Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 7: Ông đây chờ ngươi
Dịch: keny
Hắn chạy đến gốc linh cốc hôm qua, lại cẩn thận kiểm tra, đích xác không có khác biệt gì. Chẳng qua, hắn phát hiện gốc linh cốc này rõ ràng so hôm qua phải tốt hơn nhiều lắm, phiến lá càng thêm thanh thúy, mà phấn mạt của nha trùng trong thể nội cũng trở thành thức ăn dinh dưỡng cho nó. Lấy kinh nghiệm hai năm trồng trọt của hắn mà phán đoán, sản lượng mai sau của gốc linh cốc tuyệt đối so với trước đây sẽ nhiều hơn không ít.
Tả Mạc trong lòng đại hỉ, vấn đề [Canh Kim khí mang] đến cùng có được tính là công kích pháp quyết hay không ngay lập tức bị hắn ném sang một bên.
Có cái gì so với tăng sản lượng càng tốt hơn? Linh cốc chính là tinh thạch, tinh thạch lại là các loại pháp bảo, pháp quyết. . .chỗ tốt để đâu cho hết a.
Từ trong nhập định tỉnh dậy, khí tức Tả Mạc rất tốt, toàn thân phiêu phiêu nhẹ nhàng, thoải mái cực kỳ.
Ra khỏi tĩnh thất, mang theo âm khuê, nhảy lên nóc nhà.
Vươn ngón tay ra, tâm ý vừa động, [ Canh Kim khí mang] đạm đạm kim sắc xuất hiện không chút phí sức. Trong lòng Tả Mạc hoan hỉ, lần này ăn đau khổ cũng không uổng. Chính mình đối với thao tác khống chế[Canh Kim khí mang] đề thăng rất nhiều.
Chỉ thấy [Canh Kim khí mang] quấn trên đầu ngón tay hắn bỗng chuyển động nhanh hơn rồi chợt ngừng, tinh tinh điểm điểm, rất giống một chùm cát nhỏ mịn sáng lấp lánh, trong bóng đêm lại càng thêm tinh mỹ .
Bỗng nhiên trong não hải nảy ra một ý niệm, chẳng lẽ [Canh Kim khí mang] kỳ thực cũng là một loại pháp quyết công kích?
Sau khi chứng kiến cảnh tượng chém giết thảm liệt dị thường hôm qua khiến hắn nảy sinh ra ý nghĩ này.
Chính là, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Linh Thực phu thì nó là điển hình cho nghề nghiệp không liên quan gì đến chém giết mới đúng. Trước nay không có nghe qua có vị Linh Thực phu nào giỏi chiến đấu cả. Mặt khác trong môn phái hẳn cũng không phải chỉ có hắn mới có [Canh Kim khí mang]. Mỗi cá nhân đều có thiên phú bất đồng, Tả Mạc có thể tu thành tầng thứ ba [Tiểu Vân Vũ quyết], tự nhiên cũng sẽ có người tu luyện thành loại pháp quyết khác.
Trong đám ngoại môn đệ tử chỉ có một vị sư huynh tu luyện đến tầng thứ hai [Canh Kim khí mang]. Không chỉ là có [Canh Kim khí mang] ngay cả [Thảo Mộc quyết ][Địa Khí quyết][Xích Viêm quyết] đều có người tu hành, chỉ là trình độ đều không cao.
Chính mình nghĩ sai?
Vấn đề này cứ ám ảnh trong não hải của hắn, xua cũng không đi.
Song rất nhanh, hắn liền chẳng thèm nguyện ý suy nghĩ tiếp về vấn đề này. Cầm lấy âm khuê, đưa vào linh lực, để gần bên người.
Cánh tay bó lấy đầu gối, đôi mắt lặng ngắm tinh không, tâm thần dần dần an tĩnh. Gió đêm phơ phất, lành lạnh, cảm giác thích thú nói không ra lời. Nghe âm khuê bên tai không ngừng thông báo đủ mọi loại tin tức thượng vàng hạ cám, Tả Mạc an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, thi một lần mưa cho linh điền rồi lại thi mưa cho một sư đệ theo thỏa thuận, hắn mới về đến tiểu viện của mình.
Tạt qua linh điền, nhìn vào từng dãy linh cốc chỉnh tề, bỗng nhiên nghĩ đến nghi hoặc tối qua.
Do dự một chút, hắn liền cắn răng quyết định thử lại một lần.
Tay nhấc lên một gốc linh cốc, [ Canh Kim khí mang] không tiếng động lẳng lặng ngấm vào linh cốc, giống như hôm qua, Tả Mạc đem tâm thần cùng tương liên [Canh Kim khí mang].
Rất nhanh,[Canh Kim khí mang] liền phát hiện một bầy nha trùng, Tả Mạc hơi hơi khẩn trương, hôm qua cái cỗ khí tức bạo ngược kia đã để lại trong hắn ấn tượng khá sâu sắc.
Nhưng mà, tình huống hôm nay lại ngoài ý liệu của hắn rất nhiều.[Canh Kim khí mang] chẳng gặp chút cản trở đề kháng nào, nha trùng sau tầm một chung trà hoàn toàn bị nghiền thành phấn mạt. Cả thảy quá trình nhẹ nhàng lưu loát, không có chút nào trở ngại.
Tại sao lại như vậy?
Hắn có chút mạc danh kỳ diệu, tay liền nắm một gốc linh cốc khác, tình huống vẫn giống hệt như cũ. Chẳng lẽ là hôm qua gốc linh cốc kia có vấn đề? Hắn lắc lắc đầu, hai gốc linh cốc hôm nay cùng gốc linh cốc hôm qua không đào đâu ra sự khác biệt.
Vấn đề là ở đâu?
Hắn chạy đến gốc linh cốc hôm qua, lại cẩn thận kiểm tra, đích xác không có khác biệt gì. Chẳng qua, hắn phát hiện gốc linh cốc này rõ ràng so hôm qua phải tốt hơn nhiều lắm, phiến lá càng thêm thanh thúy, mà phấn mạt của nha trùng trong thể nội cũng trở thành thức ăn dinh dưỡng cho nó. Lấy kinh nghiệm hai năm trồng trọt của hắn mà phán đoán, sản lượng mai sau của gốc linh cốc tuyệt đối so với trước đây sẽ nhiều hơn không ít.
Tả Mạc trong lòng đại hỉ, vấn đề [Canh Kim khí mang] đến cùng có được tính là công kích pháp quyết hay không ngay lập tức bị hắn ném sang một bên.
Có cái gì so với tăng sản lượng càng tốt hơn? Linh cốc chính là tinh thạch, tinh thạch lại là các loại pháp bảo, pháp quyết. . .chỗ tốt để đâu cho hết a.
Có thêm động lực khiến choTả Mạc càng hưng phấn, hắn bắt đầu điên cuồng đại thanh tẩy nha trùng, cả năm mẫu linh điền một gốc linh cốc hắn cũng không buông tha.
Chỉnh chỉnh mười ngày, mỗi ngày trừ phải đi cấp mưa cho dược điền cùng linh điền, thời gian còn lại hắn đều dùng để chăm sóc linh cốc trong tiểu viện. Một gốc lại một gốc đều được hắn sử dụng [Canh Kim khí mang], linh lực hao hết liền chạy đến tĩnh thất đả tọa khôi phục, sau đó lại tiếp tục, cứ như thế lặp đi lặp lại. Về sau, hắn cơ hồ hoàn toàn tê dại, tự động thi triển ra [Canh Kim khí mang].
Sau khi thi triển [Canh Kim khí mang] cho cây linh cốc cuối cùng, nhìn vào linh điền chỉnh tề, phát triển rất khả quan, linh cốc đều thanh thúy một mảnh rợp trời, trong lòng hắn sung sướng cùng thỏa mãn không biết để đâu cho hết.
Người biết[Canh Kim khí mang] không chỉ có mình hắn, nhưng có lẽ không có người nào hành động điên cuồng như hắn, một cây rồi lại một cây linh cốc đều bị kiểm tra, công việc này thật quá mức khủng bố! Người khác chỉ khi nào linh cốc xuất hiện triệu chứng bị bệnh mới thi triển [Canh Kim khí mang].
Nếu là không có tiểu tiệt linh mạch trong tĩnh thất, Tả Mạc cũng không dám làm đến cái dạng này. Nếu không linh thạch chẳng thấy đâu mà sẽ thấy quan tài trước.
Liên tục mười ngày làm việc điên cuồng, Tả Mạc vô luận thân thể hay tâm thần đều mệt mỏi tới cực điểm.
Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là nhanh nhanh về phòng đánh một giấc cho sảng khoái.
Đang chuẩn bị chuyển động bước chân, bỗng nhiên, một con tiểu thiên hạc màu hồng từ nơi xa xa thẳng tắp bay tới rồi dừng lại trước mặt hắn.
"Di!" Tả Mạc cảm thấy có vẻ quen mắt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nửa ngày, lúc này mới nhớ tới chuyện hơn mười ngày trước, chính mình khi thanh lý sân viện mới gặp một con hứa nguyện tiểu thiên hạc, con hạc kia cũng màu hồng.
Không đúng a, hứa nguyện tiểu thiên hạc không có khả năng định vị vị trí mới đúng. Tiểu thiên hạc có thể tìm đến mục tiêu cần phải có ấn ký dẫn dắt. Lần trước tiểu thiên hạc có ấn ký của chủ nhân, chỉ cần rót vào linh lực, nó liền sẽ bay đến chủ nhân của mình.
Nhưng mà chính mình không có để lại bất kỳ ấn ký nào a!
Phàm là ấn ký, đều cần phải uẩn hàm linh lực. Vì miễn cho đối phương tìm được chính mình, Tả Mạc lúc viết ra hai chữ kia nào dám vận dụng nửa điểm linh lực.
Lần thứ nhất bay đến chỗ mình, đó là vận khí. Nhưng nếu là lần thứ hai còn bay được đến đây, xem ra vận khí nói không thông.
Cái chuyện này rất quỷ dị a!
Cẩn thận quan sát tiểu thiên hạc trước mắt, do dự một lát Tả Mạc cắn răng vươn tay ra.
Cầm lấy tiểu hạc, đi vào tĩnh thất.
Ngồi trên bồ đoàn, hắn bắt đầu mở ra tiểu thiên hạc.
Trải giấy tiên ra, mặt trên chỉ có hai chữ chính là hai chữ lần trước hắn viết ra.
Lúc mắt hắn nhìn vào hai chữ này, biến cố chợt sinh!
Một cổ khí tức băng lãnh bỗng chụp lên người Tả Mạc, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến toàn thân hắn lông tóc đột nhiên dựng đứng! Giống như giữa họng là một thanh phi kiếm sắc bén vậy, hàn ý bén nhọn trên mũi kiếm dễ dàng xuyên vào làn da, nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Đáng chết, không cử động được!
Trên khuôn mặt cương thi chỉ có đôi mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, toàn thân Tả Mạc bị cổ hàn ý này làm cho cứng đờ, ngay cả gốc ngón tay hắn cũng không nhúc nhích được!
Đây là đối phương báo phục? Trừng phạt? Chơi cười?
Không có thời gian cho những suy nghĩ này, hắn giống như dã thú bị trói chặt, bản năng duy nhất là giãy dụa! Hắn liều mạng giãy dụa, muốn lần nữa khống chế thân thể. Điên cuồng vận chuyển linh lực, không có kết quả, thân thể vẫn không nhúc nhích, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ.
Khí tức băng lãnh càng ngày càng điên cuồng, nó như một quái thú lãnh huyết vô tình vô động vu trung (thờ ơ) tới gần Tả Mạc, mở ra cái miệng như chậu máu của mình. Nó tựa hồ chắc rằng Tả Mạc không có chỗ để phản kháng.
Tả Mạc cứ như tượng sáp duy trì tư thế kỳ quái, khuôn mặt cương thi không tìm nổi chút biểu tình nhìn rất buồn cười.
Chỉ là riêng trong tròng mắt tràn đầy sự sợ hãi, tràn đầy tuyệt vọng, tràn đầy phẫn nộ. Cùng thân thể khô gầy cứng nhất và khuôn mặt bất động thanh sắc không ăn nhập một chút nào cả!
Không ngừng cố gắng vật vã nhưng cỗ khí tức băng lãnh dễ dàng bức hắn vào tuyệt cảnh, lui cũng không thể lui.
Phẫn nộ cùng không cam lòng trong cơ thể bùng lên, thiêu đốt…
Đi chết đi!
Điên cuồng vận chuyển [Canh Kim khí mang], linh lực trong cơ thể mang theo toàn bộ tâm thần của hắn hướng về cổ khí tức băng lãnh đánh tới!
Đây là thủ đoạn duy nhất của hắn.
Có thể xưng là kinh nghiệm chiến đấu của hắn, tràng chiến đấu duy nhất mà hắn từng trải qua chính là lần đầu tiên sử dụng [Canh Kim khí mang] đối với linh cốc. Hắn còn ấn tượng khá sâu về cổ khí tức bạo ngược kia từng xung kích tâm thần hắn. Chỉ là cỗ khí tức do hàng nghìn hàng vạn con nha trùng kia, cùng này cổ khí tức băng lãnh lúc này so sánh ra thì nhỏ yếu giống như trẻ con vậy.
Lúc này hắn như kẻ điên, giơ lên liêm đao đơn bạc xông về phía địch nhân vũ trang đầy đủ.
[Canh Kim khí mang] như một đoàn mây mù, mới xuất hiện liền bị cổ khí tức kia công kích.
Trong thoáng chốc, Tả Mạc phảng phất nhìn thấy vô số phi kiếm gào thét bay về phía hắn! Kiếm ý âm hàn lẫm liệt giao thác tung hoành, hắn tránh không thể tránh!
Không khí trong lành xung quanh bỗng nóng hừng hực như biển lửa, vành mắt Tả Mạc căng ra muốn vỡ, máu tươi men theo gò má uốn lượn chảy xuống, vạch ra hai đạo tiên diễmtrên khuôn mặt cương thi.
Hắn không có cảm giác.
Linh lực toàn thân sau khi điên cuồng vận chuyển bắt đầu xuất hiện hiện tượng thất tán nhưng hắn không có chậm trễ tiếp tục tăng nhanh linh lực vận chuyển.
[ Canh Kim khí mang] dưới sự vận chuyển toàn lực tựa hồ cũng trở nên dị thường điên cuồng, nó không lùi mà lại tiến tới, bổ nhào về cổ khí tức băng lãnh.
Nếu như có người lúc này đi vào gian phòng của Tả Mạc, sẽ nhìn thấy một màn kỳ dị. Một đoàn đám mây kim sắc đang kịch liệt ba động, tựa hồ có vật gì đó vô hình đang không ngừng xâm thực nó, thể tích của nó càng ngày càng thu nhỏ lại.
Đám mây kim sắc ba động càng thêm kịch liệt, gắt gao hộ chặt Tả Mạc.
Chiến đấu càng lúc càng thảm liệt [Canh Kim khí mang] đối mặt kiếm khí sâm nhiên không hề có ý tứ rút lui. Giống như đối với thần thức của nha trùng trước đây, [Canh Kim khí mang] đem cổ khí tức này trở thành linh thức của một con nha trùng siêu khổng lồ.
Tả Mạc không rãnh để quan sát [Canh Kim khí mang], trong não hắn chỉ có một ý niệm —— nhanh, phải nhanh hơn nữa!
Tốc độ vận chuyển của linh lực đã đạt tới một tốc độ kinh người. Hắn từ trước tới nay chưa bao giờ thử qua vận chuyển linh lực theo tốc độ khủng bố thế này, hắn không dám. Nhưng lúc này, Tả Mạc chỉ hận tốc độ vận chuyển của linh lực không đủ nhanh, hắn còn muốn vận chuyển nhanh hơn nữa!
Đại não Tả Mạc oanh một cái, phảng phất có cái gì đó bị xông phá, ý thức của hắn đột nhiên hoảng hốt.
Linh lực giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, hắn đã triệt để mất đi quyền khống chế. Vốn [Canh Kim khí man] đang dao động đột nhiên dao động càng thêm mãnh liệt, giống như nước đang sôi trào, hình dạng đám mây cực kỳ không ổn định. Nếu có vị tu giả cao thâm nào nhìn thấy cảnh tượng, nhất định sẽ đại kinh thất sắc, mất đi quyền khống chế linh lực kết quả chỉ có một đó là bạo thể mà chết!
Bỗng, một cổ nhiệt lưu từ trong ngực Tả Mạc tiến vào kinh mạch.
Linh lực vốn như ngựa bất kham đột nhiên trở nên nghe lời , tốc độ vận chuyển không giảm mà tăng,[Canh Kim khí mang] đang dao động kịch liệt lại không chút dấu hiệu nào mà tan biến, an tĩnh trở lại.
Khiến người ta ngạc nhiên chính là cổ khí tức băng lãnh kia tựa hồ cũng phát giác được dị trạng, cư nhiên lại lui xuống.
Đám mây [Canh Kim khí mang] lại phát sinh biến hóa, bằng mắt thường có thể thấy nó dần thu mình lại. Khí tức băng lãnh cũng cùng theo đó biến hóa.
Một đám mây kim sắc hình dáng như bảo tháp cao bảy tầng!
Một phi kiếm xanh lam giống như ánh trăng!
Không khí vốn đang chìm trong yên tĩnh, nhưng trong chớp mắt song phương đồng thời cử động.
Một tháp một kiếm, hóa làm một kim một lam hai đạo lưu quang, chuẩn xác đổ nhào vào nhau.
Binh!
Một thanh âm như tiếng thủy tinh nứt vỡ, trên không trung một chùm ánh sáng nổ tung giống như pháo hoa, hai sắc lam kim hòa lẫn vào nhau nhìn rất đẹp mắt.
Không biết qua bao lâu, Tả Mạc hoảng hoảng hốt hốt mở mắt ra, toàn thân đau đến chết đi sống lại, làn da trắng dã như bị cạo đi một lớp , hắn nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Tiếng rên rỉ này đột nhiên nhắc nhở hắn.
Chính mình có thể cử động!
Cổ khí tức chết bầm kia đã tan biến!
Hắn trước là sửng sốt, sau đó lập tức một cảm giác sướng khoái nói không ra lời tự nhiên sinh ra. Hắn muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, khóe miệng còn chưa kịp động, cơ thịt đã kinh động vết thương, lập tức hóa thành tiếng kêu thảm. Tuy không biết vừa rồi rốt cuộc đã phát sinh cái gì, nhưng một điều không thể nghi ngờ, chính mình thắng!
Trên tay hắn còn cầm lấy tiên giấy màu hồng, mặt trên viết hai chữ.
"Trứng thối!"
Chữ viết vẫn xinh đẹp, giọng điệu nói chuyện chắc niên kỷ cũng không lớn, nhưng Tả Mạc vốn sống dở chết dở vì con hạc của nợ này nên trong lòng không tự chủ nổi lên cảm giác chán ghét thật sâu.
Nữ nhân ngoan độc! Cư nhiên muốn mạng nhỏ của mình!
Hai chữ này khẳng định bị đối phương bố trí để công kích thần thức. Có thể thông qua hai chữ, phóng thích công kích khủng bố như thế, tuyệt đối không phải là người mà một Luyện Khí kỳ khơi khơi như Tả Mạc có thể trêu chọc, Tả Mạc đối với cái này hiểu rất rõ. Chưởng môn cùng các sư thúc có thể làm được như thế hay không, hắn không biết, nhưng các sư huynh nội môn, tuyệt đối không người nào có thể đạt tới cảnh giới này.
Nói cách khác thực lực ngoan độc nữ nhân này phải vượt xa quá bản môn sư huynh.
Chẳng qua sau khi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, hắn còn không có bao nhiêu sợ hãi, khi nào lại để ý thực lực đối phương xa xa vượt siêu hắn.
Hắn nghe nói tu giả thực lực khủng bố, đối với tu giả tầng đáy thái độ lãnh mạc cao ngạo. Nhưng từ trước tới nay không hề nghĩ tới, đối phương chỉ bởi vì hai chữ mà động sát cơ!
Quá đơn thuần đi!
Hú hồn! Tả Mạc thở ra một hơi lại kinh động đến vết thương khiến hắn đau đến ngây dại. Giãy dụa một trận rồi lại đứng lên, lê lết đến mép bàn.
Trên bàn là chu sa và bút lông, Tả Mạc hung hăng cười lạnh.
Cánh tay giống như bị đứt gãy thành mấy đoạn, nhè nhẹ động một cái cũng đau đến xương tủy. Cắn răng nắm lấy bút lông,vài giọt chu sa đỏ tươi từ đầu ngọn bút nhỏ xuống, rơi xuống giấy tiên nhìn như vết máu, điểm điểm đỏ sẫm.
Bởi vì đau, Tả Mạc miệng hít vào một hơi thật sâu, tay phải nắm lấy bút lông, cực kỳ cố gắng viết ra mấy chữ xiên xẹo.
"Ông đây chờ ngươi!"
Ném cây bút trên tay, nhìn lại vài lần, Tả Mạc phát ra vài tiếng quái tiếu khó nghe. Tay phải giống như của ai chứ không phải của hắn vậy, vật lộn nửa canh giờ, hắn mới miễn cưỡng xếp lại hình hạc giấy.
Đáng tiếc, chữ lần này không được đẹp như hai chữ lần trước, Tả Mạc hơi hơi tiếc nuối.
Một bên đau đến xương tủy, một bên quán thâu điểm linh lực cuối cùng vào hạc giấy.
Nhìn vào tiểu thiên hạc màu hồng nhạt dần phía chân trời, trong lòng hắn đem ngoan độc nữ nhân kia nguyền rủa vô số lần.
Làm xong hết thảy, Tả Mạc như đèn cạn dầu cuối cùng cũng chịu hết nổi, trước mắt liền tối sầm, cả người giống như thanh gỗ, đầu té ầm xuống đất, trực tiếp ngất xỉu.
Last edited by Chim Ruồi; 31-03-2011 at 03:00 PM.
|