Hán tử cao lớn là người chất phác, hắn gõ gõ đầu, rồi nói:
“Chà, nghe ngươi nói vậy tựa hồ cũng có điểm đạo lý, nhưng với quy củ lưu truyền của lục lâm chúng ta không giống, ngươi chờ ta suy nghĩ cẩn thận chút.”
Thiếu niên đáp:
“Được, ngươi cứ suy nghĩ đi.”
Uất Trì Nam nghe thấy thiếu niên này bảo hộ tiêu ngân của Trì hà tổng quản, không khỏi nhìn y bằng cặp mắt khác.
Kim Long Bang phó bang chủ quát:
"Chúng ta đến đây để giao đấu, không phải đến đây để phân tích đúng sai, lý lý luận luận làm cái gì. Đến , đến, đến đây, Kim Long Bang ba hương chủ chúng ta đến tái lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi."
Hắn vốn là phó bang chủ kiêm hình đường chủ, bên ngoài còn mang theo hai vị hương chủ cùng đến, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ cũng không kiên trì lấy một địch một mà muốn ba người cùng lên.
Uất Trì Nam chợt nói:
"Nghe hắn nói rất thú vị, ngại gì không nghe hắn nói tiếp?"
Thiếu niên kia bỗng nhiên cười dài chỉ vào phó bang chủ Kim Long Bang mà nói:
"Ngươi sợ ta nói, ta càng phải nói. Ngươi trên đường Lộ Bác, muốn chiếm đoạt một thiếu nữ, nhưng lại đánh không lại người ta. Do vậy ngươi đã tập hợp đồng bọn đến chặn cướp, lại ngầm phóng trộm mê hương, hành động của ngươi thực là hành động của phường hạ tam lưu làm xấu hổ giới lục lâm. Ta chỉ có cắt một nửa bên tai ngươi, chính là để ngươi hối cải, nhưng ngươi quả nhiên không biết cảm kích, lại còn tìm ta tầm cừu sao?"
Chúng nhân vội nhìn, quả nhiên tai trái của Kim Long Bang phó bang chủ kia chỉ còn lại có một nửa.
Uất Trì Nam giận dữ, quát lớn:
"Hay, ngươi, tên tặc hạ lưu, trước tiên ăn một tiên của ta!"
Thiếu niên kia phất tay áo gạt trường tiên của Uất Trì Nam sang một bên rồi nói:
"Uất Trì tướng quân, ngươi đừng quản chuyện của ta, bọn chúng đến đây là vì ta, muốn đánh, ta sẽ tự phụng bồi chúng. Hơn nữa, ngươi và ta cũng còn là đối đầu."
Uất Trì Nam chợt tỉnh lại, nói:
"Không sai, ta cũng muốn cùng ngươi giao đấu."
Thiếu niên kia nói:
"Tốt, ngươi hiện tai đã biết nguyên nhân vì sao ta an bài ngươi giao đấu cuối cùng rồi chứ."
Uất Trì Nam cũng là người chất phác trực tính, nghĩ sao nói vậy, lập tức không cần suy nghĩ, nói luôn:
"A, ta biết rồi, ngươi sợ sẽ bị ta bắt, khi đó không còn cơ hội tái đấu với bọn chúng. Cái này ngươi đừng lo, ta, ta, ta...."
Y vốn muốn nói: "Lũ người này đều là hỗn đản, ta khả dĩ thế ngươi giáo huấn bọn chúng." Nhưng đột nhiên trong thô lỗ nảy ra chút tinh tế, y bỗng dưng nghĩ: "Không được, ta nói như vậy, chỉ sợ đám cường đạo hỗn đản này sẽ bỏ chạy hết."
Thiếu niên kia cười nói:
"Ngươi không cần nói, ta đã biết tâm ý của ngươi. Nhưng Uất Trì Nam tướng quân, ngươi lượng đủ sức thắng ta không?"
Uất Trì Nam nghĩ, hắn vừa rồi tùy tiện phất ống tay áo một cái có thể đánh lệch trường tiên của mình sang một bên, công lực ấy quả thật cũng không thể xem thường, cho nên nói:
"Cái này, sợ rằng phải đánh qua mới biết."
Thiếu niên kia nói:
"Đúng vậy, ngươi không nắm chắc thắng ta, ta cũng không nắm chắc thắng ngươi, chỉ sợ rằng bất luận ai thắng đều sẽ tinh bì lực kiệt, muốn tái đấu một tràng nữa cũng sẽ lực bất tòng tâm."
Uất Trì Nam lại nghĩ: "Lời này nói cũng đúng, không cần ta với hắn đánh đến lưỡng bại câu thương, như vậy sẽ tiện nghi cho đám cường đạo này."
Thiếu niên kia lãnh đạm nói:
"Uất Trì tướng quân, ngươi nếu muốn đánh thắng ta, chỉ có một biện pháp, chính là ngươi cùng với nhóm người này cùng lên một lượt, may ra còn có ít hy vọng."
Uất Trì Nam giận dữ nói:
"Ngươi coi Uất Trì Nam ta là loại người nào mà có thể cùng đám cường đạo hỗn đản này liên thủ?"
Y không nhịn được tức giận, cuối cùng cũng mang bốn từ "hỗn đản cường đạo" trong mắt mắng ra. Quần đạo trợn mắt nhìn giận dữ. Tần gia huynh đệ nói:
"Uất Trì tướng quân, chờ chúng ta đuổi tiểu tử này đi sẽ tái thỉnh giáo tiên pháp của ngươi."
Thiếu niên kia nói:
"Rất hay, ngươi cũng đã biết bọn chúng là cái thứ gì. Đã không muốn "kính vị đồng lưu", thì tạm đứng qua một bên trước."
Uất Trì Nam không hiểu "Kính vị đồng lưu" tức là ý "Thanh trọc hỗn loạn", xấu tốt lẫn lộn, nhưng thiếu niên này bảo y tạm đứng qua một bên trước thì y hiểu. Y vò đầu rồi đột nhiên lại nói:
"A, còn có điểm không ổn!"
Thiếu hiên kia nói:
"Ngươi không cần lo lắng cho ta, đám người này, có thêm mấy tên nữa ta cũng không đặt trong lòng. Ta đánh đuổi bọn chúng xong, còn có thể phụng bồi ngươi đấu một trận. Nếu trước tiên đánh ngươi, sau đó đánh bọn chúng, dù có thắng được nhưng cũng phải mệt mỏi cố hết sức."
Uất Trì Nam liền xua tay, chuyển giận sang vui, nói lớn:
"Được, ngươi nói có lý. Tốt, ta sẽ an bài cuối cùng vậy!"
Đám cường đạo nghe hai người bọn họ, kẻ tung người hứng, tên nào cũng phẫn nộ. Ngoại trừ Kim Long Bang phó bàng chủ là đã nếm qua bản lãnh của thiếu niên, còn những người khác, mỗi người trên giang hồ đều có địa vị, đều là kẻ rất tự phụ. Thiếu niên này muốn bọn họ cùng lên, bọn họ có chút chần chừ. Hai tên hương chủ của Kim Long Bang chợt nói:
"Có ngoại nhân nấp ở bên kia, chỉ sợ là đồng bọn của tiểu tử này. Để chúng tôi trước tiên qua đuổi bọn chúng đi."
Nguyên lai bọn chúng đã phát hiện ra Niếp, Sử nhị nữ đang ở trên đại thạch nhìn sang.
Hai tên hương chủ Kim Long Bang này nói là muốn đi đuổi bắt đồng đảng của địch nhân, nhưng kỳ thật là do chúng đã từng biết qua sự lợi hại của thiếu niên, cho nên cố tình bỏ đi, để hòng chờ cho Tần gia huynh đệ với mấy người cùng thiếu niên kia động thủ xong, khi đó bọn chúng sẽ tùy tình thế mà hành động.
Ai ngờ bọn chúng còn chưa chạy khỏi vài bước, chợt thấy hai chân tê rần, kêu lên một tiếng rồi té nhào. Thiếu niên cười nói:
“Các ngươi trốn không thoát đâu, quay lại ngay! Ta đã nói rồi, muốn các ngươi nhất tề cùng lên, các ngươi còn chưa nghe rõ à?"
Tần gia huynh đệ thấy y chỉ xuất một ngón tay, cũng không biết là y đã dùng công phu "cách không điểm huyệt" đối phó với hai tên hương chủ Kim Long Bang, chỉ biết rằng y đột nhiên gây khó dễ. Bọn chúng sớm đã tập trung tinh thần, chuẩn bị động tác tựa như tên đã lắp vào cung. Lúc này không còn suy nghĩ gì nữa, hai huynh đệ một tả một hữu, hai ngọn phán quan bút hoành ngang sấn tới. Hán tử cao lớn ở xa cũng hét lớn một tiếng, quát:
"Mẹ nhà ngươi, lão tử còn chưa có động thủ, ngươi lại đã động thủ?"
Nguyên lai hắn cũng tưởng rằng thiếu niên kia đã phóng ám khí, không nhịn được để phân minh, một quyền đánh tới.
Thiếu niên bật nhanh song chỉ, "canh canh" hai tiếng, đã đánh cặp phán quan bút của Tần gia huynh đệ văng ra. Trở tay ấn xuống, nắm lấy quyền đầu của hán tử giữ lại, cười nói:
"Ngươi gấp cái gì, chờ cho người của các ngươi đều lên, ngươi đánh cũng không muộn. Ta bây giờ tặng trước cho ngươi một chiêu, để ngươi khỏi cho rằng ta nói khoác. Cần biết, người của các ngươi chưa lên một lượt mà ngươi đã động thủ là phải chịu tổn thất lớn đó."
Hai tên hương chủ Kim Long Bang lồm cồm bò dậy, vừa thẹn vừa tức, không làm gì khác hơn là đành phải quay trở lại cùng chúng nhân hợp thành một nhóm vây công thiếu niên.
Thiếu niên đơn chưởng liền đẩy, hất hán tử cao lớn ra, cười nói:
"Tốt, người của các ngươi cùng lên! Lại đây, lại đây!"
Quần đạo thấy võ công của thiếu niên thần kỳ như vậy, lúc này không còn để ý đến thân phận nữa, quả nhiên đồng loạt xông lên.
Thiếu niên xoay người một vòng, trường kiếm rút ra khỏi bao, một kiếm chém đứt Liên Tử Chùy của một tên, lại tiếp một kiếm đánh bay cương đao của tên khác, thân mình chớp động đã xuất hiện bên cạnh hán tử cao lớn.
Hán tử kia kêu lên:
"Không hay."
Hắn thấy kiếm quang chói mắt, biết không thể tránh kịp, liền nhắm mắt quát lớn:
"Ta liều mạng với ngươi !"
Song quyền giơ nên, tựa như sừng trâu, khom người phóng đến. Thiếu niên kia đón lấy hắn, vỗ vai rồi nói:
"Ngươi chưa nghĩ thông suốt sao? Vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta, muốn suy nghĩ một chút mà."
Hán tử kia vừa mở hai mắt ra thì đã thấy thiếu niên sớm xẹt qua bên người, cùng với Kim Long Bang phó bang chủ tương đấu. Hán tử đứng ngây người phát ngốc, nói lớn:
"Ngươi đích xác là có điểm đạo lý, ta phục ngươi, không đánh với ngươi!"
Hắn nói xong liền chuyển thân, phi xuống núi. Thiếu niên cười nói:
"Tốt, Dương đại ca, ta kết giao với ngươi làm bằng hữu, chúng ta tại Kim Kê Lĩnh sẽ tái kiến!"
Kim Long Bang phó bang chủ một trượng đánh tới, thiếu niên kia thu lại tiếng cười, quát lên một tiếng:
"Về phần tên dâm tặc ngươi, ta không thể tha cho ngươi được. Giữ cho ngươi một mạng, nhưng phế bỏ võ công ngươi!"
Lời còn chưa dứt, y đã xuất ra một kiếm xuyên qua xương tỳ bà của hắn. Quần đạo trông thấy cả kinh vô cùng. Nhất là hai tên hương chủ Kim Long Bang hoảng sợ đến xiêu hồn lạc phách. Phải biết tên phó bang chủ Kim Long Bang này cũng không phải là tay mơ, võ công của hắn trong bang được liệt danh đệ tam, chỉ dưới Thôi trưởng lão và Sử bang chủ, một bộ Cầu Long Trượng Pháp trên giang hồ cũng rất có danh tiếng. Vậy mà hắn còn chưa thi triển được đến ba chiêu đã bị thiếu niên một kiếm đâm thủng xương tỳ bà, quần đạo có thể không kinh hãi sao? Hai tên hương chủ này đồng thời thầm nghĩ: "Nguyên lai hắn lần trước cắt đứt một nửa tai của phó bang chủ, vẫn còn là hạ thủ lưu tình, phó bang chủ còn không chịu nổi một kích, thì chúng ta còn đánh đấm cái gì?"
Hai tên hương chủ không hẹn mà cùng vứt bỏ binh khí, đang muốn dựa theo quy củ giang hồ cầu xin tha thứ. Thiếu niên cười nói:
"Niệm tình các ngươi chỉ là tòng phạm, lại hối ngộ kịp thời, ta sẽ trừng trị nhẹ nhàng!"
"Viu, viu", hai kiếm phóng ra, cắt bỏ một tên tai trái, một tên tai phải, rồi y lại nói:
"Cho các ngươi chịu đựng một chút thống khổ, để sau này nhớ kỹ, đi đi!"
Hai tên hương chủ không bị phế bỏ võ công như tên phó bang chủ, thì vô cùng hoan hỉ đâu còn dám oán thán, liền cùng nhau dìu tên phó bang chủ xuống núi.
Võ công của Tần gia huynh đệ so với Kim Long Bang phó bang chủ thì cao hơn một bậc. Bọn hạ bình thường kiêu ngạo thành tánh, mặc dù lúc này trong lòng rúng động, nhưng cũng không chịu học theo hai tên hương chủ kia hướng địch nhân van xin tha thứ. Hai huynh đệ tâm ý như nhau, đều quyết định liều mạng, triển khai đấu pháp lưỡng bại câu thương, cùng thiếu niên cận chiến, một đôi phán quan bút, chiêu tiếp chiêu đều hướng vào các huyệt đạo yếu hại của đối phương.
Bọn họ hai huynh đệ đã tập võ với nhau từ nhỏ, tâm ý tương thông, phối hợp chặt chẽ, nhịp nhàng ăn khớp, cẩn mật vô cùng. Chỉ thấy hai cây phán quan bút đan xen lồng vào nhau nhau, tựa như rồng bay phượng múa, vây lấy thân trước, thân sau, bên tả bên hữu thiếu niên, đâm vào phóng tới, quả thực kinh hiểm vạn trạng, khiến người sợ hãi nói không lên lời.
Sử Nhược Mai nhìn thấy khẩn trương, khe khẽ hỏi:
"Vị bằng hữu của tỷ vì sao chỉ có thủ không công? Y rõ ràng là thừa sức tấn công lại địch nhân."
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Mỗi lần y hành sự đều ngoài ý liệu của người khác, ta cũng không rõ y có chủ ý cổ quái gì, nhưng tóm lại là có đạo lý của y."
Chợt nghe thiếu niên cất cao giọng nói:
"Các ngươi khi áp ngư dân, luận tội không nhỏ, nhưng nhân phẩm của các ngươi so với phó bang chủ Kim Long Bang thì hơn một bậc, nếu như cũng đâm thủng xương tỳ bà các ngươi, ta cảm thấy hình phạt tựa hồ quá nặng, chà, chờ ta nghĩ nghĩ chút, xem xử trí các ngươi như thế nào?"
Y tự mình nói tự mình nghe, như đang thương lượng với chính mình, dường như không coi việc tấn công hung dữ của hai huynh đệ ra một chút nào.
Tần gia huynh đệ tức đến thất khiếu bốc khói, nhưng bọn họ đang chạm chán là đại cường địch từ lúc sanh ra cho tới nay mới gặp, dồn toàn bộ tinh thần đối địch mà vẫn còn chút lo lắng, do vậy mặc dù tức giận cũng không dám chửi lại, sợ phân tâm khiến địch nhân chớp lấy cơ hội.
Thiếu niên kia đột nhiên kêu lên:
"Có rồi, có rồi! Ta nhớ các ngươi vừa rồi đã nói qua, nếu ta tiếp được các ngươi năm mươi chiêu, các ngươi sẽ hướng ta dập đầu bái phục, các ngươi hãy hướng ta dập đầu bái đi. Bây giờ ước chừng cũng đã được năm mươi chiêu rồi đó."
Uất Trì Nam cũng nói:
"Sớm đã quá năm mươi chiêu rồi!"
Thật là:
Hào khí can vân đấu quần đạo
Anh hùng vốn dĩ trọng anh hùng.
Chuyện sau thế nào? Hồi sau sẽ rõ.