FINDER COMPANY
< Công ty Dịch vụ Võ Lâm >
Thể loại : Kiếm hiệp hiện đại
Tác giả: link_mym
Nguồn : Tàng Thư Viện
Phần mở đầu 2-Nghịch thiên tà kiếm Nguyễn Lâm Hoàng
Nghịch thiên tà kiếm Nguyễn Lâm Hoàng
Địa điểm: Hà Nội: một bến xe buýt nào đó
Thời gian: Một ngày thu tháng mười: giờ cao điểm buổi sáng
Giờ cao điểm! Khoảng thời gian ước chừng từ bảy giờ tới tám rưỡi sáng từ thứ hai đến thứ sáu, đó là khoảng thời gian mà hầu hết những con người sinh sống trong cái thành phố mang tên Hà Nội này đều phải đổ cả ra ngoài đường: người lớn thì đi làm, trẻ nhỏ thì đi học, thế nên…Khỏi cần phải nói chắc ai cũng có thể tưởng tượng được tình hình giao thông vào cái lúc này là kinh khủng đến mức nào. Thật không hổ với cái cụm từ: Giờ Cao Điểm!
Giờ cao điểm, theo lí thì vào cái giờ này đường xá sẽ phải thật đông đúc, ấy thế mà…Hôm nay, mọi thứ lại như khác hẳn. Ít ra là ở cái bến xe buýt này-cái bến xe buýt mà lẽ ra những kẻ đứng chờ vì chẳng còn đủ chỗ đứng trên vỉa hè mà phải tràn cả xuống lòng đường, thế mà hôm nay, mọi thứ hôm nay lại như thay đổi hẳn, những kẻ đứng chờ xe buýt lúc này lại như có thể đếm được bằng đầu ngón tay…
Lạ, nhưng chẳng ai lấy đó làm ngạc nhiên. Cũng phải thôi, bởi tuy hôm nay chẳng phải là ngày nghỉ nhưng hầu hết những người cần đi xe buýt đều cũng đã được nghỉ, và hơn hết, cả cái xe buýt này nữa, nó hôm nay cũng đã chẳng thể chạy theo cái lộ trình của ngày thường bởi…Một hội nghị được gọi với cái tên ASEM 5 (Asian Europe Meeting ) đang được diễn ra tại Hà Nội.
ASEM 5-Một hội nghị như đã có thể khiến cái giờ cao điểm của thường ngày như đã không còn là cao điểm nữa!
Nhưng cái hội nghị đó liệu có liên quan gì đến câu truyện của chúng ta!?! Nếu có ai đó đang tự hỏi cái câu này thì…Ồ! Đương nhiên là phải có liên quan rồi. Dù cũng chẳng được nhiều cho lắm…
Bến xe buýt, cái bến xe mà vỏn vẹn chỉ gần chục người thôi, ấy vậy mà…Cái bến xe buýt này lại như có đủ loại ‘kì nhân dị sĩ’ trên đời. Và một trong số những ‘kì nhân dị sĩ’ ấy…
_ “ Waoo…” _ Khẽ ngáp một cái dễ đến sái cả quai hàm, chàng thanh niên như khiến hơn chục người đang đứng chờ xe buýt xung quanh như cũng phải buồn ngủ theo. Phải! Trong cái tiết trời hơi se lạnh của một sáng mùa thu, và nhất là trong cái lúc mà có lẽ tất cả mọi người ở đây đều vừa mới chui ra khỏi chăn ấm như thế này thì…Một cú ngáp quả cũng có thể gây nên một phản ứng dây chuyền!
Chàng thanh niên, một anh chàng mà tuổi có lẽ cũng chỉ vào khoảng hai mươi hai, hai mươi ba gì đó trong cái áo sơ mi trắng phau và cái quần âu đen, anh chàng có lẽ cũng thuộc tuýp công nhân viên chức gì đó, thế nhưng…Cái áo sơ mi trắng lại nhàu nhĩ và xộc xệch đến vô cùng, cái quần âu trông cũng chẳng được phẳng phiu cho lắm và thêm vào cái mái tóc dài thượt mà rối bù cùng với cái ánh mắt ngủ ngày trông như vô cùng uể oải, cái anh chàng này thật dễ gây cho người đối diện cái cảm giác rằng kẻ đang đứng trước mặt mình đây như vô cùng lười biếng. Một anh chàng thật cũng dễ khiến người ta phải chú ý, thế nhưng…
Tại cái bến xe lúc này, người đáng để phải chú ý hơn cả có lẽ lại chính là cái con người ấy-cái con người mà dưới tiết trời có lẽ cũng hơi se lạnh của mùa thu nhưng vẫn có thể diện một bộ phục trang mùa đông to sụ với…Cái áo khoác lông dầy cộm, cái quần thể thao dài chấm đất, đôi giầy ống to đùng, cái mũ len trùm kín cả đầu và cặp kính đen như che kín gần hết khuôn mặt, và hơn hết, cùng với một cái ba lô như nặng trĩu cả vai, cái anh chàng này trông thật chẳng khác chi một con người đang có ý định chinh phục một đỉnh núi…quanh năm tuyết phủ!
_ “ Xe đến rồi kìa! ” _ Một ai đó chợt lên tiếng và…Cũng chỉ bằng một câu ấy thôi, cái trạng thái mơ mơ màng màng như tỉnh như mê của cả cái bến xe như lập tức bị xua đi hết cả. Sức sống như đã trở về với gần một chục cơ thể.
Như vẫn còn ngái ngủ, cái anh chàng thanh niên với dáng ngủ ngày lại ngáp lấy một cái thật dài, để rồi sau đó…Cái lớp da mắt như lúc nào cũng chực để cụp xuống bỗng lại dựng hết cả lên, anh chàng như đang muốn nhìn cho thật rõ cái xe đang đến có phải cũng chính là cái xe mà mình đang chờ hay không, ấy thế rồi…Vẻ mặt ngủ ngày bỗng như bay biến hết cả. Như đã trở thành một con người sôi nổi nổi nhất trần đời, anh chàng vội vàng xông tới, vừa đẩy dạt những người ở đằng trước ra mà chen lên trước…
< Hứ!?! > _ Xồng xộc xông lên xe để rồi lại phát hiện ra rằng chỗ trống vẫn rất nhiều, anh chàng ngủ ngày lại thở dài một cái, vừa như rất lấy làm tiếc rẻ về cái số sức lực mà mình đã bỏ ra để mà chen lên trước, anh chàng than thầm _ < Quên béng đi mất, hôm nay hầu như mọi người đều được nghỉ mà! >
Nghệt cái mặt ra mất một lúc rồi lại trở về cái tư thế giống như một kẻ vừa tiêu phí mất toàn bộ năng lượng của cơ thể, anh chàng uể oải đưa tay gãi đầu một cái rồi lặng lẽ chọn lấy một cái ghế trong góc khuất để rồi…Một giấc ngủ thật sự đã lập tức kéo tới!
_ “ Cái gì mà cồng kềnh thế này? ” _ Anh chàng soát vé xe buýt làu bàu, vừa nhìn vào cái ba lô to uỵch trông hết sức vướng víu của anh chàng mặc đồ mùa đông mà đẩy nhẹ một cái _ “ Ra phía đằng sau kia ngồi đi, đừng đứng đây làm vướng lối đi như thế chứ! ”
Im lặng không lên tiếng, anh chàng mặc đồ màu đông nhẹ nhàng tháo cái ba lô nặng trịch trên vai xuống để rồi…Không hề có ý kiếm cho mình một chỗ ngồi, anh chàng lặng lẽ thò tay vào trong ba lô mà móc ra một vật…
_ “ Tất cả ngồi yên! ” _ Dí khẩu súng trong tay vào đầu anh chàng soát vé, anh chàng mặc đồ mùa đông hét lớn.
_ “ Quý…quý khách…nếu quý khách không muốn ngồi thì…” _ Anh chàng soát vé khẽ run lên, vừa liếc nhìn cái họng súng đang cắm thẳng vào mặt mình mà cảm thấy chân tay như muốn nhũn cả ra, anh chàng thều thào _ “ Nếu…nếu muốn thì quý khách có…có thể…đứng…đứng cũng được! ”
_ “ Cái gì mà đứng mới lại chả ngồi!?! ” _ Anh chàng mặc đồ mùa đông khẽ gắt, vừa tống một báng súng vào đầu anh chàng soát vé để rồi…Khẽ nở một nụ cười nghe thật lạnh lẽo khi bước qua cái thân hình đang từ từ gục xuống của anh chàng soát vé, anh chàng mặc đồ mùa chậm rãi tiến tới chỗ lái xe và…Đặt nhẹ cái họng súng có lẽ cũng sẽ thật lạnh lẽo vào cạnh thái dương của anh chàng lái xe, anh chàng mặc đồ mùa đông nhẹ nhàng cất tiếng _ “ Biết khu trung tâm hội nghị quốc gia chứ hả? Làm ơn cho xe chạy về phía đó nhé! ”
_ “ A…a…ơ…Dạ…dạ được! ” _ Anh chàng lái xe lắp bắp mãi mà chẳng nên câu. Nhưng cũng khó mà trách anh chàng cho được bởi…
_ “ Nộp hết các thiết bị liên lạc ra đây!! ” _ Anh chàng mặc đồ mùa đông bỗng gào lên, vừa hướng nòng súng về phía các vị hành khách đang run như cầy sấy.
Không khí như trầm hẳn xuống, sự im lặng đến vô cùng đột nhiên trùm lấy cái xe buýt. Nhưng cũng chẳng được lâu, những âm thanh sột soạt như thể có ai đó đang lục tìm trong người cái thứ được gọi là ‘thiết bị lên lạc’ đã nhanh chóng lan ra, cái xe buýt tuy đã nhộn nhịp lên hẳn, thế nhưng…
_ “ Làm cái quái gì mà ồn ào thế hả!?! ” _ Một tiếng gắt nhẹ bỗng vang lên như muốn át đi những tiếng sột soạt đang tràn ngập trong không khí. Bằng cái giọng điệu như vẫn còn rất ngái ngủ, cái anh chàng ngủ ngày như chẳng hề biết đến truyện trần gian ấy khẽ lẩm bẩm _ “ Giấc mơ của người ta đang đẹp thì…Làm ơn yên lặng để người khác ngủ cái coi!! ”
_ “ Ngủ!?! ” _ Anh chàng mặc đồ mùa đông cười nhạt, vừa chậm rãi bước đến bên cạnh anh chàng ngủ ngày ở chỗ cuối xe, anh chàng nói _ “ Tốt nhất cậu nên tỉnh táo một chút đi thì hơn, bởi lẽ…Chỉ lát nữa thôi, tất cả chúng ta sẽ có một giấc ngủ dài. Thật sự rất dài đấy! ”
< Truyện quái gì vậy nhỉ? > _ Nãy giờ do còn mải mê với giấc mộng đẹp nên vốn chẳng hề biết gì về những truyện vừa xảy ra nơi trần thế, anh chàng ngủ ngày lặng lẽ đưa tay gãi đầu, và với bộ mặt như vô cùng thắc mắc, anh chàng đang định lên tiếng thì…
_ “ Thưa…thưa ngài…đằng…đằng trước là đường cấm rồi ạ…” _ Một giọng nói như đang vô cùng run rẩy bỗng vang lên từ phía cái ghế dành riêng cho người lái xe _ “ Chúng…chúng ta không…không thể đi tiếp…”
_ “ Cái gì mà không thể đi tiếp!?! ” _ Anh chàng mặc đồ mùa đông khẽ gắt, vừa giơ cái ba lô to uỵch vốn luôn được đeo trên lưng lên cao, anh chàng lạnh lùng cất tiếng _ “ Cứ xông thẳng vào đi! Người sắp chết thì cần quái gì phải quan tâm đến luật giao thông nữa. Nếu có ai muốn ngăn cản thì báo với họ rằng lượng thuốc nổ trong cái ba lô này của ta đủ khả năng phá nát cả thành phố này đấy! ”
_ “ Thuốc nổ!?! ” _ Anh chàng ngủ ngày kêu lên, như để thắc mắc thay cho tất cả những hành khách khác do quá kinh hãi mà không thể nói lên lời _ “ Đừng nói với tôi anh là khủng bố đấy nhé! ”
_ “ Khủng bố!?! ” _ Anh chàng mặc đồ mùa đông mà lúc này có lẽ nên đổi ‘tên’ thành khủng bố khẽ cuời, vừa lạnh nhạt lên tiếng _ “ Đừng dùng từ khó nghe như vậy chứ. Ta là một chiến sĩ dũng cảm sẵn sàng hi sinh vì chính nghĩa, và các người hôm nay đều rất may mắn vì có thể cùng ta hi sinh vì chính nghĩa! ”
Im lặng, một khoảng khắc im lặng đến kinh ngạc, đến như khiến người ta phải có cảm giác rằng thời gian như cũng đã ngừng trôi, để rồi…Một tràng cười như vô cùng sảng khoái chợt vang lên, một giọng nói như đã hết sức cố gắng để nín cười cũng theo đó mà cất lên:
_ “ Đừng đùa như vậy chứ, Việt Nam mà cũng có khủng bố nữa sao!?! ” _ Anh chàng ngủ ngày nói, vừa trưng ra một vẻ mặt vờ nghiêm túc trông rất hoạt kê, anh chàng nói _ “ Mà nếu thật đi nữa thì…Cái ý nguyện được hi sinh vì chính nghĩa của anh bạn, xin thứ lỗi mọi người không thể bồi tiếp được! ”
_ “ Không thể bồi tiếp được!?! ” _ Anh chàng khủng bố cũng cười, vừa lắc nhẹ khẩu súng trên tay một cái, hắn nói _ “ Truyện này liệu có đến lượt các người lựa chọn hay không!?! ”
_ “ Sao lại không, chỉ cần ‘bác tài’ dừng xe thì dù có tài thánh anh cũng chẳng thể làm được gì ” _ Anh chàng ngủ ngày nói, cái bộ dạng gà gật như đã bay biến đâu hết cả, anh chàng lạnh nhạt lên tiếng _ “ Đằng nào cũng chết, nếu bây giờ mọi người chịu liều mình chống cự để tìm đường sống thì anh nghĩ sao? ”
_ “ Ai dám!?! ” _ Gã khủng bố hét lên, vừa liếc mắt nhìn quanh như để xem xem rốt cuộc thì cái kẻ đang định ‘liều mình chống cự’ ấy là ai, hắn nói _ “ Nếu ngoan ngoãn ngồi im có lẽ các người sẽ còn sống thêm được vài phút, còn nếu ngoan cố chống cự thì…Hừ! ” _ Gã khủng bố hừ nhẹ, vừa quét cái họng súng khắp nơi như để đe doạ. Và thế là…
Con người quả là một sinh vật vô cùng kì lạ! Rõ ràng ai cũng biết được rằng nếu cứ ngoan ngoãn ngồi im thì có lẽ chỉ một lát nữa thôi, e rằng tất cả đều sẽ cùng phải tan xác bên cạnh cái kẻ có lẽ là khủng bố này, còn đứng lên chống lại hắn, việc này e rằng sẽ có thể khiến một vài người phải ‘đi trước’ nhưng cũng lại chính là cơ hội để những người may mắn còn lại được sống sót. Rõ ràng là ai cũng có thể nghĩ được như vậy, thế nhưng…Vẫn cứ im lặng mà cam chịu, hình như chẳng có ai tình nguyện làm người ‘đi trước’ cả!
Thở dài một cái như vô cùng ngán ngẩm trước quyết định của mọi người, cái anh chàng ngủ ngày ấy lại nói:
_ “ Anh bạn, có lẽ anh bạn là đang muốn nhắm vào khu vực diễn ra hội nghị ASEM 5 phải không? Nếu thật vậy thì tôi khuyên anh bạn nên bỏ ý định đó đi thì hơn, một nhúm con tin thường dân trên xe này sẽ là chẳng thể so nổi với một đống các nguyên thủ quốc gia trong kia đâu. Tôi dám chắc chiếc xe này sẽ sớm bị tiêu diệt ngay khi mà có lẽ vẫn chẳng có vị nguyên thủ nào trong đó kịp biết. Sự hi sinh này chẳng phải là oan uổng lắm hay sao!?! ”
_ “ Câm mồm! ” _ Gã khủng bố hét lên _ “ Hi sinh vì chính nghĩa thì không bao giờ là oan uổng hết! ”
_ “ Nhưng…”
_ “ Tao bảo là câm mồm! Nếu mày còn dám nói thêm dù chỉ là một câu nữa thôi thì…”
_ “ Nhưng…” _ Đoàng!…Ngón tay vốn đã đặt sẵn trên cò súng của gã khủng bố khẽ động đậy, một tiếng nổ đanh gọn chợt vang lên…
Tạm dừng câu truyện khủng bố trên xe buýt ở đây, bây giờ, mời các bạn ghé thăm một con đường nhỏ cách nơi xảy ra vụ khủng bố cũng không phải là quá xa. Ở đây, ngay bên dưới những tán cây đã ngả sắc thu, cái con đường hầu như không có bóng người ấy lại đang có một cô gái thật xinh đẹp đang lặng lẽ bước đi…
_ “ Thật là chán chết đi được! ” _ Cái cô gái nọ khẽ lẩm bẩm, vừa đưa tay vuốt nhẹ cái mái tóc thật dài mà đen óng đang tung bay theo những con gió một cái, cô thở dài _ “ Mình vốn nghe nói Việt Nam là nơi tập trung rất nhiều các cao thủ hàng đầu thuộc thế hệ trẻ nên mới quyết định đến đây, ấy thế mà…Ngay tại thủ đô, ngay tại cái mảnh đất vốn được coi là địa linh nhân kiệt như Thăng Long này, ấy thế mà…Nào là Thăng Long tứ trấn mới chả ngũ tuyệt Thăng Long, rồi lại còn cả bất bại thần công nữa chứ, thật là hết sức thất vọng mà. Từ lúc luyện thành Thiết Cước Thiên Đao Công cho tới nay, mình đã…Ý! Thế này là thế nào!?! ” _ Cô nàng giật mình kêu lên, vừa nhìn theo cái xe buýt cách đó không xa mà tự hỏi _ “ Phía trước chẳng phải đã cấm đường rồi hay sao? Cái xe này định chạy đi đâu vậy nhỉ? ”
Thắc mắc, nhưng cũng chẳng mấy để tâm, cô gái vẫn lặng lẽ bước đi, bước đi mà bỏ mặc cái xe buýt vẫn đang tiếp tục tiến tới, bước đi trong cái tâm trạng như vô cùng tiếc nối để rồi…Như vô cùng kinh ngạc, cô gái vội quay đầu ngó lại cái xe buýt kì lạ nọ _ < Kiếm khí! Một thứ kiếm khí kinh thế hãi tục như chỉ có thể tồn tại ở các cao thủ thực sự. Chẳng lẽ trên cái xe ấy lại…> _ Cô gái tự hỏi, vừa vội vàng sải bước chạy theo cái xe buýt đã ngày càng cách xa. Cái tốc độ như thật khó tin đối với một người đi bộ…
Trở lại với vụ khủng bố trên xe buýt, trong khi cách đó không xa, một cô gái đang vội vàng đuổi tới thì ở trên chiếc xe này…Một tia lửa chợt loé lên từ khẩu súng trong tay gã khủng bố. Một tiếng nổ như đinh tai nhức óc cũng theo mà phát ra…
< Làm…làm thật hả!?! > _ Anh chàng ngủ ngày kinh hãi nghĩ thầm, vừa chẳng thể không toát mồ hôi khi từ trong đáy mắt, anh chàng như có thể nhìn thấy thật rõ một viên đạn sắt đang xé gió mà lao tới.
< Khốn khiếp thật! > _ Anh chàng ngủ ngày khẽ nghiến răng, vẻ lờ đờ trong ánh mắt bỗng nhiên như bay biến hết cả, anh chàng nghĩ _ < Khốn khiếp, mình thật sự chẳng muốn ra tay chút nào nhưng…> _ “ Chẳng còn cách nào khác! ” _ Anh chàng lẩm bẩm, vừa thở dài một cái như thể đang rất miễn cưỡng, để rồi…
Cái cặp mắt vốn lúc nào cũng như đang mơ màng bỗng trừng lên, một luồng khí như thật lạnh lẽo bỗng nhiên tràn tới. Cái ánh mắt thật khiếp người trừng trừng dõi nhìn viên đạn đang bắn tới…Bùm!…Một tiếng nổ nho nhỏ chợt vang lên, viên đạn sắt bỗng nhiên lại nổ tung trong không gian, trong khi vẫn còn chưa kịp chạm tới cái ánh mắt ngủ ngày!
Bùm!…Cả khẩu súng trên tay gã khủng bố cũng đột nhiên phát nổ, một luồng khí sắc bén mà lạnh buốt bỗng nhiên chạy dọc cánh tay cầm súng _ “ Áaa…” _ Gã khủng bố cũng hét lên thật to, vừa vội buông cái khẩu súng đã như tan ra thành sắt vụn mà ôm lấy cánh tay như thể vừa mới bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó đả thương. Một cánh tay, một vết thương như thấu suốt từ lòng bàn tay và đang dần lan lên tận đến bả vai…Toạc!…Một vòi máu bỗng như xé toạch bả vai của gã khủng bố mà trào ra, một tia đỏ tươi như cũng theo đó mà vọt tới đập mạnh vào lớp kính chắn gió trước mặt lái xe…Chooaanggg!…Vệt máu như vỡ ra trên lớp kính, những vết nứt cũng theo đó mà hiện lên, hiện lên như muốn che mờ cái cảnh vật phía sau nó…
KEET…Chiếc xe buýt bỗng phanh kít lại, những vệt đen dài như hằn lên thâtj rõ trên con đường trải nhựa. Cửa xe bật mở, hàng đống những người với người bỗng chen nhau mà nhoài ra, chen nhau thoát ra khỏi chiếc xe. Cũng chẳng khác chi cái lúc chen vào!
_ “ Khủng bố! Khủng bố!! ” _ Chẳng biết ai là người đầu tiên lên tiếng nhưng như một bệnh dịch đang lan đi thật nhanh, hai tiếng ‘khủng bố’ chẳng mấy chốc đã vang lừng khắp phố…
< Khủng bố!?! > _ Một cô gái bỗng hớt hải chạy tới, theo cái hướng như ngược hẳn với mọi người, cô nàng vừa chạy lại chiếc xe vừa tự hỏi _ < Khủng bố!?! > _ Cô nàng tự hỏi, vừa cố gắng nhìn vào trong xe, để rồi…
_ “ Ngươi…ngươi…ngươi rốt cuộc là ai!?! ” _ Một chàng trai trong bộ trang phục mùa đông thều thào, vừa quỳ mọp xuống đất mà ôm lấy cái bả vai như lênh láng máu _ “ Ngươi là ai!?! ” _ Anh chàng gào lên, vừa hướng cái ánh mắt như thật giận dữ nhưng cũng lại vô cùng khiếp đảm mà nhìn vào một chàng trai khác.
_ “ Anh bạn cứ yên tâm, không chết được đâu mà lo. Cứ yên tâm mà dưỡng thương trong tù nhé! ” _ Một chàng trai khác khẽ thở dài, vừa cúi xuống mà vỗ nhẹ lên bờ vai của anh chàng mặc đồ mùa đông, anh chàng nói _ “ Cũng tại khi nãy tôi hơi giật mình một tí nên không khống chế tốt sức mạnh. Đã khiến anh bạn phải chịu khổ rồi! ”
_ “ Chính là anh ta rồi! ” _ Cô gái khẽ reo lên, vừa nhìn vào cái anh chàng với mái tóc rối mù và bộ quần áo xộc xệch nhàu nhĩ như mới vừa ngủ dậy và đang bước xuống từ xe buýt mà đắn đo cân nhắc _ “ Anh chàng này, nếu chỉ dựa vào bề ngoài thì trông anh ta trông thật chẳng khác chi một kẻ bụi đời nhưng…Bằng cái vẻ bình thản thật khác hẳn với mọi người ấy, mình tin anh ta chính là chủ nhân của thứ kiếm khí kinh người mà mình đã cảm nhận được. Một cao thủ thật sự, một đối thủ thật tuyệt vời! Nhưng mà…” _ Cô gái bỗng ngừng lại, vẻ phân vân như hiện rõ trên nét mặt, cô tự hỏi _ “ Liệu mình có lầm không đây? Trông bề ngoài thì anh ta cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi gì đó, ấy thế mà…Cái thứ kiếm khí mà mình nhìn thấy ở anh ta, cái thứ kiếm khí ấy lại không lăng lệ bức người, hào quang tràn ngập giống như những thanh bảo kiếm bình thường-thứ kiếm khí vẫn thường thấy ở các cao thủ trẻ tuổi, trái lại, thứ kiếm khí của anh ta lại thâm trầm, kín kẽ tựa như được toát ra từ một thanh cổ kiếm vậy. Anh ta, một thanh kiếm có lẽ vốn thật tầm thường nhưng đã được trải qua thời gian, đã được trui rèn trong lửa đỏ mà để trở thành một thanh bảo kiếm. Một thanh tuyệt thế cổ kiếm! ”
Im lặng mà nhìn lại cái con người có vẻ bề ngoài thật tầm thường ấy một lần nữa, cô gái như đã bắt đầu cảm thấy sợ. Cái cảm giác giống như một ánh đèn tuy cũng thật rực rỡ nhưng lại đang phải khiếp hãi khi đứng trước cái ánh sáng dù thật nhạt nhoà nhưng vạn thế không mờ của mặt trăng vậy!
_ “ Thây kệ! Khó khăn lắm mình mới tìm thấy một cao thủ thực sự, cứ đấu một trận cho thật sảng khoái đã. Thắng thua cũng đâu có quan trọng gì! ” _ Cô gái nhủ thầm, vừa đang định bước tới mà chào hỏi thì…
Cái ánh mắt mơ màng như chợt bừng lên sức sống, vẻ gà gật bỗng như đều bay biến hết cả, cái anh chàng ngủ ngày ấy, cái anh chàng giờ đây lại giống như một con thú đang rình mồi: ngũ quan mở rộng như cảnh giác vô cùng, ánh mắt sắc lạnh như lướt nhìn thế gian, một luồng sát khí lăng lệ cũng lặng lẽ trào ra, trào ra như để uy hiếp bất cứ kẻ nào đang có ý định đến gần. Dáng vẻ mơ màng của kẻ ngủ ngày bỗng chốc đã được thay thế bằng cái khí thế bức người!
< Có truyện gì xảy ra vậy nhỉ, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra chiến ý của mình hay sao? > _ Như đã tin hơn vào cảm nhận của mình rằng cái con người kia thật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, cô gái lo lắng tự hỏi, vừa bất giác bước lùi lại một bước. Cũng khó trách, đứng trước cái khí thế kinh người ấy thì e rằng cả thiên quân vạn mã cũng chẳng thể không chùn bước, vậy thì một cô gái, nếu cô ấy có vì e sợ mà lùi lại một bước thì cũng là…Bình thường thôi!
Sự cảnh giác như ngày càng cao độ hơn, anh chàng ngủ ngày bắt đầu liếc mắt nhìn quanh như muốn chắc rằng không có bất cứ ai dám lại gần, để rồi…Trên môi thoáng hiện lên một nụ cười, anh chàng vội vàng nhào tới. Cái tốc độ thật không thua gì sấm sét!
_ “ Hên quá, không biết ai lại đánh rơi năm mươi ngàn ở đây!?! ” _ Vớ vội lấy tờ giấy bạc rơi trên mặt đất, vẻ đắc ý như hiện rõ trên nét mặt, sát khí như cũng từ từ lắng xuống, anh chàng vui vẻ kêu lên một tiếng _ “ Nghĩ ra cũng phải cám ơn tên khủng bố ấy một câu, nếu không phải nhờ ơn hắn thì…”
_ “ Anh…anh…anh ta…Anh ta đang làm cái quái gì vậy chứ!?! ” _ Cô gái lắp bắp mãi mà chẳng thành câu, một tia sét như thể từ đâu đó trên tận trời cao giáng thẳng xuống tấm thân nhỏ bé. Vẻ sững sờ như chẳng thể nào che giấu trên khuôn mặt xinh tươi, cô khẽ nghiến răng _ < Chỉ nhìn thấy có mấy đồng thôi mà lại đã lộ vẻ khẩn trương như vậy, chỉ nhặt được có mấy đồng thôi mà lại đã vui mừng đến như thế…> _ “ Thật không đúng với tác phong của cao chủ chút nào cả! ” _ Cô gái bỗng hét lên thật to, sự tức giận như sôi trào trong ánh mắt-cái ánh mắt đang trừng trừng hướng tới cái chàng trai ngủ ngày.
Vúttt…Một luồng khí sắc nhọn như bắn ra từ đáy mắt, sự tức giận như đã được cụ thể hoá. Một lưỡi đao khí điên cuồng giận dữ chợt bắn ra từ ánh mắt _ “ Mục Quang Đao Khí!?! ” _ Cô gái khẽ thốt lên nho nhỏ, như thể chính cô cũng đang vô cùng ngạc nhiên về lưỡi đao khí đang điên cuồng chém tới chàng trai phía trước…
Nhét vội tờ giấy bạc vào túi quần, chàng trai ngủ ngày đột nhiên như vô cùng vui vẻ, ánh mắt mơ màng chợt loé lên những tia rạng rỡ, một điệu sáo vui tươi khẽ phát ra từ cặp môi đang chúm chím một nụ cười, thế nhưng…
< Có sát khí!?! > _ Anh chàng kêu lên, một cảm giác lạnh lẽo bỗng nhiên ập tới, điệu sáo vui tươi như tắt hẳn, ánh mắt rạng ngời cũng chợt trầm đi.
Giật mình, nhưng lại chẳng phải vì thế mà kinh hãi, anh chàng ngủ ngày từ từ khép mắt lại. Nhắm mắt lại nhưng lần này không phải là để ngủ, anh chàng khẽ lẩm bẩm, vẻ mặt như vô cùng đăm chiêu:
< Là đao khí, một thứ đao khí bá liệt điên cuồng hoàn toàn đủ để sát địch bằng ánh mắt, thế nhưng…> _ “ Muốn tranh với ta sao!?! Đừng hòng! Vẫn còn sớm mười năm đấy! ” _ Anh chàng bỗng hét lên, cái ánh mắt ngủ ngày đang nhắm lại bỗng liếc mạnh về phía sau. Một luồng khí sắc lạnh cũng theo đó mà bắn tới…
Choanggg…Thứ âm thanh chói lói bỗng vang dội trong không gian, luồng đao khí điên cuồng bá liệt khi va vào tia kiếm kình sắc lạnh đến phi thường như cũng phải tan ra thành trăm nghìn mảnh.
< Có lí nào lại thế!?! > _ Cô gái giật mình kêu lên, vừa sững sờ nhìn vào cái luồng kiếm khí mới vừa phá tan Mục Quang Đao Khí của mình và đang lạnh lùng ập tới _ < Cao thủ! Đích thực là cao thủ! > _ Cô gái khẽ nhủ thầm, cái thân hình nhỏ bé bỗng run lên bần bật, vẻ phấn khích như dâng đầy trong ánh mắt _ “ Trận này đáng đánh lắm! ” _ Cô gái gào lên, ánh mắt lại trừng lên một lần nữa…
Choanggg…Đao kình, kiếm khí lại một lần nữa va mạnh vào nhau. Một tiếng nổ vang lên như muốn xẻ tung cả trời đất!
_ “ Lợi hại! Quả rất lợi hại! Có thể dễ dàng đánh tan Phi Nhãn Thần Kiếm của ta như vậy, thiên hạ quả cũng chẳng có mấy người, thế nhưng…” _ Anh chàng ngủ ngày khẽ nói, giọng điệu như vô cùng tán thưởng nhưng vẻ thù địch thì vẫn đong đầy trong ánh mắt _ “ Muốn tranh với ta ư!?! Bằng vào võ công của nhà ngươi thì chỉ e là việc này đã hơi quá sức mất rồi! ” _ Anh chằng gằn giọng, thứ kiếm khí âm trầm nhưng kinh thế hãi tục lặng lẽ dâng đầy trong không khí.
_ “ Không! Tôi vốn không có ý tranh giành với anh! ” _ Cô gái vội lên tiếng đính chính, sự sợ hãi trước thứ kiếm khí âm tà của đối phương thì quả là cũng có một chút nhưng…Để anh chàng chết tiệt đó nghĩ rằng mình đang muốn tranh mấy đồng bạc vụn ấy với anh ta ư? Cô nàng thật chẳng thể nuốt nổi cái nỗi oan này!
_ “ Cô thật không phải muốn tranh số tiền tôi nhặt được ư? ” _ Anh chàng cũng hỏi lại, giọng nói như đã hoà hoãn hơn rất nhiều. Sự đối địch như cũng đã dần biến mất trong ánh mắt _ “ Vậy chứ tại sao cô đột nhiên lại tấn công tôi như vậy? ”
Khẽ “ A ” lên một tiếng, cô gái vội vàng chắp tay thi lễ. Cái kiểu hành lễ thật hợp với cái lễ giáo của một vài thế kỉ trước:
_ “ Thật là có lỗi, tại hạ đây là Vạn Phiêu Nhi, là truyền nhân chính thức của Thiết Cước và Thiên Đao ” _ Cô gái khẽ mỉm cười, vừa tiếp tục giải thích _ “ Vốn cũng có chút ít võ công nên khi nãy bắt gặp thứ kiếm khí siêu tuyệt của các hạ, kẻ hèn này quả thật rất muốn lãnh giáo nên…Vừa rồi thật quá đường đột, mong huynh đừng trách! ”
Vẫn im lặng lắng nghe nhưng cặp lông mày lưỡi kiếm khẽ nhíu lên một cái khi nghe tới hai chữ ‘lãnh giáo’, anh chàng ngủ ngày vội hỏi:
_ “ Thiết Cước và Thiên Đao? Cô thật sự lại có thể là truyền nhân của hai thứ võ công này hay sao!?! ”
_ “ Phải! Chẳng giấu gì huynh, bà nội tôi khi còn trẻ nghe nói cũng khá nổi tiếng trên giang hồ với danh hiệu Thiết Cước Tiên, còn ông ngoại tôi lại vốn là môn chủ của Thiên Đao môn nên…”
_ “ Thiết Cước và Thiên Đao đều là những loại võ công rất nổi tiếng, chỉ cần cô có được một trong hai thì cũng đã là rất tuyệt nhưng…” _ Anh chàng ngủ ngày bỗng lộ vẻ đăm chiêu _ “ Nếu luyện cả hai cùng lúc thì…”
Lại khẽ “ A ” lên một tiếng đầy vui sướng, rồi như thể vừa bị gãi đúng chỗ ngứa vậy, cái cô nàng tên Vạn Phiêu Nhi bỗng tuôn ra một tràng:
_ “ Tôi hiểu ý của huynh, Thiết Cước và Thiên Đao vốn đi theo hai đường riêng biệt nên nếu kiêm tu của hai thì sẽ rất khó để đạt tới cảnh giới, thế nhưng…”
_ “ Thế nhưng dù bỏ bên nào thì cũng đều không tránh khỏi đáng tiếc! ” _ Anh chàng ngủ ngày cũng xen vào, vẻ khó nghĩ thoáng hiện lên trên ánh mắt, có vẻ như chính anh chàng cũng đang khó xử thay cho cái cô gái này vậy.
_ “ Chính thế! Dù bỏ bên nào cũng đều rất đáng tiếc và…Lại còn làm phật lòng của một trong hai vị trưởng bối của mình nữa chứ! Tại hạ quả thực cũng đã từng rất khó nghĩ vì truyện này nhưng…” _ Cô gái khẽ nở một nụ cười, vẻ đắc ý như hiện rõ trên khuôn mặt _ “ Cố công đúc rút những tinh hoa trong Thiết Cước và Thiên Đao rồi kết hợp chúng lại với nhau để mà tạo thành một môn võ công hoàn toàn mới: tay không có Đao; nhưng tâm chứa Cước; Đao hàm trong Cước; Cước tàng Đao phong; Cước Đao hợp nhất; Thiên Hạ Vô Song! Tạo thành Thiết Cước Thiên Đao công, đó chính là sự lựa chọn của tôi! ”
_ “ Tạo thành một môn võ công hoàn toàn mới!?! ” _ Chàng trai ngủ ngày thoáng giật mình, ánh mắt mơ màng như cũng ánh lên một tia kinh ngạc. Cũng phải thôi, bởi lẽ cao thủ trên đời này tuy cũng chẳng phải ít nhưng…Tạo ra một thứ võ công mới ư? Đó là việc của những đại tôn sư!
Nhìn lại cái cô gái với vẻ bề ngoài trông cũng thật xinh đẹp trước mặt mà thở ra một hơi thật dài, anh chàng ngủ ngày như đã bắt đầu không còn tin vào mắt mình nữa. Phải! Liệu có ai biết được rằng cái cô gái trông thật ‘liễu yếu đào tơ’ này lại thật chẳng thể coi thường!
_ “ Xem ra việc tạo thành võ công mới của cô khá thuận lợi! ” _ Anh chàng lẩm bẩm, vừa nói với vẻ như hơi có chút thán phục _ “ Chỉ bằng vào thứ đao khí cô đã đánh vào tôi khi nãy thôi, xem ra cái nhiệm vụ bất khả thi ấy đã được cô thực thi! ”
_ “ Anh quá khen! ” _ Cô gái tên Vạn Phiêu Nhi ấy trả lời, và bằng cái dáng vẻ như khiêm tốn hết sức, cô vừa nở một nụ cười thân thiện, thế nhưng…Hình như vẻ đắc ý lại chẳng hề che nổi trong ánh mắt, cô nói tiếp _ “ Võ công trong thiên hạ chẳng phải đều xuất phát từ mội cội hay sao? Việc tôi kết hợp thành công Thiết Cước và Thiên Đao cũng đâu có gì đáng nói, chẳng phải đao khí của tôi vẫn bị kiếm khí của anh đánh bại đó hay sao!?! ”
_ “ Sao có thể nói như vậy được! ” _ Anh chàng ngủ ngày vội cãi _ “ Võ công của tôi tuy cũng được nhưng cũng chỉ là học của người khác, còn những võ công tôi tự sáng tạo ra thì…Thật không có gì đáng nói! Làm sao có thể so với cô được! ”
_ “ Phải! Tôi cũng biết việc mình tạo ra Thiết Cước Thiên Đao công quả là rất đáng để vui mừng, thế nhưng…” _ Phiêu Nhi khẽ thở dài, vẻ mặt bỗng như vô cùng buồn bã, cô nói _ “ Đáng tiếc là lộ võ công mà tôi đã khổ công sáng tạo ra lại chẳng thể nào được thử nghiệm. Kể từ khi tạo thành Thiết Cước Thiên Đao công, tôi đã đi rất nhiều nơi và tìm rất nhiều cao thủ để so tài, để ấn chứng võ công, ấy vậy mà…”
_ “ Ấy vậy mà vẫn chẳng có mấy người tiếp nổi vài chiêu phải không? ” _ Anh chàng ngủ ngày khẽ cười _ “ Việc này cũng chẳng lạ! Đừng nói là xã hội hiện đại này vốn đã chẳng còn mấy cao thủ thực sự, mà dù có thật đi nữa thì…Thiết Cước và Thiên Đao, hai thứ võ công này dù đứng riêng thì vốn cũng chẳng có mấy người địch lại, huống chi…Từ khi kết hợp thành công cả hai bộ võ công này, tôi e rằng trên đời này đã chẳng có mấy người xứng là đối thủ của cô nữa rồi! ” _ < Chỉ bằng vào luồng đao khí cường mạnh đã tấn công mình khi nãy thôi, mình nghĩ ngoài những cao thủ thuộc ‘nửa trên của Thiên Hạ Anh Hùng Bảng’ thì có lẽ trên đời đích thực đã chẳng còn mấy người đấu lại cô ta! >
_ “ Không! Không phải đâu! ” _ Phiêu Nhi vội lên tiếng đính chính _ “ Chỉ là trước giờ tôi chưa tìm được những cao thủ thực sự mà thôi. Như anh chẳng hạn, tôi biết anh chính là cao thủ thực sự, thứ kiếm khí có thể phá tan đao khí của tôi khi nãy cũng đâu có tầm thường, cũng đâu có thua kém. Còn nữa, tôi còn thấy võ công của hai chúng ta quả thật có không ít những điểm tương đồng! ”
Không để ý lắm đến ý tứ trong lời lẽ của cô gái, anh chàng ngủ ngày khẽ cười một cái rồi đáp:
_ “ Cô nói cũng không sai: tay không chấp Kiếm; thân chỉ có Quyền; Quyền sinh tại ý; ý tạo Kiếm chiêu; Kiếm Quyền từ ý; ý tạo Kiếm Quyền; Kiếm Quyền nhất ý; Lấy Kiếm Từ Quyền! Ý tứ trong võ công của Kiếm Quyền Môn chúng tôi quả cũng có rất nhiều điểm hợp với ý tứ trong Thiết Cước Thiên Đao quyết của cô! ”
_ “ Vậy thì phải rồi! ” _ Phiêu Nhi nói, vừa gật đầu lia lịa vừa cúi người thủ thế như đã sẵn sàng nhào tới, cô nàng nói _ “ Đã vậy thì trận đấu giữa chúng ta hôm nay không thể không diễn ra! ”
< Đấu!?! Hở chút đòi đấu, có biết bây giờ thời đại nào không chứ, thế kỷ hai mươi, hai mốt rồi mà còn…Cứ làm như là dân giang hồ võ hiệp vậy, thật không biết cô có phải là con gái không nữa!?! Muốn đấu ư? Nếu muốn thì cứ tự đấu đi, còn tôi à, những trận đấu vô bổ không kiếm ra tiền như thế này thì…Xin thứ lỗi, kẻ hèn này chẳng thể bồi tiếp được! > _ Anh chàng ngủ ngày bực bội nghĩ thầm. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, bởi ngoài mặt, anh chàng vẫn cứ có thể nở ra một nụ cười thật vô cùng tươi tắn trước khi lên tiếng:
_ “ Theo tôi thì trận đấu giữa chúng ta cũng chẳng việc gì phải vội vàng trong chốc lát, chi bằng cứ dời lại hôm khác thì hơn! ”
Khẽ cau mày một cái như thể rất không hài lòng, cô gái tên Phiêu Nhi ấy làu bàu lên tiếng:
_ “ Sao lại còn phải dời lại làm gì cơ chứ? Bộ nếu đánh luôn trong hôm nay thì có vấn đề gì hay sao!?! ”
_ “ Đương nhiên là có rồi! ” _ Anh chàng ngủ ngày trả lời, vừa nặn ra một nụ cười thật tươi như để đánh lạc hướng đối phương _ “ Cô cứ nhìn lại cách ăn mặc của chúng ta hôm nay mà xem, cử dộng không đuợc thoải mái thì làm sao có thể đánh cho thật đã được! ”
Im lặng không nói gì, Phiêu Nhi lặng lẽ liếc nhìn cái bộ áo dài trắng tinh có điểm xuyết một vài bông hoa rực rỡ được thêu thủ công tuy thật vô cùng đẹp đẽ, thật cũng khiến cái người mặc là cô nàng đây có thể duyên dáng thêm được mấy phần thế nhưng…Để đánh nhau ư? Bộ áo dài này đích thực không phải là một bộ chiến bào thích hợp!
_ “ Anh nói cũng phải…” _ Phiêu Nhi nói, vừa thở ra một hơi thật dài, cô nàng đang định lên tiếng để mà bàn bạc thêm một chút về cái gọi là ‘lần sau gặp lại’ thì…
_ “ Cứ thế nhé, nếu có duyên thì chúng ta có lẽ vẫn sẽ còn gặp lại! ” _ Anh chàng ngủ ngày vội nói, vừa chắp tay thi lễ như muốn cáo biệt, để rồi…
VÚT…Nhanh như một cơn gió, cái anh chàng trông có vẻ như rất lờ đờ ấy lại chẳng biết bằng cách nào mà đã lập tức như có thể biến đi, biến đi theo cái cách tựa như một luồng khói. Một luồng khói đã nhanh chóng tan vào không khí!
_ “ Bye bye!…” _ Cái dư âm có lẽ do chẳng thể nào theo cho kịp thân hình nên đã rớt lại phía sau chợt vang lên, vang lên như muốn trêu tức cái cô nàng đang hết sức ngỡ ngàng vẫn còn ở lại.
_ “ Khoan! Khoan đã! Anh…Anh gì đấy ơi, tôi…tôi còn chưa biết tên anh. Còn nữa, chúng ta làm sao mà gặp lại đây, vẫn chưa hẹn ngày mà! ” _ Phiêu Nhi vội gọi với theo, vừa lập tức phóng mình đuổi theo bằng cái tốc độ thật cũng chẳng khác chi một luồng gió, thế nhưng…
Cố giữ thân hình dừng lại một chút trên không trung, Phiêu Nhi vừa phóng tầm mắt ra khắp xung quanh như đang muốn tìm lại cho bằng được cái dáng hình như đã tan vào không khí ấy, thế nhưng…Chẳng nhìn thấy gì khác ngoài các dẫy mái nhà san sát như kéo dài tới tận đường chân trời, cô nàng bực tức gào lên:
_ “ Dám mượn cớ bỏ trốn, hãy đợi đấy, dù anh có bay lên trời, có chui xuống đất đi nữa thì tôi cũng nhất định sẽ tìm được anh, sẽ đánh với anh một trận. Hãy đợi đấy!…Hãy…Đợi…Đấy!…!…!…”
|