Thiếu niên kia nói:
"A nguyên lai là đã quá hơn ba mươi chiêu, lời các ngươi nói có tính hay không tính, dập đầu hay không dập đầu ?"
Tần gia huynh đệ đâu chịu dập đầu, một lời không nói, tấn công càng gấp. Thiếu niên cười lạnh nói:
"Làm cường đạo ngoại trừ phải xem trọng một chữ nghĩa, còn phải xem trọng chữ tín nữa, các ngươi không biết sao?"
Uất Trì Nam cười nói:
"Nguyên lai làm cường đạo cũng có thứ phải xem trọng, nhưng bọn chúng lại có thể khi áp ngư dân, hiển nhiên không phải cường đạo thượng lưu. Ngươi giảng đạo lý với bọn chúng không phải là thừa thãi sao? Ta thấy, trừ phi ngươi đánh cho bọn chúng chịu quỳ gối xuống, nếu không bọn chúng nhất quyết không chịu hướng ngươi dập đầu đâu."
Thiếu niên nói:
"Đúng, hai người các ngươi cam tâm làm cường đạo hạ lưu không chịu dập đầu trước ta, ta đây không làm gì khác hơn là phải dụng đến vũ lực."
Bỗng dưng y đảo ngược mũi kiếm, chuôi kiếm đánh ra, Tần lão đại kêu ối lên một tiếng, hai gối quỵ xuống. Tần lão nhị thất kinh, chưa kịp tránh né đã bị thiếu niên phóng một cước trúng ngay đầu gối. Tần lão nhị cũng không giữ được thân mình liền quỵ xuống. Do lực quỵ xuống quá lớn, đầu cả hai đều đầu đập xuống mặt đất, mặc dù lại ngửng lên ngay nhưng cũng có thể xem là chúng đã dập đầu.
Thiếu niên cười ha hả nói:
"Các ngươi như vậy đã dập đầu, ta sẽ miễn cho các ngươi hình phạt, Lần sau nếu còn thị cường ép nhược, động phải tay ta, ta sẽ không cần các ngươi dập đầy mà sẽ xuyên thủng xương tỳ bà các ngươi, nhớ kỹ lời này, cút đi !"
Tần gia huynh đệ đứng lên, đầy mặt hổ thẹn, chỉ hận cha mẹ không sinh ra thêm hai chân nữa, vội vàng nhanh chóng đào tẩu, kỳ dư những cường đạo còn lại cũng đều hô nhau giải tán.
Chỉ trong chốc lát, quần đạo đều trốn đi hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại có Uất Trì Nam và thiếu niên kia. Uất Trì Nam giơ ngón tay cái lên khen:
"Đánh hay lắm, đánh rất tuyệt ! Họ Mưu kia, ngươi cũng có thể coi là một hảo hán !"
Thiếu niên cười đáp:
"Tướng quân đã quá khen, thật xấu hổ không dám nhân."
Uất Trì Nam đột nhiên nhướng to mắt, kêu lên:
"Đáng tiếc, đáng tiếc !"
Thiếu niên kia hỏi lại:
"Cái gì đáng tiếc."
Uất Trì Nam nói:
"Đáng tiếc cho ngươi, tuy là một trang hảo hán, nhưng ta vẫn không thể không bắt ngươi giải lên kinh !"
Thiếu niên lại nói:
"Đáng tiếc, đáng tiếc !"
Uất Trì Nam hỏi:
"Ngươi thì đáng tiếc cái gì?"
Thiếu niên đáp:
"Ta an bài ngươi vào lúc cuối cùng, trong lòng vốn nghĩ, trận chiến này giữa ta và ngươi có thể được miễn bỏ, nhưng ngươi bây giờ lại nhất định muốn bắt ta, không có biện pháp nào, ta chỉ còn cách đánh với ngươi một trận. Tâm nguyện không đạt, vậy không phải đáng tiếc sao?"
Uất Trì Nam nhíu lông mày, nói:
"Ngươi cùng đám cường đạo đó kết oán, nghe ra đều là ngươi có đạo lý, do là tại đối phương.... "
Thiếu niên ngắt lời:
"Ta làm việc bao giờ cũng đều nói đạo lý."
Uất Trì Nam liền nói:
"Tốt, ta đây muốn nghe ngươi nói đạo lý của ngươi, ngươi vì sao lại tập hợp đồng đảng cướp ngựa của Hoàng Thượng, hơn nữa lại là đến hơn ba trăm thớt ngựa ! Đó là Đại Uyển Lương Mã do Khang Cư Quốc tiến cống, Hoàng Thượng chuẩn bị dùng cấp cho vũ lâm quân sử dụng, ngươi có biết không?"
Thiếu niên kia cười đáp:
"Ta trước đó đều đã biết rõ."
Uất Trì Nam cả giận nói:
"Ngươi đã biết rõ tại sao còn ra tay, ở đây thì có cái đạo lý gì?"
Thiếu niên cười hỏi lại:
"Thống Lĩnh vũ lâm quân bây giờ là Long Kỵ Đô Úy Tần Tương tướng quân phải không?"
Uất Trì Nam đáp:
"Không sai, chính là Tần đại ca, ngươi hỏi làm cái gì? Ngươi cũng biết Tần đại ca sao? Như vậy càng không nên cướp số ngựa đó."
Thiếu niên nói:
"Nghe nói Tần tướng quân rất giỏi về ngựa, tọa kỵ của hắn chính là thiên lý mã."
Uất Trì Nam liền nói:
"Uy, Ta bảo ngươi nói đạo lý của ngươi ra, ngươi vì sao lại cùng ta nói chuyện không đâu."
Thiếu niên kia cười nói tiếp:
"Tướng quân từ từ chớ nóng nảy, ta sẽ nói đến chánh đề. Tần tướng quân nếu là người giỏi về ngựa, ngự lâm quân do y thống lĩnh nhất định đều phải là nhân cường mã tráng chứ?"
Uất Trì Nam đáp lời:
"Cái này là đương nhiên. Người, ngựa của Vũ lâm quân đều là trong ngàn chọn một. Người là tráng sĩ, ngựa là tuấn mã, tuyệt không hàm hồ !"
Thanh niên kia lại hỏi:
"Vũ lâm quân chỉ có ba nghìn, nghe nói lại có đến gần bốn nghìn thớt ngựa, điều này có thật không ?"
Uất Trì Nam hỏi lại:
"Uyi, tiểu tử nhà ngươi làm sao lại biết rõ như vậy?"
Thiếu niên cười nói tiếp:
"Nói như thế, thì điều này là thật? Tốt, đây chính là đạo lý của ta. Ngươi đã nói số ngự mã ấy đều dùng để cấp cho vũ lâm quân dùng, nhưng vũ lâm quân tịnh không có thiếu ngựa, bọn họ còn cần thêm làm gì ! Ta lấy đi ba trăm thớt ngựa của bọn họ, xem ra bọn họ cũng không có quan tâm."
Uất Trì Nam bực tức nói:
"Không thể nói như vậy được, ngươi lấy ngựa của Vũ lâm quân là nhiều hay ít, tổng lại đó là ngựa tiến cống cho Hoàng Thượng, ngươi không được động vào chúng."
Thiếu niên cười lớn nói:
"Ngươi là hưởng lộc của hoàng gia, những thứ đó của Hoàng Thương đều không động tới được. Thân phận của ta với ngươi lại không giống, suy nghĩ cũng sẽ không giống. Ta chỉ hỏi về lý có nên hay không nên bắt? không quản đó là Hoàng Thượng hay bách tính."
Uất Trì Nam nói:
"Tốt rồi, không quản ba trăm thớt ngựa đó là của ai. Ngươi cướp đồ của người, như thế nào mà ngươi lại còn chiếm lý?"
Thiếu niên đáp:
"Vũ lâm quân rất nhiều ngựa, ba trăm thớt ngựa này cấp cho vũ lâm quân tác dụng không lớn, thâm chí có thể là làm hại bọn chúng, nhưng nếu chúng ta lấy, chúng ta cũng có dũng sĩ, nhưng lại thiếu tuấn mã."
Úy Trì Nam kêu lên:
"A, ta đã minh bạch, ngươi chính là cầm đầu cường đạo?"
Thiếu niên cười nói:
"Lời này chỉ đúng có một nửa."
Uất Trì Nam thắc mắc:
"Phải là phải, không là không, tại sao lại là một nửa?"
Thiếu niên kia đáp:
"Ta hiện tại còn chưa chánh thức chiếm núi lập trại, nên không thể xem là đầu tử cường đạo. Bất quá, ta đúng là chuẩn bị gia nhập làm cường đạo. Thật không giấu diếm, sắp
tới đây, có một đại hội lục lâm, các lộ hào kiêt chuẩn bị đưa Thiết Ma Lặc lên làm minh chủ, ba trăm thớt ngựa này, ta đã bắt mang đi làm lễ diện kiến, kết nghĩa với Thiết Ma Lặc. Uất Trì tướng quân, ngươi có muốn cũng không lấy lại được !"
Uất Trì Nam mặc dù tính tình hào sảng, nhưng rốt cục cũng là quan quân triều đình, nghe vậy không khỏi cả giận hét:
"Nguyên lai các ngươi là cường đạo muốn đối địch với triều đình, ta đây càng không thể thả ngươi được."
Thiếu niên cười nói:
"Tướng quân, lời của ngươi chỉ đúng có một nửa."
Uất Trì Nam hỏi:
"Như thế nào mà chỉ đúng có một nửa."
Thiếu niên kia liền đáp:
"Chúng ta là cường đạo, nhưng không nhất định là đối địch với triều đình, ít nhất hiện tại là không như vậy. Ta cướp số ngự mã kia, thậm trí có thể nói đối với Hoàng Thượng chỉ có tốt không hề có hại !"
Uất Trì Nam lấy làm lạ hỏi:
"Lời thuyết pháp này của ngươi nghe rất mới lạ, tốt, ta lại nghe xem đạo lý của ngươi."
Thiếu niên nói:
"Xin hỏi tại Ngụy Bác này, ai có quyền lực lớn nhất?"
Uất Trì Nam trả lời:
"Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là tiết độ sử Điền Thừa Tự."
Thiếu niên lại hỏi tiếp:
"Tại Lộ Châu thì sao?"
Uất Trì Nam đáp:
"Đó là Tiết Tung."
Thiếu niên liền nói:
"Nói như vậy, Điền Thừa Tự tại Ngụy Bác, Tiết Tung tại Lộ Châu, cũng ngang với Hoàng đế không sai."
Uất Trì Nam nói:
"Cũng có thể nói như vậy, bọn họ hai nơi đó đúng là thổ địa hoàng đế."
Thiếu niến kia mới cười nói:
"Theo như ta thấy, tại trong địa phận quản hạt của bọn họ, quyền lực của bọn họ so với hoàng đế còn lớn hơn, lão bách tính chỉ sợ tiết độ sử chứ tịnh không có sợ hoàng đế."
Uất Trì Nam yên lặng không nói, thiếu niên kia lại nở một nụ cười rồi nói:
"Vũ lâm quân của triều đình có ba ngàn, Điền Thừa Tự chiêu mộ dũng sĩ gọi là Ngoại Trạch Nam, quân số cũng không duới ba ngàn, biên chế giống như vũ lâm quân các ngươi, vốn đây là bất hợp pháp, triều đình vì sao không quản tới?"
Uất Trì Nam nói:
"Cái này, cái này, ngươi quản chuyện này để làm gì? Ngươi cũng đâu phải tể tướng."
Thiếu niên đáp:
"Lời này của ngươi nói sai rồi, hoàng đế đều quản không được, hà huống là tể tướng? lại xin hỏi, triều đình có luật lệ, điền thuế phải có định quy, nhưng đám tiết độ sử đó, có được mấy tên là chiếu theo luật lệ trị dân? có tên nào là không tham ô bỏ mặc pháp nước, tàn hại bá tánh? thu thuế ở Ngụy Bác , so với quy định của triều đình nặng hơn ba lần, gần đây Điền Thừa Tự cho con hắn định thân, sính lễ gửi đi đều là từ quan khố, những chuyện này, ngươi biết không? Ngươi nói ta không quản, hoàng đế có quản không?"
Uất Trì Nam thở dài nói:
"Ta cũng phẫn nộ như ngươi, nhưng đây là việc không thể tránh được. Bọn chúng đều có binh quyền, cho nên, cho nên..."
Thiêu niên cười nói:
"Cho nên triều đình muốn nhúng tay vào cũng không được, chỉ có thể quản những tên ăn trộm ngựa như ta, phải không?"
Úy Trì Nam nói:
"Ngươi định lái câu chuyện đi đâu nữa? Đến đây chúng ta hãy quay lại chính đề. Ngươi là muốn nói cho ta nghe đạo lý mà cướp ngự mã, cớ sao lại bỗng dưng chửi bới bọn tiết độ sử?"
Thiếu niên kia đáp:
"Ngươi còn nghe không minh bạch sao? Đó chính là đạo lý của ta ! Cứ nghĩ, hiện tại là phiên trấn cát cứ, tiết độ sử chuyên quyền, thành thật mà nói, hiệu lệnh của hoàng thượng các ngươi thật sự là không ra khỏi cửa. Chúng ta là cường đạo thế thiên hành đạo, đối với hoàng đế các ngươi có cái gì là tổn hại? Nếu nói có người bị hại, là chỉ có các tiết độ sử các nơivà quan lại thuộc hạ của chúng, cái này không phải đối với hoàng thượng các ngươi có hữu ích lắm sao? Vũ lâm quân của y không dám đánh tiết độ sử, chúng ta dám đánh. Ta cướp ba trăm thớt ngựa đó của hoàng thượng, hiện tại cũng đã dùng để cùng quan quân Ngụy Bác, Lộ Châu đối địch. Gián tiếp mà nói, cũng đã giúp cho hoàng thượng các ngươi, làm suy yếu lực lượng của Điền Thừa Tự và Tiết Tung, hoàng thượng các ngươi mà biết chân tướng hẳn là còn cảm tạ chúng ta !"
Uất Trì Nam ngây người chốc lát rồi nói:
"Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng ta không thể mang điều ngươi nói chuyển tấu lên hoàng thượng được. Ta chỉ là là phụng mệnh của Tần đại ca đi bắt ngươi."
Thiếu niên nói:
"Tốt, ngươi thừa nhận ta có đạo lý là được. Phần chúng ta rốt cục không tránh khỏi một trận đánh là một chuyện khác."
Uất Trì Nam đột nhiên kêu lên:
"Uy, ta có một biện pháp, chúng ta có thể không cần đánh nhau, ngươi chịu nghe ta nói không?"
Thiếu niên kia nói:
"Xin nguyện nghe cao kiến của tướng quân."
Uất Trì Nam đáp:
"Không bằng ngươi mang thuộc hạ đầu thuận triều đình, như vậy không phải quá tốt sao? ta nguyện ý làm người dẫn lối cho các ngươi, thỉnh Tần đại ca mang các ngươi biên vào vũ lâm quân. Như vậy, ba trăm thớt ngự mã kia cũng coi như là mang cấp cho các ngươi, không cần phải truy cứu. Tương lai hoàng thượng muốn thảo phạt các phiên trấn cường hoành, các ngươi cũng có thể xuất lực."
Thiếu niên nọ ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
"Ngươi xem ta có khiếu làm quan không, nhớ năm đó, Thiết Ma Lặc cũng đã từng cùng với huynh trưởng ngươi là Uất Trì Bắc và Tần Tương hai người cộng sự, cũng đã làm đến Tán Kỵ Đô Úy, kết quả y vì không chịu được thói xấu xa của bọn gian thần mà bỏ đi? Ta đây là người quen tự tại, so với Thiết Ma Lặc càng chịu không nhịn được tức giận, tướng quân, hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh !"
Uất Trì Nam ngay người một hồi lâu, cố sự của Thiết Ma Lặc, y cũng biết, lập tức không tiếp tục khuyên nữa, thở dài một hơi rồi nói:
"Ta có lòng muốn cùng ngươi kết giao làm bằng hữu, nhưng đáng tiếc ta phụng lệnh cấp trên truy bắt, lại không thể không bắt ngươi, nói không được, chúng ta chỉ còn cách động thủ, thỉnh ngươi xuất kiếm ra !"
Thiếu niên kia ngược lại tra kiếm vào bao, cười nói:
"Ta chỉ đối với địch nhân mà ta thống hận mới dùng đến bảo kiếm. Ngươi đã có lòng cùng ta kết giao bằng hữu, ta sao có thể dùng kiếm với ngươi. Ta tay không bồi tiếp ngươi đôi chiêu !"
Uất Trì Nam nói:
"Uy, cái này không phải là trò đùa đâu."
Thiếu niên nói:
"Ta biết, ngươi chỉ cần để tâm thi triển, đả thương ta, bắt giữ, ta đều sẽ không trách ngươi."
Uất Trì Nam không khỏi có chút điểm tức giận, thầm nghĩ: "Ngươi nếu biết ta không có chơi đùa, lại còn dùng tay không đối phó với trường tiên của ta, không phải là coi thường ta sao?"
Uất Trì Nam nộ khí bốc lên, liền nói:
"Được, ta đây sẽ xem công phu “không thủ nhập bạch nhận” của ngươi lợi hại ra sao."
Một tiên liền phóng ra, nhưng rốt cuộc trong lòng y cũng có chút thương tiếc, cho lên tiên này còn chưa dùng toàn lực.
Thiếu niên thân hình lay động, mu bàn tay đón lấy ngọn tiên, song chỉ kẹp lại rồi nói:
"Ngưỡng mộ tiên pháp gia truyền của tướng quân đã lâu, vì sao không sử ra."
Cái kẹp này khiến thân mình Uất Trì Nam chuyển động hai bước, Uất Trì Nam chấn kinh thầm nghĩ: "Tiểu tử này xác thật bản lĩnh phi phàm, ta nếu còn lưu tình, sẽ làm tổn hại đến uy danh Uất Trì gia thần tiên."
Thiếu niên song chỉ chưa kịp buông ra, Uất Trì Nam đã rung trường tiên lên. Thiếu niên cảm thấy không thể giữ được, liền vội vàng đảo người một thế "Đảo thái thất tinh bộ", tránh khỏi một tiên của Uất Trì Nam, trong lòng cũng rúng động: "Tiên pháp Uất Trì Cung truyền lại quả nhiên không tầm thường."
Uất Trì Nam là hậu nhân của Đường triều khai quốc Uất Trì Cung, Uất Trì Cung năm trước phụ tá Đường Thái Tông Lý Thế Dân nam chinh bắc thảo, một cây Thủy Ma Cương Tiên đã đánh gục không biết nhiều ít bao nhiêu hào kiệt, võ nghệ của Uất Trì Nam không kém hơn tổ tiên năm đó, y triển khai sáu mươi tư đường Thủy Ma Tiên Pháp, bàn, đả, lạp, chuyển, thôi, áp, quyển, tảo, mỗi chiêu mỗi thức, đều là vững như trầm lôi, nhanh như chớp điện. Niếp Ẩn Nương từ xa nhìn lại, chỉ thấy tiên ảnh bay lượn, bám chặt lấy thân mình ý trung nhân của nàng. Niếp Ẩn Nương mặc dù biết rõ bản lĩnh của thiếu niên kia, đối với y cục kỳ tin tưởng, nhưng cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Nhưng nào biết Uất Trì Nam càng kinh hãi hơn, y chỉ nghe thấy thiếu niên kia luôn mồm tán dương:
"Hảo tiên pháp, hảo tiên pháp !"
Thế nhưng Thủy Ma Tiên Pháp của y, đến ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm đến.