Triệu Đông gật gù cái đầu đinh :
-Thảo nào khi nãy ta không thấy Tiểu Tinh bay lên . Mà này , Đa Mi La cách nơi này bao xa vậy ?
Tiểu Tinh mở to đôi mắt xanh như mặt biển hỏi :
-Đa Mi La bộ tộc ? Không lẽ chủ nhân muốn đến đó hay sao ?
Triệu Đông gãi đầu , hắn đặt Tiểu Tinh ngồi lên vai nói :
-Này , tại sao Tiểu Tinh lại đổi cách xưng hô như vậy ? Nghe không hợp tý nào cả . Chủ nhân với chả chủ nhân cái gì ? Thế giới của ta rất công bình , mọi người đối xử với nhau không ai hơn ai , tất nhiên cũng chỉ một vài trường hợp . Chẳng hạn như ta đối với ông sếp già thì phải hết sức kính trọng ...
Tiểu Tinh bưng miệng cười , toàn thân rung rung lên , ánh sáng lúc theo đó như lấp lánh hơn ...
-Tinh Linh dù thế nào thì so với con người cũng không thể bằng , Tiểu Tinh đi theo chủ nhân là phúc của Tiểu Tinh , cho nên không thể không gọi được !
Triệu Đông lắc đầu , hắn thở dài một tiếng nghe hết sức não nề .
-Sao lại lắm cái quy tắc kỳ cục vậy ? Như thế thì còn gì là luật pháp nữa !
Tiểu Tinh ngạc nhiên :
-Luật pháp là cái gì ?
-Là cơ quan bảo vệ quyền lợi cho người dân đấy !
Tiểu Tinh lắc đầu :
-Tiểu Tinh không hiểu chủ nhân đang nói gì ?
-Chẳng lẽ ở đây không có ai bảo vệ quyền lợi cho chúng dân sao ?
-Ồ ! Chỉ có các vị thần , thần Ô Khôn cai quản mọi thứ trong trời đất ở trung tâm , bốn vị thần khác trông coi bốn hướng . Nơi họ ở cao vút tận mây cho nên mọi người gọi bằng trời !
Cái khái niệm này nghe mơ hồ à nha ! Hóa ra ở đây người ta sống như vậy , có vẻ như chả khác gì thời Phong Kiến , nhưng thời phong kiến thì mỗi nơi cũng còn có quan lại , nơi này hình như chả có gì . Suy đi ngẫm lại hắn thấy nơi này cái gì cũng khác , tất nhiên mấy chuyện ấy cũng vậy thôi . Hỏi nữa chắc cũng không ăn thua !
Nhưng hắn cũng từng nghe lão Yô Kê giới thiệu qua rằng trên này rất nhiều bộ tộc sinh sống , không lẽ cũng nằm trong sự cai quản của chư thần sao ?
-Này Tiểu Tinh , các bộ tộc ở đây đều thuộc về sự cai quản của các vị thần sao ?
Tiểu Tinh lắc đầu , ánh mắt có chút ngạc nhiên nói :
-Chủ nhân cứ như là đến từ thế giới khác vậy ! Chuyện gì cũng chẳng biết ! Mà hình như là thế thật , chủ nhân ăn mặc không giống một pháp sư , hơn nữa tóc cũng ngắn củn ,...
Triệu Đông thở dài :
-Đúng vậy ! Ta tự nhiên bị đưa vào cái thế giới kỳ quái này , giờ rất muốn về nhà nhưng lại chẳng biết đường ...
-Chủ nhân nói gì vậy ?
Triệu Đông xua tay :
-Bỏ qua đi , bỏ qua đi ! Tiểu Tinh chưa trả lời câu hỏi của ta ?
-Tất nhiên rồi , nơi này có rất nhiều bộ tộc , họ chịu sự cai quản của tộc trưởng và các vệ binh bảo vệ họ . Mỗi năm các tộc này chỉ phải đóng cống vật cho các vị thần ở gần vùng đất của họ , còn về cơ bản họ có pháp thuật và võ công của riêng mình !
-Hóa ra là vậy ! Còn Đa Mi La bộ tộc nằm ở đâu ? ta cần phải gặp tộc trưởng của họ !
-Đa Mi la bộ tộc cách nơi này một ngàn hai trăm dặm về hướng Bắc , nơi họ ở thuộc Tuyết Băng Sơn , quanh năm giá lạnh !
Triệu Đông giật mình :
-Cái ... cái gì ...? Một ngàn hai trăm dặm ?
Tiểu Tinh gật đầu :
-Đúng vậy , trước đây họ là một nhánh trong Nhân Tộc , pháp thuật siêu cường , nhưng do tộc trưởng San Đi chống đối cùng Thổ Thần Khun Tan bị thảm bại , toàn tộc phải nhờ sự che chở của thần Ô Khôn nên mới tồn tại tới bây giờ , nhưng kể từ đấy Đa Mi La bộ tộc thanh danh cứ mờ nhạt dần ...
Hóa ra họ chống đối với Thổ Thần Khun Tan , nhưng kỳ quái là tại sao họ lại có trong tay năm cột Ngũ Hành ? Trong khi đó các vị thần mỗi người chỉ cai trị một chi của Ngũ Hành ? Mình đọc qua còn tưởng mấy ông thần kia sống ở thế giới khác , hóa ra không phải . Chỉ là họ pháp thuật rất ư lợi hại cho nên được tôn xưng bằng Thần .
Hơn nữa thần Ô Khôn làm cách nào đoạt đi Hỏa Hệ của họ ? Nếu vật linh thiêng ấy dễ bị nhổ thì sao năm xưa Khun Tan không nhổ đi ? Ài , bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng hơn rất nhiều !
-Nơi này không có máy bay , cũng chẳng có tàu hỏa , bảo ta đi một đoạn đường dài như vậy thì bao giờ mới tới đây ? Mà có khi tới được rồi thì toàn tộc đã chết từ độ nào !
Tiểu Tinh trong ánh mắt có chút run sợ hỏi :
-Không lẽ chủ nhân muốn đi lấy lại Hỏa Hệ cho họ sao ?
Triệu Đông lắc đầu :
-Ta biết là mình không thể chống lại lão Ô Khôn đó , cho nên đến báo cho họ , đồng thời cũng trả lại cây thiền trượng này để họ liệu phương cách !
Tiểu Tinh cúi đầu , cũng chẳng nói thêm gì , Triệu Đông trầm ngâm :
-Lẽ nào Tiểu Tinh không đồng ý với cách làm của ta sao ?
Tiểu Tinh lắc đầu :
-Không phải vậy , chủ nhân làm thế nào thì Tiểu Tinh cũng cho là đúng cả !
Triệu Đông thấy giọng tinh linh này có vẻ miễn cưỡng thì cũng không lấy làm vui , tuy nhiên mạng sống mới là quan trọng . Hắn tiếp tục rẽ mấy tán cây kỳ quái bước ra ngoài .
-Nơi này là lãnh địa của thần Ô Khôn à ?
-Không ! Nếu đúng là lãnh địa của thần Ô Khôn thì cây thiền trượng này còn nằm trong tay chủ nhân được sao ?
-Ồ ! Thì ra là vậy ! Nhưng nếu không phải thì nơi này chịu sự quản thúc của ai ?
-Nơi này hoang vu , chẳng ai quản thúc cả , nếu rời khỏi rừng Mô Gun thì chủ nhân có hai đường chọn lựa ... , để đi về phương Bắc thì sẽ phải đi qua làng Ê Kun !
-Làng này đáng sợ lắm hay hả ?
-Làng Ê Kun là một chi nhánh nhỏ của Thú Tộc , nơi này chủ yếu là những những Ải Nhân , có điều họ chỉ mang chút ít dáng người , hầu hết pha trộn với thú , nhìn rất kỳ quái ! Hơn nữa Tiểu Tinh nghe nói gần đây làng ấy đang xảy ra một số chuyện , chủ nhân nếu tránh được thì nên tránh !
Triệu Đông tuy rằng gan không được to nhưng ít ra cũng là một nhà báo , cho nên đối với những chuyện có tính kích thích óc tò mò hắn đều thích !
-Này , chúng ta đến đấy xem thế nào ? Dù sao chúng ta cũng chỉ bàng quan , thiết nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu !
Tiểu Tinh bưng miệng cười :
-Nhìn chủ nhân cũng rất quái dị , tin rằng sẽ không bị họ để ý đâu !
-Nói như vậy là sao ?
-Trời ! Quả nhiên chủ nhân chẳng biết một tý gì mà , mấy trăm năm nay Thú Tộc và Nhân Tộc liên tục xảy ra chiến tranh , tất nhiên con người đến đó sẽ không được chào đón !
-Ra là thế , bản lĩnh của bọn này chắc cao lắm nhỉ ?
-Rất cao ! Nhưng chỉ là sức mạnh cơ bắp , họ tinh thông võ thuật , còn pháp thuật không biết nhiều !
-Ồ ! Xem ra cũng chỉ chân to , tay to , đầu óc chưa hẳn phát triển !
-Chủ nhân lại sai rồi , Ê Kun tộc nhân ai nấy chỉ cao đến bụng người thôi , nhưng sức mạnh thì rất kinh tâm !
Triệu Đông nghe vậy thì óc hiếu kỳ nổi lên , hắn nhất định là phải đến bằng được Ê Kun tộc . Trong quyển sách quỷ quái kia chỉ nói đến chiến tranh giữa các vị thần , còn nơi này thực tế có vẻ còn nhiều cuộc chiến tranh hơn nữa !
Ánh tà dương nhàn nhạt buông xuống , nơi này cây Môn Gun mọc rất ít , đa số cỏ rậm rạp mọc xen lẫn các loài cây lá xanh màu nước biển . Thân cao hơn cả Mô Gun , xem ra đã đến nơi cai trị của Thủy Thần rồi . Tuy nhiên Đác Na chắc chắn cũng chỉ ở trên một ngọn núi nào đó là cùng , không cần phải lo !
Điều này thì hắn đoán sai , bởi vì Thủy Thần Đác Na là chúa tể của biển cả mênh mông , nhưng tạm thời hắn vẫn chưa gặp ông ta , khi không cần thiết thì Đác Na tuyệt đối chẳng khi nào chịu rời khỏi vùng biển khổng lồ của mình .
Đêm xuống , nơi này thật yên tĩnh , chẳng có tiếng côn trùng kêu , mà cũng chẳng có ánh trăng . Thân hình Tiểu Tinh như ngọn đèn , lấp lánh soi sáng gần một trượng vuông quanh người Triệu Đông , hắn thấy Tinh Linh này quả nhiên giúp được mình rất nhiều , lòng không khỏi có chút cảm khái dâng lên . Chỉ có điều lúc này Tiểu Tinh đã nằm trong lòng bàn tay hắn ngủ say , trông thật như con búp bê !
Xung quanh chỉ còn màn đêm vây bọc , tự nhiên hắn thấy nhớ đến Tiểu Hiền , cô nàng tuy đanh đá nhưng có nhiều lúc cũng rất đáng yêu . Nếu như nàng biết được hắn đã lạc vào cái thế giới kỳ quái này thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ ?
Nghĩ đến đấy hắn lại thấy xót xa , hẳn là hôm nay báo chí cùng cảnh sát đang loạn lên vì việc hắn mất tích . Chỉ ngày mai thôi , khắp các mặt báo sẽ rêu rao thêu dệt về sự việc hy hữu này ...
Hắn là kẻ mồ côi , tất nhiên cũng chẳng có gì vướng bận ở cái thế giới kia ngoài trừ cô người yêu chanh chua . Ài , ở đây cũng tốt , mỗi tội chẳng có ti vi hay sách báo mà xem ! Buồn thật !
Hắn chép miệng mấy cái rồi nhắm mắt lại mơ hồ nghĩ ngợi ... cuối cùng chìm sâu luôn vào giấc ngủ !