Trần Đạt Hòa mấy ngày nay thật sự là sứt đầu mẻ chán, vốn nhiệm kỳ mới sắp đến, tại hoạt động của hắn, hi vọng được thăng chức lần này đã được một nửa hoặc chỉ còn cách một bước, điều đến huyện cục làm đại đội trưởng phá án dường như đã là ván đã đóng thuyện. Nhưng tự nhiên do vụ án của Lý Văn Hòa, huyện ủy theo dõi sát sao, làm một việc lớn tới bắt, theo tin tức từ trong huyện truyền ra, việc điều động mình căn bản là bị nhỡ, vấn đề bây giờ không phải là có thể được điều động hay không, mà là đã biết vị trí đồn trưởng đồn công an của mình cuối cùng có thể giữ được hay không.
Trần Đạt Hòa cũng biết Liễu Bí thư làm lớn vụ án Lý Văn Hòa là có dụng ý khác nhưng hết lần này tới lần khác hại đến mình như con cá nhỏ vô tội trong ao. Mấy ngày nay hắn giống như kiến bò trong chảo, mỗi ngày đều sống trong chờ đợi lo lắng, điện thoại mỗi lần vang lên, đều làm hắn sợ đến phát run, chỉ sợ sự kiện Lý Văn Hòa đã được làm xong, cấp trên thông báo cách chức.
Khi nhận được điện thoại của Trần Kha, Trần Đạt Hòa vừa bị phó đồn trưởng nói ra nói vào vài câu xem thường; đang buồn bực, nghe thấy Trần Kha nói Đường bí thư gọi hắn đến nhà họ Lý một chuyến, không khỏi mắng loạn một trận trong lòng. Đường bí thư này thật sự là tổ tông sống, đến lúc nào rồi, còn có tâm tư liên lạc với mình, không sợ bị người ta nói là thông đồng à? Tình hình hai người hiện tại chính cho dù là đi cùng một chỗ cũng phải giả bộ như không quen biết mới đúng.
Nhưng nếu Đường Dật lên tiếng, Trần Đạt Hòa cũng không dám không đi, dù sao hắn bây giờ hắn ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, mọi người tránh hắn như tránh ôn thần, hắn cũng muốn tìm người bàn bạc xem nên làm cái gì bây giờ, Đường Dật này bắt tay cũng không kiêng kị, mình còn bận tâm làm cái gì, cắn chặt răng, nếu là châu chấu cùng cây, vậy cùng chết đi.
Khi Trần Đạt Hòa cưỡi xít-đờ-ca tới nhà Lý Văn Hòa, Mã Kim Liên và Trần Đại Tráng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, khi nàng bình tĩnh kể lại cho Trần Đạt Hòa nghe việc Lý Văn Hòa tự tử từ đầu đến cuối, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, nằm mơ cũng không nghĩ ra chuyện này lại có uẩn khúc đến vậy, nhìn dáng vẻ tươi cười bình tĩnh của Đường Dật, Trần Đạt Hòa tự nhiên cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này quả là đáng yêu cực kỳ, trong nháy mắt hắn chỉ muốn ôm lấy vị bí thư đáng yêu này hung hăng hôn vài cái.
“Trần đồn trưởng, chuyện này chính là như thế, tiếp theo tới lượt anh.” Đường Dật cười tủm tỉm nhắc Trần Đạt Hòa.
“Được được, ngài yên tâm Đường bí thư, tôi khẳng định sẽ làm tốt chuyện này! Mẹ nó Liễu Đại Trung muốn chỉnh chúng ta, ông đây về sau có cơ hội nhất định sẽ làm hắn đẹp mặt!” Nếu là bình thường Trần Đạt Hòa có nghĩ như vậy, cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, chủ yếu là vừa rồi thực sự vừa vui vừa mừng, khiến cho hắn có chút mất bình tĩnh, không giữ được lời.
Đường Dật cười nói: “Cũng không cần nói như vậy, chỉ cần chưa bị Đảng và chính phủ bôi đen, chúng ta chịu một chút oan ức nhỏ có là cái gì? Hành động của Liễu bí thư cũng là tốt thôi! Nếu thật sự bức tử mạng người, chúng ta bị xử phạt cũng đáng.”
“Đúng đúng! Coi như tôi, chưa từng nói gì!” Trần Đạt Hòa cả kinh, vội vàng cười giảng hòa.
Đường Dật lại nói: “Bước tiếp theo của vụ án này anh chuẩn bị thế nào? Viết báo cáo như thế nào?”
Trần Đạt Hòa kích động, lớn tiếng nói: “Đường bí thư ngài yên tâm, ngài vì vụ án này làm việc tận tụy tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, vụ án này đương nhiên là Đường bí thư phá án và bắt giam…”
“Đừng đừng! không nên” Đường Dật khoát tay, nói: “Báo cáo này không phải tôi làm rồi, vụ án này đều là anh và các đồng chí công an cực khổ ngày đêm phá án và bắt giam, mới có thể tra ra chân tướng rõ ràng, tôi chỉ là nhân chứng chứng kiến bọn họ dưới áp lực phải tự thú, căn bản không có công lao gì.”
“A?” Trần Đạt Hòa hơi há mồm, nhưng hắn ở trên kinh nghiệm đã lăn lộn mười mấy năm, lập tức hiểu được ý tứ của Đường Dật, vụ án nhạy cảm này hiển nhiên Đường Dật không muốn liên lụy vào đó. Chỉ là toàn bộ công lao này đã có thể thuộc về mình, phải biết rằng vụ án này trên huyện khá coi trọng, nếu thật sự tính toán trong đầu mình thì đối với tiền đồ của mình chính là sự giúp đỡ rất lớn.
“Rồi, tôi phải đi, chuyện tiếp theo anh xem rồi làm nhé.” Đường Dật dùng sức vỗ vai Trần Đạt Hòa.
Trần Đạt Hòa nhìn vị bí thư trẻ tuổi trước mắt này, nhìn hắn bình tĩnh thong dong mỉm cười, một cảm giác bội phục từ trong trong lòng dâng lên; mình lớn tuổi hơn hắn như vậy nhưng nào có trình độ loại này? Cho dù bây giờ, chỉ sợ cũng không làm được như hắn vinh nhục không sợ hãi, vị bí thư trẻ tuổi này cũng không phải “vật trong ao”!
“Đường bí thư, tôi rất bội phục ngài!” Trong lúc Đường Dật đi ra khỏi cửa, Trần Đạt Hòa hô lên một câu hai ý (có hai ý nghĩa), Đường Dật không có dừng bước, chỉ giơ tay lên phe phẩy, lưu lại cho Trần Đạt Hòa một bóng lưng cao lớn.
Ra khỏi nhà Lý Văn Hòa, Trần Kha bĩu môi nói: “Dựa vào cái gì mà vụ án này lại do bọn họ phá án và bắt giam, rõ ràng đều là công lao của Đường bí thư.”
Đường Dật buồn cười nhìn Trần Kha, đã hiểu mẹ nuôi này hiện tại cũng quá ngây ngô, không thể sánh nổi cùng với sự khôn khéo quả quyết mười năm sau, loại vụ án này thứ nhất rất nhạy cảm, mình không dính líu chút quan hệ gì, thứ hai nó tính trên đầu Trần Đạt Hòa công trạng không nhỏ, nhưng tính tại con đường làm quan trên đầu mình không có bất cứ sự trợ giúp nào, nếu lưu lại cho người ta ấn tượng mình chỉ biết phá mấy vụ án, sau đó bố trí công tác thì sẽ cân nhắc ưu tiên phân công mình đi làm công việc chính pháp, đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Đường Dật vỗ mái tóc ngắn của Trần Kha, cười nói: “ Đồng chí nhỏ của tôi, cô còn nhỏ, rất nhiều việc không hiểu đâu.”
Thị trấn Duyên Sơn ở biên giới phía Bắc, là một thành phố nhỏ hẻo lánh nơi biên giới, khoảng cách tới biên giới chẳng qua có mấy chục dặm, theo tầng năm toàn hành chính quận nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy sông Áp Lục và dãy Hưng Yên, phía bắc là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp.
Mặt trời đỏ rực nằm phía chân trời, khiến cho thành phố nhỏ cuối đông có thêm một tia ấm áp, trong một quán cơm của khu hàng chính quận phía đông đúng cái góc chỗ gần câu lạc bộ công nhân, Đường Dật và Trần Đạt Hòa cùng ngồi gần vị trí cửa sổ, có một đĩa thịt quay, một đĩa dưa góp xào, ăn một miếng bánh cuốn hành to, bây giờ chính là giờ cơm trưa, trong quán cơm ngồi đầy người, làm ăn đương nhiên không tồi.
Đường Dật và Trần Đạt Hòa vừa ở quận ủy báo cáo việc phá án và bắt giam vụ án Lý Văn Hòa, bí thư quận ủy Tiêu Nhật rất hài lòng với việc làm của bọn họ, làm một loạt phê duyệt trừ bỏ lời đồn đại, Trần Đạt Hòa được được biểu dương rất tốt. Phải ăn mừng lần này mới được.
Đường Dật lại nghĩ lại vừa mới nhìn thấy tình cảnh của Tiêu Nhật, Tiêu Nhật năm nay đã năm mươi ba tuổi, hắn thân hình cao lớn đã từng tham gia chiến tranh, nói chuyện thẳng thắn, giọng nói vang như chuông đồng, nhưng lại nhìn ra được, hắn đối với mình một người tốt nghiệp đại học nhìn không coi trọng, đại khái quân nhân trời sinh đã ghét người trí thức rồi.
Nhưng Đường Dật cũng không có cảm giác không thoải mái, ngược lại cảm thấy nghe được giọng nói kiểu này lại là một loại hưởng thụ, dù sao tại thời đại của mình, những người như vậy không gặp nhiều lắm, theo sự phát triển của kinh tế hóa, cho dù các anh hùng thời trước cũng dần dần mất đi khí thế.
Còn việc hắn ấn tượng với mình, Đường Dật càng không cảm thấy có vấn đề gì khó khăn, đường xa mới biết ngựa hay, người khác thấy như thế nào mình vẫn dấn bước đi tới.
“Đường bí thư, có muốn uống một ngụm cho ấm người không?” Trần Đạt Hòa đưa chén mời, Đường Dật cười đẩy ra, nói: “Buổi chiều tôi còn phải đến văn phòng để đưa chút tài liệu, cũng không dám giống như Trần đồn trưởng được hưởng thụ như vậy.”
Trần Đạt Hòa nhếch miệng cười: “Đường bí thư, ngài gọi tôi là Trần Đại Pháo đi, nếu không thì gọi là lão Trần, cứ Trần đồn trưởng Trần đồn trưởng nghe thấy rất xa lạ lắm”
Đường Dật cười nói. “Được thôi, về sau tôi gọi anh là anh Trần, anh gọi tôi là Tiểu Đường, tôi nghe anh gọi Đường bí thư cũng không được thoải mái lắm.”
“Không dám làm vậy, không dám!” Trần Đạt Hòa cười ha hả, Đường Dật nói tuy rằng khách sáo, nhưng nghe trong là vẫn cảm thấy thoải mái.
(Ồn ào, xôn xao…..) Đám thanh niên trẻ bên cạnh lần thứ hai lại làm ồn , Đường Dật hơi nhíu mày, mấy thanh niên trẻ bàn bên cạnh ăn mặc gọn gàng, một lần rồi lại một lần làm ồn, phần lớn thực khách ở bên cạnh đều giận mà không dám nói.
“Mấy thằng nhóc! Tôi đi giáo huấn bọn chúng một chút!” Thấy Đường Dật không vui, đó chính là làm Trần Đạt Hòa khó chịu, hắn buông chén rượu chuẩn bị đi nhưng lại bị Đường Dật dở khóc dở cười kéo lại, nơi này không phải trên trấn, người ta biết Trần Đạt Hòa hắn là ai? Lại nói tiếp quá nửa sẽ động thủ, đồn trưởng đồn công an, trưởng trấn cùng nhân viên xã hội đánh nhau, không phải đáng chê cười sao?
Trần Đạt Hòa phẫn nộ ngồi xuống, cúi đầu mắng: “Mẹ nó, nếu ở Trần gia trấn ông đây sẽ sớm trừng trị bọn chúng.”
Đường Dật nói: “Quên đi, không chấp với kẻ không hiểu biết làm gì? Tính cách này anh cần sửa chữa, chẳng lẽ sau này về quận lãnh đạo cũng nơi nơi nã pháo?”
Trần Đạt Hòa cười hắc hắc nói: “Lãnh đạo quận? Đường bí thư quá coi trọng tôi rồi! Tôi ư, lúc ở giữa hai chiến tuyến có thể nắm được chức đại đội trưởng trinh thám hồ đồ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi, lão đạo quận? Tôi đây cũng không dám nghĩ tới.”
Lúc đang nói chuyện, mành cửa sau quán ăn được vén lên, một thiếu phụ diễm lệ xinh đẹp đi ra, mặt trứng ngỗng. mắt phượng, mi vẽ nhàn nhạt, lộ ra một chút quyến rũ động lòng người, váy da liền thân màu đen bó sát người gắt gao ôm lấy chiếc thắt lưng mềm mại của nàng, càng làm lộ ra bộ ngực cao vút. Dưới chiếc váy, chiếc tất da chân vải sáng tinh khiết ôm chặt lấy đôi chân thon dài của nàng, giày cao gót màu đen dẫm lên nền xi-măng, bước chân “lộp cộp” tràn đầy lực hấp dẫn, đi tới trước bàn của đám thanh niên trẻ gây huyên náo, dường như nhỏ dọng nói mấy câu gì đó.
Đường Dật đưa lưng về phía cửa sổ, đang đối mặt với nàng, ở thời đại này, trang phục thiếu phụ xinh đẹp cực kỳ giữ gìn, nhất là nàng dường như trời sinh biết rõ làm như thế nào biểu hiện sự quyến rũ của chính mình, váy da đen liền thân và giày cao gót, dưới váy tất chân màu trắng, rung động lòng người khắp nơi, chính Đường Dật, cũng nhịn không được nhìn chằm chằm vào nàng vài lần, trong lòng thở dài, thật sự là vưu vật.