Trong khi thanh âm cực độ mị hoặc của Toa Hách Lạp Ti nhẹ nhàng vang lên ở bên tai của Tạ Nghị, kim sắc đại kiếm trong tay Tạ Nghị đột nhiên phát ra kim quang vô cùng chói mắt, nhất thời nghe thấy Toa Hách Lạp Ti kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau mấy bước.
Mà cuối cùng Tạ Nghị cũng từ trong mị hoặc của Toa Hách Lạp Ti tỉnh táo lại, đồng thời, một cỗ năng lượng thanh lương (mát lạnh) dọc theo chuôi kiếm tiến vào thân thể Tạ Nghị, toả ra từng mỗi một tế bào trong cơ thể Tạ Nghị, làm cho loại cảm giác như hỏa diễm đang sôi trào của Tạ Nghị dần dần biến mất.
- Hô ~, hô ~~, vừa rồi làm sao vậy? Liếc nhìn một cái liền không thể đi, thân thể cùng với linh hồn tựa như bị thiêu đốt. . . Hoàn hảo, hoàn hảo …
Mặc dù thân thể đã khôi phục bình thường, bất quá Tạ Nghị vẫn giống như bị thoát lực, thắt lưng cong xuống đồng thời không ngừng thở gấp, từng giọt từng giọt mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống.
Hiện tại Toa Hách Lạp Ti mê mị không ngờ bởi vì bị nhân loại nhỏ bé dùng quang minh chi nhận vốn phong ấn đám người mình khiến bản thân thất bại, đại ác ma đứng đầu phát hiện năng lượng của quang minh chi nhận không còn nhiều lắm, nhất thời nhìn chằm chằm quang minh chi nhận trên tay Tạ Nghị, quang mang màu đỏ trong mắt chợt lóe lên.
Trong khi đó Tạ Nghị còn đang thở dốc nhất thời hoảng sợ, hoàng kim đại kiếm trong tay mới vừa cứu mình một mạng không ngờ không biết tại sao tự dưng vỡ vụn ra, mảnh nhỏ bay ra khắp nơi chung quanh, trong đó chuôi kiếm còn nguyên vẹ lại trực tiếp bắn thẳng vào thân thể của mình, chỉ là, hình như không có chuyện gì sảy ra.
Còn đang thắc mắc tại sao bị chuôi kiếm bắn vào thân thể nhưng không có việc gì, Tạ Nghị lại nghe được một tiếng kêu thảm, sau đó là bốn tiếng kêu rên âm điệu bất đồng, lập tức, trên đầu như mưa dội ướt sũng, vừa ngẩng đầu, còn không kịp thấy rõ ràng tình huống, ánh mắt Tạ Nghị đã bị hạt mưa rơi vào, một mảnh màu đỏ, đồng thời trong miệng cũng nếm vài giọt mưa, một cảm giác buồn nôn theo mùi máu tươi nháy mắt tại đầu lưỡi hắn trên truyền khắp cơ thể.
Duỗi tay một chút, nhìn bàn tay còn đang chảy máu, Tạ Nghị kinh động quá độ nhất thời ngã xuống đất, ngã về phía trước vài bước, quay đầu lại mới thấy, nữ ác ma Toa Hách Lạp Ti kia không biết từ khi nào bất ngờ đứng ở phía sau mình, mà chỗ rãnh giữa hai căp vú trên ngực của nàng, đang cắm một mảnh hoàng kim đại kiếm nhỏ, máu tươi từ chung quanh mảnh nhỏ không ngừng phun ra.
Há to miệng, thất kinh nhìn chung quanh, Tạ Nghị phát hiện ngoài hắn ra những ác ma vừa sống lại hết thảy đều bị mảnh nhỏ đâm trúng, cùng với nữ ác ma Toa Hách Lạp Ti giống nhau, miệng vết thương chung quanh mảnh nhỏ không ngừng phun ra máu tươi màu đỏ .
- Hừ ~~
Kêu lên một tiếng rên thật lớn , ác ma màu đỏ cao lớn nhất ở trung tâm giang hai cánh dơi ở sau lưng ra tối đa, hai tay đặt ở miệng vết thương của mình, chung quanh mảnh nhỏ tụ tập một vòng năng lượng màu đen, mảnh nhỏ ở trung ương vòng năng lượng màu đen, chậm rãi từ miệng vết thương chui ra, tiếp theo giống như viên đạn bắn mạnh, mang theo mảng lớn máu tươi qua sát mặt Tạ Nghị cắm xuống đất.
Mà tại thời điểm mảnh nhỏ bay qua Tạ Nghị còn đang há to miệng thì bị một bộ phận máu tươi bắt tung vào, dọa hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Đúng lúc này, một trận tiếng nổ "Oanh long long" truyền đến, Tạ Nghị phát hiện, trên vách tường bốn phía ánh sáng nhấp nhoáng, ma pháp trận lóe lên quang mang màu vàng kim, cùng lúc ma pháp trận sáng lên lóng lánh, cũng nhanh chóng hướng ngay giữa phòng di chuyển tới.
Tinh thần vốn đã bị dọa muốn sụp đổ Tạ Nghị lập tức nhắm chặt hai mắt của mình.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . .
Sau đó lập tức mở mắt ra, nhanh chóng tìm đến khe hở mà mình vừa vào kia, lộn nhào bò tới.
- Ân? Lão già đáng hận, không ngờ còn có mai phục như vậy ? Hừ ~~, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta mang cả vốn lẫn lời đòi lại ~~.
Ngay khi Tạ Nghị đang hướng khe hở đi tới, lại nghe được thanh âm như sét đánh của đại ác ma màu đỏ kia, chẳng qua đang vội vàng chạy trối chết Tạ Nghị làm sao có thời gian quay đầu lại nhìn.
Trong lòng sợ hãi làm cho Tạ Nghị tràn ngập khí lực, mặc dù té ngã, bất quá động tác thật ra vẫn rất nhanh, không tới vài giây đã đi tới khe hở ở cửa lớn.
Nghiêng thân thể dùng sức hướng vào bên trong đi tới, không ngờ không vào được, lập tức lui ra phía sau một bước, đem ba lô vướng bận sau lưng nhanh chóng vứt xuống, lại nghiêng người chui vào đạo khe hở này.
Ngay khi Tạ Nghị nghiêng thân thể, dùng tốc độ so với con cua còn nhanh hơn, ở trong khe hở mới vừa đi mấy thước, bên trong gian phòng rộng lớn lại đột nhiên truyền đến hấp lực cường đại , tuy rằng thân thể Tạ Nghị căng cứng, đứng vững ở giữa khe hở , ngón tay lại gắt gao dùng sức bám lấy vách tường, không ngờ vẫn bị hấp lực ở bên trong gian phòng không ngừng kéo vào bên trong.
Dùng sức, lại dùng lực. Tạ Nghị cố gắng tiếp tục kháng cự hấp lực cường đại, sau lưng dựa vào vách tường cọ sát nóng cháy đau đớn, mà ở trên vách tường của khe hở ngón tay đã chảy ra máu tươi, theo thân thể không ngừng di động, mười ngón tay ở trên vách tường mặc kệ máu tươi chảy ra tìm một điểm thật vững bấu víu lại.
Tuy rằng Tạ Nghị biết, chỉ cần mình bị hút vào phòng, vậy nhất định sẽ bị vách tường ở bốn phía khép lại nhanh chóng đè ép thành thịt vụn. Thế nhưng tố chất thân thể vốn không được tốt lắm nên hắn dùng hết toàn lực cũng không chống cự được hấp lực đột nhiên xuất hiện trong phòng , rốt cục, trên ngón tay máu tươi trào ra rồi bị hút vào qua khe hở.
- A ~~~~~~
Hét thảm một tiếng, Tạ Nghị bị hấp lực bên trong gian phòng hút vào, hai tay trên không trung khua khoắng hướng vào vị trí trung ương gian phòng .
Nơi đó, không biết lúc nào đã xuất hiện một cái quang mang màu hồng hình trứng thật lớn giống như một cánh cửa, mà ở giữa cánh cửa đó là một vòng lốc xoáy thật lớn, chính là lốc xoáy này không ngừng sinh ra hấp lực cường đại .
Nhìn lốc xoáy màu đỏ càng ngày càng gần, Tạ Nghị đang khua khoắng trên không trung lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn thấy, năm ác ma trong phòng kia đã biến mất, rất có thể chính là thông qua lốc xoáy này rời đi, cho nên, lốc xoáy này rất có thể là thông đạo duy nhất rời khỏi nơi này.
.
- A, hy vọng thế giới bên kia cánh của không phải là vùng đất hoang vu không có người ~~, thần ơi, phù hộ ta đi ~~.
Trong lòng Tạ Nghị cầu nguyện , tiến vào bên trong cửa không gian truyền tống.
Lúc này, ma pháp trận trên vách tường bốn phía tản mát ra quang mang màu vàng nhạt đã bị kéo đến bên cạnh cửa không gian truyền tống to lớn, chói lên vô số hoa lửa hoa mỹ, không mất nhiều thời gian, cánh cửa không gian truyền tống này tan biến dần vào bên trong vách tường.
A Tháp Lợi Á đại lục, nơi này là địa phương nhân loại thống trị, trên đại lục rộng lớn, phân bố đông đảo quốc gia. Một viên lưu tinh cắt ngang phía chân trời, rơi vào một nới hèo lánh trên Ai Lạp Á đại lục .
Lúc Tạ Nghị bị hút vào đường hầm màu đỏ của không gian truyền tống, thì hôn mê bất tỉnh. Khi hắn tỉnh lại, là do máu huyết toàn thân bị sôi trào máu đánh thức.
- A ~~~ a ~~ a ~~
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, ở trong bóng đêm trùng điệp vang vọng hồi lâu.
Toàn thân Tạ Nghị co rút lại nằm ở nơi nào đó giữa sườn núi, luôn miệng kêu thảm khàn cả giọng. Giờ phút này trong cơ thể hắn máu sôi trào tới cực hạn, toàn thân cảm giác giống như là bị đặt ở lò nướng thịt, vừa nóng lại vừa đau, một trận lại một trận, một lần tiếp một lần, thống khổ làm cho Tạ Nghị căn bản không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên mặt đất không ngừng quay cuồng .
Tiếng kêu đã biến thành thở rốc, thân thể quay cuồng cũng ngừng lại, hai tay nắm chặt cây cỏ trên mặt đất, thần trí Tạ Nghị đã bắt đầu từ hoảng hốt tỉnh lại.
"Ta. . . Ta phải chết sao. . ."
Mang theo nghi vấn trong lòng, Tạ Nghị lại mất đi ý thức của mình.