Năm năm trôi qua, không quá nhanh mà cũng chẳng quá chậm…
Trong một căn phòng rộng rãi, cách bày biện cùng đồ vật ở đây cực kỳ sang trọng, mọi đồ vật đều được làm bằng chất liệu quý hiếm, giàn đèn chùm trên trần tựa như ngàn vạn viên pha lê kết lại tỏa ra một ánh sáng vàng đẹp mắt, thêm vào đó những bức tranh cổ càng tăng thêm sự quý phái ở đây. Trên thế giới chỉ e không có tới 100 căn phòng đạt tới sự hoàn mĩ này.
Một người đàn ông tóc vàng vận một bộ vét màu xám đang ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn vào tập tài liệu trước mặt. Không khó để nhận ra người ngồi trên ghế này chính là kẻ "dẫn chương trình" năm xưa. Đồng thời cũng là người có quyền lực cao nhất ở hòn đảo này, nếu gọi hắn là đảo chủ cũng không ngoa chút nào. Hiện giờ gương mặt có phần già đi chút ít nhưng vẫn rất phong độ.
"Cộc, cộc"
Từ phía cửa chính vài tiếng gõ cửa vang lên, vẫn chăm chú nhìn vào tập tài liệu, tên đảo chủ cất giọng bằng tiếng anh, đầy vẻ điềm đạm.
-Vào đi.
Cánh cửa khẽ mở ra, hai bóng người chậm rãi bước vào trong phòng, đứng trước bàn làm việc của tên đảo chủ, rồi tuyệt nhiên không hề nhúc nhích. Tới lúc này tên đảo chủ đưa tay chậm rãi đóng tập tài liệu để qua một bên, ngước lên nhìn hai người đứng trước mặt mình.
Một gã mặc chiếc áo phông màu tro, quần bò cùng đôi giày thể thao. Cao chừng 1 mét 73, dáng người thoáng nhìn trông có vẻ thanh mảnh thêm vào đó là nước da trắng khiến cho hắn trông tựa như một gã công tử bột con nhà giàu. Mái tóc hất qua một bên, đôi mắt phát ra tinh quang kì dị, tuy không thể nói là đẹp trai nhưng trông cũng có phần bắt mắt.
Gã đứng cạnh thì mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen đi đôi giầy da bóng loáng. Cao tầm 1 mét 82, dáng người hơi đậm cùng nước da ngăm đen trông rất khỏe khoắn. Mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt được trang trí thêm bằng một chiếc kính gọng trắng. Nhìn tổng thể trông gã rất nam tính, anh tuấn tuyệt đối có thể trở thành bạch mã hoàng tử của các cô nàng.
Hai con người này không phải ai khác mà chính là Hắc Vân và Mai Thái. Năm năm trôi qua gã Hắc Vân không có thay đổi gì nhiều, chỉ có gã Mai Thái là thay đổi rõ rệt.
Suốt năm năm qua, sau khi bị tẩy não hai gã được cho vào một đợt tập huấn đặc biệt. Gã Mai Thái được máy chủ truyền vào não bộ vô số các tài liệu về trính trị, kinh tế, khoa học, đời sống, chế tạo…… cũng như sự biến động của thế giới trong những năm qua, có thể nói gã Mai Thái giờ đây chính là một "thư viện di động". Ngoài ra một số võ thuật cùng cách sử dụng vũ khí cũng được gã tiếp nhận nhưng không nhiều, vì gã được đào tạo để trở thành một điệp viên, một tình báo, một nhà hoạch định chiến lược chứ không phải trở thành một chiến binh.
Còn về Hắc Vân thì khác, hắn được tiếp nhận chủ yếu là tất cả các loại võ thuật có mặt trên thế giới, cùng cách sử dụng đủ các loại vũ khí mà con người có thể sử dụng. Ngoài ra gã cũng được học cách đánh giá cũng như đọc suy nghĩ của con người thông qua cử chỉ hành động hay nét mặt. Tóm lại gã được đào tạo để trở thành một sát thủ, một cỗ máy chém giết đáng sợ. không chỉ vậy hầu hết các ngôn ngữ phổ thông trên thế giới đều được hai gã tiếp thu.
Lúc này trên gương mặt hai gã hoàn toàn không biểu lộ bất kì một thứ cảm xúc gì, cùng con mắt vô thần chỉ biết nhìn vào không trung. Tên đảo chủ ra lệnh một cách lạnh lùng.
-Ngồi xuống.
Hắc Vân, cùng Mai Thái như một cỗ máy vừa nhận lệnh là lập tức ngồi xuống hai chiếc ghế gần đó, rồi lại bất động như một pho tượng. Thấy vậy tên đảo chủ không khỏi thống khoái mà nở một nụ cười nham hiểm. Hắn hiểu tại sao hai kẻ trước mặt hắn lại trở thành như vậy, đơn giản bởi vì chúng đã bị tẩy não và mất sạch ký ức, giờ đây hắn ra lệnh là hai kẻ này phải răm rắp nghe lời. Đối với công trình khoa học vĩ đại này tên đảo chủ tuyệt đối tin rằng thí nghiệm đã thành công một cách hoàn mĩ, hắn tin tưởng mình đã đặt viên gạch đầu tiên mở ra một kỉ nguyên của những siêu chiến binh bằng xương bằng thịt.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn sẽ giao phó cho hai kẻ trước mặt hắn một nhiệm vụ tối quan trọng mà tổ chức yêu cầu. chỉ cần nhiệm vụ này thành công thì công trình cải tạo con người mới coi như hoàn tất. Tới lúc đó hắn sẽ chứng tỏ được thực lực của mình trong tổ chức, không chừng còn được chọn lựa trở thành một trong "Cửu Hoàng" cũng nên. Không chỉ có vậy, khi nhiệm vụ này hoàn thành sẽ là một đòn đánh trí mạng vào chính quyền thế giới. Nghĩ tới đây gã không thể kìm nén sung sướng mà cười lớn.
Sau khi nhớ lại vấn đề trước mắt, tên đảo chủ bèn lôi một chiếc va li để dưới chân đặt lên bàn. Hắn cất giọng đầy vẻ uy quyền.
-Các ngươi nghe cho rõ đây.
-Vâng.
Hai kẻ trước mặt đồng thanh nói, gương mặt tuyệt nhiên không tỏ ra bất kì cảm xúc gì, khiến cho tên đảo chủ vô cùng hài lòng.
-Lần này các ngươi sẽ được đưa tới đất nước có tên là Việt Nam để thực hiện một nhiệm vụ tối quan trọng. Sau một tháng nữa sẽ có một phái đoàn của chính quyền thế giới đến đó để bàn về vấn đề chống khủng bố. Nhiệm vụ của hai ngươi là giết kẻ đứng đầu phái đoàn, là một thượng nghị sĩ tên Jone Ender. Ảnh của hắn nằm trong chiếc va li này, ngoài ra các ngươi phải đến sớm hơn một tháng nhằm dò xét tình hình cũng như thông thạo địa thế ở đó để có thể vạch ra những kế hoạch hoàn mĩ và chu toàn.
Nói tới đây gã nhìn qua gã " hoạch định chiến lược" Mai Thái rồi tiếp lời.
-Trong vali đã có hộ chiếu và chứng minh thư của hai ngươi. Sau khi ngươi tiến vào Việt Nam hai ngươi sẽ hoàn toàn trở thành một công dân bản địa, chính quyền ở đó tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra các ngươi. Và trong này còn có 1 triệu dola để hai ngươi sử dụng trong một tháng sắp tới. Hai ngươi đã rõ cả rồi chứ.
-Đã rõ! – hai gã đồng thanh trả lời dứt khoát.
-Lát nữa hai ngươi sẽ được đưa lên một con thuyền du lịch để tới Việt Nam. Con thuyền này đã có mã số của chính quyền thế giới nên đám tuần tra biển tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho các ngươi. Giờ các ngươi cầm chiếc vali rồi rời khỏi đây được rồi.
Nói rồi tên đảo chủ thoải mái dựa lưng lên chiếc ghế, hai tay đan chéo thoải mái nhìn những cỗ máy giết người trước mặt. Chỉ cần nhiệm vụ thành công, hắn lập tức đưa công trình nghiên cứu này lên tổ chức, sau đó sẽ là những ánh mắt kính nể nhìn hắn, thật là một cảm giác thống khoái làm sao.
Hai tên sát thủ cầm lấy chiếc vali những tưởng chúng sẽ quay người bước đi nhưng hai gã lại làm một hành động hết sức kì lạ, không giống như thường thấy. Gã Mai Thái thì xách vali rồi mỉm cười một cách đắc chí, còn gã Hắc Vân liền nhẹ nhàng chống hai tay lên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn kẻ đang ngồi trước mặt, gã cất giọng đầy vẻ giễu cợt.
-Chẳng hay ngài cười gì mà 'dâm đãng" quá vậy?
Câu hỏi khiến tên đảo chủ giật mình nhìn lên. Thấy hai tên sát thủ đứng trước mặt vẫn chưa đi thì đôi mắt khẽ nheo lại.
-Sao các ngươi còn…..
Hắn sực nhớ đến câu hỏi vừa rồi, đôi mắt trợn tròn nhìn động tác cử chỉ của hai gã sát thủ đang đứng trước mặt. Chúng đang đặt câu hỏi ư? Khi bị tẩy não chỉ có thể nghe lệnh và chấp hành tuyệt đối không có chuyện hỏi lại thế này được…..mà những hành động và gương mặt của chúng thế này là sao? Hoàn toàn khác hẳn so với vừa rồi.
-Các ngươi vừa hỏi ta? – Tên đảo chủ muốn khẳng định lại
-Chuẩn luôn chứ còn gì nữa.
Mai Thái rất khoái trá khi nhìn thấy sự hoang mang đang phủ đầy trên gương mặt tên đảo chủ.
-Không…. Không thể có chuyện……
Hắc Vân liền nói tiếp câu nói đang bị bỏ dở, giọng bắt chiếc y hệt tên đảo chủ.
-….không thể có chuyện này…. Chẳng phải… các ngươi bị tẩy… tẩy não rồi sao!...... ý mày muốn nói thế phải không?
Gã Mai Thai đứng cạnh nghe mà không khỏi phì cười.
Tên đảo chủ mắt tròn mắt dẹt nhìn hai tên sát thủ được đào tạo vô cùng " kỹ càng", trong quá trình huấn luyện không hề xảy ra bất kì sự cố hay điểm khác thường nào, các báo cáo đều ghi rõ là cực kì hoàn hảo.
Thấy tên đảo chủ mặt cứ nghệt ra như trẻ con vừa tè dầm thì cả hai đều không nhịn được mà cười lên sằng sặc.
-Nhìn cái mặt ngu của nó kìa…. Hahhahahah…..
-Tao thấy rồi, trông ngu kinh khủng.. há há há….
Lúc này gương mặt của tên đảo chủ tím ngắt lại, hiện rõ sự tức tối và khó hiểu.
-Tại sao lại có chuyện này? – Tên đảo chủ gằn giọng
Lúc này hai gã mới ngừng cười cợt, Hắc Vân thì khẽ thở dài như thể cảm thấy đáng tiếc cho kẻ đối diện.
-Vậy để tao kể cho mày nghe một câu chuyện nho nhỏ thế này….
Gã hắng giọng rồi tiếp lời.
-Chả là mày đã nhồi nhét vào đầu của thằng bạn tao quá nhiều thứ đâm ra đầu nó to ra không ít. Khả năng logic của nó phát triển khá cao nên cách đây hai năm nó bắt đầu đặt ra một câu hỏi khá "ngộ nghĩnh" đó là tại sao nó lại không hề nhớ gì về quá khứ…. Mày biết đấy nó suy nghĩ rất nhiều, cho đến một hôm cái thắc mắc đó đủ lớn để chuyển thành hành động, thế là nó mới ngồi mày mò để tạo ra một cái máy….. máy…. Máy éo gì nhỉ?
Hắc Vân quay ra nhìn gã chiến hữu đứng cạnh, như thể yêu cầu gã nhắc nhở.
-Trí nhớ mày tệ quá! Tao bảo mày thêm cà-rốt vào khẩu phần ăn mà mày đâu có nghe. Là máy khơi gợi kí ức. – Gã Mai Thái tỏ ra hết cách chỉ biết chép miệng vài cái.
Hắc Vân lại tiếp tục quay ra nhìn tên đảo chủ tiếp tục câu chuyện như thể gã đang diễn thuyết cho kẻ trước mặt nghe vậy.
-Đúng, đúng, là máy khơi gợi kí ức. Theo như nó nói thì cái gì mà kí ức không mất đi, rồi thì vẫn ở trong đầu gì gì đó, đại khái là như thế. Và chỉ cần sử dụng chiếc máy thì toàn bộ kí ức sẽ được khôi phục…. nếu tao kể đến đây mà mày vẫn chưa hiểu thì thực sự… óc mày còn đíu bằng óc lợn. - Gã Hắc Vân lắc lắc cái đầu tỏ vẻ hả hê.
Tên chủ đảo phỏng chừng không thể tin những lời nói kia là sự thật.
-Tao đặt máy quay theo dõi chúng mày hai tư trên hai tư, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như mày nói.
Mai Thái đưa một tay lên vê vê cái cằm, đôi chân mày khẽ nhướn lên nhìn tên đảo chủ tỏ vẻ coi thường, bình thản nói.
-Những tư liệu trong đầu tao đủ khả năng để qua mặt tất cả các máy theo dõi tối tân nhất hiện nay, chỉ e là cái máy giám sát được tao còn chưa được chế tạo ra. Cho mày một thông tin "nho nhỏ", những đợt tập huấn ngoài trời theo tao biết thì không có cái máy quay nào cả… hắc … hắc..
Lời này làm cho tên đảo chủ chột dạ nhớ lại, quả thực hắn đã quá tự tin vào máy móc tiên tiến của mình, tin chắc là bọn chúng đã bị tẩy não nên không hề kiểm soát gắt gao mà chỉ chuyên tâm vào huấn luyện chúng mà thôi. Nhưng hắn không thể tính được tới khả năng khi cải tạo tri thức của gã Mai Thái đã dẫn tới suy nghĩ của hắn vượt khỏi sự kiểm soát, dấn lên các mâu thuẫn về ký ức của bản thân.
Nhưng tên đảo chủ cơ hồ vẫn có chỗ không thể hiểu được.
-Chúng mày…. Đã sớm nhớ lại sao còn……- hắn hết nhìn qua gã "bạch tạng" rồi lại nhìn qua gã "cây sào" giờ đây đã to con hơn trước.