Từ trên người Tầm Bảo thử phát tán ra hào quang màu bạc thập phần chói mắt và có vẻ nổi bật lên trong cái không gian tràn ngập một màu đỏ quái dị này, khiến cho Phó Hào có tràn ngập chờ mong nhưng đồng thời trong lòng cũng sinh ra một tia nghi hoặc.
Theo đạo lý mà nói vô luận là Cáp Mỗ Lôi Đặc với cái sừng sắc tía trên đầu, hay Tầm Bảo thử đang sử dụng kỹ năng tầm bảo, thì ở đây hẳn là phải có năng lượng tồn tại mới đúng. Nhưng nơi này vốn có cấm chế quái dị phong ấn năng lượng, như thế vì cái gì mà chúng nó lại không chịu ảnh hưởng gì? Cả cấm chế trong Thiên Vương cốc nữa, cấm chế này kì thật cũng là một loại tồn tại cần có năng lượng duy trì, vì sao nó lại không bị tán đi?
Phó Hào không rõ ràng lắm, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy được, Thiên Vương cốc tuyệt đối không đơn giản như những lời đồn đại bên ngoài. Khẳng định còn có điều bí ẩn nào đó mà hiện tại nhân loại không thể nắm giữ. Nhưng hiển nhiên, Phó Hào sẽ không lãng phí thời gian cho chuyện này, vì với hắn nào có quan hệ gì, mà chỉ cần biết tình huống hiện tại ít nhất đối với Phó Hào vẫn rất có lợi.
Có một con Tầm Bảo thử tìm kiếm bảo vật lại thêm Cáp Mỗ Lôi Đặc có thể phá giải cấm chế, Phó Hào đã có thể lớn tiếng mà đại ngôn được rồi! Tại Thiên vương cốc chỉ cần có bảo tàng thì người có thể thuận lợi tìm được và chiếm giữ không có ai so với hắn có khả năng thành công cao hơn nữa! Đương nhiên, đó chỉ là giả thiết tình huống mà Phó Hào có thể đi khắp nơi trong Thiên Vương cốc. Dù sao, Thiên Vương cốc diện tích thật sự quá lớn, đừng nói hai tháng, cho dù là hai năm, cũng không chắc có thể đi hết toàn bộ một lần. Huống chi Thiên Vương cốc không biết còn tồn tại ít nhiều bao nhiêu không gian cấm chế, làm sao dễ dàng tìm kiếm như vậy?
Bởi vì đang ở trong không gian cấm chế nên Phó Hào không thể phân biệt phương hướng chính xác. Hắn chỉ việc mặc kệ tất cả, mà thong dong từ từ đi theo phía sau Tầm Bảo thử. Nhưng dường như trong không gian cấm chế này, có cái gì đó quấy nhiễu ảnh hưởng đến tầm bảo thử, nên tiểu tử kia cũng không dễ dàng như lần đầu tiên tìm được Bát cấp Hồn khí nữa, chẳng những không ngừng múa lên các vũ đạo tầm bảo thì cơ hồ không có chút nghỉ ngơi, thậm chí phương hướng cũng liên tiếp biến hóa ba hồi đông ba hồi tây đến rối loạn!
Cứ như vậy, tốc độ đoàn người tự nhiên chậm lại.
Dù như thế, Phó Hào trong lòng cũng không nhiều lo lắng lắm, mà ngược lại, càng thêm chờ mong. Bởi vì dựa theo lẽ thường, không gian cấm chế càng phức tạp, như vậy bảo tàng tuyệt đối có giá trị càng cao, tin chắc là không có bất cứ người nào dư thời gian, rảnh rỗi đến mức chỉ để giấu một cái Bát cấp Hồn khí trong cấm chế không gian phức tạp như thế này.
Phạm vi không gian cấm chế to lớn vượt xa trí tưởng tượng của Phó hào và Ngõa Cách, đoàn người do Tầm Bảo thử dẫn đầu đi ước chừng gần một giờ thì cảnh sắc trước mắt mới bắt đầu có chút biến hóa nho nhỏ. Màu đỏ trên bầu trời càng lúc càng thêm nồng đậm, mơ hồ có những luồng hơi cực nóng phả vào mặt, thậm chí mặt đất dưới chân cũng bắt đầu có chút hơi ấm lên.
Ngay tại lúc Phó Hào đang hoài nghi, mình có phải đã đến một cái lò thiêu cực đại của thiên nhiên hay không, thì trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng làm cho người ta cảm thấy đột ngột mà phải hít sâu một hơi lạnh.
Phía trước đám người Phó Hào không xa, mặt đất đột nhiên biến mất tiêu, thay vào lại là một cái vực sâu thẳm khổng lồ!
Mà lúc bọn Phó Hào đi đến gần, thì những luồng hơi thô nóng càng phát ra dày đặc, đồng thời cũng khiến bọn hắn hiểu được vì sao trong không gian cấm chế này tràn ngập màu đỏ và vì sao lại vô cùng nóng bức!
Bởi vì dưới đáy vực sâu, đập vào trong mắt bọn họ là một dòng sông nham thạch nóng chảy đang quay cuồng nổi sóng, nhiệt khí không ngừng từ nham thạch nóng chảy phun hừng hực lên phía trên. Tuy rằng nham thạch nóng chảy cách mặt đất cũng phải trăm trượng, nhưng nhiệt độ vẫn như cũ không giảm, làm đám người Phó Hào có cảm giác như đang bị thiêu đốt trên lửa hồng thập phần khó chịu.
Cáp Mỗ Lôi Đặc và Tầm Bảo thử còn đỡ một chút, hai tên này dù sao cũng là biến dị ma thú, thân thể và tố chất so với nhân loại thì khác xa. Mà Phó Hào cùng với Ngõa Cách đã bắt đầu túa mồ hôi ra, nhất là Phó Hào, trên người quần áo đều dần ướt đẫm.
Đang khiếp sợ vì sao ở trong cấm chế không gian lại có thể tồn tại địa phương kỳ dị như thế, thì Tầm Bảo thử bỗng nhiên lại lớn tiếng chit chít lủi tới cạnh Phó Hào đang đứng bên cạnh vách đá cách đó không xa, móng vuốt nhỏ xíu không ngừng khoa lên lia lịa! Nghe Cáp Mỗ Lôi Đặc giải thích, Phó Hào hướng ánh mắt tới nơi tiểu gia hỏa kia chỉ thì thấy được một cảnh tượng càng khiến cho người ta phải rung động không thôi!
Đằng xa trên miệng vực nham thạch nóng chảy rộng chừng mấy ngàn trượng, không ngờ lại lơ lửng đong đưa một cái cầu treo bằng dây cáp sắt, thoạt nhìn toàn thân đen thùi
Tuy rằng cấm chế không gian không có chút phong nguyên tố nào tồn tại, nhưng tựa hồ chịu đựng áp súc cực lớn của nhiệt khí phả lên từ nham thạch nóng chảy phía dưới, lại thêm cầu treo bằng dây cáp kia quá dài, nên nó không ngừng đong đưa vắt vẻo trên không trung thăm thẳm, khiến nhìn thôi cũng đã làm cho người can đảm nhất có cảm giác gan mật như muốn lộn nhào lên.
Mà lúc này Tầm Bảo thử đã tới bên huyền nhai nơi Phó Hào đang đứng, hướng về phía cầu treo bằng dây cáp, không ngừng hoa tay múa chân. Trong mắt cuối cùng cũng lộ ra thần sắc hưng phấn vô cùng, chỉ chỉ chỏ chỏ tới sợi cáp treo, mồm liên tục phát ra từng tràng chit chit quái dị!
Đừng nói… cái gọi là bảo tàng lại ở đầu bên kia sợi cáp treo này chứ?
Thấy Tầm Bảo thử múa may như thế, sắc mặt Phó Hào bỗng trở nên có chút khó coi, sự vui mừng hồi hộp ban đầu dần dần xìu xuống! Trước chưa nói vì ánh sáng trong không gian cấm chế không đủ, lại u ám toàn một màu đỏ sậm, khiến hắn căn bản không thể thấy rõ ràng phía bên kia của sợi cáp rốt cuộc là có hình dạng gì. Thì riêng một cái cầu treo bằng dây cáp cũng đủ để người ta cảm thấy những nguy hiểm vô hình đang chờ chực sẵn rồi.
Riêng sợi xích sắt dài đến mấy ngàn trượng, đã vậy còn không ngừng đong đưa lắc lư qua lại, dưới tình huống vậy mà muốn chạy qua, không nghĩ cũng biết khó khăn tuyệt đối cực cao. Huống chi, Phó Hào tuy chưa có đi sờ sợi xích, nhưng chỉ cần dựa vào mặt đất nóng bỏng dưới chân cũng biết, nhiệt độ của nó còn kinh khủng tới mức nào!
Quan trọng hơn là hắn cũng không biết sợi xích làm từ chất liệu gì, đã tồn tại bao lâu rồi? Cũng có thể nó đã tồn tại hàng mấy trăm năm, thậm chí cả mấy ngàn năm! Mà qua thời gian dài như vậy liệu nó có bị ăn mòn hay không, có thể thừa nhận sức nặng được bao nhiêu, thì trời mới biết! Vạn nhất đang đi được nửa đường nó bỗng nhiên đứt đôi, cũng tuyệt đối không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả!
Đơn giản mà nói, cứ nghĩ làm sao mà yên ổn đi qua sợi cáp treo, để đến phía đối diện, lại không biết sẽ có những cạm bẫy gì chờ đón, nguy hiểm thật sự là quá lớn.
Làm sao bây giờ đây?
Nhìn Tầm Bảo thử càng lúc càng hưng phấn, Phó Hào trong lòng đã bắt đầu băn khoăn khôn xiết! Cho dù không cần Cáp Mỗ Lôi Đặc phiên dịch, Phó Hào lúc này cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt Tầm Bảo thử háo hức như thế nào, chắc chắn tại đầu bên kia, tuyệt đối không phải là loại bảo bối tầm thường. Bởi vì Tầm bảo thử khi tìm ra Bát cấp Hồn khí, trên mặt cũng không có biểu hiện gì vui mừng thái quá, mà lúc này lại tỏ vẻ điên cuồng thúc dục, riêng điểm này đã có thể hiểu được rồi.
Hung hăng nuốt khan nước bọt, gã Ngưu đầu nhân Ngõa Cách dù được xưng dũng sĩ nhất nhì tại Ngưu Nhân tộc lúc này cũng trợn tròn ngưu nhãn, khẽ lộ ra một tia sợ hãi. Hiển nhiên đối với sợi cáp treo này, Ngõa Cách cũng cảm giác được những nguy hiểm vô hình thật lớn.
Không gian xung quanh vì phía dưới nham thạch nóng chảy không ngừng quay cuồng, đã bắt đầu càng ngày càng nóng. Phó Hào thậm chí cũng có thể cảm giác rõ rệt quần áo mình vừa mới ướt sũng mồ hôi không lâu thì trong nháy mắt liền bốc hơi sạch sẽ, hóa thành từng đoàn đoàn hơi nước màu trắng rồi biến mất trong phút chốc không thấy đâu nữa...
Con mịa nó! Bất cứ giá nào cũng phải qua!
Phó Hào chửi thầm một tiếng, ánh mắt hiện lên thần thái kiên quyết, chộp lấy Tầm Bảo thử, quay đầu lại hướng về phía Ngõa Cách và Cáp Mỗ Lôi Đặc nói: “Sợi xích này chỉ sợ không thể thừa nhận nổi sức nặng hai người các ngươi, hãy đợi ta ở chỗ này!” Nói xong, không đợi Ngõa Cách cùng với Cáp Mỗ Lôi Đặc kịp phản ứng Phó Hào đã lập tức chạy đi, nhảy lên sơi cáp treo!
Sở dĩ nhảy lên rồi đáp xuống để càng làm tăng thêm sức nặng không phải hắn lỗ mãng mà là cố tình làm vậy! Hắn muốn thử một chút độ rắn chắc của sợi xích này!
Bởi nếu hắn dừng trên sợi xích cách bọn Ngõa Cách cũng chỉ mấy thước thôi, dưới tình huống này dù sợi xích bỗng nhiên đứt ra, thì Phó Hào cũng hoàn toàn có thể bắt lấy một đầu, rất nhanh đã có thể trở lại trên mặt đất. Động tác của hắn quá nhanh, Ngõa Cách vừa định giơ tay chụp hắn lại khuyên bảo không nên mạo hiểm, thì Phó Hào đã đứng trên sợi xích, điều này làm cho gã lại càng thêm bội phục dũng khí của Phó Hào, đồng thời cũng lo lắng ra mặt.
Tựa hồ vận khí của Phó Hào cũng coi như không tồi, sợi xích dù chịu thêm sức nặng mà Phó Hào cố ý gia tăng, vẫn như cũ không có dấu hiệu đứt gãy. Hơn nữa vì sợi xích quả thật rất dài, nên sức nặng của nó cũng tự nhiên cực kỳ kinh người, cuối cùng cũng không có chuyện gì phát sinh quá lớn, ngoài việc chỉ hơi hơi lúc lắc vài cái, rồi lại khôi phục như cũ.
Cảm giác được nhiệt độ dưới chân từ sợi xích truyền đến, Phó Hào trong lòng thoáng nhẹ nhõm, không chút chần chừ để cho Tầm Bảo thử gắt gao bấu chặt lấy tóc của mình, rồi lắc lư hướng tới phía đối diện mà đi.
Sở dĩ hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm mạo hiểm một phen, là vì Phó Hào nhận thấy, mình tân khổ như thế nào mới có thể đi đến được nơi đây, hắn tuyệt đối không thể cứ tay không mà về như vậy. Mà chủ yếu nhất, không biết là vì cái gì, hắn mơ hồ cảm thấy được, đầu bên kia cầu treo tồn tại một bảo tàng dường như vô cùng quan trọng đối với hắn, khiến Phó Hào căn bản không thể buông tha.
Đương nhiên chỉ là một loại trực giác mà thôi, nhưng từ lúc tu luyện Khống đao thuật, hắn đã sớm hiểu được, dưới rất nhiều tình huống, trực giác tuyệt đối không phải là vô cớ mà có. Mà đôi khi, nếu so với lý trí phán đoán thì còn có khả năng chuẩn xác hơn!
Cho nên, biết rõ bước trên cầu treo này có lẽ sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng Phó Hào vẫn lựa chọn đi tới mà không hề lùi bước!
Tựa hồ cái phẩm cách kiên quyết của Phó Hào lại một lần nữa được thể hiện. Tuy cảm giác được hai tay cùng với hai chân truyền đến cảm giác cực nóng, nhưng sợi xích này cũng tỏ ra rắn chắc vô cùng, nên Phó Hào vẫn cắn răng đi tới, mà sợi xích cũng không hề có phát sinh dấu hiệu gì khác thường! Từ trên dây cáp Phó Hào bất chấp tay chân đã có chút phồng rộp, chạy thật nhanh sang bên kia rồi cho Tầm Bảo thử nhảy xuống.
Chỉ thấy tiểu gia hỏa này bỗng nhiên phát ra một tiếng chít quái dị đầy kinh hỉ rồi sau đó thân mình như một đạo ngân quang loáng lên đã nhào tới một cái bệ bằng đá phía trước không xa…!