Khiêng đống trúc trở về Vô Phiền Cư, Trương Dực Chẩn bỗng nhiên nở nụ cười, nếu như bản thể của Tiểu Trúc Tiên khác hẳn với những cây trúc bình thường, sợ là sớm đã bị người ta chặt mất rồi. Đạo lý như vậy mà chàng cũng không nghĩ tới, cũng thật là quá đần độn rồi. Tự giễu cợt vài câu, rồi chàng lại bắt tay vào xây dựng Vô Phiền Cư một lần nữa.
Trong thời gian này, Linh Không có trở về một lần, Trương Dực Chẩn liền đem chuyện gặp phải Tiểu Trúc Tiên báo cho Linh Không, lại nhận được một trận bác bỏ của Linh Không:
- Nhất định chắc chắn là yêu quái quỷ hồn lừa gạt, may mà nó cũng không có lòng hãm hại con. Ngày sau nhất định chớ tin tưởng việc gỗ đá có thể hóa hình, đó chỉ là lời vô căn cứ mà thôi. Thiên hạ vạn vật lấy người làm chủ, điểu thú cũng có tu hành giả, nhưng thiên kiếp năm trăm năm có thể đánh cho nó hồn phi phách tán, nếu may mắn tránh thoát được một lần, kỳ thiên kiếp ngàn năm lại càng uy lực không gì sánh nổi, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Trời cao có đức hiếu sinh, nhưng trời có đạo trời, những loài điểu thú trừ phi chuyển thế làm người, bằng không lấy thân điểu thú mà tu hành, muốn đắc đạo thì trong cả vạn cũng không có một! Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ngày thứ ba, Vô Phiền Cư đã lợp xong mái nhà, chính thức hoàn thành ở Tiểu Diệu Cảnh. Trương Dực Chẩn ngắm nghía Vô Phiền Cư do một tay mình kiến tạo, trong lòng cảm thấy vui sướng. Vô Phiền Cư chỉnh tề, chỉ có một gian, tuy nói đơn sơ xoàng xĩnh, nhưng thế nào cũng là do tay mình kiến tạo nên, tựa như nhìn thấy được hoa màu do mình trồng trọt lớn lên vậy, có rất nhiều sự tình đến cuối cùng mới có thể cảm nhận được ý cảnh trong đó. Vô Phiền Cư, đó chính là thiên đạo vô phiền vô ưu, vô dục vô cầu mà toàn bộ người tu đạo theo đuổi, Trương Dực Chẩn tâm niệm chợt động, đúng là: Xuân mộng tùy vân tán, phi hoa trục thủy lưu. Ký ngôn chúng nhi nữ, hà tất mịch nhàn sầu.
(dịch nghĩa: Ảo mộng theo mây tan, hoa rơi trôi theo nước. Gửi lời đến đám nhi nữ, cần gì phải tìm kiếm sầu lo)
- Thơ tuy không tệ, chỉ tiếc ý cảnh có chút tục khí. Vô Phiền Cư này nếu đã không phiền không lo, sẽ không cần những thứ như xuân mộng cùng phi hoa hủy đi sự thanh tịnh yên bình.
Trương Dực Chẩn ngâm thơ xong, chợt từ phía sau truyền đến một thanh âm nữ tử. Nghe thanh âm trong trẻo như oanh hót, uyển chuyển du dương. Trương Dực Chẩn quay đầu nhìn lại, nhưng đó là vẻ mặt tươi cười diễu cợt của một nữ tử xa lạ.
Nàng mặc một chiếc váy màu vàng, một chiếc áo năm màu đều có gắn kim tuyến bạc, mặt như bạch ngọc, mi như thúy vũ, như hoa giải ngữ, tự ngọc sinh hương, khiến cho Trương Dực Chẩn đột nhiên như rơi vào giữa vạn đạo hào quang, nhất thời hoa cả mắt, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt. (như hoa giải ngữ, tự ngọc sinh hương: giống như bông hoa biết nói, bản thân ngọc tự sinh ra hương thơm || thúy vũ: lông chim phỉ thúy)
- Khanh khách...
Thiếu nữ này cười khẽ một tiếng, cũng không để ý tới sự thất lễ của Trương Dực Chẩn, vươn một ngón tay dài và mảnh chỉ vào Vô Phiền Cư, nói rằng:
- Vô Phiền Cư, khẩu khí thật lớn. Phàm nhân thế gian có ai dám nói vô phiền vô ưu, cho dù là những người tu đạo kia, có biết bao nhiêu kẻ giả danh tu đạo, thực tế lại chỉ tham tài tham sắc. Trong đó thật ít có người yêu thích học đạo, vì truy cầu thiên đạo buông tha tình ái cùng phồn hoa chốn thế gian, nhưng cũng khó tránh khỏi ưu phiền sinh ra vì thiên đạo mênh mông khó cầu, cái gọi là vô phiền vô ưu này, thực sự chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Trương Dực Chẩn trải qua giây lát, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, dù chưa có hành động nhìn thẳng vào thiếu nữ, nhưng thất thần đờ ra cũng là thất lễ rồi, vội vàng hổ thẹn cười, nói rằng:
- Không biết tiên tử là thần tiên chốn nào, lời nói cùng kiến giải như vậy, cũng không khác mấy với Trúc Tiên ta gặp được vài ngày trước.
- Trúc Tiên?
Ánh mắt của thiếu nữ sáng ngời, tâm tư của nàng cũng đã đoán được bảy tám phần, tâm niệm vừa động tay phải vung lên rồi lại liền hạ xuống, lập tức quyết định trước tiên không giết Trương Dực Chẩn, nếu như nàng ta đã tới đây trước một bước, lại còn giấu diếm thân phận tự xưng là Trúc Tiên gì đó, chẳng biết trong hồ lô của nàng ta có cái gì. Nếu như vậy mình cũng không ngại cùng giả bộ với nàng ta. Ngươi muốn bảo vệ hắn, ta càng muốn giết hắn, xem cuối cùng ai thắng ai thua. Giết Trương Dực Chẩn dễ dàng quá cũng không có hứng thú, chẳng bằng coi hắn như là tiền cược, thắng nàng thì lại giết hắn, như thế chơi mới vui. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn lại không biết chỉ trong khoảnh khắc đó, chàng đã dạo qua một vòng ở Quỷ Môn Quan!
Thiếu nữ này tay hơi nâng váy, bước một bước về phía trước, dáng vẻ đứng đắn, dịu dàng nói:
- Không dối gạt Trương công tử, ta chính là một gốc hạnh thụ ngàn năm ở trong Ủy Vũ Sơn này, biến hình thành người, tên gọi Hạnh Tiên!
- A, Trúc Tiên kia tự xưng tiên danh là Khuynh Dĩnh, không biết Hạnh Tiên có thể cho biết tiên danh có được không?
Đêm hôm trước gặp được Trúc Tiên, hôm nay lại gặp Hạnh Tiên, chàng thiếu niên đã thấy qua rồi nên không lấy làm lạ. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thiếu nữ trong lòng cả kinh, khá lắm Khuynh Dĩnh, ngay cả tên thật cũng nói cho hắn biết, gã thiếu niên sơn dã phàm nhân này chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi vô danh tiểu bối trong chúng sinh mà thôi, dưới cơ duyên xảo hợp vô tình gặp được, nếu không hài lòng liền có thể thuận tay giết luôn là xong việc, hà tất phải nhiều chuyện như vậy? Làm bộ Trúc Tiên còn chưa đủ, lại đem cả tên thật nói cho hắn biết, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình khác? Thiếu nữ vừa nghĩ như vậy, nếu Khuynh Dĩnh đã nói tên thật, nàng giấu diếm đi trái lại có vẻ keo kiệt, không thể để cho nàng ta chế nhạo được, đơn giản rộng rãi nói ra tên thật, dù sao tên thiếu niên sơn dã này nhấc tay là có thể giết chết. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Ta họ Đới tên Thiền Nhi, Trương công tử gọi Thiền Nhi là được. Không biết ở trong mắt Trương công tử, ta so với Khuynh Dĩnh kia, người nào dung mạo động lòng người hơn?
Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Cái gì?
Trương Dực Chẩn cho là mình đã nghe lầm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Đới Thiền Nhi ánh mắt đong đưa, mặt cười hồng phấn, bộ dáng vô cùng quyến rũ, nhất thời cả kinh, bồn chồn lo sợ lùi ngay về phía sau vài bước, nghiêm nét mặt nói:
- Hạnh Tiên xin tự trọng, chớ trêu cợt ta nữa. Dung mạo của tiên tử đương nhiên là đẹp không tả xiết, nhưng phẩm hạnh của nữ tử lại càng trọng yếu hơn...
- Nói cho cùng, Trương gia tiểu ca nói vậy nghĩa là, mặc kệ tiên tử hay phàm nhân, nếu như phẩm hạnh không đoan chính, sẽ làm cho lòng người sinh ra chán ghét, Đới Thiền Nhi, ngươi nói xem có đúng không?
Phía sau Trương Dực Chẩn lại truyền đến âm thanh của nữ tử, thực sự là của Trúc Tiên gặp nhau dưới ánh trăng mấy ngày trước. Chàng thiếu niên chỉ cảm thấy ngũ thải quang hoa chợt lóe lên trước mắt, một nữ tử xinh đẹp đã đứng ở giữa chàng và Đới Thiền Nhi. (ngũ thải quang hoa: luồng ánh sáng năm màu)
Nữ tử này, chiều cao bằng với Đới Thiền Nhi, nếu so sánh, ngược lại so với Đới Thiền Nhi còn gầy hơn nửa phần, càng lộ vẻ thanh kỳ. Nàng mặc quần áo màu xanh, ánh mắt như nước, thần thái thanh cao, thật sự là một mĩ nhân. Thấy vậy Trương Dực Chẩn lấy làm kỳ lạ, Ủy Vũ Sơn không uổng danh là động thiên phúc địa, có thể đồng thời thai nghén ra được hai vị tiên tử thiên địa tạo hóa như vậy.
- Cô... chính là Khuynh Dĩnh?
- Đúng vậy!
- Khuynh Dĩnh so với tưởng tượng của ta gầy hơn một chút, bất quá cũng đúng, tử trúc gầy nhưng thanh thúy, khiến cho người ta rất thích ngắm nhìn!
- Hì hì, Trương gia tiểu ca quả nhiên giỏi tài ăn nói, khen ngợi như vậy thật khiến Khuynh Dĩnh hổ thẹn!
Hai người lời nói ăn ý, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đem Đới Thiền Nhi lạnh nhạt để ở một bên. Đới Thiền Nhi cũng không giận, chỉ là vẻ mặt tươi cười có pha chút tò mò, không nói lời nào đứng nhìn hai người. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cứ đứng như vậy nói thêm một hồi, Trương Dực Chẩn mới giật mình nhớ ra, làm sao lại để khách đứng ở trong sân nói chuyện, làm mất đi đạo đãi khách, vội vàng mời hai người vào trong Vô Phiền Cư chàng vừa mới hoàn thành làm khách. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vô Phiền Cư vừa hoàn thành đã được nghênh đón hai vị khách quý. Trương Dực Chẩn đương nhiên không dám chậm trễ, dọn xong chiếc bàn, lại nấu nước pha trà, vội vàng bận bịu nhưng rất vui vẻ. Chờ khi Trương Dực Chẩn ra ngoài tới sơn tuyền lấy nước, trong Vô Phiền Cư chỉ còn lại hai người Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi.
Đới Thiền Nhi vẻ mặt bỡn cợt nhìn Khuynh Dĩnh, nói rằng:
- Sao, rốt cuộc là ngươi dựa vào khí tức trên người để lại mà tìm được hắn trước ta một bước. Ngươi muốn như thế nào đây?