Ở trong lôi kiếp cùng người Thiểm Điện tộc giao thủ, có mấy người dám nói có thể ổn thắng?
Bất quá, trên đời này không phải chỉ Thiểm Điện tộc mới có thể có thần thông thiên phú a?
- Trên đời này đến tột cùng có bao nhiêu loại thần thông thiên phú?
Lâm Lạc hỏi.
- Nhiều lắm, chỉ là tứ đại tộc chúng ta đã có bốn loại thần thông thiên phú. Thiên Khí tộc có thể điều khiển linh khí, Thánh khí người khác, Ám Diệt tộc có thể ở trong bóng đen tùy ý ẩn nấp nhảy nhót, Thủy tộc có được U Minh Trọng Thủy, có thể nhấn chết chìm võ giả cùng cảnh giới!
Nghiêm Thanh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói
- Phàm là Vẫn Thần, đều có thần thông thiên phú!
- Chẳng lẽ loại năng lực này vốn nên là Thần linh mới có thể có?
- Vô cùng có khả năng, cho nên mới cần Tổ Lôi Trì mới có thể triệt để kích hoạt huyết mạch của ngươi! Đáng tiếc, nương một mực không có về tổ địa, đã sớm trái với tộc quy, bằng không…
Nghiêm Thanh thở dài.
- Nương cũng là thân bất do kỷ!
- Hắc, thân phận nương đặc biệt, là Thánh Nữ trong tộc, chỉ có thể gả cho tộc trưởng kế nhiệm! Nếu bọn hắn biết nương sinh ra ngươi, ngươi cùng nương sợ là đều chỉ có một con đường chết!
Cái này không dễ làm !
Bất quá, Lâm Lạc đối với chuyện "nhận tổ quy tông" này không có hứng thú gì, tổ địa của hắn ở Nam Châu Lâm gia! Hơn nữa, Đường Điềm cư nhiên có thể dựa vào lực lượng kích thích đến đột phá hạn chế huyết mạch, đạt được thần thông thiên phú, vậy hắn cũng nhất định có thể, không cần bắt buộc phải vào Tổ Lôi Trì!
Bởi vì Nghiêm Thanh quan hệ, Lâm Lạc ở trên ấn tượng đối với Thiểm Điện tộc không ưa.
- Bất quá, Vân Lôi tông nho nhỏ cũng dám đối với con ta ra tay, là nương nhất định phải máu nhuộm trời cao, làm cho bọn hắn biết hậu quả khi trêu chọc con ta!
Nghiêm Thanh đột nhiên mặt mũi tràn đầy sát khí, ở thời khắc này, Hận Tuyệt Cốc chủ trước kia rốt cục đã trở lại!
Từ lúc Vi Đan Hàn trở lại Vân Lôi Tông, mấy ngày nay phát ra cũng không biết bao nhiêu ngọn lửa vô danh!
Hắn không còn có cảm ứng được luồng thần thức đã lưu tại trong cơ thể của Lâm Lạc, tự nhiên cho rằng Lâm Lạc bị cao thủ trong Hận Tuyệt Cốc diệt sát, mà kiện thần vật kia cũng khẳng định rơi xuống trong tay người ta!
Từ lúc Nghiêm Thanh nhận con, tự nhiên trước tiên thanh trừ thần thức dị chủng lưu lại trong cơ thể Lâm Lạc.
Nghĩ đến Tử Đỉnh thần dị, Vi Đan Hàn cũng có loại buồn bực thổ huyết! Chẳng bao lâu trước, cái chí bảo này cách hắn là gần như thế, nhưng lại chỉ cách một chút, cuối cùng lại thành công dã tràng!
Muốn hắn trở lại sơn cốc kia tùy thời trộm Tử Đỉnh đi ra?
Vi Đan Hàn không khỏi rùng mình một cái! Ngày đó giết vào trong cốc không có vài bước, dĩ nhiên cảm thấy một cổ khí tức khiến hắn tim đập nhanh vô cùng, sợ tới mức hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy, ngay cả dũng khí cùng người ta mặt đối mặt cũng không có!
Hắn đã từng tham gia mấy lần Bách Nguyệt Tông cách mỗi năm trăm năm Khai Sơn Môn thu đồ đệ, đã từng suy nghĩ bái nhập tông môn cường đại nhất Lãng Nguyệt Vực này, đạt được công pháp thượng thừa nhất, đột phá tiểu cách cục của Vân Lôi Tông.
Bất quá, bởi vì bản thân hắn tuổi quá lớn, bị đưa vào tổ trưởng giả tiến hành chân tuyển, đều không ngoại lệ chịu khổ đào thải.
Nhưng có một lần hắn gặp được bá chủ Lãng Nguyệt Vực, Bách Nguyệt Tông Tông chủ Tào Phi Dương, Linh giả bước thứ chín có được thực lực càn quét cả Lãng Nguyệt Vực!
Khí tức cao thủ thần bí trong cốc kia tuyệt đối đạt đến trình độ của Tào Phi Dương, thậm chí còn có khả năng so với Tào Phi Dương năm đó cao hơn một ít! Bất quá, những năm này Tào Phi Dương có đột phá hay không cũng không biết, hơn nữa tu vi của Vi Đan Hàn quá yếu, cũng không có cách nào xác thực phân biệt khác biệt giữa hai người này.
Nhưng mặc kệ hai người này cái nào tu vi cao hơn, cũng không phải Vi Đan Hàn hắn có thể nhắm trúng, nói cách khác, Tử Đỉnh là cùng hắn vô duyên !
Nghĩ đến đây, hắn hận hắn, chỉ trách trước kia vì cái gì hắn không nhanh hạ sát thủ, cho Lâm Lạc cơ hội liên tục bỏ chạy! Nếu hắn lại hung ác một điểm, trực tiếp thiêu đốt đan hạch nâng cao lực lượng, còn không có thể trấn chết Lâm Lạc sao?
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là sau khi thất bại tự an ủi mình mà thôi !
Có võ giả cảnh giới cao nào sẽ ở lúc đối phó đối thủ so với mình yếu hơn hai đại cảnh giới đi thiêu đốt đan hạch bản thân, vì nhanh giải quyết chiến đấu một chút liền muốn làm cảnh giới của mình rơi xuống?
Đây không phải khôi hài sao?
Trong nội tâm Vi Đan Hàn biệt khuất cũng chỉ có thể không ngừng mà hối tiếc như vậy, nhưng tin tức tốt duy nhất chính là Lâm Lạc rốt cục chết rồi, coi như là báo thù cho cháu yêu!
Mấy ngày nay hắn cũng tĩnh không nổi tâm, căn bản không thể bế quan, xem ai đều là không vừa mắt, những Trưởng lão, hộ pháp tông môn kia, chỉ cần có một tí sơ sẩy, hắn sẽ nhân cơ hội giận dữ đem đối phương mắng một trận.
Chỉ là cơn giận này vẫn không cách nào nguôi được, đành phải đem vài nữ đệ tử xinh đẹp, còn là xử nữ trong tông gọi đến đại chiến trên giường, một mực khóc sướt mướt, mang theo dáng dấp lê hoa đái vũ đáng thương làm tâm tình của hắn cuối cùng tốt lên một chút.
Ngày này, hắn đang ngồi ở trong sân uống rượu ngon, bên cạnh thì là bảy nữ đệ tử như hoa như ngọc, hướng hắn làm nũng quyến rũ, chọc cho hắn thú tính đại phát, lại có xung động xung phong liều chết một hồi.
Đúng lúc này, một thanh âm đằng đằng sát khí lại vang lên:
- Vân Lôi Tông truy sát thiếu chủ nhà ta, chư gia võ giả trong Vân Lôi Thập Nhất Đình trợ Trụ vi ngược, ta phụng lệnh chủ nhân tiễu sát Vân Lôi Tông, trong Vân Lôi Thập Nhất Đình, phàm là võ giả Diệt Linh cảnh trở lên toàn bộ xử tử!
Một tiếng vang thật lớn này truyền khắp cả Vân Lôi Thập Nhất Đình, sau nháy mắt khiếp sợ, rất nhiều người đều là cười lên ha hả.
Nói đùa gì vậy, ngươi cho rằng nhà của ngươi là Bách Nguyệt Tông sao? Chẳng những muốn tiêu diệt Vân Lôi Tông, thậm chí muốn diệt sát tất cả võ giả Diệt Linh cảnh của Vân Lôi Thập Nhất Đình! Tiểu môn phái nào ếch ngồi đáy giếng, coi rằng thiên hạ không người hay sao?
Nhưng rất nhanh bọn họ cười không nổi, bởi vì một cổ uy áp kinh khủng bao phủ xuống, phàm là võ giả Linh cảnh trở lên trong Vân Lôi Thập Nhất Đình đều như đến ngày tận thế, căn bản sinh không ra một tia phản kháng!
Quá kinh khủng, đây là cường giả cấp bậc gì! Vân Lôi Tông đến tột cùng trêu chọc phải phiền toái đáng sợ gì, cũng dám đuổi giết thiếu chủ thế lực có được loại cao thủ cấp bậc này!
Hưu!
Vi Đan Hàn phá không mà dậy, hét lớn nói:
- Lũ chuột nhắt phương nào dám đến Vân Lôi Tông ta giương oai?
- Ngươi là Vi Đan Hàn?
Thanh âm kia lạnh nhạt hừ lạnh nói, nhưng lại không thấy một ai.
- Lão phu chính là Vi Đan Hàn, bọn chuột nhắt dám ra đây chiến một trận hay không!
Vi Đan Hàn giận tím mặt, tâm tình vốn cũng không phải là rất tốt, đột nhiên chạy đến một người nói muốn tiêu diệt Vân Lôi Tông, tự nhiên lửa đổ thêm dầu, khiến hỏa khí của hắn càng lớn!
Ở dưới cái nổi giận này, cũng không có đem thế lực kia liên tưởng đến trên người Lâm Lạc! Mặc dù đối phương cũng không có cầm danh tự Lâm Lạc, nhưng theo như trong lời nói miêu tả cũng chỉ có Lâm Lạc mà thôi!
Mà Lâm Lạc không phải sau khi tiến nhập Hận Tuyệt Cốc mất đi tin tức ư, nếu Vi Đan Hàn cẩn thận tưởng tượng mà nói, sẽ đem hai người này liên lạc cả thảy, sau đó lựa chọn duy nhất chính là quay đầu bỏ chạy!
Đáng tiếc, người đang ở dưới cơn thịnh nộ nào sẽ nghĩ tới nhiều như vậy, đặc biệt những ngày này Vi Đan Hàn một mực tâm phiền ý loạn, càng là không thể nào động não suy nghĩ .
- Lớn mật!
Thanh âm kia đột nhiên quát lạnh, uy áp cuồng rực, Vi Đan Hàn chỉ cảm thấy khí tức cứng lại, rõ ràng từ trên không trung thẳng tắp rơi xuống dưới, bùm thoáng cái, đem mặt đất ném ra một cái hố có đủ mười trượng!
Cái này…
Phụ cận chẳng những có đệ tử Vân Lôi Tông đang xem cuộc chiến, càng có người võ đạo thế gia khác, thấy một màn như vậy tự nhiên giật mình đến đem tròng mắt trừng đi ra!
Tình huống nào, đường đường Vân Lôi Tông đệ nhất cao thủ, rõ ràng lại không có sức chống cự như vậy, người ta căn bản ngay cả mặt mũi cũng không lộ trực tiếp trấn áp hắn, cái thực lực sai biệt này đến tột cùng lớn tới trình độ nào mới sẽ xuất hiện tình huống như vậy?
Bùm!
Vi Đan Hàn chui từ dưới đất lên, nhưng trên mặt của hắn đã hiện đầy sợ hãi, rung giọng nói:
- Tôn giá đến tột cùng người phương nào? Thứ cho lão phu có mắt không tròng, càng không biết khi nào thì đắc tội thiếu chủ quý môn!
Hắn không thể không sợ, thực lực của đối phương thâm bất khả trắc, tựa hồ một ý niệm có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục!
- Bản thống lĩnh Thủy Doanh Tâm, thiếu chủ nhà ta Lâm Lạc, các ngươi đều nhớ kỹ, mạo phạm thiếu chủ nhà ta chỉ có một con đường chết!
Thủy Doanh Tâm bỗng nhiên hiện thân, trong tay cầm một cây hắc sắc trường tiên, phóng thích đan điền không gian, lập tức liền có từng dãy nương tử quân trống rỗng xuất hiện, thực lực từ Không Linh cảnh đến Tông Linh cảnh bất đồng.
- Giết, để cho Vân Lôi Thập Nhất Đình này huyết nhiễm trời cao!
Thủy Doanh Tâm lạnh lùng nói ra.
- Vâng!
Những nữ tử Hận Tuyệt Cốc này đều là tuân mệnh bay thấp xuống dưới, đối với đệ tử Vân Lôi Tông triển khai tàn sát huyết tinh!
Những người này mặc dù thực lực cao có thấp có, nhưng cả Vân Lôi Tông đều ở dưới khí tức khủng bố của Thủy Doanh Tâm bao phủ xuống, ngoại trừ nương tử quân của Hận Tuyệt Cốc, những người khác căn bản phát huy không ra lực lượng xứng đáng, tự nhiên chịu khổ tàn sát!
Những nữ nhân Hận Tuyệt Cốc này mỗi người đều thụ qua nam nhân lừa gạt, tra tấn, đối với nam nhân có thống hận phát ra từ nội tâm! Đều có loại điên cuồng tiêu diệt nam nhân trong thiên hạ, Vân Lôi Tông này cao thấp ngoại trừ nữ tử ra, lúc nam nhân sắp chết đều kêu thảm thiết nối liền không dứt!
Không phân thiện ác, vô luận là Nghiêm Thanh hay là Thủy Doanh Tâm, đều là tính nết gần như cố chấp, cư nhiên nói muốn tiêu diệt tông, mặc kệ tốt xấu, một chữ… giết!
Lâm Lạc! Dĩ nhiên là Lâm Lạc!
Vi Đan Hàn toàn thân băng hàn, tại sao tiểu tử này có thể có hậu trường như thế? Nữ tử giữa không trung kia rõ ràng là tuyệt thế cao thủ mà trước kia hắn đuổi giết Lâm Lạc nhập cốc cảm ứng được, có được khí tức khủng bố có thể cùng Tào Phi Dương chạy song song!
Đối thủ như vậy, hắn há có thể chiến thắng?
Vân Lôi Tông muốn vĩnh viễn theo Đông Châu xoá tên !
Trong khoảng thời gian ngắn, Vi Đan Hàn tâm như tro tàn, như thế nào cũng khó có khả năng nghĩ đến Lâm Lạc cư nhiên còn là thiếu chủ một cổ thế lực kinh khủng như vậy! Càng làm cho hắn kinh hãi chính là, cho dù một cao thủ có thể cùng Tào Phi Dương sánh vai như vậy, rõ ràng cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, như vậy chủ nhân chân chính của cổ thế lực này sẽ cường đại đến tình trạng gì?
- Đủ rồi!
Một đạo thanh âm tràn ngập uy thế vang lên, một thanh sam nam tử cũng bay lên phía trên không trung, nhìn về phía trên bất quá bốn mươi, phong thần tuấn lãng, có được bề ngoài anh tuấn cùng khí chất tiêu sái làm nữ tử si mê.
- Tông chủ đại nhân!
Vi Đan Hàn như được cứu tinh, liền vội cung kính quỳ gối.
- Ngươi là ai?
Thủy Doanh Tâm hất trường tiên lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người đối phương.
- Bổn tọa Tào Phi Dương!
Thanh sam nam tử này đứng chắp tay, mặc dù khí tức không biểu hiện, lại tự có một cổ uy nghiêm làm cho lòng người băng lạnh.
- Ngươi chính là Bách Nguyệt Tông Tông chủ?
Thủy Doanh Tâm đem roi pằng pằng quất một cái.
- Bản thống lĩnh đang muốn tìm ngươi! Ngươi không hảo hảo quản thúc thủ hạ, lại làm cho bọn hắn truy sát thiếu chủ nhà ta, tội chết có thể miễn, nhưng phải bị trừng phạt!
Trừng phạt Tào Phi Dương? Bách Nguyệt Tông Tông chủ? Bá chủ Lãng Nguyệt Vực? Bước thứ chín tuyệt thế cường giả? Tuyệt đại cao thủ có được Ngũ hành tiểu thế giới?
Ngươi cho mình là ai, Chủ Linh cảnh Chí Tôn? Hơn nữa, cho dù Chủ Linh cảnh cường giả cũng chưa chắc có thể trấn áp được Tào Phi Dương, vị tuyệt thế cường giả này là Ngũ hành cùng tu, có được lĩnh vực tiểu thế giới hoàn toàn, cùng Chủ Linh cảnh cũng có lực đánh một trận!
Bên dưới tất cả mọi người đều cảm thấy Thủy Doanh Tâm thật sự quá ngông cuồng kiêu ngạo !
Mà Vi Đan Hàn thì mừng rỡ, Thủy Doanh Tâm này càng cuồng, vậy thì đắc tội Tào Phi Dương càng sâu, làm Tào Phi Dương không muốn ra tay cũng không được!
Quả nhiên, Tào Phi Dương biến sắc, hắn là bá chủ Lãng Nguyệt Vực, dứt bỏ nội tam vực ngọa hổ tàng long không đề cập tới, hắn chính là một trong ba mươi ba nhân vật quyền hạn lớn nhất Đông Châu, chưa từng bị người chỉ vào mặt nói, càng đừng nhắc tới muốn trừng phạt?
- Tiểu nha đầu, cẩn thận họa là từ miệng mà ra!
Hắn là đại nhân vật, tự trọng thân phận, tự nhiên sẽ không cùng Thủy Doanh Tâm đấu võ mồm, chỉ là phóng xuất ra một tia khí tức bước thứ chín của hắn, hướng về Thủy Doanh Tâm cuốn sạch đi qua.
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Thủy Doanh Tâm hừ lạnh một tiếng, xoạt… chính là một roi quất qua.
Pằng!
Trước mắt bao người, trên mặt Tào Phi Dương bị hung hăng quất một roi, để lại một vết roi đỏ rừng rực, khuôn mặt lập tức cao cao sưng lên!
Mắt trợn tròn! Tập thể mắt trợn tròn!
Hắn là Tào Phi Dương a, Lãng Nguyệt Vực đệ nhất cao thủ, trên đời này cũng là tuyệt thế cường giả, nhưng cư nhiên bị người ở trước mặt mọi người quất mặt! Cho dù hắn khinh thị Thủy Doanh Tâm, nhưng khinh thường hơn nữa cũng không có thể bị người đơn giản đánh mặt a!
Loại vật thể diện này, có đôi khi rẻ mạt, có đôi khi lại nặng hơn tánh mạng!
Tào Phi Dương lập tức tức giận, trong ánh mắt sát khí cuồng rực, một chữ một chữ nói:
- Chủ Linh cảnh!
Chủ… Chủ Linh cảnh?
Tất cả mọi người nghe được Tào Phi Dương hừ lạnh liền đầu ông ông hoàn toàn chấn trụ ! Mà Vi Đan Hàn chỉ cảm thấy một cổ hàn khí từ lòng bàn chân sinh sôi, trong nháy mắt bò đầy toàn thân!