Thay quần áo, rời khỏi tiệm áo cưới, Tổ Dĩnh vẫy taxi về nhà. Ngồi ở hàng ghế phía sau, tâm tư cứ quẩn quanh chuyện lúc nãy! Ba mươi chín độ, không phải là chuyện đùa, chẳng may đầu anh ta bị làm sao, sau này biến thành đầu đất, còn viết sách cái nỗi gì? Sốt tới ba mươi chín độ, không tới bác sĩ lại còn nhõng nhẽo với cô, như trẻ con, cho rằng cô sẽ mềm lòng sao? Sẽ đi chăm sóc cho anh ta sao? Đừng có mơ, cô có phải rảnh rỗi gì đâu, sống chết của người khác chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Tổ Dĩnh ngẫm nghĩ—— không thể trách mình vô tình, mình đã giúp anh ta tìm mọi cách, là anh ta không nghe, nếu như anh ta gặp chuyện không may, cũng không liên quan đến mình.
Mười phút sau, Tổ Dĩnh bắt đầu bốc hỏa, Sài Trọng Sâm chết tiệt, làm đầu cô rối loạn thế này. Cô nói địa chỉ cho tài xế, đi tới nhà Sài Trọng Sâm.
Lúc Sài Trọng Sâm ra mở cửa, Tổ Dĩnh liền mắng: “Anh hết chuyện rồi hay sao mà suốt ngày gây phiền toái cho tôi!”
Sài Trọng Sâm bị mắng, nhưng vẫn cười. Một giây sau, đổ sập xuống người nàng.
“Sài Trọng Sâm?” Tổ Dĩnh kịp đỡ lấy anh, dìu anh nằm lại trên giường.
Sài Trọng Sâm nhìn chằm chằm Tiết Tổ Dĩnh, mặc dù ốm rất nặng, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười. Anh nhìn Tổ Dĩnh từ trong túi lấy ra bao nhiêu đồ, vừa làm vừa lầm bầm mắng anh.
“Thuốc hạ sốt, bốn tiếng uống một lần. Túi chườm nước đá, đặt lên trán. Cảm thấy lạnh thì mở cái túi sưởi ấm, để trong chăn bông. Còn có đường glucozo bổ sung nước, một ngày hai túi, pha với nước ấm uống, có thể bổ sung thể lực.”
Nói xong, cô hỏi lại Sài Trọng Sâm: “Nhớ chưa?” Sài Trọng Sâm gật đầu, cô hỏi lại lần nữa: “Chắc chắn chưa?” Sài Trọng Sâm gật đầu. Ừ, tốt. Tổ Dĩnh cầm túi lên cáo từ. Tay mới vừa nắm lấy tay cầm cái cửa, phía sau, Sài Trọng Sâm quăng ra một câu ——
“Anh đói bụng.”
Tổ Dĩnh ngửa đầu, than thở, xoay người, nhìn thẳng vào mặt trừng anh. “Sài Trọng Sâm, Anh! Muốn chết không?”
“Anh nghĩ nên ăn cháo.” Hắn cười mờ ám.
Tổ Dĩnh tiến nhanh tới, tay chống lên eo, khom người trừng anh.”Đừng có mà đòi hỏi quá đáng nha! Đói thì ăn tạm cái gì ấy. Trong nhà không phải luôn có đồ ăn vặt sao?”
“Haiz.” Sài Trọng Sâm thở dài, trở mình xoay lưng về phía cô.
Tổ Dĩnh chán nản, thế này là thế nào? Cứ như vậy ai oán xoay lưng hướng về phía cô, tủi thân sao? Cũng đã giúp anh ta mang thuốc tới, tại sao lại giống như nàng rất tàn nhẫn?
“Đồ ăn vặt để chỗ nào? Tôi giúp anh mang ra.”
“Em về đi.”
Lại nhìn cái lưng kia, Tổ Dĩnh gãi gãi đầu vài cái vừa xắn ống tay áo, cuối cùng khan khan giọng nói: “Cùng lắm là… Cùng lắm thì tôi giúp anh gọi pizza, được không?”
Bóng lưng kia ngoan cố kiên trì.”Anh muốn ăn cháo.” Anh là Sài Trọng Sâm ngỗ nghịch, cho dù bệnh chết, cũng muốn bị chết có cá tính!
Cháo cái đầu anh ấy! Tổ Dĩnh giơ tay lên muốn đấm cho anh tavài phát, nhưng nhớ ra tình trạng hiện giờ lại buông xuống. Không thể đánh người ốm, cô phải nhịn. May là bình thời thường đối phó với đám nhà văn đã quen, nên tính kiềm chế của Tổ Dĩnh được tôi luyện rất tốt. Hi, không so đo với người ốm, hơn nữa không thèm so đo cái người đầu đá đó.
Dĩ nhiên, cô có thể ra về, nhưng nhớ tới Sài Trọng Sâm thường ngày đối với cô rất tốt, Tổ Dĩnh thở dài, hỏi: “Vậy anh muốn ăn cháo gì?” Oan nghiệt, oan nghiệt a.
Sài Trọng Sâm lập tức xoay người lại, nhìn cô, miệng cười toe toét.
Cái bộ dáng giảo hoạt đó làm cô nghĩ tới loài sói, Tổ Dĩnh đần mặt giục: “Nói mau.”
“Em biết nấu cháo gì?”
“Anh muốn ăn kiểu Trung Quốc cháo trứng muối thịt nạc, nấm hương nấu với cháo thịt, hay là kiểu tây phương sữa tươi, ngô non, tôm hẹ nấu cháo?”
Ánh mắt người nào đó sáng lên.”Nấm hương nấu với cháo thịt, cảm ơn em.”
Cô lạnh lùng đáp lại. “Không cần khách sáo.” Sài Trọng Sâm cười, thật vui vẻ làm sao. Tổ Dĩnh cảnh cáo: “Lần trước anh giúp tôi ứng phó với chuyện của Xa Gia Lệ, tôi làm lần này là để cảm ơn anh, nhưng sẽ không có lần nào nữa, nghe rõ chưa?”
“Không phải là em luôn luôn đối xử tốt với nhà văn sao? Giờ so đo dữ vậy?” Ý cười càng đậm.
“Anh không phải là nhà văn tôi phụ trách.”
“Nếu như anh giúp Lam Kình viết chuyên mục, em sẽ đối tốt với anh chứ?” Đây cũng là biện pháp tốt, Sài Trọng Sâm kì kèo.
Tổ Dĩnh lập tức giội cho anh một gáo nước lạnh.”Trước mắt bản Tuần san không còn đủ chỗ để có thể đăng thêm đại tác phẩm của ngài, huống hồ văn phong của ngài vốn không hợp với chuyên mục của tôi.” Lập tức dùng kiểu từ chối các bản thảo hỏng để ngăn anh lại.
“Anh có thể thay đổi phong cách bất cứ lúc nào.” Anh là Sài Trọng Sâm cơ mà, không có gì là không thể, nhưng vì Tổ Dĩnh, cái không thể ấy có co dãn một tẹo.
“Tuần san đó chính là mục nói về tình yêu phong hoa tuyết nguyệt, cũng đi theo thị trường mà điều chỉnh nội dung. Để viết được loại này, anh chưa đủ trình đâu.” Tổ Dĩnh cười kiểu xã giao, từ chối hoàn toàn ý tưởng nộp bản thảo của A Sài.
Sài Trọng Sâm thở dài. “Hơn hai năm nay, anh rơi vào trong tình yêu cay đắng, không thể tự thoát ra được. Tích lũy không ít tâm tư, cũng viết ở trong nhật ký, những câu rất cảm động, khắc cốt minh tâm, rất thích hợp cho tuần san tình yêu của em.” Sài Trọng Sâm ý chí kiên cường, càng khó khăn càng mạnh mẽ, hoặc do da mặt anh ta quá dày?
Tổ Dĩnh suy nghĩ, theo dõi hắn. Căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày, cô hỏi: “OK, nói thử chút xem bên trong viết là cái gì?” May ra có thể dùng được.
“Một tác giả thích viết lại chuyện xưa.” Sài Trọng Sâm đáp.
“Dừng lại.” Tổ Dĩnh trợn mắt. “Dừng lại, nghe không?”
“Công và tư chẳng phân biệt được.” Sài Trọng Sâm cười lạnh.
“Bye bye.” Tổ Dĩnh cầm túi lên.
“Ủa, em giận sao ?”
Tổ Dĩnh xoay người trừng hắn. “Nói nhiều như vậy, có thể thấy được bệnh cũng không nặng.”
Sài Trọng Sâm chống người dậy, đẩy gối, lấy ra một quyển sổ. “Có muốn đọc nhật ký của anh không.”
Tổ Dĩnh ngó chừng bản nhật ký, lắc đầu.”Không muốn.”
“Em không tò mò sao? Không muốn biết anh viết như thế nào về em à?”
“Không tò mò, không muốn, không muốn, như vậy đủ chưa?”
Sài Trọng Sâm cất quyển nhật ký về chỗ cũ, nằm xuống, rầu rĩ nói: “Giúp anh chườm nước đá, đầu anh đau quá.” Không công bằng, anh muốn chia sẻ tình cảm với cô, thế mà thái độ của cô lại như vậy, thật mất hứng!
Tổ Dĩnh nhìn Sài Trọng Sâm, trong lòng cảm thấy đau nhói. Phải chăng đã chạm vào lòng tự ái của anh ta? Nhưng cô nếu không tình nguyện chui đầu vào mối tình này, chẳng may đọc nhật ký xong, bị lời văn của anh ta làm cảm động, kết quả cô không thể không chấp nhận.
Trải qua bao nhiêu mối tình, nếm đủ đau khổ, lại còn hại tới người nhà. Vất vả lắm mới tỉnh lại được, đã quen cuộc sống độc thân, nhưng cái tên họ Sài này cứ khiêu khích cô.
Cô cố tình lạnh lùng với anh, cố tình không để ý tới anh. Nếu như có thể gặp anh sớm hơn năm năm, mười năm thì thế nào? Nếu là như vậy đã sớm đầu hàng, tất cả sẽ đều vì anh.
Tổ Dĩnh rời phòng, nhẹ đóng cửa lại. Đáng tiếc cô không còn là Tiết Tổ Dĩnh năm xưa nữa, cái cô bé ngây thơ ngày trước đã không còn tồn tại nữa rồi
Đi tới phòng bếp nhét đá vào túi chườm, trong lòng cô cảm thấy hoang đường. Chẳng lẽ trời sinh ra cô là kiếp nô tài, bình thường hầu hạ mấy đại nhà văn kia còn chưa đủ, lúc này còn cho Sài Trọng Sâm sai bảo cô ư? Đáng xấu hổ hơn là chẳng phải lúc nãy cô mềm lòng hay sao?
Cầm túi chườm đá, vào phòng, ngồi ở bên giường, giúp cái tên đầu gỗ ấy chườm đá. Cẩn thận vạch mái tóc lòa xòa trước trán, đem túi chườm để lên trán anh.
Sài Trọng Sâm không ngờ như thế lại nói: “Cám ơn em.”
Tổ Dĩnh vẫn ngồi yên, cô ngồi ở bên giường chăm sóc anh.
Sài Trọng Sâm nằm im, tóc đen vương trên mặt, ánh mắt nhắm nghiền, lúc ngủ khuôn mặt anh trầm tĩnh tuấn mỹ. Vẻ mặt này khiến bao nhiêu người say đắm, cho dù đang ngủ nhưng sức quyến rũ vẫn không giảm, chỉ là nhìn anh thôi, lòng cô đã không khỏi xôn xao. Anh cứ ngủ như vậy, bộ quần áo ngủ làm bằng loại vật liệu mỏng mềm, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ anh. Nhất là khi lồng ngực anh hô hấp phập phồng, làm cô nảy sinh ý nghĩ vẩn vơ, không khỏi có chút mơ mộng hão huyền.
Anh có sức hấp hẫn rất lớn, khi không nói chuyện thì làm người ta cảm thấy lạnh lùng, không dễ thân cận. Lúc nói chuyện, ánh mắt sắc bén, lời nói ngạo mạn, nhiều khi không rõ anh đang nói đùa, hay là đang chế nhạo người. Anh rất nổi tiếng ở trong giới văn học, viết bản thảo cực kỳ chậm, nhưng mỗi lần xuất bản ra tác phẩm thì lúc nào cũng cung không đủ cầu.
Người có cá tính như anh ấy vậy mà lại cực kỳ cố chấp, bị cô từ chối nhiều lần, nhưng vẫn cứ theo đuổi mãi bên cô, bao lâu rồi, vì cô mà ngã trái, ngã phải.
Tự vấn lương tâm, thực sự cô rất cảm động.
Thời buổi bận rộn như hiện nay, còn có bao người có thể nhẫn nhịn vì cô, cứ mãi dây dưa với cô? Tình yêu bây giờ cũng như đồ ăn nhanh, cô không yêu tôi thì tôi cũng chẳng lãng phí thời gian mà đeo đuổi cô, chẳng việc gì mà phải khổ não vì cô cả.
Nhưng Sài Trọng Sâm cứ như vậy mà theo đuổi cô suốt ba năm, khiến cô đã quen với cảm giác có anh bên cạnh. Ngoài miệng vẫn la hét chẳng qua chỉ là bạn bè, nhưng trong tâm đã sớm lệ thuộc vào anh, cùng anh sống phóng túng là việc rất rõ ràng. Cô giả nhân giả nghĩa, không chịu thừa nhận mối quan hệ đó, cứ để cho quan hệ đó mãi mập mờ, như vậy đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng lần này Sài Trọng Sâm đã nói như vậy ở đài phát thanh, chứng tỏ anh không muốn thế mãi, cô biết làm sao đây ? Thật đau đầu.
Tổ Dĩnh yên lặng ngồi một lúc, lại đứng dậy rời đi, vào bếp lấy gạo nấu cháo.
Vo gạo trắng, bàn tay thấm ở trong nước chà xát gạo, nghĩ về tình yêu cuồng nhiệt, bạn trai ốm thì nấu cơm chăm sóc, thật không khỏi xúc động. Nấu xong cháo thịt nấm hương, vào phòng muốn gọi Sài Trọng Sâm dậy, nhưng nhìn anh vẫn đang say ngủ, không đành lòng đánh thức anh dậy.
Lúc này, trời đã tối, từ ngoài cửa sổ, cách sân, có thể nhìn thấy phía trước đèn đường sáng lên. Tổ Dĩnh viết vội lên mảnh giấy, đặt ở bàn đọc sách. Trước khi đi giúp Sài Trọng Sâm thay túi chườm, nhìn anh ngủ giống như một đứa trẻ vô tội, cô chợt cảm thấy thương xót, suy nghĩ một chút, vất mảnh giấy kia đi.
Cô cầm chìa khóa, tới cửa hàng bán bánh bao. Cô nghĩ tới, Sài Trọng Sâm bị bệnh, không thể ra ngoài, quyết định mua một ít bánh bao để sẵn trong nhà cho anh. Bấy giờ là giờ tan tầm, tiệm bánh mì chật ních người, từng khay bánh bao nóng hổi được đưa ra, đám người xếp hàng xôn xao lên. Có một người phụ nữ dắt một đứa bé đi mua bánh bao, đứa bé bị đám người lớn xô đẩy mà ngã xuống .
“Cẩn thận!” Tổ Dĩnh kịp thời ôm lấy đứa bé, cô đi giày cao gót, bị trượt chân, cả người ngã về phía sau, may vẫn ôm kịp đứa bé.
“Ai nha! Cô không sao chứ?” Bà mẹ bị dọa sợ hãi nỗi vội vàng nói lời xin lỗi Tổ Dĩnh.
Đứa trẻ ở Tổ Dĩnh trong lòng cô cười rộ lên, Tổ Dĩnh ôm nhiều đồ như thế, cũng cười theo.
“Ôm ~~” thằng bé trai xoay người lại ôm cổ Tổ Dĩnh.
“Ngoan.” Tổ Dĩnh đứng dậy, thuận tay ôm lấy, bé trai cùng người mẹ mỉm cười. Tổ Dĩnh hỏi bé trai: “Nhóc à, cháu tên gì?” Thằng bé trai đưa tay lên chạm vào má Tổ Dĩnh.
“Dì ~~ dì ~~” giọng nói vẫn chưa sõi nên thành la hét.
“Thằng bé rất nặng đúng không?” Người mẹ đón lấy đứa con.
“Không sao.” Tổ Dĩnh cười, tay khẽ phủi bụi trên người.
“Cô không bị thương ở đâu chứ?”
“Không có.” Tổ Dĩnh cảm thấy bé trai thật đáng yêu, xoa xoa đầu của bé, đột nhiên nhớ ra xoay người đi chọn bánh bao. Nhìn bánh bao đủ loại, thầm đoán thử Sài Trọng Sâm thích loại nào, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp, một tình cảm lạ lẫm cứ thế mà nổi lên trong lòng
Thế này là sao chứ ? Tâm tư của cô sao vậy? Cô không dám nghĩ thêm. Cầm túi bánh bao còn nóng hổi, cô rảo bước về phía nhà Sài Trọng Sâm. Cô ngờ rằng mình trót yêu Sài Trọng Sâm mất rồi.
Lấy chìa khóa, mở cửa vào nhà, đi qua sân, trở lại bên trong nhà.
Sài Trọng Sâm đã tỉnh, trên trần nhà treo một bộ đèn chùm lớn, được chế tạo một cách tinh xảo. Anh mặc bộ áo ngủ màu lam, ngồi an vị trước bàn ăn, đang lặng lẽ nhìn bát cháo trước mặt. So sánh hình ảnh một người đàn ông ngồi lặng lẽ như vậy, tản ra một loại không khí tịch mịch, rõ ràng là ngồi ở dưới đèn, nhưng cảm thấy người anh vùi lấp trong bóng đêm.
Anh vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt nhất thời bối rối.
Tổ Dĩnh ném cái chìa khóa, cởi áo khoác đi tới. “Sao rồi ? Vẫn chưa ăn sao?” Cô đi qua, treo túi lên thành ghế. “Tôi mua một ít bánh bao. Uống thuốc tây không thể bụng rỗng, mai nếu lười nấu thì ăn tạm bánh nha.” Tổ Dĩnh bỏ bánh bao ra, lại đặt mấy quả táo để lên đĩa trên bàn.
Sài Trọng Sâm cứ nhìn cô chằm chằm, như vẫn đang trong cơn mơ.
Tổ Dĩnh nháy nháy mắt, trêu anh.”Vẫn chưa tỉnh sao?” Sờ trán anh.”Ừm, hạ sốt rồi.”
“Anh cứ tưởng em về luôn rồi.” Anh cầm lấy tay cô, nhìn ánh mắt của anh thật đau thương.
Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, nhìn đôi mắt đen ấy, bọn họ như ngập sâu trong bóng tối thâm thúy, giống như có ma lực, đem bọn họ hút vào đầm đen. Nhìn vào ánh mắt hắn cảm giác như bị vây hãm, chỉ vì đôi mắt đen tịch mịch ấy.
.