Sở dĩ muốn dùng cái gọi là công pháp để hình dung là bởi vì Phó Hào cho tới bây giờ cũng không có cảm giác được Lan Địch đã dạy cho hắn từ lúc còn bốn tuổi, hiện tại vẫn tu luyện cái công pháp kia. Đây thật đúng là ý nghĩa công pháp a.
Tu luyện ròng rã suốt mười năm thời gian, Phó Hào căn bản không cảm nhận được chính mình có cái biến hóa thực lực gì ráo, càng miễn bàn đến tu luyện ra đấu khí. Duy nhất có thể gọi là biến hóa chính là, sau khi tu luyện cái công pháp kia, khí lực của hắn ngược lại tăng lên không ít, như chém củi nâng cây thật ra có chút hiệu quả.
Bộ công pháp này tên gọi của nó rất có phong cách a, gì là “Thần Dẫn Quyết”
Theo cách nói của Lan Địch, bộ công pháp này có thể nói là trên thế giới là bộ công pháp cao cấp nhất tuyệt thế nhất, uy lực của nó sau khi tu luyện thành công quả thực có thể dùng từ ‘khó lường’ để mà hình dung.
Nhưng điều đáng tiếc Thần Dẫn Quyết này nghiêm khắc mà nói là một bộ công pháp là tên chung. Bên trong nó còn chia làm ba thiên độc lập nhau và hỗ trợ tu luyện lẫn nhau:
Lực Thần Quyết, Tu Thần Quyết, Kỹ Thần Quyết!
Ba thiên công pháp này đích xác xưng hô đầy đủ phải là : Tu Lực Thần Quyết, Tu Thần Thần Quyết cùng với Tu Kỹ Thần Quyết.
Danh như ý nghĩa, Lực Thần Quyết tu luyện lực lượng, Tu Thần Quyết tu luyện thần thức, còn lại Kỹ Thần Quyết là tu luyện vũ kỹ.
Mà Lan Địch truyền lại cho Phó Hào, chỉ là một loại trong số đó. Lực Thần Quyết.
Nhưng lại là bản Lực Thần Quyết không đầy đủ, bởi vì Lực Thần Quyết này chỉ có hai cảnh giới tu luyện công pháp đầu tiên, phần sau nó Lan Địch nói chính hắn cũng không biết. Về phần hai thiên công pháp khác Lan Địch rất rõ ràng minh xác nói cho Phó Hào, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua.
Một bộ công pháp Lực Thần Quyết không trọn vẹn, Phó Hào tu luyện suốt mười năm cho đến bây giờ, rốt cuộc tiến vào một cái cảnh giới gì hắn cũng không biết, lại đừng nói là một con Phong Lang cấp ba, cho dù là ma thú cấp một như thổ hùng (gấu đất), Phó Hào đều xa xa đánh không lại, bởi vậy có thể hiểu rõ, bộ công pháp này gọi là tuyệt thế công pháp, rốt cuộc là cái kiểu trạng thái gì.
Hơn nữa càng thêm chết người là cái công pháp này hiện giờ chỉ có hai cái cảnh giới tu luyện đầu tiên, Phó Hào phỏng chừng xem như cả đời này của mình có thể tu luyện tới mức cao nhất chỉ đạt tới cảnh giới thứ hai, có thể hay không đem một con thổ hùng đánh bại, vẫn là điều chưa biết được.
Cho nên, lúc này Phó Hào cơ bản sớm đã phai nhạt, lúc ban đầu tu luyện Lực Thần Quyết thật sự hưng phấn cùng khát khao, sau này hiểu được chỉ còn vô cùng hoài nghi và chết lặng!
Hiện tại Phó Hào tuy đã hiểu được điều này, mà cái gọi là bộ tuyệt thế công pháp tám chín phần mười là Lan Địch rãnh rỗi không việc gì làm lấy mình ra tiêu khiển, về phần cái gọi là uy lực chỉ khoác lác mà thôi.
Bởi vì Phó Hào nhớ rất rõ ràng, Lan Địch lão gia hỏa này vẫn tự xưng hắn là cường giả số một số hai tại cái thế giới này, thậm chí liên tiếp đứng ở đỉnh phong, phong tước Đấu Thần đều không để vào mắt. Nhưng tại mấy năm trước, lão gia hỏa này lại bị một con thổ báo truy đuổi chạy cho thẳng cẳng, sau nếu không phải có đám thợ săn chạy tới, phỏng chừng cái lão gia hỏa này ngay lúc ấy đã sớm chui vào quan tài rồi.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Phó Hào đối với tuyệt thế công pháp mà lão gia hỏa này luôn coi như là báu vật hoàn toàn mất đi tin tưởng. Nếu không phải Lực Thần Quyết có trợ giúp cho việc đốn củi chặt cây, Phó Hào phỏng chừng sớm đã quên lãng, không đi tu luyện.
Thấy Phó Hào lại bắt đầu ngẩn ngơ, Lan Địch thật là không ngờ lúc này ở trong đầu của Phó Hào lại đang oán giận hắn, nên có chút không kiên nhẫn quơ quơ tay nói: “Còn thất thần đứng đó làm gì, có thấy cây đại thụ ở bên kia không, đi tới đó đánh một quyền cho lão tử ta xem cái nào!”
Thanh âm Lan Địch làm cho Phó Hào đang trầm tư giật mình tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía cây đại thụ có đường kính mấy người ôm, trên mặt hắn chỉ có thể lộ ra cười khổ, bất mãn than thở đi tới.
Thôi thôi! Quên đi, coi như là làm thỏa mãn trò đùa dai của cái lão chết tiệt này, dù sao nhiều năm qua cũng đều tới đây, cũng như lúc này đây vậy thôi! Phó Hào an ủi chính mình, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc quay đầu bỏ chạy trốn.
Mười năm qua, mỗi lần Phó Hào tới đây, Lan Địch luôn luôn hạ đạt mệnh lệnh này, danh kỳ danh viết vì kiểm nghiệm tiến độ tu luyện bộ công pháp này của Phó Hào, bất quá sau khi Phó Hào biết lão gia hỏa này khoác lác, mặc dù biết hết thảy mọi sự, nhưng nghĩ lão gia hỏa này rãnh rỗi không có việc gì làm nên lấy chính mình ra tiêu khiển mà thôi.
Bất quá, ngoại trừ điểm ấy ra, Lan Địch đối Phó Hào ngược lại thật sự không tệ, cũng không giống như những người khác, khinh thường thân phận Phó Hào, điều này làm cho Phó Hào vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt trò đùa dai của Lan Địch.
Đứng ở trước đại thụ, Phó Hào chậm rãi nhiếp thu tâm thần, chậm rãi vận khởi cái gọi là công pháp Lực Thần Quyết ở cảnh giới thứ nhất.
Chỉ thấy một đạo quang mang kim sắc to bằng như cây tăm đột nhiên từ trong cơ thể Phó Hào sinh ra, tiếp theo chậm rãi chộp lấy cánh tay Phó Hào quán nhập vào bên trong, trực tiếp vận hành tới phía trên nắm tay.
“Hêy a!”
Phó Hào quát nhẹ lên một tiếng, tay phải đột nhiên dừng lại một chút, tiếp đó đánh lên thân cây đại thụ ở trước mặt.
Lực lượng thật lớn làm cho Phó Hào một quyền thật mạnh này hơi hơi mang theo tiếng xé gió, hung hăng va chạm phía trên đại thụ.
“Phanh!”
“Ai nha!”
Tiếng trầm đục xen lẫn tiếng la thảm thiết trong nháy mắt vang lên, cây đại thu kia vẫn như cũ không việc gì, chẳng qua thoáng rơi lả tả vài chiếc lá mà thôi, thậm chí ngay cả khối vỏ cây cũng chẳng tổn hại tẹo nào, ngược lại Phó Hào kêu lên thảm thiết quơ quơ nắm tay của mình giống như con khỉ nhảy choi choi, trên mặt Phó Hào lúc này hơi hơi có chút vặn vẹo, hiển nhiên bộ dáng cực kỳ thống khổ.
Thật ra Phó Hào vẫn không thật sự có cảm giác đau đớn như thế, không biết do hàng năm dùng búa để đốn củi hay sao mà đôi tay của Phó Hào giờ đã chai sạn cùng độ cứng đã trở nên vượt xa xa thường nhân, đối loại va chạm cứng đối cứng này có lẽ với người khác mà nói, lập tức xương cốt đều gãy vỡ vụn, nhưng Phó Hào bất quá chỉ cảm thấy hơi tê rần mà thôi.
Nhưng hắn rất hiểu rõ, nếu như mình không giả bộ một bộ dáng thống khổ như thế, loại nhàm chán cùng trò đùa đai khẳng định còn muốn liên tục không dứt.
Cùng ở chung với Lan Địch nhiều năm như vậy, ít nhiều Phó Hào cũng học được một ít trò gian xảo.
Không để ý Phó Hào ở nơi này diễn trò, Lan Địch lúc này lại nhíu chặt đôi lông mày, nhìn chằm chằm chỗ Phó Hào đánh lên trên thân đại thụ, ánh mắt lộ ra một chút thần sắc nghi hoặc, miệng than thở không nghe rõ: “Không đạo lý a, luyện tập mười năm như thế vẫn là kiếu này hay sao? Chẳng lẽ tên tiểu tử thiên phú lại kém cỏi đến trình độ này sao? Bi kịch a! Bọn họ gia tộc như thế nào sinh ra một phế vật kém cõi như thế, bi kịch! Đúng là bi kịch!”
Lan Địch một chút cũng không nghĩ vì cái công pháp này không tạo được sự tin tưởng nơi Phó Hào, ngược lại không ngừng mắng mó Phó Hào thiên phú quá tồi. Sau khi hung hăng hớp vài hớp rượu, Lan Địch lại nhíu mày giọng nỉ non, nói: “Chẳng lẽ nói Lực Thần Quyết này phải tu cùng Tu Thần Quyết cùng nhau tu luyện mới có hiệu quả? Nhất định là như vậy!”
Nghĩ đến đây, Lan Địch đột nhiên nhãn tình sáng lên, hướng Phó Hào mắng: “Đừng đứng ở chỗ đó mà kêu to gọi nhỏ, biến lại đây cho lão tử, ta hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Đang ở biểu diễn có chút đắc ý, Phó Hào nghe tiếng quát mắng của Lan Địch rút cục hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhanh chân chạy tới nói: “Lan Địch bá bá, ngài lần trước không phải đã hỏi một lần rồi sao, ta năm nay mười bốn tuổi!”. Ánh mắt khó hiểu nhìn Lan Địch, Phó Hào trong lòng lại không ngừng nói thầm, xem ra người lúc về già, trí nhớ quả thực không được tốt là thật sự, vừa mới hỏi xong ở tháng trước về vấn đề này, bây giờ không ngờ lại quên mất.
“Nói nhảm! Lão tử ta đương nhiên biết ngươi mười bốn tuổi, ta hỏi chuẩn xác ngày sinh kìa” Lan Địch tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, giọng mắng to.
“Ách! Chuẩn xác a, để ta tính tính cái đã! Phó Hào một trận nghẹn họng, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Lâm đại thúc nói ta sinh ngày 15 tháng 8, hôm nay là ngày 14, nói như vậy, đến ngày mai ta mới tròn mười bốn tuổi!”
Nói xong, Phó Hào cũng một trận sửng sờ, không nghĩ tới ngày mai mình vừa tròn 14 tuổi cũng là ngày sinh nhật của mình, nên như thế nào ăn mừng đây? Ai nha, nhất định nói Song Nhi tranh thủ làm cho mình mấy món ngon mới được. Hàng năm đến khi sinh nhật, tiểu nha đầu kia đều làm như vậy, xem ra ngày mai lại có lộc ăn rồi. Nghĩ đến đây, Phó Hào nhất thời cảm thấy nước miếng có tí chảy xuống.
Lan Địch không có chứng kiến bộ dáng bên ngoài không chút tiền đồ lại có hình dáng tham lam ăn uống của hắn, bằng không nhất định còn chửi rủa một trận nữa, lúc này hắn nhíu mày nhìn phương xa xa nỉ non: “Đã được mười bốn tuổi rồi sao? Thời gian trôi qua rất nhanh a, còn có hai năm thời gian, phải nắm chặt mới được!”
Hơi hơi thở dài, Lan Địch trên khuôn mặt hốt nhiên lộ ra một tia tươi cười trêu tức, nhìn Phó Hào cười nói: “Tiểu tử ngốc, nhớ kỹ một việc, lúc ngươi tròn mười sáu tuổi, trước một tháng ngươi đừng quên đến chỗ của lão tử ta, đến lúc đó lão tử nói cho ngươi biết một sự kiện tốt lành!”
Một sự kiện tốt lành? Còn phải trước một tháng lúc vừa tròn mười sáu tuổi mới nói cho? Lão gia hỏa này chuẩn bị chơi trò đùa gì vậy ta? Phó Hào nhất thời cảm thấy được ở sau lưng có chút phát lạnh, khó hiểu gật gật đầu, nhưng không hứng thú hỏi lại chuyện gì.
“Được rồi được rồi! Không có việc gì nữa ngươi trở về đi, nhớ rõ đừng quên kiên trì luyện tập đấy, con bà nó, lão tử như thế nào gặp phải một tên có thiên phú kém cõi như thế chứ!” Thấy bộ dáng Phó Hào ngốc nghếch ngu đần, tâm tình Lan Địch nhất thời khó chịu, phất phất tay như đuổi ruồi, hạ lệnh đuổi khách.
Thấy lão gia hỏa này hôm nay không ngờ dễ dàng bỏ qua chính mình như thế, Phó Hào không khỏi có chút sững sỡ, hắn nhớ rất rõ ràng, trước đây mỗi khi đến chỗ này, Lan Địch ước chừng ngược đãi hắn là một tiểu thiên tài mới thả hắn trở về, nhưng hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ nói lão gia hỏa này bắt đầu đổi tính rồi sao. Bất quá, mặc dù muốn làm cho rõ ràng đây là vì cái gì, Phó Hào ngược lại hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, linh hoạt nhẹ nhàng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Vừa mới bước đi được vài bước, Phó Hào bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Lan Địch bá bá, ngươi gặp qua hồn khí chưa? Hồn khí là cái dạng gì thế?”
“Hồn khí?” Vừa mới bước vào trong phòng, Lan Địch nghe xong như vậy cũng sửng sốt, khó hiểu nhìn Phó Hào hỏi: “Ngươi hỏi hồn khí làm gì? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đối hồn khí sinh ra hứng thú chăng?”
Dừng lại một chút, Lan Địch lại mạnh mẽ hớp vài hớp rượu, trên mặt lộ ra một bộ dáng hứng thu bừng bừng, xoạch miệng nói: “Tiểu tử, ngươi lần này xem như hỏi đúng người rồi, lão tử đừng nói là gặp qua hồn khí, năm đó còn có đem tuyệt thế hồn khí! Thập cấp hồn khí ngươi gặp qua sao? Lão tử đương nhiên đã đều dùng đến nó, ta cho ngươi biết, nó có tốc độ rất nhanh a, kia … A, tiểu tử ngươi chạy làm gì? Mẹ nó! Chẳng lẽ ngươi không tin lão tử?”
Lan Địch nói chưa hoàn toàn xong, đã thấy Phó Hào giống như thỏ con bị rượt đuổi, bất quá trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, điều này làm cho Lan Địch không khỏi hảo hảo chửi ầm lên một trận.
Cảm giác chính mình rốt cục đã chạy thoát khỏi Lan Địch, Phó Hào rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lau lau mồ hôi, trong lòng thầm kêu lên một tiếng may mắn, nếu không phải mình nhanh chân chạy đi, cái lão gia hỏa này lại khoác lác ba hoa, chỉ sợ không vài cái thời gian đều khoác lác cũng chưa xong! Mình biết rất rõ, lão gia hỏa rất thích khoác lác, còn hỏi hắn làm gì, còn cầm thập cấp hồn khí bổ ra, lão gia hỏa này cũng thật là biết diễn trò đi ha.
Hung hăng nguyền rủa một trận, sau khi nguyền rủa cái lão gia hỏa thích khoác lác bị sặc rượu, Phó Hào chậm rãi hướng sơn thôn đi đến.
Vừa mới đi không được vài bước, Phó Hào lại cảm thấy hoa mắt, sau đó là một bóng người mặc áo màu xanh rất nhanh vô cùng từ phía trước chính mình thiểm điện vọt qua. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thân ảnh người này chẳng những để lại một mảnh tàn ảnh, mà còn kéo theo một trận cuồng phong, thổi trúng Phó Hào làm hắn lảo đảo một trận.
“A? Lâm đại thúc? Làm sao có thể? Chẳng lẽ mình hoa mắt à?”
Tại cái nơi kỳ quái này như thế nào đột nhiên xuất hiện một người có tốc độ nhanh như vậy, Phó Hào trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi thân ảnh nọ mặc dù nhanh nhưng là bóng dáng rất quen thuộc bị Phó Hào mơ hồ nhìn thấu, không ngờ bộ dáng giống như là của Lâm đại thúc …