“Áo Khắc Nhân, nợ cũ năm đó không phải sớm đã tính toán rõ ràng rồi sao, ngươi cần gì còn không theo mà buông tha?”
Một thanh âm hùng hậu truyền đến, làm cho Phó Hào ấn tượng thập phần không sai biệt lắm -chính là La Văn.
Nghe được thanh âm La Văn, Phó Hào sắc mặt nháy mắt trở nên có chút phức tạp. tiếp theo xoay người lại, hướng đám người ở bên trong chen đẩy đi vào.
Tuy rằng, Phó Hào luôn luôn rất không thích phiền toái, chính bản thân gây ra phiền toái cũng không tính là nhỏ, nhưng La Văn dù sao cũng được tính là một trong số cực nhỏ bằng hữu của hắn, lúc này gặp phiền toái, Phó Hào vô luận như thế nào cũng không thể lựa chọn bàng quan.
Lực Thần Quyết đề thăng, làm cho Phó Hào hiện tại so với trước muốn cường đại hơn rất nhiều, dưới tình huống không sử dụng đấu khí, người khác sao có thể cùng hắn đối kháng được, lại cơ hồ chẳng cần phí chút khí lực gì. Phó Hào liền chen đẩy tiến về phía trước.
Hoàn hảo, Cáp Mỗ Lôi Đặc lá gan luôn luôn nhỏ, đối với nhiều người như thế cùng với cảnh tượng đánh nhau lại là e ngại dị thường, mặc dù không có sợ tới mức xoay người bỏ chạy, nhưng cũng không muốn đi vào, chỉ ở lại bên ngoài cùng một đám hài đồng chơi đùa.
Nói cách khác, dựa vào cái tên thân thể béo ụt ịt kia, không biết là phải xô đẩy bao nhiều người mới đi vào được.
Phó Hào vừa đi vào bên trong, quả nhiên là La Văn cùng với Mạt Đặc đang đứng ở nơi đó, bất quá Ai Lợi nhưng lại không thấy ở đây, chẳng biết đi nơi nào rồi.
Mà đứng đối diện với hai người là năm người mặc quần áo hoa lệ, người cầm đầu ước chừng 30 tuổi, đôi lông mày chữ bát ((八) cùng với ánh mắt cá chết, thoạt nhìn thập phần xấu xí, đúng là từ trong miệng La Văn phát ra – Áo Khắc Nhân.
Phó Hào cũng không vội vã chào hỏi La Văn, ngược lại đi đến sau lưng đám người La Văn dừng lại, tạm thời đánh giá thực lực đoàn người Áo Khắc Nhân.
Ánh mắt đảo từ trên xuống dưới, Phó Hào tạm thoáng yên lòng.
Trong năm người này chỉ có một người đứng trước Áo Khắc Nhân trên người mang huy hiệu ngân tinh bốn sao, như vậy đã tiến vào cảnh giới đấu sĩ cấp bốn, mà bốn người còn lại là hai người cấp ba đấu sĩ, còn lại là nhị cấp đấu sĩ.
Nhìn chung, thực lực thoạt nhìn cũng không xem là rất mạnh.
Nhưng mà bọn họ cùng ở một chỗ với nhau, hai người La Văn lại rất rõ ràng là thấp kém hơn nhiều, bất quá chỉ là hai vị nhị cấp đấu sĩ mà thôi.
“Hừ! La Văn, năm đó bút nợ cũ kia cũng không cần đề cập tới, nhưng mà mấy hôm trước ngươi đả thương thủ hạ của ta thì nói như thế nào đây? Chuyện này, ngươi ít nhất cũng phải cấp cho ta một cái công đạo chứ!” Áo Khắc Nhân trên mặt bởi vì phẫn nộ, mà bộ mặt vốn xấu xí có chút dữ tợn hơn.
Bất quá, tựa hồ bởi vì do vị đệ đệ nào đó của La Văn, mặc dù thực lực xa xa vượt qua đối phương, cũng bày ra bộ dáng giương cung bạt kiếm, nhưng mà Áo Khắc Nhân không có lập tức động thủ.
Nghe xong lời nói của Áo Khắc Nhân, La Văn trên mặt hốt nhiên hiện lên một tia thần sắc giận dữ, trầm giọng quát: “Áo Khắc Nhân, chuyện tình mấy ngày hôm trước, chỉ sợ ngươi so với ai khác cũng đều rất rõ ràng, ta không có tìm ngươi thanh toán đã đả thương Ai Lợi, ngươi không ngờ ở trong này lại mắng ta? Bất quá, chỉ là mấy chục khỏa tinh hạch mà thôi, về phần thủ hạ của ngươi cho là ta xuất thủ độc ác sao?”
Nghe đến đó, Phó Hào nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Ai Lợi không có xuất hiện ở nơi này, nguyên lai hắn đã bị Áo Khắc Nhân đả thương.
“Không sai, Ai Lợi bị thương đích xác là ở trong tay ta, nhưng về phần ngươi đã đem ba thủ hạ của ta toàn bộ phế đi? Ai Lợi chỉ là bị thương mà thôi, nhưng thủ hạ của ta lại hoàn toàn biến thành phế nhân, ngươi xuất thủ cũng quá độc ác đi!” Áo Khắc Nhân nhích lên hai hàng long mày chữ bát (八), vẫn như trước cả giận nói.
“Vậy ngươi muốn thế nào? Cứ nói ra thẳng ra!” La Văn tựa hồ mất đi tính nhẫn nại, trầm giọng quát.
Lại cau đôi lông mày hình chữ bát (八), Áo Khắc Nhân xoay người nhìn thoáng qua chung quanh, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Nể mặt đệ đệ của ngươi, chuyện này ta cũng không muốn ồn ào cho lắm, như vậy đi, ba mươi khỏa tinh hạch cấp một, mọi việc sau đó xóa bỏ hết thảy, ngươi xem thế nào!”
“Ba ngươi khỏa tinh hạch! Ngươi muốn cướt đoạt chắc!” La Văn nhất thời giận dữ, tiếp theo trong tay xuất hiện thanh cự kiếm, tức giận quát: “Ngươi đã không có chút thành ý nào, hay là động thủ đi! Yên tâm, ta La Văn hôm nay ở tại nơi này, có thể tính là ta bị thương ở trong tay ngươi, cũng vì tài nghệ không bằng ngươi, đệ đệ của ta tuyệt đối không tìm ngươi phiền toái!”
Tựa hồ sớm chờ đợi La Văn nói ra câu này, Áo Khắc Nhân trong ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, phát ra một tiếng cười quái dị: “Một khi đã như vậy, vậy để ta nhìn thực lực mấy năm nay của ngươi có hay không tiến bộ ha!”
Nói xong, Áo Khắc Nhân cũng không nói lời vô nghĩa, thân hình đột nhiên vừa động, tiếp theo trên tay cũng đã xuất hiện thanh cự kiếm mang theo một tiếng xé gió mãnh liệt, hướng La Văn hung hăng chém xuống.
Một tiếng gầm rú từ trong miệng La Văn phát ra, mặc dù biết rõ mình và Áo Khắc Nhân giai vị chênh lệch, nhưng vẫn không có điểm sợ hãi, cự kiếm nổi lên đấu khí quang hoa, hung hăng cùng cự kiếm của Áo Khắc Nhân va chạm cùng nhau.
Một thanh âm giao kích vang lên thanh thúy, La Văn phát ra một tiếng kêu rên, cùng lúc thân hình đạp đạp lùi về phía sau rất nhanh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, hiển nhiên nội phủ đã bị chấn động không nhẹ.
Mà Áo Khắc Nhân căn bản chẳng ảnh hưởng tẹo nào, thân hình tạm dừng xuống, lắc đầu cười quái dị, nói: “La Văn ơi là La Văn, không phải ta nói ngươi, ngươi tiến cảnh thật sự là quá chậm đi, nếu ngươi có thể vượt qua một phần mười của đệ đệ ngươi, chỉ sợ cũng không trở thành đến mức lưu lạc cho đến ngày hôm nay!”
Dừng lại một chút, Áo Khắc Nhân trên mặt hốt nhiên hiện lên một tia tàn khốc, nhẹ giọng quát: “Bất quá, ngươi đã lựa chọn động thủ, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải cho ngươi một tí giáo huấn, vừa rồi bất quá ta chỉ dùng năm phần đấu khí, lần này đón lấy công kích tám phần công kích đi ha, nếu ngươi còn có thể đứng thẳng được, như vậy sự tình trước kia hoàn toàn xóa bỏ!”
Nói xong, Áo Khắc Nhân thân hình lại vừa động, trên tay cự kiếm quang hoa mạnh mẽ tăng lên vài phần, mang theo một cỗ hơi thởi cường đại hướng La Văn đánh xuống.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ trên thanh kiếm kia, La Văn sắc mặt lại trắng bệch thêm mấy phần.
Một kích vừa rồi của Áo Khắc Nhân, bất quá là đấu khí tầng thứ năm, La Văn biết tuyệt đối không phải hư ngôn, bởi vì chính mình ngay cả tiếp đón đấu khí dưới tầng năm còn không nổi, bát tầng đấu khí cơ bản chắc chắn không cần suy nghĩ, từ Áo Khắc Nhân mà tính toán, rõ ràng hôm nay muốn đánh trọng thương chính mình.
“Mẹ nó! Đem lão tử bài trí sao!”
Nhưng đúng lúc này, ở bên cạnh động nhiên vang lên một thanh âm nóng nảy, tiếp theo đó là hàn quang cự phủ (búa) đón nhận cự kiếm của Áo Khắc Nhân, đúng là cái tên Mạt Đặc.
Một tia thần sắc khinh thường từ trong ánh mắt cá chết của Áo Khắc Nhân hiên lên, căn bản ngay cả nhìn cũng đều lười nhìn Mạt Đặc, cự kiếm đột nhiên run lên, một thanh âm muộn hưởng qua đi, đã đem Mạt Đặc đánh hộc máu bay đi.
Tính tình nóng nảy của gã thấp lùn quả, thực đáng thương a, Phó Hào nhìn thấy hắn hai lần, mà cả hai lần đều là đánh nhau, cơ hồ đều có cùng một cái kết cục, thực lực chênh lệch thật sự quá mức rõ ràng.
Một chiêu đánh bay Mạt Đặc, Áo Khắc Nhân động tác lại không có chút đình trệ, thậm chí ngay cả uy lực đều không một điểm yếu đi, mang theo hàn ý lạnh thấu xương hướng trên người La Văn hạ xuống.
Sắc mặt phẫn nộ cùng với không cam lòng từ trong mắt La Văn hiện lên, lúc này hắn chẳng có cái biện pháp gì, chỉ có thể cắn răng một cái, lại huy kiếm đón nhận.
Đúng lúc này, sau lưng La Văn Phó Hào rốt cục cũng lắc mình đi ra, trên tay giới chỉ mỏng manh quang mang chợt lóe, hình thành một thanh trường thương, tiếp theo Lực Thần Quyết lực lượng điên cuồng dâng lên, mang theo một tiếng xé gió bạo liệt phát sau mà đến trước, đón nhận cự kiếm của Áo Khắc Nhân!
Đinh, đang!
Tiếng giao kích chói tai chấn đắc màng nhĩ của mọi người chung quanh, một cỗ cuồng bạo kình khí lúc va chạm hướng bốn phía tản mát ra, đánh sâu vào những gã thực lực hơi yếu, làm cho người ta hướng phía sau lui bước.
Áo Khắc Nhân sắc mặt đột nhiên trắng một mảnh, thân hình đột nhiên chấn động lớn, đồng thời hướng phía sau lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, ánh mắt cá chết lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc không sai biệt lắm.
Phó Hào đồng dạng cũng lùi vài bước, hoạt động một chút cánh tay, hướng La Văn cười ngây ngô nói: “La Văn đại ca, chúng ta lại gặp mặt a!”
Tuy rằng miệng là tiếp đón La Văn, Phó Hào dư quang lại như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Áo Khắc Nhân, không dám có chút buông lỏng.
Áo Khắc Nhân đấu khí quả nhiên cường đại, mặc dù Lực Thần Quyết của Phó Hào toàn bộ đã đưa ra, cũng bất quá khó khăn lắm mới có thể ngăn cản một kích bát tầng đấu khí mà thôi, hơn nữa, đây là dụng trường thương là loại binh khí nặng.
Đương nhiên, bởi vì binh khí chưa quen thuộc chính là nguyên nhân kim sắc năng lượng Lực Thần Quyết không thể quán nhập vào bên trong, nói cách khác, uy lực không chỉ là có như thế mà thôi.
Về phần vì sao bỏ qua không sử dụng sài đao, mà là đi dụng trường thương chưa quen thuộc, Phó Hào thực sự không phải là không có lý do.
Cùng lúc, mình với Áo Khắc Nhân không có chút nào cừu hận, mà đao pháp lại là tất sát chi đao, một khi xuất đao phải là chém giết mới thôi, muốn nương tay đều không có khả năng.
Thứ hai, Áo Khắc Nhân này thật cũng không phải muốn giết chết La Văn, cứ như vậy, Phó Hào chỉ là xuất thủ cứu hạ La Văn mà thôi, không tất yếu đi biến thành sinh tử chi chiến.
Bất quá, lần xuất này Phó Hào cũng thu hoạch rất nhiều, điểm trọng yếu nhất là, Phó Hào rốt cục có thể đại khái phỏng đoán được, lực lượng đối kháng cùng đấu khí có hiệu quả.
Lực ngàn cân hoàn toàn có thể kháng trụ bát tầng đấu khí của tứ cấp đấu sĩ, dựa theo đạo lý này mà nói, Phó Hào hiện tại sỡ hữu lực lượng và cùng sử dụng binh khí giống nhau, đã hoàn toàn có thể cùng đấu khí cấp ba đấu sĩ chống lại!
Nếu cùng thêm đao pháp và Khống Đao Thuật, Phó Hào thực lực đã vượt xa xa cấp ba đấu sĩ, hẳn là cùng tức cấp đấu sĩ tương xứng!
Sau khi hướng về phía La Văn đang ngây người sửng sốt bắt chuyện, Phó Hào ánh mắt chuyển hướng sang Áo Khắc Nhân, trên khuôn mặt ngây ngô, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ dùng một nửa lực lượng!”
Câu này rõ ràng cho thấy, Phó Hào nhái lại câu nói đầy trào phúng của Áo Khắc Nhân, lại làm cho Áo Khắc Nhân sắc mặt đột nhiên biến đổi, cũng không có hoài nghi lời nói của Phó Hào đích thực giả, hơn nữa trên thân thương vừa rồi mang theo một lực lượng cường đại, làm cho Áo Khắc Nhân hiện song chưởng không ngừng run nhè nhẹ, nếu không phải vì mặt mũi, hiện giờ cơ hồ ngay cả cự kiếm cũng cầm không đậu.
Đánh giá tỉ mĩ Phó Hào một phen, Áo Khắc Nhân giống như là nhớ ra cái gì đó, tiếp theo sắc mặt đột nhiên biến đổi, nở nụ cười nói: “Chậc chậc! La Văn, tiểu huynh đệ này của ngươi thực lực không tệ a, nhất định là đệ đệ của ngươi phái tới! Thôi thôi, một khi đã như vậy, hôm nay chỉ tới đây thôi, gặp lại sau a!”
Nói xong, cũng không chừng chờ, phất phất mang theo thủ hạ là bốn người nháy mắt rời đi.
Chứng kiến Áo Khắc Nhân nói đi là đi, La Văn nhè nhẹ thở ra một hơi, thân mình một trận lay động, miễn cưỡng mới đứng vững, hướng về Phó Hào cười nói: “Phó Hào huynh đệ, hôm nay cám ơn ngươi nha, ngươi như thế chạy tới nơi đây vậy?”
Nhìn người xung quanh xem náo nhiệt cũng đã thối lui, Phó Hào nâng Mạt Đặc lên, đối La Văn cũng không có cái gì giấu diếm, cười nói: “Ta muốn đi Thiên Vương Cốc!”
“Thiên Vương Cốc? Ngươi cũng muốn đi Thiên Vương Cốc?” La Văn bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó thấp giọng nói: “Chẳng lẽ, Phó Hào huynh đệ cũng đã biết bảo tàng tin tức rồi sao?”
Bảo tàng? Cái gì bảo tàng? Phó Hào nhất thời ngây ngẩn cả người …