Chỉ thấy tại không gian chừng mười mấy mét vuông cách con vật năm thước, lại còn tồn tại một vật. Đó là một cái bàn giống như đúc với cái bàn bằng đá tảng màu trắng, nơi Phó Hào tìm được cái giới chỉ này, thậm chí kích thước cũng không hề sai khác. Chỉ có một điểm bất đồng là thiếu đi chiếc nhẫn và cái bình nhỏ. Thay vào đó là một quyển sách toàn thân lấp lánh sắc vàng rực rỡ chói mắt, mơ hồ tản ra khí tức vô cùng bá đạo.
Mà khiến Phó Hào kinh ngạc vô cùng, đối với loại khí tức này, hắn thậm chí có cảm giác rất quen thuộc. Cẩn thận trầm ngâm suy nghĩ một lúc thì Phó Hào tâm thần chợt chấn động, thiếu chút nữa thất kinh mà la lên.
Năng lượng quyển sách kia tản ra, không ngờ cùng với năng lượng Lực Thần quyết hắn sử dụng giống nhau như đúc!
Chẳng lẽ quyển sách này là...
Một niềm vui sướng như điên vỡ òa trong lòng Phó Hào, khiến hắn liền bỏ qua những thắc mắc về việc cái nhẫn kia cuối cùng là Hồn khí hay là không gian giới chỉ, thần thức liền nhanh chóng quét tới bề mặt quyển sách.
Thần dẫn quyết! Quả nhiên là Thần dẫn quyết!
Vừa trông thấy trên cuốn sách rõ ràng lóe lên ba chữ vàng chói lọi, phong cách vô cùng cổ xưa, Phó Hào toàn thân đã sững sờ như hóa đá! Từ khi hắn tu luyện Lực Thần quyết tới lúc mở ra được Song Luân mới phát hiện, thì ra loại công pháp này uy lực cực mạnh, chứ không phải là đồ rác rưởi như hắn từng nghĩ.
Phó Hào đã thấy được Lan Địch và Lâm đại thúc thực lực mạnh mẽ như thế nào, nên hắn hiểu được chắc chắn loại công pháp Thần dẫn quyết có tồn tại, chứ không phải chỉ do lão Lan Địch thuận mồm khoe khoang!
Nhưng Phó Hào làm sao có thể ngờ, hắn đến một ngày lại thật sự tìm được bộ công pháp Thần dẫn quyết hoàn chỉnh, tuy sâu tận trong lòng Phó Hào vẫn cháy bỏng khát vọng này. Hắn lại càng không nghĩ đến, công pháp Thần dẫn quyết lại xuất hiện tại đây, bên trong một chiếc nhẫn cũ xưa kỳ quái.
Trong lòng hắn lập tức trào dâng một nỗi vui mừng khó có thể hình dung. Hắn mơ hồ cảm nhận được, vì quá mức kích động mà ngay cả trái tim hắn dường như cũng đập mạnh hơn, phát ra những âm thanh hưng phấn mãnh liệt không gì sánh kịp, làm hắn thiếu chút nữa đã có cảm giác hít thở không thông.
Dằn xuống một ngụm nước bọt, Phó Hào miễn cưỡng kiềm chế những suy nghĩ đầy kinh ngạc và vui mừng đang hỗn loạn trong lòng, mãi một lúc sau mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Lúc này hắn đã hiểu được, ý nghĩa lời nói của Lan Địch lúc sắp rời đi là gì.
“Còn nữa, ta nói cho con biết một chuyện tốt, bên trong Thiên Vương cốc tuy đầy rẫy khó khăn nguy hiểm, nhưng con đã có Tầm bảo thử, thì rất có thể vật con cần đang chờ con tới lấy đó! Hắc hắc!”
Từ khi nghe được những lời này của Lan Địch, Phó Hào vẫn không ngừng suy đoán, cái gì gọi là vật mình cần! Hắn từng nghĩ đó là cao cấp Hồn khí, cũng từng nghĩ là bảo tàng của Đấu Thần, nhưng chưa hề nghĩ tới công pháp Thần dẫn quyết này!
Đến tận bây giờ Phó Hào mới thật sự hiểu được lời Lan Địch thúc nói chính là về Thần dẫn quyết! Trừ công pháp đó ra, thì còn cái gì có thể giúp hắn tiếp tục tu luyện Lực thần quyết đang bị dang dở nữa chứ!
Huống chi, Phó Hào từng ăn một trái Thiên Nguyên thánh quả, có thể giúp hắn đẩy tốc độ tu luyện lực Thần quyết nhanh hơn vô số lần! Nếu như nói trên thế giới này còn có công pháp gì cố ý vì Phó Hào mà viết ra, thì ngoại trừ Khống đao thuật cũng chỉ có công pháp Thần dẫn quyết trong Lực Thần quyết! Có Thiên Nguyên thánh quả trợ giúp, Phó Hào tin tưởng tốc độ tu luyện Lực Thần quyết của mình tuyệt đối sẽ khủng bố, mà uy lực tối cao của Lực Thần quyết hẳn cũng sẽ rất kinh thế hãi tục.
Nghĩ vậy, Phó Hào liền cảm thấy áp lực cùng với sự sợ hãi khi biết địch nhân của mình là Thần Điện tối cao, đã vơi bớt đi rất nhiều.
Nhưng dù vô cùng mừng rỡ thì Phó Hào cũng sinh ra một chút nghi ngờ, Lan Địch thúc làm sao lại có thể khẳng định mình sẽ tìm được công pháp Thần dẫn quyết như vậy? Cứ cho là Lan Địch thúc biết Thần dẫn quyết đang ở trong Thiên Vương cốc hay là mình có Tầm bảo thử đi chăng nữa, thì không gian trong Thiên Vương cốc cũng vô cùng to lớn, làm sao lão gia hỏa này lại dự liệu đích xác tình hình sẽ xảy ra như thế? Chẳng lẽ trên đời này thật sự là có năng lực tiên tri hay sao?
Phó Hào không nắm chắc mà cũng lười tìm hiểu, cái bây giờ hắn cần nghiên cứu là làm sao để lấy Thần dẫn quyết ra thôi! Dù sao, sức dụ hoặc của công pháp Lực Thần quyết đối với Phó Hào thật sự không nhỏ.
“Ơ? Tên nhóc con này vào đây lúc nào vậy?”
Ngay tại lúc Phó Hào đang cân nhắc xem có cách nào đem Thần dẫn quyết ra, để ngay sau khi rời khỏi Thiên Vương cốc lập tức dành thời gian mà tu luyện tiếp, thì một thanh âm bỗng nhiên từ trong thần thức của hắn vang lên.
Thanh âm có vẻ mệt mỏi chán chường, và cả ngạc nhiên rõ rệt.
Phó Hào lập tức biến sắc, lúc này hắn mới nhớ ra trong không gian giới chỉ này còn có một sinh vật tồn tại, mà cái nhẫn rốt cuộc là không gian giới chỉ hay là Hồn khí thì hắn đến bây giờ vẫn mơ hồ, bây giờ dường như việc nghĩ cách lấy ra Thần dẫn quyết như thế nào dường như còn quá sớm.
Thu về thần thức vẫn còn lưu luyến tiếc nuối nơi Thần dẫn quyết, Phó Hào lại nhìn về sinh vật cách đó không xa, cẩn thận quan sát một hồi đã thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên rất cổ quái. Nếu nói đó là một sinh vật không bằng gọi luôn là quái vật thì chính xác hơn.
Quái vật toàn thân ẩn trong sương mù đen kịt đang phát tán ra từng luồng khí kì dị, có điều sương mù cũng không dày lắm, khiến cho Phó Hào cũng có thể nhìn lờ mờ được ít nhiều hình dạng của quái vật.
Toàn thân dài chừng một thước, đầu như củ hành, thân hình ống, đường kính khoảng hai mươi ly, da trơn không có lân giáp và tứ chi móng vuốt các loại, nhìn cứ như là một con rắn.
Nhưng quái dị chính là trên cái đầu củ hành kia lại có những nét tương đồng với nhân loại, chính là một gương mặt có đầy đủ ngũ quan hoàn chỉnh, thậm chí nhìn còn có vẻ thanh tú! Chỉ tiếc, nếu gương mặt kia đặt ở trên con người thì sẽ hết sức bình thường, nhưng lại gượng ép gán lên sinh vật này, thành ra nhìn nó vô cùng kỳ cục.
Mà chủ yếu là khi sinh vật kia dựng đuôi chấm đất, thân mình nghiêng bốn mươi lăm độ ráng sức ngẩng đầu lên nhìn ngó hắn, khiến Phó Hào chợt có cảm giác, gia hỏa kia thật giống như cái vật kia! Đúng vậy, là cực kỳ giống cái vật mà tất cả giống đực đều có, chỉ khác là cực lớn mà thôi, hơn nữa lúc này còn là trạng thái thẳng băng cứng ngắt!
Dụi mắt để biết là mình không có bị hoa mắt, Phó Hào hít sâu một hơi, trong lòng bỗng có cảm giác dở khóc dở cười!
Phó Hào có thể thề với Thần linh trên trời, nhỏ lớn giờ, hắn gặp không ít ma thú diện mạo và ngoại hình rất quái dị, nhưng so với quái vật trước mắt thì nó tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm! Đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức mà Phó Hào có thể tiếp thu.
Mà khi hắn còn đang than thở, trên thế gian như thế nào lại còn có một tên gia hỏa diện mạo độc đáo đến vầy, liền nghe quái vật kia mở miệng phun ra một câu thiếu chút nữa đã khiến Phó Hào chết ngất!
“Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, chưa từng thấy qua một con chim đẹp trai như lão tử sao?” Quái vật hung hăng trừng mắt mắt về phía Phó Hào quát lớn.
Nuốt khan một hơi rồi lại nhìn biểu tình hung tợn của quái vật kia, Phó Hào thêm một lần ngây ngốc trợn mắt há mồm. Tên gia hỏa này không ngờ nói mình là một con chim?
Thế nhưng chim hàm nghĩa thật sự hơi rộng, nếu như quái thú có hình dạng của cái vật tràn đầy nam tính này cũng có thể xưng là chim, vậy thì lời nói của nó cũng đáng xem là danh phó kỳ thực. Bởi Phó Hào đúng là chưa từng chứng kiến một con chim nào lại có thêm một bộ mặt, đúng là chưa từng nhìn thấy con chim nào đẹp trai như vậy!
Bất quá nếu là chim hàm nghĩa nói nói về phi cầm, phi điểu vậy thì đã có chút quái dị.
Bởi vì Phó Hào nhìn sao cũng không thấy tên kia cùng loài chim có nửa điểm quan hệ, toàn thân từ cao đến thấp nào có chút đặc thù gì của loài chim, chẳng thà nó nói giống một con quái xà thì còn miễn cưỡng chấp nhập được.
Ráng kiềm chế sự kinh ngạc lẫn buồn cười trong lòng, Phó Hào cắn răng hỏi: “Ngươi nói, ngươi thật sự là một con chim?”
“Nói toàn lời thừa thãi, lão tử đương nhiên là một con chim!” Quái vật tựa hồ vì bị Phó Hào hoài nghi thân phận mà có tỏ ra cực kỳ khó chịu, thân mình lại rướng tới, chau mày nhíu mũi càng nhìn càng thêm tà ác và quái dị vô cùng!
Phó Hào miễn cưỡng đem những suy diễn lung tung dằn xuống, nén cười dò hỏi: “Nếu vậy lông chim của ngươi đâu? Cánh đâu? Móng vuốt nữa, ở đâu? Những điều này nếu là loài chim hẳn là phải có chứ!”
Ớ!
Nghe được câu hỏi của Phó Hào, con quái nhất thời ớ một tiếng, trong mắt mơ hồ mê mang, miệng tỉ tê: “Đúng vậy, lão tử hẳn là có cánh, cũng có thể có móng vuốt và lông nữa, tại vì sao lão tử lại không có gì hết?”
Thấy quái vật kia bị câu hỏi của mình làm cho thất hồn lạc phách, giống như mất đi trí nhớ khiến Phó Hào trong lòng càng cảm thấy quái dị. Nhưng lúc này hắn đã cũng hiểu được, quái vật luôn mồm gọi mình là một con chim, thực sự không phải là mang ý nghĩa cái đồ vật nọ, mà là một con chim chân chính.
Nhưng chính vì thế mới khiến cho Phó Hào càng thêm ngạc nhiên, vì sau khi cẩn thận nhìn lại một lần, vẫn không thể tìm ra chút đặc thù nào của loài chim từ nó!
Quái vật vẫn mờ mịt trôi nổi một góc bốn mươi lăm độ ở hư không, miệng không ngừng than thở, giống như đã hoàn toàn quên bẳng đi sự tồn tại của Phó Hào, toàn bộ suy nghĩ đã đều đặt ở vấn đề vì sao mình không có đặc thù loài chim trên người.
Ngay tại lúc Phó Hào hoài nghi, con quái vật này có phải đã bị câu hỏi mình làm cho ngu ngốc hay không, thì bỗng nhiên nghe nó tức giận mắng: “Con mẹ nó, lão tử chỉ là một con chim thôi mà, làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy, trời mới biết, lão tử vì sao mà không có mấy thứ quỉ đó!”
Nói xong, quái vật có vẻ vì buồn bực, chán nản mà không để ý tới Phó Hào nữa, co rụt thân mình lại, chui vào bên trong đám sương mù đen thui, chỉ để lộ ra cái đầu buông thõng xuống.
Thấy tính tình con quái vật vô cùng nóng nảy, Phó Hào cũng đã hiểu được, nó chẳng những diện mạo kỳ cục mà thần trí tựa hồ còn có vấn đề lớn! Nếu không phải trời sinh ngu ngốc, thì tâm thần cũng có bệnh, rõ ràng đang ở trong trạng thái điên khùng mất trí nhớ. Hắn lại cảm khái cái thế giới này sao vẫn còn tồn tại con vật quái dị như thế, rồi thần thức một lần nữa hướng về phía công pháp Thần dẫn quyết.
So với việc nói chuyện với quái vật kia, thì hiển nhiên Phó Hào có hứng thú với Thần dẫn quyết hơn nhiều!
“Nhóc con, ngươi không phải muốn đem quyển sách kia đi chứ? Nói cho tiểu tử ngươi biết, nếu lão tử không đồng ý chuyện này, ngươi đừng hòng cầm nó ra ngoài được! Hắc hắc!”
Ngay lúc Phó Hào đang chuẩn bị thử xem có thể đem Thần dẫn quyết lấy ra hay không, thì con quái vật đang ủ rũ bỗng nhiên mở miệng, cười quái dị...