Hai ngày, nếu như thời gian hiển thị trên điện thoại di động Nokia 6288 mà Tạ Nghị mới mua không sai, hắn đã ở trong mê cung thuần màu trắng này đúng hai ngày.
Hai ngày trước, Tạ Nghị vừa thất nghiệp thì được bạn thân mời đi leo núi, chỉ là, ở giữa sườn núi đột nhiên bị một đoàn tro bụi bao phủ, chờ đám tro bụi này tan hết, Tạ Nghị đã ở đây.
Ngay lúc đó Tạ Nghị quả thực không dám tin vào mắt mình, chẳng qua hắn rất nhanh tỉnh táo lại đồng thời lập tức không thể kìm nén được mừng rỡ, không nghĩ đến, ở ngay trong lòng núi của thánh địa du lịch đã bị khai thác đến cực hạn này, tự nhiên còn ẩn tàng bên trong nó một tòa kiến trúc to lớn mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa bị người ta phát hiện.
Chỉ cần mình đem phát hiện này nói cho nhân viên quản lý ở đây, như vậy, nhất định chỗ tốt trong đó là không thể thiếu được.... Chỉ là, ý nghĩ này duy trì được mấy giờ, liền triệt để tan biến , bởi vì, nơi này chính là một tòa mê cung hùng vĩ, to lớn!
Nghỉ ngơi lấy lại sức Tạ Nghị nhìn ba lô của mình một chút, chân mày không khỏi nhíu lại.
Thực vật bên trong ba lô không còn nhiều, cho dù tiết kiệm, tối đa cũng chỉ chống đỡ được đến ngày mai, nước uống còn trân quý hơn, tuy rằng hai ngày qua đã rất tiết kiệm, nhưng bình đựng nước cũng chỉ còn lại có một phần năm.
Nếu như không tìm được lối ra, như vậy kết cục duy nhất của bản thân chính là chết đói, chết khát một cách thống khổ ở tại nơi này!
Từ mặt đất màu trắng đứng lên, vịn vào bức tường cũng màu trắng, Tạ Nghị bắt đầu từng bước một đi tới .
Hắn biết, nếu như không đi, cũng chỉ có chờ chết, tuy rằng có cố gắng đi tiếp thì khả năng tìm được lối ra cũng không lớn, thế nhưng, ít nhất còn có một tia hi vọng.
Chính là dựa vào hy vọng này, hai ngày qua Tạ Nghị ở trong mê cung liên tục vòng qua vòng lại, tuy rằng khi hắn đi qua từng ngã rẽ đều dùng than thay bút để lại ký hiệu, thế nhưng những ký hiệu này chưa từng thấy xuất hiện lần thứ hai. Hắn không biết là bản thân thật sự không quay lại chỗ ghi ký hiệu, hay chính ký hiệu đó bị một người thần bí nào đó lau đi.
Nếu như là loại trước, bản thân không gặp lại những ký hiệu đánh dấu. Như vậy, mê cung này có thể là rất lớn, địa phương lớn như vậy, nếu muốn tìm thấy cửa ra. . . . Tạ Nghị cười khổ lắc đầu.
Lẽ nào, quả thực mình sẽ chết ở chỗ này?
Nếu như là loại sau, tuy rằng nhìn không thấy vật gì làm cho Tạ Nghị cảm thấy sợ hãi, có thể chứng minh, mê cung này cũng không phải lớn như vậy, khả năng tìm thấy cửa ra sẽ cao hơn một chút.
Chính là trong lòng dựa vào suy đoán thứ hai, tâm trạng giống như người đánh bạc, Tạ Nghị mới có thể tiếp tục kiên trì, chỉ là. . . . Hắn căn bản không biết mình còn có thể kiên trì đến bao lâu.
Giống như một con ruồi không đầu bay loạt, tinh thần của Tạ Nghị đã tiếp cận biên giới của sự tan vỡ, không chỉ bởi vì nơi này là một tòa mê cung khổng lồ rộng lớn, mà chủ yếu chính là, vô luận hắn đi tới chỗ nào, vĩnh viễn đều là một mầu trắng thuần khiết.
Loại màu trắng thuần khiết này tạo ra áp lực, làm cho lòng người lo lắng bất an, làm cho người ta hít thở không thông. Không chỉ có như vậy, ngoại trừ thế giới mầu trắng, còn không có bất luận một thanh âm gì, Tạ Nghị từng hô to vô số lần, nhưng không có bất luận cái gì đáp lại.
Vịn vách tường màu trắng đi tới một ngã rẽ, Tạ Nghị lần thứ hai thoáng cười khổ.
Có thể kiên trì đến bây giờ, Tạ Nghị đã bội phục chính mình, ít nhất nó biểu thị, nghị lực của bản thân không ngờ lại tốt như vậy, còn không có ở trong loại mầu trắng thuần khiến cùng với cảm giác không có hy vọng này phát điên.
Vịn tường, Tạ Nghị chậm rãi đi qua ngã rẽ, đôi mắt vô thần nhất thời thay đổi, trên mặt ửng đỏ một mảng, tinh thần nguyên bản sa sút giống như được ăn thuốc kích thích, kéo lên tới đỉnh, toàn thân kích động mà run lên .
Tuy rằng trước mắt vẫn là một mầu trắng tinh khiến. Nhưng bất đồng là, phía trước có một con đường rộng, không phải là cái loại khoảng cách vĩnh viễn 5m trong mê cùng, mà ít nhất dài gần 50m, ở đầu bên kia là một cái bậc thang, mà trên bậc thang cuối cùng có một khung cửa hình vòm to lớn.
Ở hai bên con đường, dựng đứng một loạt các pho tượng màu đen. Tất cả những pho tượng này đều mang hình dạng ác ma, trên lưng mang cánh dơi dài, trên đầu mọc hai cái sừng, cũng có loại ở bụng có một khuôn mặt dữ tợn, miệng mở rộng, giống như muốn nuốt hết thẩy, mọi loại đều có muôn hình vạn trạng không thiếu thứ gì.
Đi vào đoạn đường này, nhìn những pho tượng ác ma, Tạ Nghị chỉ có một cảm giác, đó chính là hưng phấn.
Tuy rằng hắn rất kỳ quái, mê cung được giấu ở ngay trong lòng thánh địa du lịch này vì sao lại có tượng quái vật phương tây, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại tâm tình kích động của hắn, bởi vì, rốt cục không còn là màu trắng tinh, rốt cục không hề liên tục gặp phải ngã rẽ, trọng yếu nhất, có thể là, phía sau con đường là một cánh cửa hình vòm to lớn!
"Oa ~, ghê gớm thật, những pho tượng này ít nhất cũng cao 5, 6 thước, không biết người nào điêu khắc? Được, cảm thấy rất chân thực." Đi tới trước mặt một pho tượng ác ma, Tạ Nghị hưng phấn phát hiện mình vừa vặn cao bằng bắp chân của nó.
Nhìn từ bề ngoài một tòa tiếp một tòa toàn bộ các loại pho tượng ác ma, Tạ Nghị có thể xác định, những pho tượng điêu khắc này hẳn là là ác ma phương tây trong truyền thuyết.
Những ác ma này có hình thái khác nhau, trong đó có một pho tượng nửa dưới là thân thể sư tử, còn lại nửa bộ phận phía trên là thân thể con người, cánh tay lại là hai thanh liêm đao, rất là đặc biệt.
Hưng phấn, khi Tạ Nghị phát hiện trong đó có vài bức tượng ác ma mỹ nữ, trên trán có hai chiếc sừng nho nhỏ, mặt che khăn, vóc người nổi bật những chỗ lồi lõm, trên cái mông tròn vo có một cái đuôi thật dài. Tuy rằng nhìn không thấy dung mạo cụ thể, nhưng từ vóc người lồi lõm, cũng làm cho người vốn có đang hưng phấn như Tạ Nghị nhiệt huyết dâng trào.
Những pho tượng ác ma này đều điêu khắc cực kỳ nhẵn nhụi, đặc biệt biểu tình trên bộ mặt bọn họ, ngoại trừ vài pho tượng ác ma mỹ nữ, có thể thấy rõ ràng trên mặt các pho tượng ác ma khác đều là vẻ mặt không cam lòng cùng với oán hận.
Làm cho những pho tượng này nhìn qua căn bản là không giống như được điêu khắc ra, ngược lại như là thân thể thực sự của ác ma bị hoá đá vậy.
Thưởng thức một tòa tiếp một tòa những pho tượng ác ma cao to màu đen này, chậm rãi, Tạ Nghị đi tới cuối đường, trước mặt hiện ra cánh cửa hình vòm.
Ngửa đầu nhìn lên bậc thang cao khoảng 50m, cánh cửa khổng lồ hình vòm, Tạ Nghị có thể khẳng định, nhất định đây là kiến trúc to lớn nhất ở trên địa cầu, bởi vì nó thực sự quá lớn, đứng ở phía dưới cánh cửa, bản thân tựa như một con kiến đứng ở trước cửa nhà của loài người vậy.
Muốn cảm thụ gần hơn một chút sự to lớn của cánh cửa, Tạ Nghị bò lên trên bậc thang cao 2 thước ở trước cửa.
- A? có kẽ hở.
Từ trên bậc thang cao hai thước nhìn lại, trong khi đang mệt mỏi thở dốc Tạ Nghị đột nhiên kêu nên, ở trung ương cánh cửa là một cái kẽ hở tinh tế, kẽ hở này đối với các pho tượng ác ma cao to mà nói có hay không cũng như nhau, còn đối với bản thân hắn, đó là hy vọng có thể đi ra khỏi chỗ này.
Thử đi tới trước kẽ hở, làm cho Tạ Nghị vui vẻ chính là, chỉ cần đem ba lô xách bằng tay, nghiêng thân thể của mình, bản thân dĩ nhiên vừa vặn có thể chen vào đi qua, tuy rằng di động có điểm khổ cực.
"Không biết bên trong sẽ có cái gì đây?" Tạ Nghị giống như đi tầm bảo, lập tức kiềm chế hưng phấn ở trong lòng, chui vào trong kẽ hở, hướng về phía trong cửa lớn đi vào.
Hắn tin tưởng, cửa cũng đã lớn như vậy, đồ vật bên trong nhất định càng thần kỳ, nhất định có rất nhiều bảo tàng.
Ở trong kẽ hở của cửa lớn khổ cực đi nghiêng khoảng 3 phút, đi tới đầu ra của kẽ hở Tạ Nghị trợn mắt há mồm nhìn thế giới bên trong cánh cửa.
Đồ vật bên trong cửa lớn khiến Tạ Nghị rất bất ngờ, nguyên bản bảo tàng trong tưởng tượng căn bản là không có, có chỉ là 5 pho tượng màu đen, cùng với một thanh kiếm lơ lửng trên không trung, trên thanh kiếm tản ra quang mang màu vàng nhạt.
Ở trung ương gian phòng, là một pho tượng ác ma cao gấp đôi so với các pho tượng bên ngoài, pho tượng cao tới 10 thước, tượng ác ma này tương đối tiêu chuẩn, hình người, cánh dơi, trên đầu có một đôi sừng, cả pho tượng là một tư thế ngửa mặt lên trời gào thét, nhìn qua phi thường có uy thế.
Mà ở trên chỗ đặt pho tượng này vài thước, vị trí trước bụng pho tượng, là thanh kiếm trôi nổi trên không trung, phát tán quang mang kim sắc.
Mũi kiếm hướng lên trên, thân kiếm hẹp, trên mặt kiếm bị mẻ hai mảnh chia toàn bộ thân kiếm phân làm ba đoạn, ở giữa thân kiếm là một ít hắc đế kim sắc ký hiệu (chữ vàng trên nền đen) nối liền trên dưới, mơ hồ có hình dạng kim quang lưu động, mà chuôi kiếm, điêu khắc một thiên sứ giang cánh, triển khai hai cánh cái bảo vệ tay người cầm kiếm, hình dạng thanh kiếm nhìn qua vừa hoa lệ vừa thần bí, nhưng lại có một loại cảm giác trấn định nhân tâm (làm tâm trạng con người bình tĩnh).
Bất quá thanh kiếm này tương đối lớn, Tạ Nghị phỏng chừng bản thân còn không cao bằng phân nửa thanh kiếm này.
Ngoại trừ pho tượng ác ma ở giữa cùng với thanh kiếm, còn có bốn pho tượng khác đặt cách pho tượng ở trung tâm một khoảng cách bằng nhau, trấn giữ ở bốn phương hướng, tuy rằng bốn pho tượng ác ma này nếu so với pho tượng ở trung tâm thì nhỏ hơn một ít, nhưng cũng cao gần gấp đôi những pho tượng ở bên ngoài.
Bốn pho tượng ác ma này có ba nam một nữ, trong đó một pho tượng nửa trên là người, nửa dưới là thân thể sư tử, hai tay là liêm đao. Một pho tượng lại có một khuôn mặt ở ngực, sau cùng có một pho tượng không sai biệt lắm với pho tượng ở giữa, chỉ là hình thể càng thêm cường hãn hơn một ít. Mà pho tượng ác ma nữ tính duy nhất còn lại là thân thể nhân loại, mặt che lụa mỏng, khác biệt chính là nàng có ba cặp cánh tay, nắm sáu loại vũ khí, toàn thân chỉ có một ít bộ vị trọng yếu được vải thưa che lại, vóc người nổi bật bày ra không sót chỗ nào.
Theo kẽ hở ở giữa cửa đi vào Tạ Nghị không đụng chạm những pho tượng cùng với thanh kiếm, mà trước tiên ở trên vách tường chung quanh tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được cửa ra, đáng tiếc chính là, sau khi trải qua tỉ mỉ tìm kiếm, Tạ Nghị không thể không tin, trừ con đường lớn mà mình vào từ cửa lớn đi vào ra, ở đây không có bất luận cánh cửa nào khác.
Phát hiện không có cửa ra, Tạ Nghị đem lực chú ý đặt trên những pho tượng này.
Đi tới trước pho tượng nữ ác ma, Tạ Nghị nhất thời sinh ra một loại cảm giác áp bách nhàn nhạt, nếu ở trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, đây chẳng qua là một pho tượng mà thôi, không cần sợ hãi, phỏng chừng hắn thật đúng là không dám tới gần chỗ pho tượng nữ ác ma này.
Đi tới trước mặt pho tượng nữ ác ma, Tạ Nghị phát hiện mình chỉ cao hơn bàn chân pho tượng một ít, mà cảm giác áp bách ở sâu trong nội tâm cũng càng thêm cường liệt, làm cho hắn nhịn không được muốn xoay người chạy trốn.
- Chỉ là một tòa pho tượng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người ? Sao ta lại sợ như vậy? Ảo giác, nhất định là ảo giác, ha ha ha ~~~
Cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, Tạ Nghị lẩm bẩm an ủi.
Tiếp theo, tự mình cổ vũ một lát, cuối cùng Tạ Nghị can đảm ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Bất quá cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
- Ta đi ra ngoài xem ~~
Nhìn thoáng qua pho tượng nữ ác ma như một toà nhà cao tầng, Tạ Nghị lập tức xoay người một cái, cúi đầu, nhanh chóng hướng tới một pho tượng ác ma khác.
Tuy rằng lúc này cũng không có nhìn thấy toàn bộ pho tượng nữ ác ma, thế nhưng cảm giác áp bách trong lòng chẳng biết tại sao lại kéo dài từ chỗ pho tượng đuổi theo, cảm giác sợ hãi làm cho Tạ Nghị căn bản không dám liếc mắt nhìn thêm lần nữa, thầm nghĩ phải lập tức rời xa, cách càng xa càng tốt.
- . . . . . . . Ta lại đằng kia xem pho tượng khác xem sao ~~
Còn chưa tới gần chân pho tượng thứ hai, cảm giác áp bách càng thêm cường liệt thẳng trước mặt ập đến, Tạ Nghị rất dứt khoát xoay người một cái, tiếp tục đi về hướng pho tượng ác ma thứ ba.
Pho thứ ba. . . . . .
Sau cùng, Tạ Nghị đi tới phụ cận thanh kiếm ở trung tâm, mới không cảm nhận được bất luận cảm giác áp bách gì, lúc này mới thở dài một hơi, biểu tình cổ quái nhìn trên năm pho tượng quét tới quét lui.
- Pho tượng mà thôi, ai điêu khắc mà chân thực như thế? Kháo, ngay cả đến gần cũng không dám, ta thật sự là nhát gan. . . .
Tuy rằng đứng ở bên cạnh thanh kiếm này, uy áp do những pho tượng kia tràn tới đã hầu như không còn cảm nhận được, thế nhưng cảm giác sợ hãi không giải thích được vừa rồi cũng không tiêu trừ.
Không thể tưởng tượng bản thân mình lại bị những pho tượng cao to này hù doạ, nếu như nói ra, nhất định làm cho người ta cười đến rụng răng.
Phiền muộn thở dài, Tạ Nghị đem lực chú ý tập trung lên trên thanh kiếm.
Đứng ở phía dưới thanh kiếm, Tạ Nghị cảm nhận được tâm tình yên tĩnh, một loại cảm giác rất thoải mái, cảm giác nảy sinh trong lòng, không khỏi khoan khoái nhắm hai mắt lại hưởng thụ .
Không biết hưởng thụ bao lâu, Tạ Nghị lần thứ hai mở mắt, vui vẻ nhìn tranh kiếm trên không trung.
- Loại cảm giác này quá tuyệt vời ~~"
Nói xong, Tạ Nghị nhịn không được vươn tay phải của mình, sờ nên trên cái chuôi thanh đại kiếm này.
Nguồn gốc tội lỗi lớn nhất của loài người, chính là tò mò.
Khi tay phải Tạ Nghị chạm vào chuôi thanh đại kiếm, thì toàn bộ không gian bên trong gian phòng đột nhiên cứng lại, giống như là dừng lại vài giây vậy.
Sau đó, Tạ Nghị sản sinh một loại cảm giác như không gian sụp đổ, một loại cảm giác sợ hãi lớn lao nảy lên trong lòng, khiến hắn nhịn không được cầm chuôi kiếm kéo xuống phía dưới.
. . . . . . . . . .
- Hô. . . . . . liệu có phải ở trong mê cung này khiến tinh thần của ta xảy ra vấn đề không?
Nhìn kim sắc đại kiếm trong tay còn cao hơn so với chính mình, cảm giác tâm tình trấn định theo chuôi kiếm truyền khắp toàn thân, Tạ Nghị lau thoáng qua cái trán đang đổ mồ hôi lạnh.
Xung quanh cũng không có gì phát sinh.
Điều này làm cho Tạ Nghị phải hoài nghi, vừa rồi mình nhất định sản sinh ảo giác.
- Lạ quá, lớn như vậy, đã vậy còn quá nhẹ, không biết làm bằng chất liệu gì ?
Vung vẩy kim sắc đại kiếm trong tay vài cái, Tạ Nghị hiếu kỳ lẩm bẩm.
Nếu như khối lượng của thanh kiếm tương ứng cùng với hình thể của nó, Tạ Nghị tin tưởng mình nhất định không cầm nổi, thế nhưng, hiện tại bản thân lại có thể dễ dàng huy vũ.
Ngay khi Tạ Nghị đang nghịch ngợm thanh kim sắc đại kiếm thần bí, một trận âm thanh vỡ nát từ bốn phía truyền đến.
Là những pho tượng ác ma, bắt đầu từ pho tượng đại ác ma ở giữa, lan đến bốn pho tượng ác ma ở chung quanh, thậm chí, toàn bộ đều vỡ vụn, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ vết rách tăng nhanh. . . . .
Một khối, hai khối. . . . . . Trên pho tượng ác ma ở giữa, lớp vỏ màu đen vỡ vụn thành những mảnh nhỏ rơi ra, lộ ra màu đỏ hồng ở bên trong, cơ thể giống như hỏa diễm. . .
- A ~~~~~
Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ trong miệng pho tượng phát ra, lớp vỏ màu đen ở trên người hắn nhất thời giống như hạt mưa tứ tán bay ra, hoàn chỉnh lộ ra, một thân thể được bao trùng trong hoả diễm.
- Hô ~~~
Pho tượng cử động tứ chi đang được hoả diễm che phủ, lắc cổ, thở ra một hơi thở thật dài, cánh dơi phía sau mở ra, Tạ Nghị còn đang trợn mắt há mồm nhìn hết thảy sự việc nhất thời cảm nhận được một cơn sóng nhiệt trước mặt vỗ tới.
- Ân? Tiểu tử kia, là một nhân loại?
Pho tượng nhìn xuống Tạ Nghị nho nhỏ , chân mày cau lại, gầm gừ nói:
- Ta chán ghét nhân loại ~, nhưng để thưởng cho hành động giúp ta được tự do, tiểu tử kia, ta ban cho ngươi được trở thành ác ma ~.
Thanh âm pho tượng giống như sét đánh làm Tạ Nghị sửng sốt, bất quá sau khi nghe thấy pho tượng này muốn đem mình biến thành ác ma, lập tức kinh hoàng lui về phía sau, nắm chặt kim sắc đại kiếm trong tay , vô ý thức lớn tiếng nói:
- Không, không, không nên, đừng tới gần ta ~~
- Ha ha, đại nhân, tiểu tử kia để cho thiếp xử lý nha ~, sao có thể làm lãng phí máu huyết vỗ giá của ngài chứ?
Một thanh âm dễ nghe từ phía sau Tạ Nghị truyền đến.
Tạ Nghị lập tức quay đầu lại nhìn, pho tượng nữ ác ma kia đồng dạng cũng sống lại, da thịt trắng noãn, hơn phân nửa cặp vú cao vút mạnh mẽ lộ ra, còn có vòng eo mảnh khảnh nọ cùng với hai cặp đùi câu hồn đoạt phách, hơn nữa nàng ném cho Tạ Nghị một cái nhìn mị nhãn, khiến cho Tạ Nghị nhất thời trở lên ngơ ngác .
Còn đang trầm mê trong mỹ sắc của nữ ác ma Tạ Nghị bình tĩnh nhìn nữ ác ma vươn một cánh tay trắng noãn không gì sánh được, bấm vào ngón tay rồi hướng tới mình vung lên, một giọt máu đỏ tươi cắt không khí, rơi vào trên trán của mình, đồng thời trong nháy mắt sáp nhập vào thân thể của chính mình.
Nóng. . . Nóng quá. . . Nóng quá. . .
Lập tức Tạ Nghị liền cảm giác được máu trong thân thể của mình như được đun sôi, đang không ngừng sôi trào, lại cảm thấy mình chính là một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, muốn đốt sạch tất cả, tuy là như vậy, thế nhưng con mắt Tạ Nghị lại không ly khai khỏi nữ ác ma kia.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bộ hạ trung thành nhất của Toa Hách Lạp Ti ta, bái phục ở dưới chân của ta ~~.
Thanh âm như tơ quanh co, như tiếng rên rỉ mị hoặc, như vợ chồng nỉ non, giọng nói của Toa Hách Lạp Ti ở bên tai Tạ Nghị nhẹ nhàng vang lên.