Tòa lầu Sao Kim là má»™t tòa lâu bình thÆ°á»ng trong thà nh thị, không cao lắm, chỉ có mÆ°á»i bốn tầng.
Công ti Váºn Lai váºn chuyển nhanh phát triển từ ba năm trÆ°á»›c, thuê phòng ở tầng thứ hai, cÅ©ng có thể xem là căn cứ, dần dần phát triển thà nh công ti lá»›n tháºm chà là công ty váºn chuyển nhanh quan trá»ng của toà n bá»™ tỉnh thà nh.
" Tiêu Văn Bỉnh, ông chủ gá»i anh." Nữ thÆ° ký của ông chủ TrÆ°Æ¡ng Nhã Kì đẩy cá»a phòng, nhẹ giá»ng kêu.
" Äến ngay."
Tiêu Văn Bỉnh lên tiếng, bước nhanh đi và o văn phòng của tổng giám đốc.
Bên trong ngồi hai ngÆ°á»i, má»™t là ngÆ°á»i khởi đầu ngồi sau bà n của ông chủ TrÆ°Æ¡ng, tên là Trình Dá»±c Phi cÅ©ng chÃnh là ngÆ°á»i đã Ä‘em Váºn Lai công ti phát triển lá»›n mạnh trong thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng.
Má»™t ngÆ°á»i, Tiêu Văn Bỉnh lén liếc mắt má»™t cái, trong lòng không tá»± chủ được mạnh mẽ nhảy lên.
Äó là má»™t nam nhân anh tuấn, trên ngÆ°á»i trà n ngáºp má»™t cá»— dÆ°Æ¡ng cÆ°Æ¡ng chi khà vô cùng cÆ°á»ng kiện. NhÆ°ng chân chÃnh là m cho tim của Tiêu Văn Bỉnh Ä‘áºp nhanh, lại là trên ngÆ°á»i hắn mÆ¡ hồ tản ra má»™t loại hÆ°Æ¡ng vị nguy hiểm.
Tuy rằng không biết vì sao sinh ra loại cảm giác nhÆ° thế, nhÆ°ng Tiêu Văn Bỉnh có thể rõ rà ng cảm giác được, hắn theo bản năng nhÃch lại gần ông chủ.
" Lô tiên sinh, hắn gá»i là Tiêu Văn Bỉnh, là viên chức tin cẩn của công ti chúng ta. Äồ váºt ngà i muốn váºn chuyển, thì tìm hắn, ta có thể đảm bảo, trừ phi là má»™t Ãt nguyên nhân không thể kháng cá»± ngoà i ý muốn, chúng ta nhất định sẽ hoà n thà nh tháºt tốt yêu cầu của ngà i."
Mà mắt của Tiêu Văn Bỉnh hơi hơi nháy nhẹ.
Ông chủ lại vừa lừa dối ngÆ°á»i ta, cái gì gá»i là nguyên nhân không thể kháng cá»±.
Kỳ tháºt, chỉ cần xảy ra chuyện ngoà i ý muốn, tuyệt đại Ä‘a số Ä‘á»u dùng câu nói nà y để đẩy Ä‘i trách nhiệm.
Lão nhân gia là m kinh doanh, tháºt sá»± là cà ng ngà y cà ng tinh minh. Trách không được và i năm nay tiá»n bạc chỉ chảy và o, từng bÆ°á»›c thăng chức.
Lô tiên sinh đứng lên, ánh mắt của hắn dừng lại má»™t lát trên ngÆ°á»i Tiêu Văn Bỉnh, trong mắt tá»±a hồ lóe ra má»™t tia vui mừng kinh hãi, sau má»™t lúc lâu, hắn trầm giá»ng nói: " Trình quản lÃ, ta nghÄ© muốn má»i vị Tiêu tiên sinh nà y Ä‘i ăn cÆ¡m trÆ°a, thuáºn tiện há»i má»™t Ãt sá»± tình, có được không?"
Tiêu Văn Bỉnh trong lòng phát lạnh, đây là ánh mắt gì a? Không phải gặp được cái loại kia...
Vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i trên mặt hắn nhất thá»i Ä‘á»ng lại.
" ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể, ngà i cứ tá»± nhiên." Trình Dá»±c Phi vẻ mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đứng lên, quay đầu nói vá»›i Tiêu Văn Bỉnh: " Văn Bỉnh, tiếp đãi chu đáo cho Lô tiên sinh, hóa Ä‘Æ¡n tÃnh cho ta."
Lô tiên sinh hÆ°á»›ng hắn gáºt đầu má»™t cái, mang theo Tiêu Văn Bỉnh Ä‘i ra văn phòng.
" Tiêu tiên sinh, Ä‘i nÆ¡i nà o?" Lô tiên sinh Ä‘á»™t ngá»™t há»i.
" Cái gì?" Tiêu Văn Bỉnh ngẩn ra, thiếu chút nữa kêu lên. Ä‚n cÆ¡m chÃnh là ngÆ°Æ¡i Ä‘á» nghị, nhÆ° thế nà o ra đây lại có bá»™ dáng nà y?
" Ta không quen thuá»™c đối vá»›i nÆ¡i nà y, cho nên không biết nhà hà ng có thức ăn ngon nÆ¡i nà o, nếu Tiêu tiên sinh biết, hay là má»i ngÆ°Æ¡i dẫn Ä‘Æ°á»ng."
" Äi thôi." Trên mặt Tiêu Văn Bỉnh nổi lên tÆ°Æ¡i cÆ°á»i: " Tòa lầu mÆ°á»i bốn tầng của chúng ta có nhà hà ng, bên trên có thể vừa dùng cÆ¡m vừa ngắm cảnh, nhất cá» lưỡng tiện, Lô tiên sinh có muốn thá» má»™t lần không?"
Nói tháºt, hắn cÅ©ng không muốn ở chung má»™t chá»— vá»›i ngÆ°á»i nà y, bởi vì ngÆ°á»i nà y luôn cho hắn má»™t loại cảm giác nguy hiểm, nhÆ°ng ông chủ phân phó hắn lại không thể không nghe.
Tuy rằng công việc nà y hắn cÅ©ng không quan trá»ng lắm, nhÆ°ng Trình lão bản đúng là ngÆ°á»i tốt, nếu không phải bất đắc dÄ©, hắn tháºt sá»± không muốn rá»i Ä‘i.
Äi tá»›i trên lầu, Tiêu Văn Bỉnh vốn muốn lá»±a chá»n vị trà sát cá»a sổ, nhÆ°ng bị Lô Quân từ chối.
Cũng may lúc nà y cũng không phải giỠcao điểm dùng cơm, ở trong nà y cũng chỉ có mấy bà n thưa thớt.
Bá»n há» dá»… dà ng tìm được má»™t phòng nhá».
" Lô tiên sinh, ngà i tá»›i gá»i đồ váºn chuyển sao?"
" Äúng váºy."
" Ngà i muốn váºn chuyện váºt quý trá»ng sao? Nếu đúng váºy, ta Ä‘á» nghị ngà i..."
" Ta gá»i là Lô Quân."
" Ãch..." Äá»™t nhiên bị hắn không lá»… phép cắt lá»i, Tiêu Văn Bỉnh hắc hắc tá»± giá»…u, trong lòng yên lặng tá»± nhủ, hắn là khách hà ng, là thượng đế, không thể đắc tá»™i.
Trên thực tế, cho dù mượn cho hắn thêm một lá gan, cũng không dám đắc tội nam nhân gây cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ đang ngồi trước mắt nà y.
" Tư chất của ngươi tốt lắm, có linh căn."
" Cáp...gì? A...đúng váºy, đúng váºy."
Tiêu Văn Bỉnh trong miệng ứng phó, trên đầu chảy ra một tia mồ hôi lạnh, hay là hôm nay đụng phải thần côn( gay, pê đê)? Hay lại là một thần côn có ham mê đặc thù.
Bất quá nhìn ngÆ°á»i nà y sao cÅ©ng không giống, hÆ¡n nữa ông chủ là ngÆ°á»i khôn khéo, cÅ©ng không chịu thất lá»… đối vá»›i hắn, có thể thấy được hắn tuyệt đối không Ä‘Æ¡n giản.
" Äáng tiếc hiện tại ta tuyệt đối ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không..." Lô Quân có chút tiếc nuối nói.
" Ai, kia đúng là đáng tiếc." Tiêu Văn Bỉnh thầm nghÄ© trong lòng, cái gì mà gá»i là ngÆ°Æ¡i ốc không mang nổi mình ốc a? Có quan hệ gì tá»›i ta chứ. Bất quá, may mắn ngÆ°Æ¡i ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không vạn nhất Ä‘Æ°a ra yêu cầu gì quá mức, lão tá» Ä‘Ã nh phải vá»— vá»— mông chạy lấy ngÆ°á»i.
Lô Quân duá»—i tay ra trên bà n thả ra hai kiện váºt phẩm.
Một kiện là một tủ sắt dà y, bên trên dán giấy niêm phong.
Một kiện là một tấm giấy mà u và ng.
" Äây chÃnh là váºt phẩm ta muốn váºn chuyển."
Tiêu Văn Bỉnh đầy mặt ngạc nhiên đánh giá hai kiện đồ váºt, vừa liếc mắt nhìn Lô Quân má»™t cái.
Tủ sắt kia thể tÃch tuy rằng không lá»›n, nhÆ°ng tuyệt đối không để Ä‘á»±ng được trong túi quần.
Hai ngÆ°á»i bá»n há» cùng Ä‘i lên, Tiêu Văn Bỉnh có thể khẳng định, lúc Lô Quân Ä‘i tá»›i, trong tay tuyệt đối không có đồ váºt gì.
Huống chi, hiện tại là mùa hè, quần áo của má»i ngÆ°á»i cÅ©ng tÆ°Æ¡ng đối Ãt, nếu trên ngÆ°á»i cất giấu tủ sắt nà y, nhất định tháºp phần chÆ°á»›ng mắt.
NhÆ° váºy thứ nà y từ đâu lấy ra?
Tiêu Văn Bỉnh đối vá»›i chức nghiệp của Lô Quân tháºt là vô cùng hiếu kỳ. Hay là , hắn lại là má»™t ma thuáºt sÆ°( nhà ảo thuáºt), loại ma thuáºt sÆ° biểu diá»…n trên sân khấu có thể biến ra ngÆ°á»i sống?
Cảm giác được ánh mắt kinh dị không chừng của Tiêu Văn Bỉnh, Lô Quân mỉm cÆ°á»i, cÅ©ng không giải thÃch.
Hắn chỉ và o hai kiện đồ váºt, nói: " NgÆ°Æ¡i Ä‘em chúng Ä‘Æ°a đến Tiểu Phổ Äà đi."
" Tiểu Phổ Äà ? Äông Tiá»…n Hồ Tiểu Phổ Äà ?" Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc há»i.
" Äúng váºy, chÃnh là chá»— đó."
Tiêu Văn Bỉnh liên tục gáºt đầu, hắn nhìn chăm chú và o gÆ°Æ¡ng mặt của Lô Quân, nhÆ°ng nhìn ná»a ngà y, cÅ©ng không nhìn ra hắn muốn mở miệng nói thêm cái gì.
Tiểu Phổ Äà hắn có Ä‘i qua má»™t lần. Ở trong ấn tượng, nÆ¡i đó ngoại trừ nÆ°á»›c thì là núi, còn có má»™t cái sÆ¡n Ä‘á»™ng, mấy gian miếu thá».
Trừ thứ đó ra, cũng không nhớ rõ còn cái gì.
NhÆ°ng, chá»— kia nói lá»›n không lá»›n, nhÆ°ng nói nhá», cÅ©ng không nhá».
Thứ nà y Ä‘Æ°a tá»›i Tiểu Phổ Äà , nhÆ°ng tháºt ra Ä‘Æ°a cho ai a, không phải tá»›i nÆ¡i đó, rồi ném xuống đất chứ?
" Hắc hắc..." Nổi lên thần tình tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, Tiêu Văn Bỉnh cẩn tháºn nói: " NhÆ° váºy, có thể cho chút địa chỉ cụ thể hay không a?"
" A..." Lô Quân kinh ngạc thở dà i, nói: " Ta tháºt ra đã quên nói."
Tiêu Văn Bỉnh cà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i rạng rỡ, lúc nà y thấy đúng chÆ°a, nếu không đồ váºt nà y là m sao mà đưa tá»›i.
NhÆ°ng, lá»i nói tiếp theo của Lô Quân, lại là m cho hắn thêm kinh dị vô chừng.
" Tá»›i nÆ¡i đó rồi, ngÆ°Æ¡i Ä‘em tá» giấy nà y đốt, tá»± nhiên sẽ có ngÆ°á»i tiếp dẫn."
Nếu trÆ°á»›c mặt có má»™t cái gÆ°Æ¡ng, Tiêu Văn Bỉnh có thể khẳng định có thể nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt mình phi thÆ°á»ng bất nhã há to miệng.
Nếu đối phÆ°Æ¡ng không phải là khách nhân mà ông chủ cố ý phân phó mình không thể đắc tá»™i, nếu nam nhân nà y không cho mình má»™t loại cảm giác phi thÆ°á»ng nguy hiểm, cảm giác khó thể trêu chá»c...
Hắn đã sá»›m má»™t quyá»n...Không, hắn là ngÆ°á»i văn minh, cho nên sẽ không đánh. Nhiá»u nhất chỉ là phẩy tay áo bá» Ä‘i.
" NgÆ°Æ¡i dù sao không phải là ngÆ°á»i trong đạo môn, không hiểu huyá»n bà trong đó là việc tá»± nhiên, nhÆ°ng..." Lô Quân nhìn và o trong mắt hắn vẫn hiện vẻ hâm má»™: " Bất quá, nếu ngÆ°Æ¡i chịu nháºp và o trong chúng ta, ngà y sau thà nh tá»±u khẳng định phi phà m."
Trên mặt Tiêu Văn Bỉnh đã có chút cứng ngắc. Bởi vì quan hệ chức nghiệp, hắn gặp qua đủ loại khách nhân, có Ä‘am mê đặc thù Ä‘Ãch xác không Ãt, nhÆ°ng giống Lô Quân đã tá»›i tình trạng tẩu há»a nháºp ma thế nà y, lại là có má»™t không hai.
" Ngại quá, ta muốn há»i má»™t chút, bên trong tủ sắt nà y chÃnh là cái gì a?"
Lô Quân biến sắc, trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh quang.
Giống nhÆ° má»™t cháºu nÆ°á»›c đá tạt và o đầu, Tiêu Văn Bỉnh không tá»± chủ được rùng mình má»™t cái.
" NgÆ°Æ¡i há»i cái nà y là m gì?"
" Luáºt lệ, luáºt lệ." Tiêu Văn Bỉnh vá»™i và ng giải thÃch: " Äây là quy củ của chúng ta, phải biết khách nhân nhá» váºn chuyển là thứ gì, nếu gặp phải tổn thất...Không, nếu gặp phải nguyên nhân không thể kháng cá»± mà tạo thà nh tổn thất, chúng ta có thể thÆ°Æ¡ng lượng phÆ°Æ¡ng án bồi thÆ°á»ng cùng vá»›i tiêu chuẩn."
Sắc mặt Lô Quân cà ng ngà y cà ng lạnh.
Trên mặt Tiêu Văn Bỉnh đã không thể tiếp tục duy trì vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, trong cảm giác của hắn, giống nhÆ° là bị má»™t con rắn Ä‘á»™c nhìn thẳng, tùy lúc Ä‘á»u có thể mất Ä‘i sinh mạng.
Lô Quân Ä‘á»™t nhiên có Ä‘iá»u cảm giác, hắn ngẩng đầu, nhìn ra phÆ°Æ¡ng xa, thì thà o nói: " Bá»n hỠđến đây sao? Tháºt nhanh a...."
Tiêu Văn Bỉnh thở dà i nhẹ nhõm một hơi, nếu tiếp tục bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, thế nà o hắn cũng bị bệnh tim.
" Là cái gì ngÆ°Æ¡i không cần biết, đồ váºt trong nà y công ti các ngÆ°Æ¡i vô luáºn thế nà o cÅ©ng không bồi thÆ°á»ng nổi. Hy vá»ng ngÆ°Æ¡i có thể mau chóng váºn chuyển nó đến nÆ¡i."
" Nà y..." Tiêu Văn Bỉnh mặt lộ vẻ khó khăn, lại không dám từ chối.
" Tóm lại ngÆ°Æ¡i nhá»› cho kÄ©, nếu đồ váºt nà y váºn chuyển đến nÆ¡i, tuyệt đối có Æ°u đãi ngÆ°Æ¡i không thể tưởng tượng được. NhÆ°ng nếu có sai lầm, nhÆ° váºy ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i muốn sống không được, muốn chết không xong."
Äây là uy hiếp sao? Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh dâng lên má»™t tráºn tức giáºn.
" NgÆ°Æ¡i đừng tưởng rằng ta Ä‘ang nói chuyện giáºt gân, cẩn tháºn xem."
Có lẽ nhìn thấu tâm tư Tiêu Văn Bỉnh, Lô Quân duỗi tay ra hướng hắn điểm một cái.
Không có dấu hiệu gì, Ä‘á»™t nhiên trong lúc đó, má»™t cá»— Ä‘au nhức thấu tim táºp kÃch toà n thân Tiêu Văn Bỉnh. Hắn cứ nhÆ° váºy nằm rạp xuống ngay chá»— ngồi, toà n thân cuá»™n mình lại, trên mặt không còn chút máu, ngÅ© tạng lục phủ giống nhÆ° Ä‘ang bị ngÆ°á»i vặn xoắn lại.
Giống nhÆ° có ngà n vạn cây châm nhá» Ä‘ang không ngừng đâm lên ngÆ°á»i hắn, cái loại cảm giác nà y là m cho hắn tình nguyện chết Ä‘i, cÅ©ng không nguyện ý tiếp tục cảm thụ sá»± thống khổ cá»±c Ä‘oan sống không bằng chết nà y.
Hắn há to miệng, nhÆ°ng ngoại trừ hÃt thở nặng ná», coi nhÆ° không có phát ra được âm thanh nà o.
Cũng may loại cảm giác nà y tới mau, đi cũng mau. Chỉ là và i giây, cũng đã biến mất vô tung.
Tiêu Văn Bỉnh lòng còn sợ hãi nhìn Lô Quân, ánh mắt của hắn như đang nhìn một ma quỷ.
" Ta đã là m ký hiệu trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i, nếu trong vòng má»™t tháng, ngÆ°Æ¡i không thể Ä‘em đồ váºt bình an đến Tiểu Phổ Äà , nhÆ° váºy...NgÆ°Æ¡i vá» sau vÄ©nh viá»…n sống trong loại thống khổ nhÆ° vừa rồi."
Tiêu Văn Bỉnh run mạnh má»™t cái, cái loại tê tâm liệt phế nà y, cảm giác khắc cốt minh tâm, má»™t lần thì không thấy nhiá»u, nếu vÄ©nh viá»…n sinh hoạt bên trong sá»± thống khổ nà y, đúng là má»™t chuyện muốn sống không thể, muốn chế không được, hình phạt tà n khốc.
Lô Quân đứng lên, hắn dừng lại trên khuôn mặt trà n ngáºp hoảng sợ của Tiêu Văn Bỉnh. ChÃnh là , Ä‘á»™t nhiên trong lúc đó, trên mặt của hắn có má»™t tia tÆ°Æ¡i cÆ°á»i mị hoặc: " Không cần kinh ngạc, đây chÃnh là má»™t trò xiếc nho nhá» mà thôi, muốn há»c sao?"
Theo bản năng, Tiêu Văn Bỉnh gáºt gáºt đầu.
Lô Quân thanh âm má»m nhẹ xuống, trong thanh âm kia mang theo cá»— lá»±c lượng hấp dẫn: " Nếu ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘em đồ váºt nà y Ä‘Æ°a đến, ta có thể dạy cho ngÆ°Æ¡i, trong vòng mÆ°á»i năm, ta cam Ä‘oan ngÆ°Æ¡i có thể nắm giữ. Nhá»› kỹ, má»™t tháng, ta...chá» ngÆ°Æ¡i."
Tiêu Văn Bỉnh thấy hoa mắt, Lô Quân đã nhÆ° váºy trống rá»—ng biến mất, biến mất trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Một cỗ hà n khà lạnh như băng trực tiếp từ bà n chân xông lên thiên linh cái, ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh chần chỠdạo một vòng trên chiếc ghế trước mặt, cuối cùng dừng lại trên tủ sắt cùng với trang giấy mà u và ng.
Nếu hai kiện váºt phẩm nà y không phải đặt ngay trÆ°á»›c mặt của mình, hắn tháºt cho rằng vừa rồi mình chỉ là mÆ¡ má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà thôi.