp trước ba tháng tiền lương cho đại ca, đại ca sai bảo điều gì thì phải làm theo, y phục của mọi người đều phải giặt..."
Mja, khinh người tới mức này thì cả bồ tát cũng không nhịn được.
Hà Tiểu Vũ đang đứng yên đột nhiên tiến lên một bước, đầu gối phải húc mạnh lên.
Trương Hổ đang chém gió, mưa xuân phun tùm lum thì làm sao có thể ngờ được Hà Tiểu Vũ lại ra tay bất ngờ như vậy nên không kịp tránh đòn, chỉ kịp kêu " hự " một tiếng rồi chụm hai tay be hạ bộ ngã gục xuống đất, mặt gã tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đánh lén thành công, Hà Tiểu Vũ bắt đầu nhấc chân đá loạn làm Trương Hổ kêu gào thảm thiết. Nếu quang minh chính đại tay đôi với nhau, bằng tướng tá của Trương Hổ thì có hai Hà Tiểu Vũ cũng không làm gì được gã. Nhưng gã Trương Hổ này lại khinh người quá mức, Hà Tiểu Vũ không thể nhịn được cơn giận này, đánh không lại cũng phải đánh, nhưng lại là đánh lén, hê hê, nói lão tử ti bỉ vô sỉ, tiểu nhân, không phải anh hùng hảo hán cũng được, cứ đánh thắng mới là nhất....
Ba gã còn lại chắc không ngờ được hắn lại dám ra tay đánh người nên cứ ngẩn ra, đến khi phản ứng lại thì đại ca của cả bọn đã bị Hà Tiểu Vũ đá cho hỏng người, cả lũ vừa tức vừa vội xông vào đánh Hà Tiểu Vũ.
" Bịch" một tiếng, mặt Hà Tiểu Vũ như méo đi, mắt nổ đom đóm. Aiiii, phát đấm này mạnh quá.
Hà Tiểu Vũ tức giận đáp lễ lại đối phương một đấm vào mặt khiến đối phương phải kêu lên.
Hắn tưởng mấy gã bên ngoài thấy hắn giải quyết đượcTrương Hổ thì sẽ không dám dây vào hắn nữa, dè đâu người tính không bằng trời tính.
Tiểu phúc lại dính thêm một đấm nặng nề nữa, Hà Tiểu Vũi rên lên rồi ôm eo gục xuống, tiếp đó là một cơn mưa đấm rơi lên người hắn. Hà Tiểu Vũ chỉ có thể co người lại, hai che lấy đầu cố gắng bảo vệ những phần thân thể quan trọng dưới cơn mưa đấm tầm tã này.
Có một bàn chân đang đạp tới mặt hắn. Đạp tao à, này thì đạp này, ngoằm....
"A..." một tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa khiến cả Đỗ phủ phải rung động.
" Uỳnh" một tiếng, cửa phòng đã bị ai đó tông mở.
" Các ngươi đang làm trò gì thế?" Tiếng rống như sấm dậy vang lên, khiến tất cả mọi người trong phòng nhảy dựng lên.
Là tiếng của " nữ tiên phong ", thoát rồi....
" Tỷ tỷ cứu mạng...." Hà Tiểu Vũ nhả bàn chân kia, ôm đầu nằm lăn trên đất rên rỉ, hai mắt trắng dã, hai chân giật giật, lại còn nín thở giả chết nữa.
Oài, vị máu tanh trong mồm khó chịu quá, gã vừa bị mình cắn chắc đau lắm đấy. Mja thằng khốn, dám đánh tao à, chưa bị tao cắn cho đứt thịt là may rồi đấy.
" Tôn nhị nương, chúng tôi..." Một gã vừa định mở miệng giải thích liền bị " nữ tiên phong " tát bay.
Muốn biết cú tát của một người có đủ tư chất làm chủ lực tiên phong đội bóng rổ nữ quốc gia trong cơn tức giận mạnh đến nhường nào thì có thể xem tình trạng của gã kia để biết thêm chi tiết. Mồm đầy máu, nửa bên mặt sưng vù, trên mặt đất còn có mấy cái gì đó trắng trắng! Ha ha, sướng chưa con!
" Nữ tiên phong " hai tay chống hông, mày rậm dứng thẳng, mặt đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn hai gã gia nô còn lại, trông rất có khí thế " bà đây giữ quan, vạn thằng không qua được ", khiến ai thấy cũng phải khiếp sợ.
Hai gã còn lại rất nhanh trí, vội vàng quỳ xuống khấu đầu:" Tôn Nhị Nương, chúng tôi sai rồi, cô tha cho chúng tôi lần này đi..."
Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương sao? Mà kệ, dù không phải là Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương trong Thủy Hử thì " nữ tiên phong " này cũng đủ uy mãnh rồi.
Tôn Nhị Nương túm áo một gã nhấc dậy, đe dọa:" Nếu để lão nương bắt gặp các ngươi ức hiếp Tiểu Vũ một lần nữa thì các ngươi cứ đợi ăn gia pháp đi, hừ."
Khiếp, một đại nam nhân mà nàng nhấc dậy dễ dàng như nhấc một con gà con vậy, " nữ tiên phong " này e rằng so với Tôn Nhị Nương chính quy còn phải lợi hại hơn N lần.
Hà Tiểu Vũ đang nằm giả chết trên mặt đất, thấy Tôn Nhị Nương đi về phía mình thì vội rên rỉ mấy tiếng. Thật ra đấy cũng chẳng phải giả vờ, toàn thân hắn giờ đang đau muốn chết, các khớp xương như muốn nát cả ra rồi.
Mja nó, món nợ lần này lão tử sẽ ghi nhớ, một ngày nào đó các ngươi sẽ phải đền bù gấp đôi!
" Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?" Tôn Nhi Nương cúi người xuống một cách khó khăn, đỡ Hà Tiểu Vũ đứng dậy rồi dìu hắn đi về phía giường, vẻ mặt thị lộ vẻ quan tâm lo lắng chân thành khiến Hà Tiểu Vũ thầm cảm kích trong lòng.
Trương Hổ vừa bị Hà Tiểu Vũ đánh cho hoa mày chóng mặt, vất vả lắm mới bò dậy được, người còn chưa đứng vững thì lại bị Tôn Nhị Nương đẩy mạnh một cái lăn quay ra đất, đau phát khóc lên được.
Tôn Nhị Nương đỡ Hà Tiểu Vũ nằm xuống giường, rất quan tâm hỏi han thương thế của hắn, còn đắp chăn cho hắn. Sau khi quay lại đe dọa đám người Trương Hổ thêm một lần nữa thì ngạo nghễ rời đi.
Bị Tôn Nhị Nương dọa cho như vậy nên đám người Trương Hổ cũng không dám gây phiền phức gì với hắn nữa, cả bọn ngoan ngoãn bò lên giường mình trùm chăn đi ngủ. Gã bị Tôn Nhị Nương tát cho rơi mấy cái răng cửa thì cứ nằm trong chăn bưng miệng rên rỉ suốt, chỉ có thể tự trách gã xui xẻo chọc phải Tôn Nhị Nương mà thôi.
Đám này gã nào cũng sợ Tôn Nhị Nương, xem ra Tôn Nhị Nương trong Đỗ phủ cũng có chút quyền lực đây! Đừng thấy thị lớn lên hung dữ, thật ra thị rất tốt bụng, nếu không có thị, chắc mình bị mấy gã kia đánh cho không chết cũng phải tàn phế.
Cả người đau nhức, dạ dày cứ sôi sùng sục khiến Hà Tiểu Vũ không tài nào ngủ được, nhưng giờ khớp xương cứ như muốn nát vụt, chẳng còn tí sức nào để đi đâu được nên hắn đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, khắp phòng giờ chỉ còn lại một màn đêm, tiếng ngáy của đám Trương Hổ cũng vang đều đều, chắc qua nửa đêm rồi!
Hà Tiểu Vũ gượng ngồi dậy, sờ soạng tìm đường ra khỏi phòng.
Nhờ ánh trăng mờ mờ soi sáng, Hà Tiểu Vũ nhắm hướng nhà bếp đi thẳng tới. Cả một ngày chưa ăn cái gì, đói sắp chết rồi đây này, chỉ mong trong nhà bếp còn sót lại ít gì đó có thể ăn được.
Àiiii, số mình cũng xui lắm cơ, dạo này đang thịnh hành xuyên việt, người ta thì không phú cũng quý, có người còn lên làm vương, sao giờ đến lượt mình thì lại liên tiếp gặp xui thế này? Lưu lạc đến mức phải bán mình làm nô, chỉ có thể nói một chữ, THẢM!
Con bà nó là con gấu, lão tử nhất định phải hòa nhập với cuộc sống ở đây, phải tìm cơ hội ngóc đầu dậy.
Hà Tiểu Vũ cứ vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, bỗng hắn cảm thấy mắt cá chân mình bị một bàn tay lạnh ngắt tóm lấy, khiến hắn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống mặt đất.