-Nếu tôi nói không muốn trả lời câu hỏi này thì cậu nghĩ sao? – mĩ nhân nhẹ giọng. Nàng muối biết đối phương quan tâm tới sự việc này tới mức độ nào.
-Chỉ là vì tò mò! Nếu cô cảm thấy không thể nói thì tôi cũng chẳng nên nài ép. – Nói rồi “bạch tạng” thản nhiên vắt hai chân lên mặt bàn, tay ôm đầu dựa vào thành salon, đảo mắt nhìn vào màn hình ti vi.
Đây gọi là mời thì không vào nhưng đuổi sẽ nhất định không đi, muốn bắt thì trước tiên phải thả cái đã, Hắc Vân hiểu rõ nếu muốn mĩ nhân nói ra thì trước hết gã phải tỏ ra không quan tâm, biết cũng được mà không biết cũng chẳng sao.
Thấy đối phương chẳng bận tâm như vậy thì Tuyết Dung cũng tạm thời tin tưởng, hơn nữa gã không phải là người của lão cáo già Đỗ Phản, nhưng dám ra tay cứu nàng, như vậy đồng nghĩ với việc gã cũng đã leo lên lưng cọp. Giờ nguy hiểm đang rình rập gã thanh niên chẳng kém gì nàng, tốt nhất nên nói cho gã biết để còn đề phòng vạn nhất, hơn nữa đây còn là ân nhân, nếu có câu hỏi nhỏ này mà không trả lời thì Tuyết Dung cũng ái ngại vài phần. Thở dài một hơi, mĩ nhân bắt đầu nhắc lại về thân thế của mình.
Nàng vốn là đại tỉ của bang Mèo Lửa, một bang phái mạnh nắm giữ 3 khu 8, 9 và 10 của quận Trung. Chức vị tối cao của bang ban đầu được cha của nàng là Tôn Văn Đắc nắm giữ, ông cũng là người sáng lập ra bang Mèo Lửa. Lúc trước thì cha của nàng là tôn sư của một võ quán, do các băng đảng ngày càng lộng hành, giở nhiều hành vi ức hiếp, cướp bóc dân đen, phân bố địa bàn khiến cho người dân ở ba khu 8, 9 và 10 ngày càng cơ cực. Thấy chuyện bất bình phải ra ta tương trợ, đây là đạo lí của người tập võ, vì vậy ông cùng tất cả các đồ đệ đứng lên chống lại vô số băng nhóm vào thời bấy giờ, sau đó thiết lập ra bang Mèo Lửa. Tuy là cũng là băng đảng xã hội đen, nhưng mục đích lại là giúp đỡ mọi người, nên các thanh niên cùng người dân trong khu đều lũ lượt kéo nhau gia nhập. Dĩ nhiên khi đã gặp thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì việc đánh bật được tất cả băng đảng ra khỏi ba khu là điều dễ như trở bàn tay. Từ đó tới nay tính ra phải gần 20 năm, ba khu này đều nằm dưới quyền quản lí của bang Mèo Lửa.
Do chủ trương chỉ muốn giúp đỡ dân đen, chứ không hề có ý định bành trướng thế lực, nên Tô Văn Đắc luôn duy trì chính sách “nước sông không phạm nước giếng”, không xâm phạm địa bàn bang khác và cũng không để ai động tới địa bàn của mình. Thực ra trong nội bộ của bang cũng có vài kẻ lão làng bày tỏ quan điểm không đồng tình với suy nghĩ này, nhưng sợ uy của lão Tô nên cam chịu nhún nhường. Cách đây 3 năm cha của nàng qua đời trong một vụ tai nạn, có để di chúc nhường toàn bộ tài sản và chức vị cho con mình là Tuyết Dung. Ban đầu có rất nhiều kẻ không phục, bởi lẽ chúng không muốn một người con gái cầm đầu mình, nhưng với năng lực lãnh đạo cùng võ công được chân truyền từ cha, thành thử những kẻ bất phục nhất thời chẳng có lí do tẩy chay nàng.
Nhưng từ cách đây 3 tháng, liên tục có những lời đề nghị từ phía các tổ chức khác muốn bang Mèo Lửa đứng ra tàng trữ và vận chuyển một số lượng “hàng cấm” khá lớn. Do địa bàn của nàng chưa hề có một tiền án nào, nếu cất giấu ở đây chắc chắn sẽ qua mắt được lực lượng hình cảnh. Khá nhiều kẻ có địa vị trong bang đã tán thành, nhưng Tuyết Dung nhất mực bác bỏ, vì người đứng đầu bang không đồng ý nên những kẻ khác phải ngậm miệng làm thinh.
Vốn dĩ từ lâu đã có nhiều kẻ bằng mặt mà không bằng lòng với đại tỉ, nay vì chuyện này còn bức bối gấp vạn lần. Ngay tối hôm qua, lão Đỗ Phản bỗng gọi cho nàng nói rằng có một băng nhóm khác đang lấn chiếm địa bàn, lão cùng các anh em đang nguy cấp muốn nàng tới cứu viện. Tin tưởng vào cánh tay phải của cha mình, Tuyết Dung không dám chậm trễ liền dẫn theo hơn 20 mạng, toàn là các cao thủ tới trợ chiến. Nhưng khi tới nơi thì chẳng thấy địch đâu mà chỉ có lão cáo già cùng đàn em của lão, lúc này họ Đỗ mới hiện nguyên hình, những kẻ đi theo nàng cũng lập tức trở mặt, phỏng chừng bọn chúng đã có tính toán từ trước.
Hắc Vân chăm chú lắng nghe toàn bộ sự việc, giờ mới đưa ra nhận xét.
-Lão Đỗ Phản đó chắc hẳn phải có vị trí rất lớn trong bang thì mới có thể xúi giục anh em làm phản? – “bạch tạng” gật gù, đôi mắt tỏ ra đăm chiêu.
-Đỗ Phản ngày trước là tâm phúc của cha, giờ quyền lực của lão trong bang chỉ đứng sau có tôi mà thôi. Trước lúc cha tôi mất thì còn một người nữa có quyền lực cao hơn lão ta, trong bang tuy vẫn gọi cha là đại ca nhưng địa vị chẳng kém hơn mấy phần. Có điều lúc cha qua đời, thì ông ấy cũng rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, không muốn tranh chấp….
Đang nói chợt Tuyết Dung ngừng lời, đôi mắt sáng lên, phỏng chừng nàng vừa nghĩ ra được phương án tuyệt diệu cho vấn đề hiện tại. Thấy thần sắc của mĩ nhân có biến động, Hắc Vân nhanh chóng nhận ra ngay.
-Cô vừa nhớ ra chuyện gì à?
-Đúng vậy, tôi quên mất vẫn còn “ông ta”, nếu không phải kể lại cho cậu thì tôi cũng chẳng nghĩ tới được! – Gương mặt của mĩ nhân tươi tỉnh hẳn lên.
“Bạch tạng” phần nào đoán được vì sao nàng lại tràn đầy hi vọng khi nhắc đến nhân vật quy ẩn kia, phỏng chừng là muốn nhờ vào sức người này để giúp đỡ cho việc của nàng. Có điều đây cũng không phải là chuyện mà gã đáng bận tâm, ân oán giang hồ mỗi người đều có cách xử lí của mình, tốt nhất chẳng nên chen chân vào.
-Ra vậy…mà chắc hẳn bây giờ tên Đỗ Phản đó đang truy lùng cô ráo riết, có lẽ cô nên ở trong nhà đừng đi ra ngoài một thời gian. Nếu cần gì cứ bảo tôi một tiếng là được. – Hắc Vân chậm rãi nói, gã tỏ ra rất lo lắng cho Tuyết Dung.
-Thực ra tôi cũng không có ý định ở lại đây lâu, tầm vài ngày nữa, sau khi vết thương se lại tôi sẽ rời đi, như vậy sẽ đỡ nguy hiểm cho cậu. Còn việc cậu cứu tôi nhất định có ngày tôi sẽ báo đáp, trước nay tôi không muốn nợ ơn nghĩa của ai! – mĩ nhân thẳng thắn bày tỏ. Đôi mắt long lanh của nàng chuyển hướng nhìn về phía màn hình.
-Vậy cô tính đi đâu? – Hắc Vân chép miệng, nhạt giọng hỏi.
-Tôi cũng chưa biết mình sẽ đi đâu, có thể là sẽ tới nhà một vài người bạn để ở nhờ một thời gian. Chứ tôi ở đây lâu ngày nào thì càng nguy hiểm cho cậu ngày đó!
-Vậy cô không sợ mang nguy hiểm tới cho bạn mình sao? – gã lúc lắc cái đầu, quay qua nhìn Tuyết Dung.
-Họ toàn bộ đều là các nhân vật có tiếng trong thành phố, có lẽ lão Đỗ Phản đó sẽ chẳng dám manh động đâu! – Vừa nói mĩ nhân vừa đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình.
-Những người bạn của cô chẳng lẽ lão ta lại không biết? Chỉ sợ ngay lúc này, trước cửa nhà mấy người bạn của cô đang có mấy con chó săn túc trực 24/24 cũng nên. Tôi nghĩ tốt nhất cô cứ ở lại đây, bọn chúng chắc sẽ chẳng thể tìm ra tôi hay cô trong một thời gian ngắn được. Hơn nữa tối qua tên Đỗ Phản đó đã nhìn thấy mặt tôi, dù cô có ở nhà tôi hay không thì giờ đây cái mạng nhỏ này vẫn gặp nguy hiểm thôi. – Nói đoạn, Hắc Vân nhếch mép cười một cách mỉa mai.
-…Cậu không hề sợ hãi thì phải… - Tuyết Dung nhìn chăm chăm vào gã thanh niên ngồi cạnh mà kết luận một câu.
-Ài… thực ra thì tôi vô phúc hơn mọi người, đẻ ra đã bị đứt dây thần kinh sợ hãi rồi. – gã giả bộ tỏ ra buồn bã, cứ như thể đây là một nỗi bất hạnh nhất đời.
Nghe qua câu trả lời cùng cử chỉ của đối phương, mĩ nhân chỉ biết mỉm cười, lắc đầu mấy cái.
-Nhìn bên ngoài cứ nghĩ cậu là một tên công tử bột, chỉ biết chơi bời, hưởng thụ. Nhưng tiếp xúc qua mới biết cậu hoàn toàn ngược lại với vẻn ngoài của mình. Thôi được rồi, nếu cậu đã thực sự muốn mua phiền phức vào người thì tôi cũng không dám từ chối. Sau này lỡ có xảy ra chuyện, cũng đừng có trách tôi chưa cảnh báo cho cậu. – Gã thanh niên này có tính cách khá thú vị, Tuyết Dung bắt đầu có chút thiện cảm với hắn.
-Nào có ai dám trách cô! Nếu có chuyện thì cũng tại tôi “ôm rơm rặm bụng” mà thôi. – Hắc Vân nhún vai, cười cười đáp.
-Cứ coi như tôi đã nợ cậu một ân tình, nhất định sau này tôi sẽ đáp trả! – Tuyết Dung hai tay ôm gối, mắt vẫn không rời khỏi buổi hòa nhạc trên ti vi, nhắc lại mấy chữ ân huệ lần nữa.
-Thực ra cũng không cần phải đợi tới sau này, chỉ cần giờ cô hôn tôi một cái là coi như đền đáp rồi…hắc hắc… - gã cợt nhả nói rồi buông ra mấy tiếng cười chứa đầy ẩn ý.
Gã “bạch tạng” vốn dĩ có tính hay đùa, bất kì chuyện gì nếu hứng lên gã cũng có thể pha trò được. khi gã nói ra câu này, vốn chẳng nghĩ đối phương sẽ coi là thật, nhẹ thì nàng sẽ biết đây là câu nói đùa và cười xòa, nặng thì kiểu gì cũng bị ăn chửi là đồ dê cụ, nhưng có bị chửi cũng chẳng sao, mặt của tên “cựu” ăn mày này đủ dày để tiếp nhận mọi lời phỉ báng.
-Chỉ cần như vậy thôi sao? – một giọng nói có phần ngạc nhiên vang lên.
Hắc Vân vẫn dán mắt nhìn vào màn hình, hai tay ôm đầu ngả lưng vào thành salon, chân thì vắt lên mặt bàn, nghe thấy câu hỏi kia thì gã nhanh nhảu trả lời, mà chẳng suy nghĩ xem sao đối phương lại hỏi như vậy.
-Tất nhiên!
Sau khi trả lời xong được một lúc, cái não bộ nhạy bén của Hắc Vân mới bắt đầu hoạt động, nhưng chưa suy nghĩ xong thì mĩ nhân đã tiến sát tới bên cạnh, rồi ngay lập tức đặt môi của nàng lên môi của gã. Người con gái này thực sự tin vào câu nói vừa rồi của Hắc Vân và nàng cũng không chút do dự mà làm theo yêu cầu vừa được đưa ra. Tuyết Dung thực sự ngờ nghệch tới mức không biết đâu là đùa, đâu là thật hay sao? Chẳng lẽ một đại tỉ lại có thể ngốc đến nhường này ư?