Về ý định trong lòng Phó Hào, với chỉ số thông minh cực kỳ hữu hạn của mình, hiển nhiên tên gia hỏa Cáp Mỗ Lôi Đặc không được minh bạch cho lắm. Lúc này chỉ cố gắng làm theo mệnh lệnh mà chủ nhân vĩ đại của nó đã bảo, lắc lư cái mông to bè không ngừng hì hục húc đầu vào cấm chế phía trước.
Cấm chế này thuộc loại bình thường hay hoàn mỹ, Phó Hào và Ngõa Cách đều không rõ ràng mấy, nhưng đều có thể xác định, Cáp Mỗ Lôi Đặc hiện tại tuy rằng có được kỹ năng đầy biến thái có thể bài trừ cấm chế, nhưng phá giải trên thực tế so với lúc ban đầu tưởng tượng không hề dễ dàng như vậy!
Khiến Phó Hào buồn bực là, chẳng biết tại Cáp Mỗ Lôi Đặc quả thật ngu ngốc hay vì nguyên nhân nào khác mà tên gia hỏa này tuy đã sở hữu được kỹ năng phá cấm hi hữu, nhưng đến bây giờ cũng chưa biết dùng thế nào. Chỉ có thể theo cách đơn giản và thô lỗ nhất là không ngừng húc đầu vào cấm chế với hy vọng có thể đem nó phá vỡ ra.
Mà cái cấm chế này cũng cổ quái vô cùng, tuy bị Cáp Mỗ Lôi Đặc húc thủng rất dễ dàng, nhưng mỗi lần như thế, chỉ cần cái đầu nó lui ra thì cấm chế sẽ chậm rãi phục hồi lại như cũ không chút thương tổn, xem ra nó còn có công năng tự chữa trị bổ sung rồi!
Cứ như vậy, trừ Cáp Mỗ Lôi Đặc có thể đưa đầu nó tiến vào thoải mái thì những người khác căn bản chỉ biết đứng nhìn.
Đương nhiên, nếu vẻn vẹn như vậy, Phó Hào cũng chẳng trách móc gì được, bởi dù sao kỹ năng biến dị của Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng vừa mới phát hiện ra, không phát huy được uy lực như trong truyền thuyết, chỉ là chuyện bình thường. Điều khiến Phó Hào không thể tiếp thu nổi chính là cái thân hình béo ị của nó, ngoại trừ việc đem được cái đầu chui ra chui vào thì thân thể nó làm kiểu gì cũng không sao lọt hết được!
Nói cách khác, tên thằn lằn bụng phệ đột nhiên có được kỹ năng biến thái phá giải cấm chế này, hiện tại chỉ có thể làm một tên lính trinh sát, chui đầu vào xem phong cảnh bên trong, sau đó rút ra kể cho mọi người một lần, chỉ có thể nhìn, muốn sờ cũng khóc mà chịu thôi!
......
Cứ tiến thoái lưỡng nan như vậy gần nửa canh giờ, cục diện vẫn không có chút nào khởi sắc khiến cho Phó Hào sốt ruột mà bắt đầu lo lắng. Dựa theo thời gian và tốc độ của Lôi Điểu, An Kì bây giờ hẳn đã cùng những tên Thần Điện khác tụ hợp lại rồi. Mà với tính cách của Thần Điện, nếu đã biết được nơi này phát sinh đại sự khẳng định sẽ tiến hành truy sát quy mô lớn mới chịu.
Mà thực lực của Phó Hào hiện tại, ở đây giờ chỉ cần một con Lôi Điểu chạy đến hắn cũng đánh không lại chứ đừng nói đến những ma thú khác. Cho nên Phó Hào đã không còn bao nhiêu thời gian. Hoặc là bỏ chạy thật nhanh, buông tha cái cấm chế này mà đi tìm một địa phương an toàn ẩn tránh bọn người Thần Điện, hoặc là cố nghĩ cho ra biện pháp phá giải cấm chế cho bằng được!
Nếu không phải phát hiện Cáp Mỗ Lôi Đặc để lộ ra kỹ năng biến thái như vậy, Phó Hào khẳng định đã không chút do dự mà lựa chọn phương án thứ nhất. Bởi bảo tàng cố nhiên trọng yếu, nhưng còn mạng mới có thể hưởng, cho nên Phó Hào vẫn sẽ chọn an toàn cho cái mạng nhỏ của mình!
Nhưng khi phát hiện Cáp Mỗ Lôi Đặc có thể phá giải cấm chế, sự tò mò đã tràn ngập trong tâm trí của hắn. Bảo tàng có cấm chế tồn tại tuyệt đối sẽ cất giấu thứ tốt, điểm này có lẽ không cần thêm lý do gì để giải thích. Nên, hiện tại trong tình huống biết rõ khả năng Cáp Mỗ Lôi Đặc phá giải cấm chế không cao, nhưng Phó Hào vẫn như cũ có chút tiếc nuối không nỡ rời đi. Cũng khó trách hắn, bởi hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, đối với những bảo tàng thần bí trong truyền thuyết đều có chút tò mò cùng dục vọng thầm kín.
Lại băn khoăn do dự hơn mười khắc nữa mà vẫn thấy Cáp Mỗ Lôi Đặc như trước không có tiến triển gì thêm, Phó Hào đành cắn răng hạ quyết tâm tạm thời bỏ đi trước. Dù sao mình không có cách tiến vào thì đám người Thần Điện cũng chưa chắc có thể phá vỡ cấm chế này, đợi sau có cơ hội trở lại tìm tòi cũng không phải là không thể mà!
“A? Có điểm không đúng! Phó Hào huynh đệ, ngươi tới nhìn xem!”
Ngay tại lúc Phó Hào vừa định lên tiếng gọi mọi người rời đi, thì Ngõa Cách vẫn đang đứng bên cạnh chăm chú đầy vẻ hứng thú bừng bừng nhìn Cáp Mỗ Lôi Đặc biểu diễn bỗng nhiên la lên đầy kinh ngạc. Phó Hào sửng sốt, lời nói vừa trên đầu lưỡi liền lập tức nuốt xuống rồi chạy tới bên Ngõa Cách, theo hướng ánh mắt của hắn mà nhìn tới chỗ Cáp Mỗ Lôi Đặc đang hùng hục húc vào cấm chế.
Vừa rồi vì đang mãi suy tính thiệt hơn của tình hình nơi này, Phó Hào cũng không có tập trung quan sát, nhưng bây giờ vừa chú tâm nhìn, nét mặt hắn liền có chút thay đổi. Chỉ thấy tại nơi Cáp Mỗ Lôi Đặc húc vào tuy cấm chế vẫn còn tồn tại nhưng so với lúc ban đầu rõ ràng đã có chuyển biến. Vốn là một cái cấm chế vô hình, vì Cáp Mỗ Lôi Đặc không ngừng va chạm và dù cấm chế kia vẫn không ngừng chữa trị, thì hiện tại nó đã bắt đầu lóe lên những ánh hào quang.
Tuy rất mỏng manh, nhưng mắt thường hoàn toàn có thể thấy được. Còn những chỗ khác xung quanh cấm chế vẫn vô hình, rõ ràng có thể hiểu, chỗ cấm chế mà Cáp Mỗ Lôi Đặc không ngừng va chạm đã bắt đầu trở nên mỏng đi.
Chẳng lẽ năng lượng cấm chế theo thời gian nhất định cũng bị tiêu hao? Cũng cần phải có thời gian để bổ sung?
Phó Hào giật mình, càng lúc càng cảm thấy phán đoán này rất có khả năng chính xác. Tuy hắn không có kiến thức gì về cấm chế nhưng vẫn suy nghĩ được, vô luận là loại cấm chế nào đều giống nhau ở chỗ chúng có năng lượng để duy trì, mà năng lượng này chỉ cần bị tiêu hao đến cực hạn liền có thể mở ra, cho dù là loại cấm chế đặc biệt tự sửa chữa bổ sung cũng đều như vậy không khác mấy.
Chỉ cần đạt tới cực điểm, như vậy có thể nói dù cấm chế không hoàn toàn bị phá giải thì ít nhất cũng sẽ xuất hiện một lổ hỗng. Tuy Phó Hào chỉ phán đoán vậy nhưng sự tình phát sinh kế tiếp đã rất nhanh chứng minh phán đoán của hắn là rất chuẩn xác.
Va chạm thêm mấy chục lần, Cáp Mỗ Lôi Đặc liền kêu lên một tiếng hoan hỉ, sau đó bỗng nhiên thân thể mập mạp của nó bất ngờ tiêu thất trước mặt mọi người. Mà cùng lúc, chỉ thấy trên cấm chế chỗ mà Cáp Mỗ Lôi Đặc húc, đã xuất hiện một tầng quang mang cực kỳ mỏng manh, bởi xung quanh chỗ đó là cấm chế vô hình, khiến tầng hào quang nổi bật lên, không ngờ lại hình thành một cái động khẩu.
Phó Hào trong lòng nhất thời vui mừng như điên, cũng không kịp nói chuyện đã một tay kéo Ngõa Cách, một tay chụp lấy Tầm Bảo thử lập tức chạy nhanh tới cái động khẩu kia.
Phốc!
Một tiếng vang rất nhỏ phát ra, Phó Hào chỉ cảm thấy thân mình giống như xuyên qua một tấm ván ép mỏng manh, chỉ một chút cản trở nhưng nháy mắt biến mất, rồi trước mắt hắn đã xuất hiện một không gian quái dị tràn ngập màu đỏ. Mà đằng trước hắn không xa Cáp Mỗ Lôi Đặc đang mở to mắt nhìn xung quanh, hiển nhiên đối với nơi này nó phi thường hiếu kỳ!
Ngay khi đám người Phó Hào tiến vào, cấm chế bỗng nhiên lại bắt đầu biến hóa. Nguyên chỗ cái động khẩu hào quang không ngừng lấp lóe đó, từng luồng từng luồng nguyên tố đột ngột tuôn ra, khiến nó chớp chớp lên rồi một lần nữa biến mất vô tung vô tích.
Mà cũng ngay sau thời điểm bọn Phó Hào tiến vào cấm chế chừng mười mấy phút, một đoàn người trường bào trắng toát, mang theo gần mười ma sủng hộc tốc chạy tới nơi này. Phó Hào đoán không có sai, dưới sự dẫn đầu của An Kì, đám người Thần Điện rốt cục đã kéo tới. Xui xẻo là bọn chúng vẫn chậm một bước! Cấm chế đã hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, mà đám Phó Hào cũng sớm lặn mất tăm nào thấy bóng dáng ở đâu.
......
“Chủ nhân vĩ đại a, không hiểu sao ta cảm giác nơi này thật quái dị đó, hay là... Hay là chúng ta đi ra ngoài nha!” Nhìn xung quanh, lọt vào trong mắt nó đâu đâu cũng là một mảnh thế giới tràn ngập màu đỏ, khiến Cáp Mỗ Lôi Đặc thật sự có chút e ngại sợ sệt, rụt cái cổ ngắn ngủn lại mà lí nhí thốt lên.
Không thèm để ý phản ứng của tên gia hỏa kia, ánh mắt Phó Hào vẫn không ngừng quét nhìn bốn phía.
Không gian trong cấm chế này cùng với Thiên Vương cốc quả khác nhau rất nhiều, màu sắc thôi thì không có gì đáng nói, chủ yếu không gian trước mặt thoạt nhìn thật lớn có vẻ giống như không có giới hạn. Địa hình lại khá bằng phẳng, chỉ mơ hồ tản ra một loại khí tức quái dị khiến người cảm thấy thập phần không thoải mái. Giống nhau duy nhất chính là nơi này và Thiên Vương cốc đều tồn tại loại cấm chế làm cho Đấu khí bị tiêu tán đi.
Thở ra một hơi thật sâu, Phó Hào áp chế cảm giác bức bối trong lòng, ánh mắt lại nhìn về Tầm Bảo thử. Tuy đã thành công tiến nhập vào không gian bên trong cấm chế, nhưng đối với cái gọi là bảo tàng ở đâu thì Phó Hào căn bản vẫn là người đui đi trong bóng tối!
Vốn hắn lúc đầu còn tưởng rằng không gian trong cấm chế này chẳng qua là một cái địa phương rất nhỏ, tìm kiếm đơn giản một chút là thấy nhưng sự thật trước mắt lại rõ ràng không phải như vậy. Mà với tình huống hiện tại chỉ có thể dựa vào tiểu tử Tầm Bảo thử thần kỳ kia mà thôi.
Tiểu Tầm Bảo thử tuy không giống như Cáp Mỗ Lôi Đặc có thể mở miệng nói chuyện, nhưng cũng có chút cảm giác thông linh, thấy ánh mắt của Phó Hào nhìn nó liền trong nháy mắt đã hiểu được hắn có ý tứ gì. Chỉ là tên tiểu tử kia vẫn không giống như Phó Hào nghĩ, sẽ bắt đầu trình diễn điệu vũ tầm bảo quái dị, mà ngược lại đặt mông ngồi bệt xuống đất, cái móng vuốt nhỏ xíu liên tục vỗ vỗ vào bụng, miệng không ngừng lít nhít những âm thâm hít hà hít hà đầy quái đản !
Nhìn thấy bộ dáng của tiểu gia hỏa này, Phó Hào nhất thời sửng sốt, không rõ là nó muốn gì. May mà còn có Cáp Mỗ Lôi Đặc đứng ra chịu trách nhiệm phiên dịch, thấy vậy lập tức kêu lớn: “Chủ nhân vĩ đại à, tiểu gia hỏa khốn kiếp này nó dám uy hiếp ngài, nó nói nếu ngài không cho nó rượu Rum để uống, nó sẽ không đi tìm bảo tàng! Ngài cứ đợi chút, chờ tiểu nhân tới hảo hảo giáo huấn cho nó một trận nga!” Vừa nói xong, Cáp Mỗ Lôi Đặc đã ngúng ngoảy cái thân thể béo ụch ịch tỏ vẻ như muốn đi bắt Tầm Bảo thử. Tựa hồ vì ở cùng Cáp Mỗ Lôi Đặc một thời gian đủ lâu, nên Tầm Bảo thử chỉ cần liếc qua biểu tình của nó đã biết Cáp Mỗ Lôi Đặc muốn làm gì mình, thân mình rất nhanh hóa thành một tia bạch quang nhào tới bám vào tay Phó Hào.
Sau đó tiểu tử kia bày ra một bộ mặt đau khổ đáng thương hại, tiểu móng vuốt không ngừng ngọ ngoạy nắm chặt, bộ dáng đầy vẻ khẩn cầu!
Nhìn thấy tiểu gia hỏa này như thế, Phó Hào chợt có cái cảm giác vừa tức giận lại vừa buồn cười, ngăn Cáp Mỗ Lôi Đặc đang xông lại định hành hung, rồi tiếp theo từ trong giới chỉ lấy ra hai vò rượu Rum, một ném cho Ngõa Cách, còn một cầm trên tay. Ngẫm nghĩ một chút, lại sợ tiểu tử kia uống rượu quá đã rồi say bí tỉ không chịu làm việc thì nguy, Phó Hào bèn lấy ra một cái vò rượu không chiết vào đó một nửa, rồi mới đem Tầm Bảo thử thả vào.
Tựa hồ cảm giác được động tác Phó Hào như coi thường tửu lượng của mình một cách trắng trợn, Tầm Bảo thử có chút bất mãn quơ quơ móng nhỏ, âm thanh chit chit kì quặc lại vang lên không ngớt. Có điều rất nhanh nó đã bị mùi rượu hấp dẫn, liền vùng vẫy hò hét ở trong bình rượu một cách cực kỳ khoái chí!
Sự thật chứng minh, quyết định lần này của Phó Hào là hoàn toàn chính xác, tiểu gia hỏa kia từ trong bình rượu bò ra tuy rằng có vài phần ngây ngất men say, nhưng còn chưa tới mức nằm ỳ ra không thể cử động.
Uống rượu xong, Tầm bảo thử tỏ vẻ cho Phó Hào thấy là nó rất mỹ mãn vừa ý, mới hướng về phía hắn chit chit vài tiếng, rồi nhảy xuống mặt đất bắt đầu biễu diễn một màn vũ đạo quái dị đặc trưng...