Bella và tôi sóng bước yên lặng bên nhau đến lớp sinh học. Tôi cố gắng tập trung vào thời khắc này, vào cô gái bên cạnh tôi, vào những gì có thực và vững chắc, vào bất kì thứ gì để tống những tiên thị dối trá, vô nghĩa của Alice ra khỏi đầu mình.
Chúng tôi đi ngang qua Angela Weber, đang đứng bên lề đường, tranh luận bài tập về nhà với một cậu bạn cùng lớp học lượng giác. Tôi lướt nhanh qua những ý nghĩ của cô ấy, không mong đợi sẽ thu lượm được gì chỉ ngạc nhiên vì những ý nghĩ tiếc nuối.
A, Angela có mong muốn cái gì đó. Thật không may, đó không phải là thứ gì có thể dễ dàng bỏ vào mà gói thành quà được.
Tôi cảm thấy thoải mái một cách kì lạ trong khoảnh khắc khi nghe những mong ước vô vọng của Angela. Một sự cảm thông mà Angela sẽ không bao giờ biết được lướt qua tôi và tôi, trong giây phút đó, đồng cảm với suy nghĩ của cô gái.
Thật là một sự an ủi kì quặc khi biết rằng tôi không phải là kẻ duy nhất sống trong bi kịch tình yêu. Khắp nơi đều có những trái tim tan vỡ.
Ngay sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy rất bực bội. Vì chuyện của Angela đâu tới mức bi kịch. Cô ấy là con người và anh ta cũng vậy, sự khác biệt dường như không vượt qua được trong đầu cô ấy thật là nực cười, thực sự nực cười so với chuyện của tôi. Chẳng có lý nào để cô phải tan nát trái tim cả. Thật là một nỗi buồn vu vơ khi mà chẳng có lý do chính đáng nào khiến cho cô ấy không thể bên người mình mong muốn. Tại sao cô ấy không có cái mà mình muốn? Tại sao câu chuyện này không có một kết thúc có hậu?
Tôi muốn tặng cô một món quà... Chà, tôi muốn tặng cô điều mà cô muốn. Tôi biết rằng sẽ chẳng khó khăn gì nếu mình thực hiện những điều tự nhiên mà con người vẫn làm. Tôi chuyển qua những ý nghĩ của cậu bạn bên cạnh cô ấy, đối tượng tình cảm của Angela. Cậu ta chẳng có vẻ gì là miễn cưỡng chỉ là cậu ta cũng đang lúng túng bởi tự cho mình những khó khăn giống như cô ấy. Tuyệt vọng và cam chịu, hệt như Angela.
Tất cả những gì tôi cần làm là đưa ra sự gợi ý mà thôi.
Kế hoạch được vạch ra dễ dàng, kịch bản đó tự thân nó được viết ra mà không cần tôi phải nỗ lực gì. Tôi sẽ cần sự hỗ trợ của Emmett - thuyết phục anh ấy tham gia mới là khó khăn thực sự. Con người về bản chất dễ bị lôi kéo hơn ma cà rồng nhiều.
Tôi rất hài lòng với giải pháp của mình, món quà dành cho Angela. Đó quả là một cách đánh lạc hướng rất hay để tôi tạm thời khỏi phải suy nghĩ về vấn đề của mình. Ước gì chuyện của tôi cũng có thể dễ dàng sắp xếp đến thế.
Tâm trạng của tôi có khá lên đôi chút khi tôi và Bella ngồi vào chỗ. Có lẽ tôi nên suy nghĩ tích cực lên. Có thể ở ngoài kia có giải pháp nào đó cho chúng tôi mà tôi vẫn chưa nghĩ ra, chẳng phải giải pháp giành cho Angela rất rõ ràng mà cô ấy hoàn toàn không nhận ra đấy thôi. Chuyện của tôi đâu có giống như chuyện của Angela... Nhưng tại sao cứ phải phí phạm thời gian vì những điều tuyệt vọng? Tôi đâu có thời gian để phí phạm trong khi với Bella, mỗi giây đều quý giá.
Thầy Banner vào lớp lôi ra một chiếc ti vi và một đầu máy cổ lỗ sĩ. Thầy đã bỏ qua phần thầy không thích – rối loạn di truyền – bằng cách chiếu một đoạn phim mà phải 3 ngày nữa mới giảng đến: Lorenzo’Oil (là một bộ phim dựa theo câu chuyện có thật về phương cách chữa trị có tên "Lorenzo's oil" - tên của người con, bộ phim là câu chuyện cảm động về đôi vợ chồng Augusto và Michael chạy đua với thời gian để tìm cách cứu con trai đang bị căn bệnh hiểm nghèo hiếm thấy. Diễn viên Nick Nolte, Susan Sarandon). Đây không phải là bộ phim vui nhộn, nhưng vẫn khiến cho mọi người phấn khích. Không phải ghi chép, không phải làm thực hành. Ba ngày tự do. Con người thấy hoan hỉ.
Chẳng gì khiến tôi bận lòng. Tôi không định chú tâm vào điều gì khác ngoài Bella.
Hôm nay tôi không kéo ghế ra xa khỏi em để tạo cho mình một khoảng không gian có thể hít thở. Thay vì đó, tôi ngồi sát bên em giống như bất cứ người nào khác sẽ làm. Gần sát hơn cả khi chúng tôi ngồi bên nhau trong xe, đủ gần để phía bên trái cơ thể tôi ngập trong hơi nóng toả ra từ làn da em.
Thật là một trải nghiệm kì lạ, vừa thú vị vừa căng thẳng thần kinh nhưng tôi thấy thích như thế này hơn ngồi đối diện với em. Nhiều hơn những gì tôi đã từng quen, tuy nhiên tôi nhanh chóng nhận ra thế này vẫn là chưa đủ. Tôi chưa thấy thoả mãn. Gần em thế này chỉ khiến tôi muốn gần em hơn nữa. Sức hút chính là sự gần gũi mạnh mẽ hơn mà tôi có được.
Tôi từng buộc tội em là cục nam châm thu hút những điều nguy hiểm. Giờ đây, dường như nghĩa đen thì đúng như vậy. Tôi là kẻ nguy hiểm và mỗi milimét tôi cho phép mình đền gần em hơn, lực hút ấy của em lại tự thân nó càng mạnh mẽ hơn.
Và rồi thầy Banner tắt đèn.
Điều này tạo nên sự khác biệt kỳ cục làm sao, khi mà với đôi mắt tôi thiếu ánh sáng chẳng có nghĩa lý gì. Tôi vẫn có thể thấy mọi thứ dễ dàng như trước. Căn phòng vẫn rõ ràng đến từng chi tiết.
Vậy tại sao tôi vẫn bị giật mình bởi một luồng điện đột ngột xuất hiện trong không khí, trong bóng tối mà không hề tối với tôi? Có phải vì tôi biết rằng tôi là người duy nhất có khả năng nhìn rõ? Rằng những người xung quanh sẽ chẳng hề nhìn thấy được tôi và Bella? Giống như chúng tôi ở một mình, chỉ có hai chúng tôi trốn trong căn phòng tối, ngồi sát bên nhau...
Tay tôi di chuyển về phía em mà không có sự “cho phép” nào của mình. Chỉ cần chạm vào tay em, nắm lấy nó trong bóng tối. Liệu đó có phải là lỗi lầm khủng khiếp? Nếu làn da của tôi làm em e sợ, em chỉ việc rụt tay lại...
Tôi thu tay mình lại, khoanh tay trước ngực và nắm chặt hai bàn tay mình lại. Không thể có bất kì sai lầm nào. Tôi tự hứa với mình rằng tôi sẽ không phạm một sai lầm nào dù là nhỏ nhất. Nếu tôi nắm tay em, tôi sẽ chỉ muốn hơn nữa - một cái chạm nhẹ khác, lại gần em hơn nữa. Tôi có thể cảm nhận điều đó. Một khát khao mới đang trỗi dậy trong tôi, vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Không được phạm sai lầm nào.
Bella cũng khoanh tay trước ngực, bàn tay cũng nắm chặt lại giống như tôi.
Em đang nghĩ gì vậy? Tôi khát khao được thì thầm những lời này với em, nhưng căn phòng quá yên lặng để nói mà không bị phát hiện dù có thì thầm đi chăng nữa.
Đoạn phim bắt đầu, le lói chút ánh sáng trong bóng tối. Bella thoáng nhìn tôi. Em đã thấy tôi phải giữ chặt cơ thể mình thế nào - giống như em – và mỉm cười. Đôi môi em khẽ mở và đôi mắt em đầy những lời chào mời ấm áp.
Hay có lẽ tôi chỉ thấy những gì mà mình muốn thấy thôi.
Tôi mỉm cười đáp lại; hơi thở của em chợt gấp gáp và em nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Điều này khiến tôi thấy khổ sở hơn. Tôi không biết em nghĩ gì nhưng tôi bất chợt cảm thấy lạc quan rằng tôi đã đúng, rằng em muốn tôi chạm vào em. Em đã cảm nhận được mối khát khao nguy hiểm như tôi vậy.
Giữa tôi và em có luồng điện chạy rần rật.
Em không nhúc nhắc trong suốt cả giờ học, giữ vững tư thế cứng chặt, tự chủ như tôi. Thỉnh thoảng em lại liếc trộm tôi và luồng điện lại nảy lên làm tôi giật mình.
Giờ học trôi qua chậm chạp nhưng vẫn chưa đủ chậm. Điều này thật là mới mẻ, tôi có thể ngồi như vậy bên em nhiều ngày chỉ để cảm nhận trải nghiệm này thật đầy đủ.
Tôi có một tá những xung đột trong bản thân mình khi từng phút nhích qua, đấu tranh với khát khao mà tôi cố gắng để bào chữa cho hành động chạm vào em.
Cuối cùng, thầy Banner cũng bật đèn lên.
Trong ánh sáng đèn, không khí của lớp học trở lại bình thường. Bella thở dài, người căng ra, uốn những ngón tay trước ngực. Hẳn là việc giữ tư thế đó kéo dài làm em thấy không thoải mái. Điều đó thì dễ dàng hơn với tôi - bất động là điều rất tự nhiên.
Tôi cười khúc khích bởi sự thư thái đang dần giãn ra trên gương mặt em. “Chà thú vị quá.”
“Ừm,” em khẽ nói, hiểu rõ ràng điều tôi đang ám chỉ, nhưng không đưa ra nhận xét nào.
Lúc này đây, tôi không nghe được em nghĩ gì.
Tôi thở dài. Không một mong ước lớn lao nào có thể giúp tôi giải quyết chuyện đó.
“Chúng ta đi chứ?” Tôi hỏi và đứng lên.
Em xịu mặt và loạng choạng đứng lên, tay em vung lên như thể em đang e ngại mình sắp ngã đến nơi.
Tôi có thể đưa tay ra cho em vịn. Hoặc tôi có thể đỡ khuỷu tay em – thật nhẹ thôi – giúp em đứng vững. Chắc rằng điều này cũng không phải là sự phá luật nghiêm trọng...
Không được phép có bất cứ sai lầm nào.
Em yên lặng khi chúng tôi bước về phía lớp thể dục. Nếp nhăn hiện rõ khoảng giữa đôi mắt em, một dấu hiệu cho thấy em đang chìm đắm trong suy nghĩ. Tôi cũng vậy, suy nghĩ đăm chiêu.
Một cái chạm sẽ đâu làm đau em, sự ích kỉ trong tôi lên tiếng.
Tôi có thể dễ dàng điều tiết được lực bàn tay. Đó không phải là điều khó khăn gì, chừng nào tôi chắc chắn tự chủ được. Xúc giác của tôi phát triển tốt hơn con người; tôi có thể tung hứng một tá cốc pha lê mà không làm vỡ cái nào; tôi có thể vuốt một bong bóng xà phòng mà không làm vỡ nó. Chừng nào tôi chắc chắn tự chủ được...
Bella giống một bong bóng xà phòng - mỏng manh dễ vỡ. Chỉ là tạm thời thôi!
Tôi còn có thể biện minh được cho sự tồn tại của mình trong cuộc đời em bao lâu nữa đây? Tôi có bao nhiêu thời gian? Liệu tôi còn có cơ hội nào khác như cơ hội này, như khoảnh khắc này, như giây phút này? Em không phải lúc nào cũng trong tầm tay tôi...
Bella quay lại đối diện với tôi tại cửa lớp thể dục, đôi mắt em mở to khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt tôi. Em không nói năng gì. Tôi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt em và nhìn thấy những mâu thuẫn dữ dội trong chính bản thân mình. Tôi nhìn thấy gương mặt mình thay đổi khi phần tốt đẹp hơn trong tâm can mình đuối lý.
Tay tôi bị nhấc lên mà chẳng có mệnh lệnh có ý thức nào cả. Nhẹ nhàng như thể em làm bằng thứ kính mỏng manh nhất, như thể em dễ vỡ như bong bóng, những ngón tay tôi mơn man làn da ấm áp trên má em. Nó nóng lên dưới cái chạm của tôi và tôi có thể cảm nhận được mạch máu đang chảy dưới làn da mỏng của em.
Đủ rồi, tôi ra lệnh, dù cho tay tôi đang khát khao được vuốt ve tiếp gương mặt em. Quá đủ.
Thật khó khăn để tôi thu tay lại, để ngăn tôi tiến gần em hơn là tôi đã định. Một nghìn khả năng khác nhau chạy trong đầu tôi một lúc - một nghìn cách khác nhau để chạm vào em. Đầu ngón tay tôi lần theo viền môi em. Lòng bàn tay tôi nâng cằm em. Kéo chiếc kẹp tóc từ mái tóc em và để nó trượt qua tay mình. Cánh tay tôi vòng qua eo em, giữ em dựa vào cơ thể mình.
Quá đủ.
Tôi buộc mình phải quay đi, rời xa em. Cơ thể tôi di chuyển cứng nhắc– miễn cưỡng.
Tâm trí tôi ở lại để nhìn em khi tôi kiên quyết bước đi, gần như chạy trốn khỏi sự cám dỗ. Tôi bắt gặp ý nghĩ của Mike Newton – chúng là những ý nghĩ đang la lối inh ỏi nhất – khi hắn nhìn Bella lướt qua hắn mà chẳng chú tâm gì cả, đôi mắt em lơ đễnh và má thì ửng đỏ. Hắn nhìn trừng trừng và đột nhiên tên tôi bị chửi rủa trong đầu hắn, tôi không thể không nhếch miệng cười đáp lại.
Tay tôi ngứa râm ran. Tôi cuộn nó lại thành nắm đấm, nhưng nó vẫn tiếp tục nhức nhối mà không gây đau đớn.
Không, tôi đã không làm đau em – nhưng chạm vào em vẫn là một lỗi lầm.
Nó giống như lửa đốt vậy - giống như cơn khát thiêu đốt cổ họng đã lan rộng khắp cơ thể.
Lần tới khi tôi sẽ lại gần bên em, liệu tôi có thể tự ngăn mình không chạm vào em lần nữa? Và nếu một khi tôi đã chạm vào em, liệu tôi sẽ chỉ dừng lại ở đó?
Không thêm lỗi lầm nào nữa. Là vậy đấy. Hãy gặm nhấm kí ức đó đi, Edward, tôi tự nhủ dứt khoát, và coi chừng đôi tay của mi. Phải làm vậy, hoặc là tôi sẽ phải buộc mình rời đi ... một lúc nào đó. Bởi vì tôi không cho phép mình đến gần em nếu tôi tiếp tục phạm lỗi lầm.
Tôi thở sâu và cố gắng trấn tĩnh lại.
Emmett bắt gặp tôi ở bên ngoài toà nhà học tiếng Anh.
“Này, Edward.” Trông em có vẻ khá hơn đấy. Kì cục, nhưng khá hơn. Hạnh phúc.
“Em.” Trông tôi hạnh phúc thật à? Tôi tin rằng, tôi có cảm thấy như vậy dù trong đầu tôi là một mớ hỗn độn.
Có cách để cậu câm như thóc đây, nhóc. Rosalie muốn rút lưỡi cậu ra đấy.
Tôi thở dài. “ Xin lỗi em đã để anh phải đối mặt với chuyện đó. Anh có giận em không?”
“Này. Rose sẽ vượt qua thôi. Dẫu sao nó cũng phải xảy ra.” Với những gì Alice đã thấy trước...
Tiên thị của Alice không phải là cái mà tôi muốn nghĩ tới vào thời điểm này. Tôi nhìn về phía trước, nghiến răng lại.
Khi tôi đang tìm kiếm điều gì đó làm mình sao lãng đi, tôi bắt gặp Ben Cheney vào lớp học tiếng Tây Ban Nha phía trước. A – đây là cơ hội để tôi tặng quà cho Angela Weber.
Tôi dừng bước và giữ tay Emmett lại. “Ở yên đó một lúc thôi.”
Gì vậy?
“ Em biết là em không xứng, nhưng anh giúp em nhé?”
“Gì thế?” anh hỏi tò mò.
Dưới hơi thở - và với một tốc độ mà không con người nào có thể nghe thấy được dù chúng có được phát âm to cỡ nào – tôi giải thích cho anh ấy những gì tôi muốn làm.
Anh nhìn tôi ngây ra khi tôi nói xong, ý nghĩ của anh ấy cũng ngẩn ngơ như khuôn mặt vậy.
“Vậy?” tôi nhắc nhở. “Anh chịu giúp em chứ?”
Phải mất một phút sau anh ấy mới đáp lại. “Nhưng tại sao?”
“Thôi mà, Emmett. Sao lại không chứ?”
Cậu là ai và cậu đã làm gì với người anh em của tôi?
“Chẳng phải anh luôn kêu ca là trường học lúc nào cũng nhàm chán hay sao? Việc này là cái gì đó khác biệt một chút, phải không nào? Cứ coi như là một trải nghiệm đi - một trải nghiệm về bản chất con người.”
Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc nữa trước khi nhượng bộ. “Ừ, thì nó cũng có sự khác biệt. Anh sẽ giúp... Được thôi.” Emmett khịt mũi và nhún vai. “Anh sẽ giúp em.”
Tôi toét miệng cười với anh, cảm thấy háo hức với kế hoạch của mình giờ đây vì anh đã đồng ý. Rosalie là một nỗi đau, nhưng tôi sẽ luôn mắc nợ chị vì đã chọn Emmett; không ai có được người anh em tốt hơn được tôi.
Emmett không cần phải thực tập. Tôi thì thầm về công việc của anh khi chúng tôi bước vào lớp.
Ben đã yên vị tại chỗ sau tôi, tập hợp lại bài tập về nhà để kiểm tra. Emmett và tôi đều vào chỗ và làm hệt như vậy. Lớp học vẫn chưa yên lặng; tiếng rì rầm của những mẩu chuyện trò thì thầm vẫn tiếp diễn cho tới khi Cô Goff yêu cầu trật tự. Cô không có gì phải vội, đánh giá bài kiểm tra của buổi học trước.
“Vậy,” Emmett nói, giọng của anh to hơn cần thiết - nếu anh chỉ nói chuyện với mình tôi thôi. “Em đã mời Angela Weber đi chơi chưa?”
Âm thanh sột soạt của những trang giấy sau lưng tôi chợt chững lại khi Ben đờ người ra, sự chú ý của cậu đột ngột chuyển qua gắn chặt vào cuộc trò chuyện của anh em tôi.
Angela? Bọn họ đang nói chuyện về Angela?
Tốt. Tôi đã thu hút được sự chú ý của cậu ta.
“Chưa” tôi nói, lắc đầu ra chiều tiếc nuối.
“Sao lại chưa?” Emmett ngẫu hứng nói. “Em là gà à?”
Tôi nhăn nhó với anh. “Không. Em nghe đồn là cô ấy thích người khác mất rồi.”
Edward Cullen đang định mời Angela đi chơi? Nhưng... Không thể nào. Mình không thích vậy. Mình không muốn hắn lai vãng gần cô ấy. Hắn... không phải là người thích hợp với cô ấy. Không... an toàn.
Tôi không lường trước được tinh thần hiệp sĩ này, bản năng bảo vệ. Tôi luôn có tinh thần này vì sự ghen tuông. Nhưng dù gì đi chăng nữa thì nó cũng hiệu quả.
“Em định để chuyện đó ngăn cản mình à?” Emmett hỏi khinh miệt, lại ngẫu hứng nữa. “Không dám cạnh tranh à?”
Tôi nhìn chăm chăm anh ấy nhưng tận dụng cơ hội anh ấy đã đưa ra. “ Này, em đoán là cô ấy thực sự thích cậu Ben đó. Em sẽ không cố thuyết phục cô ấy thêm lần nào khác đâu. Còn nhiều cô gái khác mà.”
Phản ứng trong chiếc ghế đằng sau tôi như luồng điện vậy.
“Bạn cùng cặp làm thí nghiệm với em đã nói là cậu nào đó tên là Cheney. Em không chắc biết cậu ta là ai.”
Tôi nén cười. Chỉ những kẻ ngạo mạn nhà Cullen mới có thể có cớ với việc giả vờ không biết hết tất cả học sinh ở cái trường bé tí tẹo này.
Đầu của Ben đang xoay tít với sự choáng váng. Mình ấy à? Hơn cả Edward Cullen? Nhưng sao cô ấy lại thích mình nhỉ?
“Edward,” Emmett nõi khẽ ở âm vực thấp hơn, nhướn đôi mắt về phía cậu bạn. “Cậu ấy ở ngay sau em đấy.” Anh mấp máy miệng, để người nào cũng dễ dàng đọc được những lời nói ấy.
“Ối,” tôi thì thào đáp lại.
Tôi quay lại và nhìn lướt qua cậu bạn đằng sau tôi. Trong một giây, đôi mắt đen đằng sau gọng kính trở nên sợ sệt, nhưng sau đó câu ta cứng người lại và vươn đôi vai nhỏ lên, tỏ ý khinh khỉnh vì sự đánh giá miệt thị rõ ràng của tôi. Cằm cậu ta nhô ra và một sự tức giận bừng bừng làm sạm làn da bánh mật của cậu ta.
“Hứ,” tôi nói ra vẻ kiêu căng khi quay trở lại với Emmett.
Hắn nghĩ hắn hơn mình. Nhưng Angela đâu có nghĩ vậy. Mình sẽ cho hắn thấy...
Tuyệt.
“Chẳng phải em nói là cô ấy mời Yorkie đi dạ vũ hay sao?” Emmett hỏi, khịt khịt mũi khi thốt ra cái tên của cậu bạn mà anh dành nhiều sự khinh thường vì sự nhút nhát của cậu ta.
“Rành rành ra đó chỉ là quyết định kiểu theo nhóm thôi.” Tôi muốn chắc rằng Ben phải biết rõ ràng vấn đề này. “Angela xấu hổ đó thôi. Nếu B-à, nếu một anh chàng không đủ can đảm để mời cô ấy đi chơi, thì cô ấy sẽ không bao giờ mời hắn.”
“Em thích các cô gái hay ngượng ngùng,” Emmett nói, trở lại với câu chuyện ngẫu hứng. Các cô gái ít nói. Các cô gái... hừm, anh không biết nữa. Có khi là Bella Swan chăng?
Tôi cười với anh. “Chính xác.” Và tôi trở lại màn kịch. “Có thể là Angela sẽ thấy mệt vì chờ đợi. Có khi em sẽ mời cô ấy đi vũ hội.”
Không, cậu sẽ không làm vậy đâu. Ben nghĩ, ngồi thẳng lại trên ghế. Vậy sẽ thế nào khi cô ấy cao hơn mình nhiều quá? Nếu cô ấy không quan tâm, thì mình cũng chẳng để tâm làm gì. Cô ấy là người tốt nhất, thông minh nhất, xinh đẹp nhất trong trường này... và cô ấy thích mình.
Tôi thấy thích anh chàng Ben này. Anh chàng có vẻ thông minh và có thiện chí. Có thể rất xứng với một cô gái như Angela.
Tôi ra hiệu với Emmett bằng cách gõ xuống bàn khi cô Goff đứng dậy và chào cả lớp.
Thôi được. Anh phải thú nhận – trò này vui ghê, Emmett nghĩ.
Tôi cười với chính mình, thấy vui vì đã tạo nên được một chuyện tình kết thúc có hậu. Tôi thấy lạc quan vì Ben đã theo suốt cuộc chuyện trò và Angela sẽ nhận được món quà bí ẩn của tôi. Món nợ của tôi đã được trả xong.
Con người mới ngớ ngẩn làm sao, khi mà để cho có sáu inch khác biệt về chiều cao cản trở hạnh phúc của mình.
Sự thành công khiến cho tôi thấy vui vẻ. Tôi cười trở lại khi ngồi xuống ghế và chuẩn bị thư giãn. Rốt cục, như Bella đã nói trong bữa ăn trưa, tôi chưa từng nhìn thấy em trong lớp thể dục.
Ý nghĩ của Mike dễ dàng nhận ra nhất trong cái đám rì rào của bao nhiêu ý nghĩ trong lớp thể dục. Tâm trí của cậu ta đã trở nên quá đỗi quen thuộc sau mấy tuần vừa rồi. Buông một tiếng thở dài, tôi đã sắn sàng chịu đựng để nghe ngóng qua những ý nghĩ đó. Ít nhất tôi có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ chú ý nhiều tới Bella.
Tôi bắt đúng thời điểm vừa kịp nghe thấy cậu ta đề nghị đánh cặp cầu lông với em và khi cậu ta đưa ra đề nghị đó những đề nghị làm đối tác trong các trường hợp khác cũng chạy trong đầu cậu ta. Nụ cười của tôi tắt ngấm, hàm răng nghiến đanh lại, tôi phải tự nhắc nhở mình rằng giết Mike Newton không phải là lựa chọn có thể chấp nhận được.
“Cảm ơn cậu, Mike - cậu không phải làm vậy đâu.”
“Đừng lo, mình né được mà.”
Họ cười với nhau và những cảnh tượng vô khối những rủi ro bất ngờ – luôn liên quan với Bella theo một cách nào đó – hiện lên trong đầu của Mike.
Mike chơi một mình trước tiên, trong khi Bella thận trọng đứng ở phần sân sau, cầm vợt một cách thận trọng, như thể nó là một loại vũ khí vậy. Sau đó huấn luyện viên Clapp nhẹ nhàng tới gần và yêu cầu Mike để cho Bella chơi.
Ơ, Mike nghĩ khi Bella di chuyển về phía trước với một cái thở dài, giữ vợt với một điệu bộ lúng túng.
Jennifer Ford giao cầu thẳng về phía Bella với một vẻ tự mãn trong đầu. Mike nhìn thấy Bella lảo đảo về phía nó, vung vợt trật xa mục tiêu và cậu ta lao vào nhằm cứu quả cầu.
Tôi nhìn đường đi vợt của Bella với nỗi lo lắng. Đúng vậy, nó đập ngay vào lưới và bật trở lại, đập vào trán em trước khi quay ra đánh trúng vào tay của Mike với một tiếng kêu lớn.
Ối. ối. ừm. Sẽ thâm tím cho mà xem.
Bella đang xoa trán. Thật khó mà ngồi yên tại chỗ khi biết rằng em đang đau. Nhưng tôi đến đó rồi thì làm được gì nào? Và có đâu có vẻ gì là nghiêm trọng... Tôi thận trọng, quan sát. Nếu em định tiếp tục chơi, tôi sẽ phải tạo ra cớ gì đó để kéo em ra khỏi lớp mất.
Huấn luyện viên cười. “Xin lỗi cậu, Newton.” Cô bé này là người đen đủi nhất mà mình từng thấy. Không nên bắt người khác chung số phận mới phải...
Thầy nhẹ nhàng quay đi và xem cặp đấu khác nên Bella có thể trở về với vai trò làm khán giả như trước của mình.
Ơ, Mike nghĩ, xoa bóp cánh tay. Cậu ta quay sang Bella. “Cậu ổn chứ?”
“Ừh, còn cậu thì sao?” em hỏi ngượng ngùng, bẽn lẽn.
“Mình nghĩ là không sao.” Mình không muốn ra vẻ trẻ con. Nhưng trời ạ, đau quá!
Mike vung tay thành một vòng tròn, nhăn nhó.
“Mình sẽ chỉ đứng ở đây thôi,” Bella nói, bối rối và chán nản trên gương mặt chứ không phải là đau đớn.
Có thể Mike bị hứng chịu điều tệ hại nhất. Dĩ nhiên là tôi mong vậy rồi. Ít nhất là em sẽ không chơi nữa. Em cầm cây vợt cẩn thận và lùi về phía sau, đôi mắt mở to cùng sự ăn năn... Tôi phải che đậy tiếng cười của mình bằng một tiếng ho.
Chuyện gì vui vậy? Emmett muốn biết.
“Em sẽ kể anh sau,” tôi thì thào.
Bella không dám chơi nữa. Huấn luyện viên cũng lờ đi và để Mike chơi một mình.
Tôi lướt qua câu hỏi cuối cùng vào cuối buổi học vậy nên cô Goff cho tôi ra khỏi lớp sớm. Tôi chăm chú nghe những ý nghĩ của Mike khi tôi băng qua trường học. Cậu ta vừa quyết định sẽ đối chất với Bella về chuyện của tôi.
Jessica thề rằng họ đang hẹn hò. Tại sao? Tại sao hắn ta lại phải để mắt cô ấy cơ chứ?
Cậu ta không hề nhận ra bản chất sự việc kỳ lạ ấy rằng chính em mới là người để mắt tới tôi.
“Vậy là?”
“Vậy là sao?”, em hỏi
“Cậu kết đôi với tên nhà Cullen hả?”, cậu và cái gã quái quỷ ấy, tôi đoán như thế đó nếu cái gã giàu có ấy quan trọng đến thế với cậu.
Tôi nghiến răng kèn kẹt trước những ý nghĩ giả dối hèn hạ đó của cậu ta.
“Đó không phải là chuyện của cậu Mike ạ”
Hừm, lại còn bảo vệ nhau nữa, chuyện này quả đúng rồi. Chết tiệt “Tớ không thích chuyện đó”
“Ai khiến cậu phải như vậy?”
Tại sao cô ấy lại không nhìn ra những thứ khác xung quanh gã đó cơ chứ? Giống như tất cả bọn họ vậy. Cách mà gã đó nhìn cô ta, mình sởn gai gà mỗi khi nhìn thấy chuyện đó “Cậu ta nhìn cậu cứ như cậu là thứ gì đó có thể ăn được ấy”
Tôi co rúm người lại chờ đợi em sẽ phản ứng lại câu nói của Mike. Khuôn mặt em đỏ dừ hai môi mím chặt vào nhau như thể em đang cố nín thở vậy. Rồi bất ngờ một nụ cười khúc khích bật thoát khỏi đôi môi em
Bây giờ cô ấy lại còn cười với mình nữa chứ! Tuyệt thật
Mike quay đi, những ý nghĩ ủ dột và lơ đễnh chuyển qua chuyện khác.
Làm sao mà em có thể cười cợt trước lời buộc tội đó của Mike cơ chứ? Tôi bắt đầu lo lắng rằng cả Forks này đã biết được…Tại sao em có thể cười trước lời ngụ ý rằng tôi có thể giết chết em khi mà em đã biết điều đó hoàn toàn là sự thật? Có điều gì không ổn với em vậy?
Phải chăng em không có được khiếu hài hước theo một cách lành mạnh? Điều đó không phù hợp với những nhận định của tôi về tính cách của em nhưng làm thế nào mà tôi có thể chắc chắn về điều đó? Có thể giấc mơ trưa của tôi về một thiên thần phù phiếm trên khía cạnh nào đó là sự thật rằng em chẳng có chút xíu nào cảm giác là biết sợ hãi cả. Dũng cảm – chỉ có từ đó thôi có thể miêu tả được về em. Những người khác có thể nói rằng đó là ngu ngốc nhưng tôi biết rằng em thông minh tới mức nào. Bất kể là do lý do nào thì nguyên việc “thiếu nỗi sợ hãi” hay có thể gọi khác đi là sự hài hước xuyên tạc này hoàn toàn không mang lại kết quả tốt đẹp nào cho em cả. Phải chăng em thường xuyên bị đặt vào vòng nguy hiểm bởi chính cái sự “thiếu” kỳ quặc đó? Có thể rằng em luôn luôn cần đến tôi ở bên cạnh…
Chỉ thế thôi cũng đủ làm tâm trạng của tôi vút bay lên…
Nếu tôi chỉ cần có thể tự chủ được bản thân mình, để mình có thể an toàn với em thì có lẽ việc tôi luôn ở gần em sẽ là việc làm đúng đắn.
Em ra khỏi cửa lớp học thể dục, đôi vai em vẫn căng lên và răng cắn chặt bờ môi dưới – một dấu hiệu quen thuộc mối khi em bồn chồn. Ngay khi mắt em bắt gặp mắt tôi bờ vai cứng đờ dần thả lỏng và một nụ cười thật rộng sáng bừng khuôn mặt. Đó là dấu hiệu nhỏ báo hiệu sự an bình. Em tiến thẳng đến phía tôi không ngại ngần.
“Chào anh”, em thì thầm
Niềm hạnh phúc trào dâng trong tôi giờ đây lại cũng như chưa bao giờ từng có
“Ừ chào em”, tôi nói và rồi bởi lẽ đột nhiên tâm trạng của tôi trở nên bừng sáng tôi không thể cưỡng lại việc phải chòng ghẹo em một chút nên tôi thêm vào “Giờ thể dục của em thế nào?”
Nụ cười của em rạng rỡ “Cũng tốt ạ”
Em đúng là một người nói dối dở tệ.
Mình ghét hắn ta. Ước gì hắn ta chết quách đi. Mình ước hắn ta lái cái xe bóng loáng ấy lao ra khỏi miệng hang đá cho rồi. Tại sao mà hắn ta lại không để cho cô ấy được yên cơ chứ? Hãy cứ về mà gắn bó với cái loại giống như hắn đi – những kẻ quái gở.
“Cái gì thế?”, em hỏi tôi
Mắt tôi lại tập trung vào khuôn mặt em. Em nhìn theo cái lưng đang khuất dần của Mike rồi lại nhìn tôi
“Cái gã Newton làm anh phát bực”, tôi thú nhận
Em há hốc mồm, nụ cười trên môi biến mất. Em hẳn đã quên phéng rằng tôi có khả năng xuyên thấu đủ để nhìn thấy những tai họa đã đến với em trong giờ học trước hoặc là em đã hy vọng tôi sẽ không sử dụng đến khả năng đó.
“Không phải là anh lại lắng nghe ý nghĩ của người khác đấy chứ?”
“Đầu của em sao rồi?”
“Anh đúng là không thể tin được”, em rít qua kẽ răng, quay ngoắt người khỏi tôi và giận dữ dấn bước đến bãi đậu xe. Mặt em đỏ bừng lên, em hẳn là đang bối rối.
Tôi giữ khoảng cách với em hy vọng cơn giận dữ của em sẽ nhanh chóng qua đi. Em vẫn thường mau mắn tha thứ cho tôi.
“Em nói rằng anh chưa bao giờ trông thấy em như thế nào trong giờ thể dục”, tôi giải thích với em “Điều đó khiến anh tò mò”.
Em không đáp lại lời tôi chỉ nhướng đôi lông mày lên.
Em bối rối dừng lại trong bãi đậu xe khi nhận ra rằng con đường dẫn đến ô tô của tôi đang bị chắn lại bởi một đám đông các nam học sinh.
Mình thắc mắc không biết là con xe này sẽ lướt nhanh tới mức nào khi ngồi vào trong đó…
Nhìn những tấm chắn SMG kia mà xem, mình chưa bao giờ tận mắt trông thấy nó trừ trong mấy cuốn tạp chí…
Ôi trời ơi mấy cái khung tuyệt đẹp…
Chắc chắn con xe này không thể dưới sáu mươi ngàn đô la được…
Đây chính xác là lý do tại sao tốt hơn là Rose chỉ nên lái chiếc ô tô của mình khi ở ngoài thị trấn
Tôi len lỏi qua đám nam sinh đang mê mẩn đến phát điên với con xe của Rose để tiến đến xe của mình, sau một thoáng chần chừ Bella cũng nhanh nhẹn theo sau tôi.
“Phô trương quá mà!”, tôi lầm bầm khi em leo lên xe
“Đó là loại xe gì vậy?”, em hỏi
“Một con M3”
Em cau có “Em đâu có đọc tạp chí Xe hơi đâu mà biết được”
“Là một nhãn hiệu của BMW”, tôi đảo mắt rồi tập trung vào việc lùi xe ra mà không để làm ai đó bị ngã. Tôi phải lườm mấy chú nhóc có vẻ không sẵn lòng rời khỏi đường đi của mình. Với họ chỉ cần nửa giây nhìn thấy ánh nhìn của tôi cũng đủ thuyết phục rồi.
“Em vẫn còn giận anh à?” tôi hỏi, khuôn mặt cau có của em đang dần giãn ra
“Chính xác” em trả lời cụt lủn
Tôi thở dài, lẽ ra không nên khơi để tài đó lên. Nhưng mà không sao tôi cho rằng mình có thể cố gắng sửa chữa mọi chuyện. “Nếu anh xin lỗi em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Em suy nghĩ về điều đó một lát “Có thể nếu anh…thật lòng” em quyết định “Và rằng anh hứa sẽ không lặp lại điều đó nữa”
Tôi sẽ không nói dối em nữa vì vậy đương nhiên tôi phải đồng ý với điều kiện của em rồi. Có lẽ nếu tôi đưa ra cho em một điều kiện trao đổi khác
“Em nghĩ sao nếu anh thật lòng và đồng ý để em lái xe ngày thứ bảy này?”, tôi co rúm lại bởi những ý nghĩ này
Một rãnh nhăn xuất hiện trên vùng da giữa đôi mắt em khi em cân nhắc đến sự “mặc cả” mới phát sinh. “Thỏa thuận vậy rồi nhé!”, em trả lời tôi sau một thoáng suy nghĩ.
Giờ thì là lời xin lỗi của tôi…Trước đây tôi chưa bao giờ cố ý làm lóa mắt Bella nhưng lúc này có vẻ là thời điểm tốt để làm chuyện đó. Khi chúng tôi đã lái xe xa khỏi trường học tôi bắt đầu nhìn thật sâu vào mắt em và tự hỏi không biết liệu việc làm của mình có đúng đắn không? Tôi sử dụng giọng nói thuyết phục nhất của mình.
“Và anh xin lỗi vì đã làm em buồn”
Trống ngực em đập thình thịch những âm điệu của trái tim em trở thành những khúc đột ngột ngắt quãng. Đôi mắt em mở to trông như có chút choáng váng.
Tôi nở một nụ cười nửa miệng. Có vẻ như tôi đã làm đúng điều nên làm. Tất nhiên là tôi cũng thấy chút khó khăn khi phải quay đi không nhìn vào mắt em nữa! Tôi cũng bị lóa mắt như em. Thật là tốt khi tôi có những ký ức như thế này.
“Sáng sớm thứ bảy anh sẽ có mặt ở ngưỡng cửa nhà em”, tôi thêm vào kết thúc thỏa thuận này.
Em chớp mắt tức thì, lắc đầu như thể đang cố gắng làm sáng tỏ chuyện đó. “Ừm nhưng điều đó cũng đâu có giúp gì cho tình cảnh của bố Charlie khi thấy một chiếc xe Volvo không giải thích được xuất hiện lù lù ngay trên lối vào nhà”
À vẫn còn rất nhiều điều em chưa biết về tôi. “Anh đâu có ý sẽ mang theo ô tô của mình”
“Làm thế nào mà anh…?” em bắt đầu hỏi
Tôi cắt ngang lời em bởi lẽ đây là câu hỏi rất khó trả lời nếu không có dẫn chứng. Và bây giờ cũng không còn thời gian nữa. “Em đừng lo lắng về chuyện đó, anh sẽ tới nhà em mà không mang theo xe ô tô”
Em nghiêng hẳn đầu về một bên và nhìn một lúc như thể em sẽ tiếp tục đi sâu thêm vào câu chuyện của mình nhưng rồi em đổi ý.
“Bây giờ đã là sau đó chưa nhỉ?”, em hỏi nhắc nhở tôi về cuộc đối thoại dang dở của chúng tôi lúc trong quán ăn tự chọn. Em đã đưa ra cho tôi một câu hỏi khó đổi lại cho một câu trả lời còn khó chịu hơn nữa.
“Anh cho là bây giờ đã là sau đó rồi”, tôi miễn cưỡng đồng ý với em
Tôi đậu xe trước cửa nhà em, suy nghĩ căng thẳng để nghĩ xem phải giải thích với em thế nào để không khiến những bản năng tự nhiên của tôi không thể hiện một cách quá rõ ràng để không khiến em lại phải sợ hãi. Liệu việc đó có sai trái không? Để giảm thiểu những phần u ám nhất trong tôi.
Em chờ đợi tôi tiếp tục câu chuyện vẫn mang vẻ thích thú một cách lịch sự khi lúc ở trong nhà ăn. Nếu tôi đỡ bồn chồn hơn thì hẳn tôi đã phá lên cười trước cái vẻ bình tĩnh ngụy tạo ấy.
“Em vẫn muốn biết tại sao lại không thể nhìn cảnh anh đi săn phải không?”, tôi hỏi
“Vâng, chủ yếu là em cứ thắc mắc về phản ứng của anh” em nói
“Anh có làm em sợ không?” tôi hỏi lòng quả quyết em sẽ phủ nhận điều đó
“Không”
Tôi cố để không mỉm cười nhưng vẫn không thể “Anh xin lỗi vì đã làm em sợ hãi”, nụ cười của tôi tan biến cùng với sự hóm hỉnh chớp nhoáng “Đó chỉ là mối bận tâm nếu em có ở đó trong khi anh đang đi săn”.
“Tệ lắm sao anh?”
Hình dung trong đầu tôi đã là quá nhiều – Bella – thật dễ bị tổn thương trong bóng đêm trống rỗng, tôi – không thể kiểm soát nổi mình. Tôi phải cố lắm để xua đuổi hình ảnh tưởng tượng đó ra khỏi đầu mình “Cực kỳ tệ hại”
Tôi hít một hơi thật sâu, tập trung một khắc vào cơn khát đang bùng cháy. Cảm nhận thấy nó, điều khiển được nó và chứng minh rằng tôi đủ sức để chi phối nó. Cơn khát sẽ không bao giờ còn điều khiển tôi được nữa, tôi quyết tâm làm được việc đó. Em sẽ được an toàn khi ở bên tôi. Tôi ngước lên những đám mây đáng được chào đón đang kéo tới mà không nhìn chúng ước gì quyết tâm của mình có thể tạo ra được bất kỳ sự khác biệt nào nếu như tôi đi săn khi băng vụt qua mùi hương của em.
“Khi đi săn bọn anh chỉ còn dựa vào những giác quan của mình”, tôi nói đắn đo từng từ trước khi nói ra “có nghĩa là ít kiểm soát hơn bởi đầu óc của bọn anh. Đặc biệt là dựa vào khứu giác của mình. Nếu như em mà ở gần bên anh những khi đó, khi anh bị mất kiểm soát theo cách đó…”
Tôi lắc đầu trong nỗi đau đớn trước ý nghĩ về điều sẽ - chứ không phải là có thể - điều chắc chắn sẽ xảy ra sau đó.
Tôi lắng nghe nhịp đập trái tim em rồi quay sang không ngừng cố gắng đọc đôi mắt em.
Khuôn mặt Bella vẫn rất trấn tĩnh, đôi mắt nghiêm trang. Tôi đoán rằng đôi môi mím lại kia đang quan tâm đến vấn đề gì đó. Nhưng em quan tâm đến cái gì? Sự an toàn của bản thân em? Hay về nỗi thống khổ của tôi? Tôi vẫn tiếp tục nhìn em chằm chằm cố gắng dịch những ấn tượng mơ hồ trên khuôn mặt em ra thành những sự thật chắc chắn.
Em quay nhìn lại tôi, sau một chốc đôi mắt em mở to hơn nữa, đôi đồng tử giãn rộng dù ánh sáng vẫn không thay đổi. Hơi thở của tôi dồn dập và đột ngột bầu không khí yên ắng trong xe như thể tiếng vo ve cũng giống như trong lớp sinh học tối om buổi chiều nay. Những nhịp đập giữa hai chúng tôi lại bắt đầu tăng tốc, khát khao được chạm vào em bừng lên mạnh mẽ hơn cả những thôi thúc của cơn khát trong tôi.
Dòng điện rộn ràng khiến tôi cảm thấy như mình lại có những mạch đập. Cả cơ thể tôi cùng ca hát với điều đó. Như thể tôi là một con người. Tôi muốn được cảm thấy hơi ấm từ đôi làn môi em áp lên môi tôi hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Trong một giây tôi phải vật lộn với chính mình để tìm ra được sức mạnh, sự kiểm soát để có thể đặt miệng mình gần kề bên làn da em…
Em thở một hơi thật khó khăn và rồi tôi nhận ra khi hơi thở của tôi trở nên gấp gáp thì hơi thở của em cũng như ngừng lại. Tôi khép chặt mắt mình cố gắng phá vỡ sợi dây liên kết giữa hai chúng tôi. Không được phạm thêm những sai lầm nữa.
Sự tồn tại của Bella được gắn với hàng ngàn quá trình trao đổi chất cân bằng vô cùng mong manh, tất cả đều rất dễ dàng bị phá vỡ. Quá trình nở phổi hay dòng lưu thông ô xy quyết định đến việc em sẽ sống hay chết. Những nhịp đập của trái tim mong manh dễ vỡ của em có thể bị dừng lại bất cứ lúc nào bởi hàng loạt những tai nạn ngớ ngẩn, bệnh tật hoặc là bởi tôi nữa.
Tôi không tin rằng bất cứ thành viên nào trong gia đình mình sẽ do dự nếu anh ta hoặc cô ta có lại một cơ hội cho mình – nếu như anh ta hoặc cô ta có thể đánh đổi sự bất tử để trở lại thành người. Bất cứ ai trong chúng tôi cũng có thể sẵn sàng đứng trong lửa nóng để đánh đổi điều đó. Thậm chí có thể bị đốt cháy hàng ngày trời hay hàng thế kỷ nếu cần thiết.
Phần lớn những người như chúng tôi đều sùng bái sự bất tử hơn bất cứ thứ gì khác. Có cả những con người còn cầu xin để có được điều đó, những con người mò mẫm tìm kiếm trong bóng đêm những kẻ có thể ban phát cho họ những món quà đen tối nhất.
Không phải là chúng tôi, không phải gia đình tôi, chúng tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể trở lại thành người.
Nhưng chưa có ai trong gia đình tôi lâm vào cảnh khao khát một con đường trở lại như tôi hiện giờ. Tôi nhìn chằm chằm vào vết rỗ nhỏ li ti và những vết nứt trên chiếc kính chắn gió như thể đằng sau những tấm kính đó có ẩn giấu cách giải pháp cho vấn đề của mình. Dòng điện đó vẫn chưa hề phai lạt và tôi phải hết sức tập trung để giữ đôi tay mình gắn chặt vào vô lăng.
Bàn tay phải của tôi lại nhói lên không phải là với cơn đau từ lúc tôi chạm vào em khi nãy.
“Bella, anh nghĩ bây giờ đã là lúc em nên vào trong nhà đi”
Em ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, không một lời bình luận, bước ra khỏi xe ô tô và đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Có phải cũng như tôi, em đã nhận thấy rõ ràng nguy cơ tiềm tàng của một tai họa đang chờ đón?
Phải chăng phải rời khỏi tôi khiến em cảm thấy đau đớn giống nỗi đau của tôi khi phải nhìn em bước đi? Niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này là tôi có thể sớm nhìn thấy em, sớm hơn thời điểm em có thể nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười trước ý nghĩ đó, kéo cửa kính xuống và vươn người sang để có thể nói chuyện với em thêm một lần nữa. Bây giờ thì đã an toàn hơn khi mà hơi ấm của em đã ở bên ngòai xe.
Em quay lại để xem tôi còn cần gì, tò mò.Vẫn còn tò mò lắm dù ngày hôm nay em đã đặt ra cho tôi khá nhiều câu hỏi. Sự hiếu kỳ của tôi vẫn hòan tòan chưa được thỏa mãn, trả lời các câu hỏi của em chỉ khiến tôi tiết lộ nhiều hơn nữa về những điều bí mật của mình. Ngoại trừ những suy đoán của chính mình tôi thu lượm được rất ít về em. Như thế rõ ràng là không công bằng.
“Này Bella?”
“Vâng”
“Ngày mai là tới lượt anh đấy nhé!”
Trán em nhăn lại “Tới lượt anh làm gì cơ?”
“Tới phiên anh đặt câu hỏi”. Ngày mai khi chúng tôi bên nhau ở một nơi an toàn hơn, được bao bọc bởi vô số các nha chứng, tôi sẽ có được những câu hỏi của mình.
Tôi cười toét miệng khi nghĩ tới chuyện đó và phải lập tức quay đi bởi lẽ em chẳng hề có dấu hiệu nào muốn rời đi. Dù em có đang đứng bên ngòai xe ô tô của tôi đi nữa dư âm của luồng điện vẫn còn đâu đó trong bầu không khí. Tôi muốn mình cũng bước ra ngòai, đi với em đến tận cửa nhà như một cái cớ để tôi có thể được ở bên em lâu hơn chút nữa.
Không được có thêm những sai lầm nữa! Tôi nhấn ga và rồi thở dài khi bóng em khuất dần phía sau tôi. Tất cả cứ như là tôi luôn hoặc là chạy tới bên em hoặc là chạy xa khỏi em, không bao giờ ở bên em cả. Tôi sẽ phải tìm ra cách nào đó để giữ vững vị trí của mình nếu như chúng tôi tìm được chút bình yên.