Cầm tủ sắt, Tiêu Văn Bỉnh hỏi người bán hàng tìm một cái túi đóng gói, thả vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của người ta vội tính tiền bỏ chạy.
Hắn cũng không có trở lại Vận Lai công ti, mà là trực tiếp đi về nhà.
Ở trong nội thành, hắn có hai ngôi nhà. Trong đó một căn công khai, cũng là đăng ký tại công ti, nhà bình thường, một phòng ngủ một phòng khách, chỉ hơn năm mươi thước vuông.
Một căn khác có diện tích tới hai trăm sáu mươi thước vuông nhà cao cấp.
Chỉ riêng giá trị của ngôi nhà này đã tương đương với một thành phần tri thức thu nhập cả đời.
Tiêu Văn Bỉnh là một cô nhi, bằng cấp cũng bình thường, sau chín năm đi học thì bắt đầu lưu lạc đầu đường. Thật vất vả mới tìm được một chức vị tại Vận Lai công ti, có thu nhập vào.
Ở trong tim của hắn, kỳ thật vẫn còn coi trọng công việc này. Cũng không phải ham tiền lương ít ỏi kia, mà là có việc làm, có thể qua được cuộc sống buồn tẻ, làm cho hắn có được cảm giác của cuộc sống bình thường.
Đúng vậy, hắn không phải là một người bình thường.
Một người bình thường, với chức vị hắn đang làm thì dù cả đời cũng đừng mơ tưởng mua được căn nhà cao cấp này.
Hắn là một người có công năng đặc dị.
Đặc dị công năng của hắn chính là bắt chước, có thể trống rỗng chế tạo ra vật gì đó mà bản thân suy nghĩ.
Đương nhiên, điều kiện bắt buộc là, hắn phải xem qua món đồ vật thật sự, hơn nữa sử dụng dị năng phân tích, ghi tạc vào trong đầu mới được.
Nếu cho hắn bức tranh hình ảnh một sa mạc chi ưng( khẩu súng có tên chim ưng sa mạc), bảo hắn chế tạo ra một thanh, dù có giết hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra một cây súng lục làm bằng giấy.
Hơn nữa, công năng đặc dị của hắn cũng không quá mạnh mẽ, một khi chế tạo quá mức phức tạp hoặc là thể tích, sức nặng quá lớn, tám chín phần mười hậu quả chính là trực tiếp thất bại.
Nhưng nếu ông trời giao cho hắn loại năng lực thần kì này, muốn phục chế mấy viên châu báu thì vẫn có thể làm được.
Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, trong số bằng hữu của hắn, cũng có vài nhân vật có thân phận.
Vì mua căn nhà này, Tiêu Văn Bỉnh cố ý đi tới một vài cửa hàng châu báu bên ngoài tỉnh đi dạo vài vòng.
Sau khi trở về, đem châu báu chế tạo ra đem ra thị trường bán ra ngoài với giá thấp hơn ba phần.
Hàng hóa hắn ra tay cũng không nhiều, ngoại trừ mua căn nhà này, tài khoản trong ngân hàng cũng không đủ tám vạn.
Bởi vì hắn biết, một khi thường xuyên ra tay, tỷ lệ gặp phải phiền toái cũng sẽ nhân lên. Tiền thì đương nhiên hắn thích, nhưng tiền quá mức, cũng không thể kiếm quá nhiều.
Có chừng có mực, đạo lý này, ở lúc hắn còn rất nhỏ, bị một đứa nhỏ lớn hơn trong cô nhi viện, đoạt đi viên kẹo hắn khoe ra, hắn cũng đã thật sâu hiểu được.
Trước khi đủ lực lượng bảo hộ chính mình, bất cứ chuyện gì cũng không thể quá mức.
Chính là hôm nay, hắn lại phẫn nộ. Lô Quân, hắn đã chặt chẽ nhớ kĩ cái tên này.
Làm cho hắn nếm phải đau khổ lớn như vậy, người này hắn sẽ không quên. Loại cảm giác đau thấu tâm can đủ cho hắn trọn đời nhớ kĩ người này.
Người không chạm ta, ta không chạm người, nếu người phạm ta, nhất định phải bồi thường gấp mười lần.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngu ngốc hồ đồ tự rước lấy nhục, hiện tại đi tìm Lô Quân, tuyệt đối chỉ là chịu chết. Lô Quân kia đã có bổn sự thần bí khó lường, trong lúc nói chuyện lại tràn ngập sát khí, chỉ sợ là không thèm đem mạng nhỏ của hắn để vào trong lòng.
Như vậy dưới tình huống yếu lực, đành phải chờ đợi, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ không sai lầm.
Đây là lời răn của hắn, chuẩn tắc cơ bản của một đứa cô nhi sinh hoạt trong xã hội này.
Lấy ra thẻ khóa, ở cửa tìm một chút, mở cửa ra.
Căn nhà này tuy đắt một chút, khu này cũng không phải tiện nghi, nhưng tiền nào đồ nấy, nơi này trị an và hoàn cảnh, trong thành phố đúng là số một.
Hắn cũng không phải mỗi ngày đều đi tới nơi đây, nhưng thông qua công việc, hắn cũng có thể thuê người giúp việc, đúng hạn quét tước vệ sinh, trong nhà cũng rất sạch sẽ.
Cầm tủ sắt đặt lên ghế sa lon, hắn vặn mình một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn toàn tâm tuy rằng đã qua, nhưng loại cảm giác làm tim người ta đập nhanh vẫn không biến mất nhanh như vậy.
Hắn rót một ly nước ấm, chậm rãi uống xuống, qua hồi lâu, mới bình tâm tĩnh khí trở lại.
Dị năng không phải thời khắc nào cũng có thể sử dụng, nếu hắn không thể bảo trì một tâm tình bình thản, thì tính thất bại sẽ tăng rất nhiều.
Đi tới phòng ngủ lầu hai, hắn mở cửa phòng.
Đây là căn phòng duy nhất trong nhà khóa cửa. Vệ sinh trong phòng cũng đích thân hắn làm, trừ phi sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, nếu không trừ hắn ra, không có bất cứ kẻ nào có thể tiến vào.
Đem tủ sắt đi vào, hắn khóa kỹ cửa phòng lại.
Ngóng nhìn tủ sắt, trong đôi mắt Tiêu Văn Bỉnh lộ ra một tia nghi hoặc.
Tuy rằng hắn không biết đồ vật trong đó là gì, nhưng có một việc có thể khẳng định, trong đó tuyệt không tầm thường.
Lô Quân là một người nguy hiểm, nhiệm vụ hắn giao phó khẳng định không có đơn giản như vậy, có lẽ, trong đó còn tràn ngập nguy hiểm.
Như vậy, mấu chốt của nhiệm vụ này, lại bao hàm bí mật gì không muốn người biết?
Cẩn thận kiểm tra cửa phòng một chút, nếu thời điểm vận dụng công năng đặc dị bị người phá vỡ, như vậy mới là chuyện đáng chê cười.
Hắn nhắm hai mắt lại, một luồng tinh thần dao động trống rỗng xuất hiện trên chiếc hòm sắt.
Đây là một đạo dao động mắt thường không nhìn thấy được, giống như tia x quang, dọc theo cái hòm từ từ phân tích tới.
Trong đầu của hắn xuất hiện một đạo tiến độ, giống như thời điểm máy tính trang bị phần mềm, xuất hiện ra màu lam đường quét giống như vậy.
Phân ra từng phần, phần trăm chia hai...
Khi tiến độ đạt tới thời điểm hai mươi phần trăm, dòng tiến độ vẫn đang đi tới đột nhiên thong thả xuống. Giống như ốc sên, từng giọt từng giọt đi tới.
Trên trán nổi lên một tầng sương mù, dần dần, mồ hôi từ trên đầu hắn chảy ra.
Hắn cắn chặt răng, liều mình điều động dị lực còn sót lại, muốn sắp thành công. Nhưng thực hiển nhiên, lực lượng của hắn kém quá xa.
" Đông..." Thân thể của hắn vô lực ngã vật ra.
Đầu của hắn đau tới mức muốn nứt ra, cơ hồ không kém hơn sự đau đớn toàn tâm vừa rồi bao nhiêu.
Trên người không còn nửa điểm khí lực, vừa rồi dị năng phân hình đã lấy đi một tia lực lượng cuối cùng của hắn, vô luận là tinh thần lực hay là thể lực, đều không lưu lại cho hắn nửa phần.
Cứ như vậy, nằm trên sàn nhà, hắn mờ mịt đã ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Miễn cưỡng hoạt động thân hình mỏi mệt một chút, hắn móc điện thoại trong túi ra. Hắn cũng lười liếc mắt, liền trực tiếp ấn nút nghe.
" Tiêu Văn Bỉnh?"
Thần trí hắn nhất thời thanh tỉnh, thanh âm này không phải ai khác, chính là ông chủ hắn Trình Dực Phi.
" Trình quản lý, chào ông."
Tiêu Văn Bỉnh bị chính thanh âm của mình làm hoảng sợ, thanh âm cực kỳ khàn đục, giống như sắt đá cọ xát, chói tai khó nghe.
" Thanh âm của ngươi làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không?"
" Ân....phải, đúng rồi."
" Nga, vậy cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ hết bệnh rồi, quay về đi làm."
Tiêu Văn Bỉnh mờ mịt để điện thoại xuống, hắn không hiểu Trình Dực Phi vì sao đột nhiên gọi điện thoại cho mình.
Cúi đầu nhìn nhìn di động, hai mắt của hắn trợn to, nguyên lai lúc này đã sau một ngày. Vừa rồi chỉ một lần mê đi đã ngủ suốt hai mươi mấy giờ.
Thấp giọng nguyền rủa một câu, Tiêu Văn Bỉnh miễn cưỡng bò lên, nhất thời cảm thấy bụng trống trơn, đã hướng hắn đưa ra kháng nghị nghiêm trọng.
Cười khổ một tiếng, cầm điện thoại, Tiêu Văn Bỉnh gọi một phần thức ăn nhanh mang tới.
Khi hắn ở trong phòng tắm đi ra, phần thức ăn thơm ngào ngạt đã đưa đến. Nuốt ngấu nghiến thức ăn như hổ như sói, tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều.
Nhìn cái hòm sắt đặt giữa phòng ngủ, một cỗ tâm tình không chịu thua lại lần nữa nảy lên trong lòng.
Nhưng lúc này đây, hắn sẽ không bao giờ làm việc lỗ mãng lần nữa.
Ngạnh sanh áp chế lòng tò mò, hắn bắt buộc mình nằm xuống giường. Trong vô ý, đầu đụng tới chiếc gối mềm, hắn liền lập tức tiến vào mộng đẹp.
Chờ khi hắn tỉnh lại lần nữa, lại phát giác bụng rỗng tuếch. Mắt nhìn lên đồng hồ treo tường trên vách, lại qua hai mươi mấy giờ.
Đứng dậy, đi tới phòng tập thể thao, hoạt động hồi lâu với mấy bộ tập thể hình dụng cụ, thẳng đến khi toàn thân đẫm mồ hôi.
Kêu thức ăn, tắm rửa, ăn cơm, ngủ.
Năm giờ sau, hắn tỉnh lại, tinh thần no đủ, khôi phục trạng thái tốt nhất.
Đi tới ngồi xuống ghế, Tiêu Văn Bỉnh vẻ mặt ngưng trọng, hắn lại nhắm hai mắt lại.
Tinh thần dao động thần bí một lần nữa hướng về cái hòm sắt phân hình.
Đột nhiên, hắn giật mình, lúc này sự phân hình thế nhưng thuận lợi dị thường, cơ hồ không tiêu hao năng lượng gì của hắn, liền dễ dàng đạt tới tiến độ hai mươi lăm phần trăm.
Nhưng mà đến đây, lại thong thả đi xuống, so với sự di động của ốc sên còn phải chậm hơn vài phần, tốc độ chậm chạp như vậy lại xuất hiện.
Ba mươi lăm phần trăm, tiến độ đến nơi này, Tiêu Văn Bỉnh đã cảm thấy từng đợt mệt mỏi. Hắn quyết định thật nhanh, lập tức lựa chọn buông tha. Cảm giác bị kiệt sức cũng không hơn gì, hắn căn bản không tính toán nếm thử lần thứ hai.
Hơn nữa, vừa rồi trải qua làm cho hắn phi thường hoài nghi một việc, dị năng sự phân hình của mình có thể giống như phần mềm máy tính hay không, có điểm giống như tạm dừng công năng liên tục.
Bởi vì trước kia chưa từng gặp phải tình huống tương tự, cho nên hắn cũng không lý giải được.
Thật không biết thứ bên trong hòm này là vật gì, ngay cả sự phân hình cũng phải hao phí tinh lực lớn như vậy.
Cho dù là một cái máy vi tính cao cấp nhất, cũng không khó như vậy. Tuy rằng bằng năng lực của hắn không thể trống rỗng chế tạo ra được, nhưng muốn hắn phân hình cái máy tính, không phải là việc khó gì.
Chẳng lẽ thứ trong hòm này so với máy vi tính còn phức tạp hơn hay sao? Ở trong trí nhớ của hắn, nếu chỉ cần phân hình, căn bản không cần tới việc vận dụng quá nhiều dị năng.
Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.
Rèn luyện, kêu thức ăn, tắm rửa, ăn cơm, ngủ.
Cứ như vậy, trải qua suốt bảy ngày cố gắng phấn đấu, rốt cuộc hắn đại công cáo thành, đem toàn bộ sự phân hình hòm sắt ghi vào trong đầu mình.
Tuy rằng hắn đã biết, đã biết cả đời chỉ sợ không thể đem nó phục chế đi ra, nhưng thành công này làm cho hắn vui sướng tươi cười rạng rỡ.