Nàng ôm chăn, cọ cọ mặt vào chăn rồi chậm rãi ngủ. Trong giấc mơ, nàng mơ thấy Mục Nham nhìn nàng cười rất dịu dàng, gọi nàng là vợ. Có lẽ đây là giấc mộng đẹp nhất của nàng.
Thế nhưng, giấc mơ cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ.
Buổi sáng hôm sau, theo thói quen nàng tỉnh dậy rất sớm. Nàng đi xuống giường tồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, rất tự nhiên, ánh nắng mặt trời chiếu lên người nàng. Quả thật, nắng sớm vẫn rất dịu dàng.
Xoay người, mặc quần áo, nàng bước ra khỏi cửa. Trên đường ánh mắt nàng chợt dừng lại ở một căn phòng, trái tim đau đớn, chồng của nàng đang ở cùng với một cô gái khác. Thế giới phức tạp của anh vĩnh viễn nàng cũng không thể bước vào được.
Cúi đầu, nàng nhìn xuống mũi chân mình, miễn cưỡng mỉm cười, rồi tiếp tục đi xuống dưới nhà. Đây chẳng phải là chuyện mà nàng đã sớm biết sao? Chẳng phải nàng đã sớm biết ở bên ngoài anh còn có những cô gái khác hay sao, hơn nữa từ trước đến nay anh cũng chưa từng giấu nàng chuyện đó. Cuộc hôn nhân của họ từ khi bắt đầu đã không có tình yêu. Nàng không thể yêu cầu anh vì nàng mà làm cái gì, lại càng không thể cấm người khác đến gần anh. Bởi vì anh quá xuất sắc, mà nàng chỉ là đang chiếm giữ cái danh phận phu nhân mà đáng lẽ phải thuộc về một người khác mà thôi.
Đi vào bếp, nàng bắt đầu làm bữa sáng, cũng không biết hôm nay anh có ăn hay không nhưng nàng vẫn làm. Nếu không làm vậy, quả thật nàng cũng không biết chính mình muốn làm gì nữa. Nàng làm để ngăn cản những suy nghĩ miên man của bản thân.
Nửa giờ sau, nàng mang thức ăn đặt lên bàn, thẳng người ngồi chờ người kia đi xuống. Đợi rất lâu, cô gái hôm qua đi xuống, dáng vẻ yêu mị, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm rất kĩ càng. Cô ta nâng cằm lên tỏ vẻ khinh thường liếc Diệp An An một cái, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế, nhìn vào bàn ăn, khẽ nhíu mày, cầm chiếc đũa bắt đầu nếm thử. Rồi đột nhiên cô ta đập bàn, đứng lên chỉ vào Diệp An An mà nói : "Cô rốt cuộc đã làm cái gì mà khó ăn như vậy?". Cô ta làm như thực sự rất tức giận, cầm đĩa thức ăn hắt bỏ làm đảo lộn cả bàn ăn.
Diệp An An nhìn đống thức ăn vương vãi trên bàn, nắm chặt tay mình, đáy mắt hiện vẻ đau lòng : "Cô làm gì vậy? Thật là lãng phí"
"Làm gì? Cô còn không phục sao. Nham làm sao lại có một người hầu như cô. Tôi sẽ nói với anh ấy, xem cô ra sao". Cô gái kia một câu Nham, hai câu Nham, thật đúng là tự cho rằng mình là nữ chủ nhân của nơi này còn Diệp An An chẳng qua chỉ là người hầu mà thôi.
Diệp An An đôt nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng. Nàng không phải là người ghê gớm, trời sinh vốn tính lương thiện, cũng rất ít khi sinh chuyện với người khác, huống hồ là hận một ai đó. Thế nhưng, hôm nay, nàng thực sự không nhịn nổi nữa.
"Cô làm làm gì vậy, đây là tôi làm cho chồng ăn, đâu phải làm cho cô"
Cô gái kia nhìn thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lại hết sức lạnh lùng của Diệp An An, không biết vì đâu, đột nhiên cảm thấy áp lực. Thế nhưng, rất nhanh chóng cô ta cố ý ưỡn thẳng người, cao hơn Diệp An An một cái đầu, coi như không cảm giác thấy Diệp An An.
"Tôi không phải người hầu", Diệp An An nói vừa lãnh đạm vừa xa cách. Sau đó, nàng xoay người cũng không thèm nghĩ tới cô gái kia là đàn bà của chồng nàng. Dù cho có đối tốt, có nói lý với cô ta cũng vô dụng, rõ ràng cô ta cố ý kiếm chuyện với nàng. Mặc kệ, nàng muốn lấy lòng anh nhưng không cần thiết phải lấy lòng đàn bà của anh.
Đi được vài bước, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt giận giữ nhìn cô gái kia. Càng nghĩ tới cô ta, nàng càng cảm thấy bực bội, không muốn bỏ đi như vậy. Hôm nay, nàng quyết không nhượng bộ. Quả thật không ai là không có tự trọng, không có khí phách.
"Nếu cô muốn nói với Mục Nham, xin mời cứ tự nhiên". Nàng không thèm để ý đến cô ta nữa. Phía sau đột nhiên có tiếng bát bị đập vỡ, thân thể nàng có chút sửng sốt, ngực cũng có chút đau đớn nhưng nàng vẫn không ngoái đầu lại, mà tiếp tục đi vào bếp, mang theo một cái bát, trong bát là bữa sáng của nàng, một cái bánh bao và một chén cháo, đoạn đi thẳng về phòng của nàng. Về phần Mục Nham, nàng cũng không còn hơi sức để quản. Những gì nên làm, nàng đều đã làm, những chuyện còn lại, nàng không muốn quan tâm tới nữa.
Nói trắng ra, nàng là vợ của anh, cũng có thể là người hầu của anh. Nàng ăn của anh, ở nhà anh, nhưng nàng không phải là đồ vật sở hữu của anh. Tuy rằng nàng là cô nhi, tuy rằng nàng không có cha mẹ, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của mình. Hiện tại đây chẳng phải là tất cả những gì nàng có hay sao? Mục Nham mặc quần áo chỉnh tề từ thư phòng đi ra. Anh mặc một bộ âu phục màu tối, đây cũng là trang phục thường ngày của anh, trên tay cầm túi công văn. Không biết từ lúc nào, mỗi buổi sáng anh luôn có chút chờ mong muốn biết nàng làm gì cho anh ăn.
Kết quả là khi vừa tới phòng khách, cái mà anh thấy lại là một bàn ăn bừa bãi, còn có cả mảnh vỡ của bát và một đống ngổn ngang, thức ăn vương vãi khắp nơi, đã không thể ăn được nữa. anh không nói một câu cứ nhìn chằm chằm vào cái bàn. Con ngươi càng lúc càng đen sẫm, cơ thể anh như có cái gì rất khó chịu, vô hình tạo ra một loại áp lực rất lớn. Cô gái kia nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cũng cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng cũng lại rất nhanh, cô ta điều chỉnh lại chính mình, bước tới chỗ anh , thân mật kéo cánh tay anh . "Nham, người hầu của anh thật đáng ghét, cho nên anh sa thải cô ta đi được không?" Cô ta tựa vào người anh , nhưng lại không hề phát hiện ra ánh mắt anh vốn vừa rồi còn có chút ấm áp , đến đây đã hoàn toàn biến mất, không thể tìm thấy dù chỉ là môt chút hơi ấm của con người. Lúc này anh trông giống như môt ác ma đến từ địa ngục, khóe miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng. Mắt nheo lại, một màu đen thẫm, không có lấy một tia cảm xúc.
"Đây là do cô làm". Muc Nham đẩy cô ta ra, giọng nói rất nhỏ, khiến cô ta bất giác rùng mình một cái. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy, trên người chỉ có sự lạnh lùng. Anh của hiện tại, cô chưa từng gặp qua, khiến cô không thể cảm nhận được một chút quen thuộc, tựa hồ như một người hoàn toàn xa lạ. Có lẽ đây mới là con người thực của anh , đây mới là Mục Nham - tổng tài của tập đoàn Mục Thị.
"Em..." Cô ta lui về phía sau từng bước. Giống như có một trận gió lạnh đang táp vào người, bản năng cho cô biết tình trạng hiện thời rất nguy hiểm. Bộ dạng của anh thực làm cô khiếp sợ, cảm tưởng như mỗi động tác của anh, nhất định đều có thể đẩy cô xuống địa ngục.
"Cô hẳn là biết đối với người làm những chuyện tôi ghét, tôi sẽ không bao giờ giữ lại bên mình?" Anh xoay người, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt. Lúc này, anh đang cười, nhưng bộ dáng đó còn đáng sợ hơn không cười gấp nhiều lần.
Lúc này, kỳ thực không nên cười, nhưng anh hết lần này đến lần khác cứ luôn trưng ra một nụ cười lãnh đạm vô tình. Nụ cười ấy làm cho gương mặt tuấn mỹ của anh càng thêm phần tàn nhẫn.
"Những thứ đó là làm cho tôi" Anh từng bước tiến lại chỗ cô ta. Theo bước đi của anh, sắc mặt cô mỗi lúc một tái nhợt đi, thậm chí toàn thân cũng đều có vẻ run rẩy. Lúc này, trông anh giống như ma quỷ vừa bước ra từ địa ngục, không có một chút cảm tình nào hết.
Anh, môt tay nắm lấy cằm của cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt, những ngón tay ấm nhanh chóng dán chặt vào làn da nhưng lại khiến toàn thân cô lạnh như băng không thể tìm thấy một chút cảm giác ấm áp nào. Trên mặt anh, ngoài sự lạnh lùng, thì không thể nhìn ra biểu cảm nào hết.
"Cô không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Những thứ kia đều là làm cho tôi, nếu muốn hủy thì chính tay tôi sẽ tự làm việc đó, những người khác không có tư cách, mà cô nghĩ, cô là ai chứ?". Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, ánh mắt đảo qua đống bừa bãi trên bàn, ngực mơ hồ có cảm giác đau xót. Đó là bữa sáng của anh, là do nàng vất vả làm cho anh, vây mà bây giờ lại bị cô gái này làm hỏng. Cảm giác tức giận tràn ngập khắp người anh, khiến cho anh có cảm giác muốn giết người.
"Nham, không phải là em cố ý đâu, em thực không cố ý mà". Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, lắc đầu liên tục. Lớp trang điểm tinh tế của cô cũng bị ánh mắt anh làm cho trở lên hỗn loạn, không thể nhìn ra người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ tối qua. Chỉ có thể dùng một chữ " xấu" để hình dung về cô lúc này. Thần sắc của anh khiến cô rất sợ. Cô thực hối hận vì đã đến đây. Cũng chỉ là một bữa sáng thôi mà. Nếu biết trước thế này, cô nhất định sẽ không động tới, thậm chí còn tránh càng xa càng tốt.
"Cút." Anh quát lớn. Cánh tay đột ngột giơ lên, nhìn gương mặt lòe loẹt của cô, chợt nhớ tới tối qua đã cùng người đàn bà này lên giường thật khiến cho anh có cảm giác buồn nôn.