FINDER COMPANY
< Công ty Dịch vụ Võ Lâm >
Thể loại : Kiếm hiệp hiện đại
Tác giả: link_mym
Nguồn : Tàng Thư Viện
Vụ án thứ nhất
Đông A Cổ Kiếm
Chương 1: Thanh cổ kiếm biến mất Đất Thừa Thiên mưa giăng đầy sát khí
Tìm cổ kiếm bẫy phủ kín Hương giang
Liều tính mạng máu đào khơi kiếm khí
Thần với ma một kiếm đấu tà nhân
Địa điểm: Vẫn là Hà Nội: một công viên mang tên Bách Thảo
Thời gian: Một tháng tiếp sau phần trước của câu truyện: một đêm cuối thu
Công viên Bách Thảo, đó là một trong những công viên thuộc loại âm u vắng lặng nhất Hà nội. Mặc cho chạy ngang qua nó là con đường Hoàng Hoa Thám nườm nượp những xe với cộ. Nhưng tại sao cái công viên này lại âm u vắng lặng đến như vậy chứ? Đó là tại vì cái công viên này thật đúng như cái tên Bách Thảo của nó-một cái công viên mà trong đó chỉ toàn cây với cỏ (dù gần đây có thêm một vài chuồng thú, một quần thể tượng đá và một vài trò chơi nhưng…Vắng lặng vẫn cứ hoàn vắng lặng!). Phải! Cái công viên mang tên Bách Thảo này đích thực là một nơi rất vắng lặng, thế nhưng, cũng chính vì cái vắng lặng ấy mà nơi đây lại trở nên thật…tấp nập!
Vừa âm u vắng lặng lại cũng vừa tấp nập nhộn nhịp, như vậy tức là sao? Nếu bạn cũng đang tự hỏi cái câu này thì đây, tôi xin trả lời với bạn rằng: Vắng vẻ và thật yên tĩnh, cái công viên mang tên Bách Thảo này cũng chính vì thế mà đã trở thành điểm đến thật lý tưởng cho những bài thể dục buổi sáng, những trận thư hùng thể thao và cũng là của cả những ‘đôi lứa xứng đôi’ đang muốn tìm nơi để mà…Tâm sự!
Thế đấy, chính vì tất cả những lẽ ấy mà cái công viên mang tên Bách Thảo này tuy bề ngoài thật âm u vắng lặng nhưng bên trong thì lại rất là…Sôi động!
Đúng vậy! Bách Thảo tuy thực sự là một công viên có sự sôi động ẩn sâu, thế nhưng vào cái lúc này thì…Hơn một giờ sáng, vào lúc này thì cái công viên ấy đích thực là vô cùng âm u vắng lặng. Phải! Một sự vắng lặng dù được thể hiện ở cả bề nổi lẫn bề chìm, thế nhưng…
Vút!…Chẳng hiểu vì lẽ gì mà trong cái thời khắc tĩnh lặng nhất của cái công viên mang tên Bách Thảo này thì cái bóng người ấy, một cái bóng trắng như bật lên giữa màn đêm lại lặng lẽ lướt đi, lướt đi bằng cái tốc độ thật đáng kinh ngạc. Cái tốc độ như có thể khiến cả màu áo trắng như cũng lẫn cả vào đêm đen! Bộp!…Xuyên qua những hàng cây, cái bóng người nọ bỗng dừng lại, bờ vai thon như dán chặt vào lớp vỏ cây xù xì _ << Báo cáo sếp! Đã phát hiện ra mục tiêu ở phía trước, nghe rõ trả lời! >> _ Một thứ âm thanh như có như không, như xa xăm lại cũng như gần gũi lại đột nhiên vang lên. Mặc cho cái bóng người nọ không hề lên tiếng.
<< Nghe rồi, nhưng tiếng hơi bị rè và có chút ngắt quãng. Dòng chân khí đưa về thanh quản cô phải làm sao cho đều một chút, như vậy chất lượng âm thanh sẽ tốt hơn nhiều! >> _ Một âm thanh khác cũng xa xăm bí hiểm không kém chợt vang lên như đáp lại cái âm thanh khi nãy. Một cuộc trò truyện cứ thế lặng lẽ diễn ra, mặc cho sự yên tĩnh của màn đêm như chẳng hề bị xáo động…
<< Được như thế là tốt rồi, cái thứ công phu truyền âm nhập mật này anh mới dạy tôi có hơn một tuần nay chứ mấy >> _ Cái thứ âm thanh vang lên lần này lại như mang theo chút gì đó bực dọc _ << Nào là đưa chân khí vào làm rung thanh quản để tạo ra xung động sóng siêu âm truyền vào không khí, nào là đưa chân khí lên kích thích màng nhĩ để có thể bắt được những tần số rung động sóng ở mức siêu trầm. Cả đống những thứ phức tạp khó hiểu bằng chết như vậy cơ mà, hôm nay tôi làm được đến mức này là tốt lắm rồi! >>
<< Thì tôi cũng chỉ muốn giải thích một cách khoa học để cô được dễ hiểu thôi mà, nào có ngờ được rằng…>> _ Cái thứ âm thanh xa xăm lần này cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn, thế nhưng…Từ phía một tán cây cao vút cao vút cách đó vài trăm mét, một thứ âm thanh đã không còn xa xôi bí hiểm chợt vang lên _ “ Hừ! Với công lực của cô ta thì lẽ ra chỉ cần hiểu được cách thức là có thể làm được ngay, ai dè…Lẽ nào lối giải thích khoa học này thật sự là khó hiểu! ” _ Cái bóng người đang vắt vẻo ngồi trên một tán cây cách mặt đất cả mấy trăm mét ấy khẽ lẩm bẩm.
<< Được rồi, được rồi, về chất lượng âm thanh với chả hình ảnh gì gì đó thì để lúc khác từ từ bàn cũng được. Còn bây giờ thì…>> _ Cái giọng nói như có như không từ bên cạnh cái thân cây to bên dưới lại một lần nữa lặng lẽ vang lên trong không khí _ << Phải giải quyết đối tượng thế nào đây!?! >>
<< Cô đã kiểm tra kỹ chưa, có chắc đúng là đối tượng không đấy? >> _ Cái giọng nói xa xăm một lần nữa lại vang lên từ phía các tán cây trên cao.
Không vội đáp lời, cái bóng người đang nép sát vào một thân cây thật to ấy chỉ hơi nghiêng đầu về phía trước như để một lần nữa nhìn lại đối tượng. Vừa đưa tay vuốt lại cái mái tóc thật dài vì bị gió thổi tung mà như đang lẫn vào màn đêm ấy một cái, người nọ vội rút ra từ trong túi áo một tấm ảnh nhỏ như để so sánh. Cái giọng nói xa xăm như có như không lại một lần nữa vang lên:
<< Trông giống trong ảnh lắm, chắc không sai đâu! >>
<< Vậy được! >> _ Cái giọng nói từ tán cây phía trên lại vang lên _ << Một mình cô liệu có bắt được nó không, có cần tôi tới phối hợp không!? >>
<< Gì chứ!?! Đừng có khi dễ người thái quá vậy chứ! >> _ Như có chút tức giận lẩn khuất vào giọng nói, cái âm thanh từ phía bên dưới ấy lần này bỗng lại có chất lượng thật tốt _ << Chẳng lẽ chỉ một việc cỏn con như vậy mà tôi cũng phải nhờ tới anh sao!?! >>
<< Ừ!…Cô tức giận một chút mà hình như chân khí đẩy tới thanh quản lại đều hơn, chất lượng âm thanh lần này rất tốt! Cứ thế mà phát huy nhé! >> _ Thứ âm thanh từ phía các tán cây lần này như có ẩn chút nét cười, nó lại vang lên _ << Nếu tự tin thì còn chờ gì nữa, cứ ra tay đi! >>
Như cũng chỉ chờ có câu này, cái bóng người đang núp sau thân cây ấy khẽ nhích động. Bằng một tốc độ thật hết sức khó tin, cái bóng người áo trắng ấy như lặng lẽ hoà lẫn với màn đêm _ << Hừ! Vạn Phiêu Nhi này mà đã ra tay thì cứ gọi là gạo xay ra cám! >>
Vụt!…Tiếng bước chân lướt đi trên nền đá như lẫn vào cùng những làn gió đêm lạnh lẽo…Pặp!…Chiếc lá đang nhẹ bay theo làn gió bỗng như đột nhiên trở nặng, đột nhiên trĩu xuống…Pặp!…Pặp!…Pặp!…Những tiếng bước chân như nối tới thiên đường, những chiếc lá đang nhẹ bay theo gió như bị một vật vô hình nào đó đè nặng. Không một âm thanh, không một tiếng động, cái bóng trắng như lẫn vào màn đêm cứ lặng lẽ dâng lên, dâng lên như đang muốn bước tới thiên đường…
_ “ Chạy đâu cho thoát! ” _ Một tiếng quát thật lớn chợt vang lên như muốn đập tan cái tĩnh lặng của màn đêm.
Khẽ giật mình đánh thót một cái, cái chú chim với màu lông đen huyền như lẫn vào giữa những tán lá cũng đen kịt như cũng phải kinh hãi mà kêu thầm _ < Từ…từ lúc nào vậy!?! > _ Chú chim tự hỏi, nhưng lại chẳng có thời gian để mà tự tìm câu trả lời, cái ý nghĩ ‘chạy nhanh thì sống’ bỗng xuất hiện trong óc…Cái cặp cánh chỉ trong nháy mắt đã giang ra thật rộng, cặp chân nhỏ nhắn cũng đã cong lại, móng vuốt như cũng bấu thật mạnh vào vỏ cây, chú chim ấy, cả thân hình như cũng đã rùn xuống thật thấp, để rồi…Pặp!… Đôi chân nhỏ bật mạnh đẩy cả thân hình lao về phía trước, cái cặp cánh giương sẵn như cố đón lấy một luồng gió, chú chim như đã có thể nhìn thấy thật rõ cái bầu trời đêm huyền diệu với muôn vàn những ánh sao đang sẵn sàng chào đón. Một tiếng thở phào đã chực để thoát ra, thế nhưng…
Một bóng trắng bỗng xuất hiện trong tầm mắt, bầm trời đêm huyền diệu lấp lánh như bỗng mờ đi. Một giọng nói như đầy đắc ý chợt vang lên:
_ “ Muốn chạy sao? Vọng tưởng! ”
Chẳng còn có thể dừng lại được nữa, chú chim nhỏ giờ đây tuy vẫn chẳng cam tâm, tuy vẫn có thể quơ quào trong không khí cố chống chọi một cách vô vọng, thế nhưng…Cái thân hình đầy lông ấy, nó vẫn cứ theo đà mà lao tới, lao vào cái bóng áo trắng đó. Lao vào đôi bàn tay đã giang ra thật rộng…
Pụp!…Chụp lấy cái thân hình đầy lông đang nhào tới vừa cố giữ nó nằm im trong vòng tay của mình, cái cô gái như đang nương theo những làn gió mà từ trên trời nhè nhẹ đáp xuống trông thật giống như tiên nữ hạ phàm ấy khẽ cất tiếng, giọng nói như có ẩn tới mấy phần đắc ý:
_ “ Báo cáo sếp! Nhiệm vụ đã hoàn thành! ”
_ “ Ừ! Làm tốt lắm! ” _ Một giọng nói như cũng rất vui vẻ bỗng vang lên, và từ phía sau cái tán cây rậm rạp ở cao vút bên trên đó, một bóng người áo trắng bỗng rơi mạnh xuống và…Pặp!…Pặp!…Pặp!…Khéo léo mượn lấy những chiếc lá cũng đang lững lờ trôi theo làn gió, cái bóng người áo trắng ấy cứ như đang bước đi trên những bậc thang vô hình mà nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất…
_ “ Cưng ơi! ” _ Một thứ âm thanh tuy thật chói tai nhưng lại chứa đến tám chín phần vui vẻ bỗng vang lên, cái cô gái thật đẹp trong chiếc sơ mi trắng ấy như cũng thấy thương thay chú chim nhỏ đang nghẹt thở trong vòng tay chủ nhân ấy. Mặc cho cái anh chàng đang mơ màng nhìn vào đống tiền dày cộp trên tay ở phía trước…
< Cái con sáo đó, chẳng hiểu mình bắt nó lại như vậy đối với nó là tốt hay xấu nữa đây!?! > _ < He! He!…Nhiều tiền quá, thật không ngờ một vụ con con như thế này mà lại có thể kiếm được một lúc những mấy triệu. Thời đại này thật là…Lại có người thừa tiền đến nỗi chịu bỏ ra những mấy triệu để mà thuê người tìm lại con chim bị lạc, cứ đi mua con khác chẳng phải là hay hơn sao? Nhưng…Hê!…Thây kệ! Chẳng phải cũng chính nhờ mấy người no cơm rửng mỡ đó thì mình mới kiếm được tiền hay sao!?! > _ Tuy trên người cùng mặc một thứ trang phục trông thật giống hệt như nhau, thế nhưng…Một trai, một gái, hai cái con người này lại đang có những thứ suy nghĩ thật đúng là…Một trời một vực!
< He! He! Từ ngày có cô ta giúp việc đến giờ công việc lại bỗng trở nên thuận lợi đến không ngờ, khách hàng cứ gọi là tiếp không ngớt, đã thế mọi việc cô ta hầu như đều làm cả, mình cũng nhàn nhã hẳn đi. Ông trời cũng thật là có mắt, cô ta thật đúng là nữ thần may mắn thật mà! > _ Chàng trai nghĩ thầm…
_ “ Nguyễn Lâm Hoàng, anh chờ chút đã! ” _ Cô gái lên tiếng, vừa vội vàng chạy tới mà túm lấy cái anh chàng đang vừa đi vừa đếm tiền phía trước, ngay khi đã đi đủ xa để không còn bị tiếng kêu ai oán của con chim nọ làm bận lòng thêm nữa.
_ “ Lại gì nữa đây!?! ” _ Cái chàng trai tên Nguyễn Lâm Hoàng ấy gắt, bằng cái giọng như vô cùng cáu kỉnh, vừa nhét vội cái mớ tiền mới kiếm được vào túi, anh chàng như đang sợ cái ‘cô trợ lý không lương’ này đòi chia phần vậy.
_ “ Lại còn việc gì nữa à!?! ” _ Cũng đáp lại bằng một giọng cáu kỉnh như chẳng kém phần long trọng cùng với đôi bàn tay chống nạnh, cái cô gái xinh đẹp kia như đã rất sẵn sàng để gây sự _ “ Chẳng phải lúc đầu anh có nói với tôi rằng công việc của chúng ta rất thường phải đối mặt với các cao thủ võ lâm hay sao, ấy thế mà tại sao gần tháng nay tôi lại chỉ thấy toàn những công việc kiểu như tìm chó hoang mèo lạc không vậy hà!?! ”
< Lại nữa rồi! > _ Lâm Hoàng than thầm, dù vẻ ngao ngản đã rất cố gắng để không thể hiện ra bên ngoài nhưng…Cái khuôn mặt như chợt tối sầm lại ấy, anh chàng thật chẳng thể nào mà ngăn nổi _ < Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần xong việc là y như rằng…>
_ “ Chẳng phải tôi cũng nói với cô rồi hay sao? Chỉ với võ công của cô hiện nay thì chưa đủ để đi làm các công tác như vậy! ” _ Lâm Hoàng trả lời, vừa cố làm ra cái vẻ mặt tự nhiên hết sức có thể trong khi… < Grừ! Vạn Phiêu Nhi, nếu không phải nể cô là nữ thần may mắn thì…>
_ “ Chưa đủ!?! Chưa đủ là chưa đủ thế nào chứ!?! ” _ Cái cô gái tên Vạn Phiêu Nhi ấy khẽ gắt, vẻ mặt như đang biểu lộ một tâm trạng rõ ràng là không được hài lòng cho lắm _ “ Anh phải biết là ngoài anh ra thì xưa nay tôi chưa từng đánh thua ai đâu đấy! Cái gì mà Thăng Long tứ trấn với lại chả ngũ tuyệt Thăng Long, họ đều là bại tướng dưới tay tôi đấy! ” _ Phiêu Nhi nói, vẻ tự hào như không hề che dấu.
_ “ Đánh bại Thăng Long ngũ tuyệt thì có gì đáng tự hào cơ chứ!?! ” _ Lâm Hoàng cười nhạt, vẻ chế nhạo như không hề muốn che giấu trong giọng nói _ “ Cái gọi là ngũ tuyệt ấy cũng đã là cái tuyệt của cả ngàn năm trước rồi, còn như bây giờ thì…Võ công không chịu luyện tới nơi tới chốn, họ thật cũng chỉ làm mất mặt người xưa mà thôi! ” _ Nói, rồi như để chứng minh cho lời nói của mình, Lâm Hoàng tiếp tục _ “ Nói cô biết cũng không sao, cái mà cô gọi là Thăng Long ngũ tuyệt đó ngoài Kim quy hoà thượng Võ Đức xếp hạng 108 ra thì đâu còn có ai đủ sức góp mặt trong Thiên Hạ Anh Hùng bảng. Thế nên lần sau nếu có muốn khoe ai đó thì cũng chớ có lôi ngũ tuyệt đất Thăng Long ra mà làm gì, cô cứ nói mình là người của Finder Company có khi còn hơn chán! ”
< Ngay như Võ Đức hoà thượng mà cũng chỉ có thể xếp cuối, cái Thiên Hạ Anh Hùng bảng đó chẳng lẽ lại có chất lượng cao đến như vậy hay sao!?! > _ Phiêu Nhi tự hỏi, vừa chẳng thể không thầm lo lắng. Phải! Nếu thiên hạ anh hùng quả thật còn nhiều cao thủ lợi hại đến như vậy thì…< Mình chỉ có mấy năm học đại học này thôi, làm thế nào mới có thể tìm được tất cả bọn họ mà thách đấu đây!?! > _ Cô nàng như chẳng thể không lo lắng đến cái vấn đề này!
_ “ Vậy ra võ công của tôi thật sự là chưa đủ mạnh hay sao!?!” _ Phiêu Nhi thở dài, vẻ buồn bã như chẳng thể nào che giấu trong ánh mắt.
_ “ Không! Không phải là võ công của chưa đủ mạnh, võ công của cô thực sự đã quá mạnh rồi! ” _ Lâm Hoàng đáp lời, cái câu trả lời như còn đặt ra cho Phiêu Nhi một câu hỏi còn lớn hơn cả khi nãy.
Ngạc nhiên? Phải! Thật chẳng dám tin vào tai mình nữa, Phiêu Nhi như cũng phải nghệt ra mất một lúc rồi mới có thể lên tiếng mà thắc mắc cho nổi:
_ “ Chẳng phải mới nãy anh còn nói võ công của tôi là chưa đủ để nhận công tác hay sao, tại sao bây giờ lại bảo võ công của tôi đã quá mạnh rồi!?! ”
Không vội trả lời ngay mà chỉ khẽ nở một nụ cười như thật bí hiểm, cái anh chàng tên Nguyễn Hoàng Lâm ấy nói:
_ “ Cô nói không sai! Võ công của cô thực sự là rất mạnh, nhưng nếu để nhận công tác thì vẫn còn chưa đủ! ”
_ “ Như vậy là sao!?! Tôi không hiểu! ” _ Phiêu Nhi vội hỏi, cái vẻ mặt như đang hết sức khó hiểu.
_ “ Là sao à? ” _ Lâm Hoàng đáp, vẫn làm ra cái vẻ thật có thể khiến người đối diện không thể không hồi hộp đợi chờ, anh chàng nói _ “ Việc thắng bại trong thực chiến đâu nhất định phải dựa vào võ công cao hay thấp, điều quan trọng là người ta có biết lợi dụng cho thật tốt những gì mà mình đã có hay không mà thôi! Chắc cô vẫn còn nhớ những lời này chứ hả!?! ”
_ “ Đương nhiên là còn nhớ, lần trước anh đã nói như vậy khi muốn dùng Tam Thiên Kiếm Khí để đánh bại tôi, thế nhưng…Cuối cùng thì anh cũng có làm được đâu! ” _ Phiêu Nhi đáp, vẻ mặt như hoàn toàn đắc ý _ “ Trên chiến trường thì đương nhiên võ công mạnh hay yếu sẽ là điều quyết định thắng bại rồi! ”
_ “ Vậy chứ cô còn nhớ mình bại dưới chiêu nào của tôi không!?! ” _ Lâm Hoàng hỏi lại, anh chàng không hề che giấu một nụ cười nửa miệng.
Đột nhiên nhận được một câu hỏi như muốn chọc vào nỗi đau của mình, cả một người mạnh mẽ như Phiêu Nhi cũng phải ngập ngừng một lúc rồi mới có thể trả lời:
_ “ Tôi…a.…ơ…Chiêu đó hình như được gọi là Ảo Ảnh Vô Hồn Bế Huyệt Kiếm thì phải! ”
_ “ Đúng vậy, chính là Ảo Ảnh Vô Hồn Bế Huyệt Kiếm, chắc cô cũng cho rằng chiêu đó rất mạnh chứ hả!?! ”
_ “ Mạnh!?! Không dám đâu! ” _ Phiêu Nhi cười đáp, giọng điệu như có lẫn chút khinh thường _ “ Chiêu đó của anh chẳng qua chỉ là có chút kì dị và quỷ quái đến khó phòng mà thôi. Nói thật, tôi khi đó có cảm giác giống như bị đánh lén vậy! ”
Bị nhân viên tỏ ý khinh thường, thế nhưng cái anh chàng giám đốc, à không, là giám đốc kiêm nhân viên tên Lâm Hoàng ấy lại như chẳng hề lấy đó làm phiền lòng mà trái lại, giống như chính đang chờ cái câu ấy vậy, anh chàng vội nói:
_ “ Chính là như thế! Dù chiêu thức không hề mạnh mẽ nhưng lại vẫn có thể đánh bại được một kẻ mạnh như cô, đó chính là vì tôi biết tận dụng tốt những chiêu thức yếu kém mà mình có. Thực tế chiến đấu chính là như vậy đó, cô chẳng thể trách kẻ địch của mình đê hèn, thủ đoạn được. Thực sự là trên đời này có rất nhiều những con người sẵn sàng dùng tới thủ đoạn miễn sao giành được chiến thắng! ”
_ “ Dùng thủ đoạn để giành chiến thắng ư? Như vậy thì làm sao mà đấu một trận cho thật sảng khoái được, dù có thắng thì cũng đâu vui vẻ gì! ” _ Phiêu Nhi lẩm bẩm, vẻ mặt như hết sức phiền muộn _ “ Đánh nhau kiểu như vậy tôi thật không thích chút nào! ”
Quả cũng có chút bất ngờ trước tâm sự của cô nhân viên của mới này, Lâm Hoàng như cũng phải ngây ra đó một lúc rồi mới có thể nói lên câu:
_ “ Vậy chứ cô nghĩ trên đời này nhiều người giống như cô, đánh đấm chỉ để cho vui, cho sướng tay sướng chân thôi hay sao? ” _ Lâm Hoàng cười khảy, rồi cũng lại thở ra một hơi thật dài, anh chàng nói _ “ Kể ra thì cô cũng may mắn đấy, trước giờ so tài chỉ gặp toàn lũ chính nhân quân tử. Nhưng từ bây giờ chắc sẽ không còn được như vậy nữa đâu, những loại cao thủ mà chúng ta phải giao đấu thường thì đều là tội phạm võ lâm cả. Sẽ không còn có những gã quân tử dỏm nào nữa đâu! ”
_ “ Thì cứ cho là như vậy đi nhưng…Chẳng lẽ anh muốn tôi cũng phải như bọn họ, cũng phải bắt chấp thủ đoạn để giành thắng lợi hay sao!?! ” _ Phiêu Nhi bỗng lên tiếng, vẻ mặt như không được hài lòng cho lắm, thế rồi…Cô nàng nói, giọng điệu như vô cùng cương quyết _ “ Không! Tôi nhất định sẽ không như vậy đâu! Dù làm bất cứ truyện gì thì tôi cũng không thể để mình phải để hổ thẹn với bản thân, đó mới chính là nguyên tắc làm người của Vạn Phiêu Nhi này! ”
Không nói gì mà chỉ khẽ ‘hừ’ một tiếng bởi lẽ…Đối với cái nguyên tắc làm người của cô nhân viên mới này, Lâm Hoàng thật cũng không biết nên khen nên chê nữa, thế nên…Sau một hồi suy nghĩ, anh chàng như đã có thể đưa ra quyết định:
_ “ Không chịu dùng thủ đoạn thì cũng được đi, nhưng việc đề phòng những thủ đoạn của kẻ khác thì cô không thể không học. Còn nữa, như tôi đã nói, võ công của cô thật sự là đã rất mạnh, thế nhưng…Sự linh hoạt thì lại gần như không có! Mà có lẽ cô cũng biết, sự linh hoạt trong võ công, những chiêu thức li kì biến hoá không những có thể khiến đối thủ khó chống đỡ mà càng quan trọng hơn là điều đó còn có thể giúp cô dễ ứng biến trong các tình huống nguy hiểm hay đối phó với những thủ đoạn hèn hạ của đối phương. Nói tóm lại, nếu muốn làm tốt công việc thì sự linh hoạt trong võ công sẽ là thứ mà cô không thể không có! ” _ Nói, rồi bỗng dừng lại mà suy nghĩ một chút, Lâm Hoàng kết luận _ “ Mà cái công việc tìm chó hoang mèo lạc này, nó lại vốn rất cần sự linh hoạt, thế nên…”
_ “ Thế nên tôi vẫn cứ phải tiếp tục công việc tìm chó hoang mèo lạc dài dài nữa có phải không!?! ” _ Phiêu Nhi nói, như chẳng thể nén được một cái thở dài ngao ngán _ < Nói đông nói tây hoá ra cuối cùng cũng chỉ là muốn người ta phải tiếp tục cái công việc nhàm chán này! > _ Cô nàng lẩm bẩm.
_ “ Chính là như vậy! ” _ Lâm Hoàng vui vẻ nói, anh chàng có vẻ như rất hài lòng khi cái mục đích cuối cùng trong câu truyện dài lê thê của mình rốt cuộc cũng đã được thấu hiểu _ “ Cứ tiếp tục tìm chó hoang mèo lạc, còn những công việc thật sự thì…Trước sau gì cũng có thôi mà! ”
Vốn cũng đã định sẽ cam chịu số phận, vốn cũng đã đành sẽ im lặng mà chấp nhận, thế nhưng…
_ “ Trước sau gì cũng có!?! ” _ Phiêu Nhi bỗng rít lên _ “ Hoá ra nguyên nhân khiến tôi chưa được đảm nhận những công việc thật sự chỉ là vì chưa có công việc nào như vậy phải không? Nào là sự linh hoạt trong võ công, nào là những chiêu thức li kì biến hoá…Tất cả chỉ là cái cớ thôi phải không!?! ” _ Cô nàng nói, như không hề có ý che giấu vẻ châm biếm chua cay.
_ “ A…ơ…À…ờ…” _ Chỉ vì một câu lỡ lời mà bao nhiêu công sức, bao nhiêu nước bọt đã bỏ ra để giảng giải, để thuyết phục nẫy giờ trong bỗng chốc lại đều trôi ra biển hết cả, Lâm Hoàng thật chẳng hiểu là vì đang khó xử hay vì đang tiếc rẻ cái công sức mà mình đã bỏ ra, thế nhưng…Thật sự là đang hết sức bối rối, và để chấm dứt cái tình trạng ấp úng mãi mà chẳng thể nói nổi nên câu này, anh chàng cuối cùng cũng đành nói thật _ “ Cũng đâu phải là tôi không muốn có những công việc thực sự đâu, cũng chỉ bởi những vụ lộn xộn trong võ lâm nếu không phải là đặc biệt lớn thì nào có đến lượt chúng ta. Thế đấy, những vụ việc tầm tầm thì đội cảnh sát võ lâm đã lo hết rồi, còn những vụ lớn thì…Đâu phải lúc nào cũng có được đâu! ”
_ “ Anh vừa nói cái gì mà…Đội cảnh sát võ lâm là cái gì vậy!?! ” _ Như chẳng quan tâm lắm đến những lời phân trần vô cùng thê thiết của giám đốc, cái cô trợ lý tên Phiêu Nhi này lại có vẻ như đang quan tâm đến một vấn đề khác hẳn.
Nghe, nhưng không vội trả lời ngay vào câu hỏi mà bằng một cái vẻ mặt như hết sức ngỡ ngàng, Lâm Hoàng lại đang hỏi ngược lại cô trợ lý của mình:
_ “ Chẳng lẽ đội cảnh sát võ lâm mà cô cũng không biết hay sao!?! ”
_ “ Nếu biết tôi còn hỏi làm gì!?! ” _ Phiêu Nhi bực dọc nói, cũng đáp lại câu hỏi của Lâm Hoàng bằng một câu hỏi khác.
_ “ Vậy thì lạ thật đấy, là mục tiêu truy nã chính của đội cảnh sát võ lâm trong suốt thời gian qua, ấy vậy mà cô lại chẳng biết gì về họ. Đúng là lạ thật đấy! ”
Kinh ngạc, hay nói đúng hơn là kinh hoàng trước cái thông tin mà ông chủ mới vừa cung cấp, Phiêu Nhi như chẳng thể không chết đứng mất mấy giây trước khi có thể lại lên tiếng mà thắc mắc:
_ “ Truy…truy nã!?! Tôi…tôi đã làm cái gì để…để khiến đội…đội cảnh sát võ…võ lâm phải truy nã cơ chứ!?! ” _ Phiêu Nhi hỏi, giọng nói như vẫn còn chưa hết vẻ bàng hoàng.
_ “ Lại còn hỏi nữa à? Chẳng phải trước giờ ‘cao thủ áo đen giấu mặt’ là cô vẫn hay đi khắp nơi thách đấu đó sao!?! ” _ Lâm Hoàng khẽ cười, anh chàng có vẻ như đang rất thích thú khi ngắm nhìn cái bộ dạng hoang mang của cô trợ lý mới _ “ Cũng may chưa có ai biết cô chính là ‘cao thủ áo đen giấu mặt’ cả, thế nên cô tốt nhất là bỏ cái trò ấy đi. Cô bây giờ dù sao cũng đã là người của Finder Company rồi, nếu để đội cảnh sát võ lâm đánh hơi ra được thì thật không hay cho tôi chút nào!”
Lo, thì có lo. Sợ, cũng có chút sợ, thế nhưng…Bỗng nhiên lại như cũng hết sức tức giận, Phiêu Nhi bực bội lên tiếng:
_ “ Đi khắp nơi thách đấu thì đã sao chứ, việc của tôi chẳng lẽ lại đến lượt họ quản hay sao!?! ”
_ “ Sao lại không đến lượt, họ ăn tiền của chính phủ chẳng phải cũng chỉ là để giữ gìn trật tự trong võ lâm hay sao? ” _ Lâm Hoàng ‘hừ’ lạnh _ “ Việc cô đi khắp nơi thách đấu như vậy chẳng phải đã gây ra lộn xộn trong võ lâm rồi hay sao? ”
_ “ Ăn tiền của chính phủ? Giữ gìn trật tự trong võ lâm? Chẳng phải trước giờ các anh hùng hào kiệt trong võ lâm đều là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật hay sao? Chẳng phải võ lâm cũng có luật giang hồ, à quên, luật võ lâm của riêng mình hay sao? Cớ gì bây giờ lại đẻ ra cái đội cảnh sát gì gì đó cho rắc rối? ”
_ “ Sống ngoài vòng pháp luật? Đối với các anh hùng hào kiệt trong giang hồ thì đúng là như vậy, nhưng còn các anh hùng hào kiệt trong võ lâm thì không. Chắc cô vẫn còn nhớ những điều lần trước tôi nói về sự khác biệt giữa giang hồ với võ lâm chứ hả!?! Còn cái gọi là luật võ lâm ư? Chẳng phải đội cảnh sát võ lâm chính là những người đang có trách nhiệm giữ gìn cái bộ luật này hay sao? ”
_ “ Nhưng…” _ Muốn nói, nhưng lại như chẳng thể nói lên thành lời, Phiêu Nhi có vẻ như đang rất khó nghĩ. Khó nghĩ, và thậm chí còn là cả thất vọng vì cái gọi là võ lâm đó nữa, cô nàng lẩm bẩm _ “ Ăn lương của chính phủ để giữ gìn trật tự võ lâm ư? Như vậy thì còn đâu là võ lâm nữa! ”
Khẽ “À” một tiếng như chợt hiểu ra cái tâm sự của cô trợ lý, Lâm Hoàng cũng đành từ tốn giải thích:
_ “ Không như cô nghĩ đâu, việc đội cảnh sát võ lâm ăn lương của chính phủ là điều có thật, thế nhưng họ cũng như tất cả các nhân vật trong võ lâm khác, tất cả đều không hề phải chịu bất cứ một sự rằng buộc nào về mặt pháp lý đối với chính phủ cả! ” _ Nói, rồi lại như sợ câu nói của mình là chưa đủ để thuyết phục, Lâm Hoàng tiếp tục _ “ Cô là người Trung Quốc nên chắc cũng biết về cái gọi là ‘đại cách mạng văn hoá’ chứ hả? ”
_ “ Đương nhiên biết! ” _ Phiêu Nhi khẳng định _ “ Nhưng chẳng lẽ việc này có liên quan gì đến đội cảnh sát võ lâm hay sao? ”
_ “ Phải! Không những là có liên quan mà còn là liên quan rất nhiều! ” _ Lâm Hoàng nói, vừa bắt đầu giải thích cho câu nói của mình _ “ Đại cách mạng văn hoá khi đó tuy lấy danh nghĩa là đối phó với tầng lớp tư sản trí thức nhưng thật ra chính phủ Trung Quốc khi đó chính là vì e sợ sức mạnh của giới võ lâm, chính là vì muốn ‘điểu tận cung tàng’ nên đã nhân cơ hội đó quyết tâm thanh trừng võ lâm. Nhưng như cô đã biết đấy, đại cách mạng văn hoá cuối cùng đã thất bại, giới võ lâm cuối cùng đã chiến thắng và…Chính phủ Trung Quốc sau đó đã cùng với giới võ lâm kí kết một hiệp ước, và trong bản hiệp ước ấy đã nói rất rõ rằng: sau này, chỉ cần người trong võ lâm an phận thủ thường, đồng ý sống ẩn dật như những bình thường và không can dự vào bất cứ một vấn đề chính trị nào thì chính phủ, họ cũng đảm bảo sẽ không can dự đến truyện võ lâm, sẽ để người trong võ lâm tự giải quyết với nhau các vấn đề của mình. Chính phủ và võ lâm, nước sông không phạm tới nước giếng! ”
Im lặng lắng nghe một cách rất say sưa nhưng cuối cùng vẫn như không thể nén nổi cái thắc mắc trong lòng, Phiêu Nhi bỗng lên tiếng cắt ngang:
_ “ Tôi vẫn không hiểu, nếu sự thật đúng như anh nói thì đội cảnh sát võ lâm lý nào lại có thể tồn tại cơ chứ!?! Chẳng phải theo bản hiệp ước đó thì chính phủ sẽ không thể can thiệp vào truyện võ lâm hay sao!?! ”
_ “ Đúng như cô nói, nếu đúng như theo bản thoả thuận thì chỉ cần người trong võ lâm không can dự vào các vấn đề chính trị thì dù trong võ lâm có xảy ra truyện gì đi chăng nữa thì chính phủ cũng tuyệt đối không thể can thiệp, thế nhưng…” _ Nói tới đó rồi bỗng dừng lại mà thở ra một hơi thật dài, Lâm Hoàng lẩm bẩm _ “ Nói cho cùng thì giới võ lâm cũng toàn là lũ võ phu thô lỗ, nếu xét về thủ đoạn chính trị thì cuối cùng vẫn chẳng thể sánh bằng các quan chức chính phủ. Phải! Tuy không trực tiếp nhúng tay vào truyện võ lâm nhưng chính phủ lại sẵn sàng chi rất nhiều tiền để trả lương cho một số các cao thủ võ lâm để bọn họ thay mặt chính phủ đứng ra giải quyết các rắc rối trong võ lâm. Dùng chính người trong võ lâm để quản truyện võ lâm, tuy việc này thực sự khiến giới võ lâm rất bất mãn nhưng…Chẳng thể nói được gì, bởi nói cho cùng thì chính phủ vẫn không hề vi phạm vào hiệp ước đã ký kết! ”
Im lặng lắng nghe, nhưng rồi lại như chẳng thể cầm lòng được nữa, Phiêu Nhi bỗng lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng. Cô nàng có vẻ như cũng đang vô cùng bất mãn:
_ “ Gì mà hiệp ước chứ, rõ ràng là chính phủ đã có âm mưu từ trước rồi mà! ”
_ “ Thì cũng biết là như vậy nhưng…Hiệp ước kí thì cũng đã kí rồi, cũng chẳng còn cách nào để thay đổi nữa! ” _ Lâm Hoàng buồn bã nói _ “ Thế đấy, đội cảnh sát võ lâm đã ra đời như thế đấy, họ trên danh nghĩa tuy không hề liên quan gì đến chính phủ, không hề chịu bất cứ một rằng buộc pháp lý nào và chỉ đơn thuần là một nhóm tự quản của võ lâm thế nhưng…Chó săn của chính phủ! Rồi cô sẽ thấy hầu hết người trong võ lâm đều sẽ gọi họ như vậy! ” _ Nói, rồi lại đột nhiên ngừng lại mất một lúc, Lâm Hoàng lại một lần nữa thở dài _ “ Cảnh sát võ lâm! Chính phủ của rất nhiều nước sau này như Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc, Triều Tiên…Họ đều cũng đã học theo chính phủ Trung Quốc mà thành lập các tổ chức tương tự, để rồi cho tới ngày hôm nay thì…Cảnh sát võ lâm, đó đích thực đã là một tổ chức mang tầm vóc quốc tế với sức mạnh thật không thể xem thường! ”
_ “ Nhưng chẳng lẽ người trong võ lâm cứ để yên cho cái tổ chức ấy phát triển lớn mạnh như vậy hay sao? Chẳng phải anh nói người trong võ lâm đều rất bất mãn với tổ chức này sao, vậy thì tại sao mọi người không đồng lòng đứng lên chống lại cái tổ chức đó. Truyện đó chính phủ cũng đâu thể nào mà can thiệp được, bởi lẽ đây rốt lại cũng vẫn là việc của võ lâm cơ mà! ” _ Phiêu Nhi lên tiếng, vừa tỏ ra như vô cùng căm phẫn. Thật cũng chẳng hiểu là vì mới nãy đã nghe rằng mình đang nằm trong danh sách truy nã của đội cảnh sát võ lâm hay chỉ đơn giản là vì việc này sẽ giúp cô nàng tha hồ mà đánh đấm, thế nhưng…Thực sự đang vô cùng sốt sắng, cái cô gái này như đã rất sẵn sàng để…Phất cờ khởi nghĩa!
_ “ Thôi đi! Đừng nói là người võ lâm hiện nay đều đã cam chịu, đừng nói sự tồn tại của đội cảnh sát võ lâm thực ra cũng không hoàn toàn là không tốt mà chỉ cần nói đến chánh, phó giám đốc của họ thôi: được võ lâm phong tặng mỹ danh Song Hùng, Hàng Long và Phục Hổ, hai người bọn họ hiện đang xếp thứ hai và thứ ba trên Thiên Hạ Anh Hùng bảng. Liệu cô có tự tin rằng mình sẽ đánh thắng được họ hay không, hay cuộc nổi loạn của cô rồi cũng sẽ bị dập tắt như biết bao các cuộc nổi loạn khác trước đây! ”
Im lặng, Phiêu Nhi thật cũng chẳng mấy tự tin rằng mình sẽ có thể đánh bại những nhân vật thuộc tốp dẫn đầu trên Thiên Hạ Anh Hùng bảng, thế nhưng…Vẫn chẳng thể vì thế mà chịu thôi, cô nàng hậm hực nói:
_ “ Nhưng chẳng lẽ người võ lâm chúng ta suốt đời cứ phải chịu sự đè nén như vậy hay sao? Còn nữa, truyện thách đấu võ công chẳng phải là điều rất bình thường của võ lâm hay sao? Cớ gì lại đòi truy nã tôi chứ!?! ”
Lắng nghe cái tâm sự của cô trợ lý mới, Lâm Hoàng bỗng như chẳng thể nén nổi một tràng cười, anh chàng nói:
_ “ Cô chớ lo, đội cảnh sát võ lâm xưa nay làm việc cũng rất có nguyên tắc, họ đơn giản chỉ là đứng ra giải quyết các xung đột, giữ cho võ lâm được hoà bình yên ổn chứ không hề có ý đè nén bất cứ ai cả. Còn truyện của cô thì…Nếu cô cứ đường hoàng đến thách đấu thì đội cảnh sát võ lâm cũng chẳng thể làm gì cô được, đằng này tôi nghe nói cô đã bắt ép người ta phải so tài, lại còn doạ dẫm sẽ phá phách này nọ nữa chứ. Như thế thì đúng là cô đã sai còn gì! ” _ < Cứ theo cái cách cô ép tôi phải đánh nhau thì biết, nếu không phải tôi vốn cũng đã có ý muốn nhận cô làm trợ lý thì…> _ “ Nhưng cũng đừng quá lo lắng, dù sao thì bây giờ cô cũng đã là người của Finder Company rồi, chỉ cần sau này cô không sinh sự đánh nhau nữa thì tôi xin đảm bảo rằng đội cảnh sát võ lâm sẽ chẳng dám động đến một cọng tóc của cô! ”
_ “ Bằng vào anh sao? Liệu tôi có thể tin được không đây!?! ” _ Phiêu Nhi bật cười. Cứ như trong mắt cô nàng thì cậu giám đốc này thật không đáng tin vậy!
Khẽ ‘hừ’ một tiếng đầy khó chịu, Lâm Hoàng lạnh lùng lên tiếng:
_ “ Sao lại không thể tin!?! Chính phủ thì chẳng thể can thiệp vào truyện võ lâm mà đội cảnh sát võ lâm thì lại chẳng thể làm gì được tôi!?! Nếu tôi đây không chịu ép mình sống theo pháp luật thì có thứ pháp luật nào quản nổi tôi chứ? Khi xưa chẳng phải tôi cũng đã từng là tên tội phạm bị truy nã số một của đội cảnh sát võ lâm hay sao? Nhưng sau đó thì thế nào? Chẳng phải họ cũng chẳng thể làm gì nổi tôi hay sao? ” _ Lâm Hoàng bực bội nói, có vẻ như việc không được cô trợ lý của mình tin tưởng đã khiến anh chàng vô cùng tức giận. Nhưng cũng đúng thôi, nếu không được nhân viên của mình tin tưởng thì…Cái chức giám đốc mà anh chàng đã làm, nó thật đã hết sức thất bại!
_ “ Ý!?! Khi xưa anh thật sự cũng đã từng bị đội cảnh sát võ lâm truy nã hay sao? Truyện là thế nào vậy? ” _ Phiêu Nhi vội hỏi, cô nàng thật cũng có chút giật mình trước cái thông tin này và vốn đang định truy hỏi thêm thì…
_ “ Đừng nhắc tới truyện này nữa, nói tóm lại thì bây giờ cô cứ yên tâm mà tiếp tục tìm chó hoang mèo lạc đi. Còn những công việc thật sự thì…Trước sau gì cũng sẽ có mà thôi! ” _ Lâm Hoàng cũng vội nói, vừa cũng là chủ động chấm dứt cuộc trò truyện ở đây.
Cũng nhận thấy cái tâm trạng rõ ràng là không được tốt lắm của anh chàng giám đốc, Phiêu Nhi như cũng biết rằng câu truyện tốt nhất là nên được kết thúc ở đây, thế nên…Cũng chỉ còn cách im lặng mà bước tiếp _ < Ông trời ơi! Làm ơn hãy cho con một cơ hội đi mà, con chán cái việc tìm chó bắt mèo này lắm rồi! > _ cô nàng kêu thầm, vừa như cũng chẳng nén được một cái thở dài…
|